- Quả nhiên ta thất sách trong chuyện này rồi, lẻ ra không nên xem đệ tử cừu nhân là bằng hữu mới phải. Nếu giáo chủ biết chuyện thì e rằng khó thoát khỏi thảm hoạ cực hình.
Nhất thời Cao Vô Địch không có chủ ý nên nhìn Liễu My Nương bằng ánh mắt thẩn thờ và nói:
- Theo ý kiến của Ma chủ thì Cao mỗ nên làm thế nào?
Liễu My Nương mĩm cười, nói:
- Rất đơn giản, đoái công chuộc tội mà thôi.
- Đoái công chuộc tội như thế nào?
- Chúng ta hoá địch thành bạn, đứng về một phía là được.
- Ma chủ muốn Cao mỗ xem vị Phương huynh đệ nầy là địch nhân chăng?
- Không sai, chỉ trách là lẻ ra hắn không nên là đệ tử của Kiếm Thần!
Cao Vô Địch trầm ngâm một lát rồi nói với giọng cương quyết:
- Cao mỗ không phải là hạng người bán rẻ bằng hữu!
Liễu My Nương cười nhạt, nói:
- Khá lắm! Ngươi rất có nghĩa khí!
Cao Vô Địch nói:
- Phương huynh đệ thấy nguy hiểm mà tương trợ, ân tình đồng ý ở lại ba ngày đối với Cao mỗ quả là cao quý vô cùng, dù Cao mỗ bị giết chết cũng không một chút ân hận!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì cảm kích vô cùng, chàng thầm nghĩ:
- Vị Cao huynh này quả nhiên là một trang nam nhi đầy nghĩa khí, tốt xấu thế nào ta cũng phải cứu gã mới được.
Chàng thừa biết là mình đã dấn thân vào hiểm cảnh nhưng vẫn muốn cứu cho Cao Vô Địch ra khỏi ma đạo, đây chính là cơ sở thành công của một đại hào kiệt có lòng dại nhân đại nghĩa quên mình vì người.
Lúc nầy Tống Phù không ngừng lo lắng, một khi Ngải Đông Hải, Cao Vô Địch thật sự hoá địch thành bạn với Liễu My Nương và hợp lực đối phó Phương Tuyết Nghi thì dù chàng là truyền nhân của Kiếm Thần cũng khó lòng đối phó nỗi.
Đang lúc chẳng biết là thế nào thì vô tình lão tiến lên trước ba bước.
Liễu My Nương chú mục nhìn Cao Vô Địch rồi cười nhạt nói:
- Cao Vô Địch, ngươi nên tự biết thân phận của mình!
Cao Vô Địch mĩm cười, nói:
- Tất nhiên là Cao mỗ tự biết.
Liễu My Nương lạnh lùng hú một tiếng rồi nói:
- Thủ toà của Tứ Linh Giáo mà phạm vào hành vi phản giáo đó thì Đồng Tử Kỳ sẽ có thủ đoạn ác độc thế nào để đối đải, ngươi thừa biết chứ?
Cao Vô Địch lộ vẻ kinh hải trên mặt, gã nói:
- Chuyện này... Cao mỗ không có tâm phản giáo, Ma chủ không cần dùng ngụy ngôn để uy hiếp.
Ngải Đông Hải xen vào:
- Cao huynh, lẻ nào ngươi không rõ dụng tâm thật sự của Ma chủ?
Cao Vô Địch nói:
- Ý của Ngải huynh là muốn tại hạ liên thủ với Ma chủ đối phó Phương huynh đệ?
Ngải Đông Hải nói:
- Cao huynh hiểu được thì tốt rồi!
Lão thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Với tình thế trước mặt thì tại hạ không cần phải nói rõ, Kiếm Thần đã có truyền nhân, bọn thuộc hạ của Ngủ Đại ma chủ chúng ta nên liên thủ đối địch mới phải!
Không phải Cao Vô Địch không biết lời của Ngải Đông Hải có lý nhưng trong lòng gã lại không muốn đối địch với Phương Tuyết Nghi. Vì thế gã ấp úng nói:
- Ngải huynh, tại hạ... Tại hạ...
Ngải Đông Hải cắt lời, nói:
- Cao huynh, Trần Hy Chính là đại địch của bọn ta, tại sao Cao huynh không phân biệt được bạn - thù như vậy?
Liễu My Nương tiếp lời:
- Không sai, Cao Vô Địch ngươi đã không có ý phản giáo thì nên nghiêm túc phân biệt bạn - thù mới phải.
Cao Vô Địch nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi lớn tiếng nói:
- Ngải huynh không cần nói nữa, tại hạ đã có quyết định rồi, dù Cao mỗ đắc tội phản giáo cũng không thể xuất thủ đối phó với Phương huynh đệ!
Gã nhìn qua thần thái vô cùng kinh ngạc của Ngải Đông Hải rồi mĩm cười, nói tiếp:
- Ngải huynh chớ lấy làm kỳ quái, tại hạ cảm ân đức lâm nguy trượng nghĩa của Phương huynh đệ nên không tiện xuất thủ đối phó, nhưng tại hạ cũng sẽ không trợ giúp cho Phương huynh đệ.
Thì ra gã chẳng biết làm thế nào nên đành đưa thân ra ngoài cuộc.
Ngải Đông Hải liền nói:
- Cao huynh làm như vậy e rằng trở thành kẻ bất trí thôi! Nếu giáo chủ...
Liễu My Nương cắt lời bằng một tràng cười rồi nói:
- Được rồi, họ Cao ngươi đã trọng nghĩa khí như vậy thì bản toà cũng không miễn cưởng nữa.
Bà nhìn qua Ngải Đông Hải và nói tiếp:
- Ngải Đông Hải, còn lão thì sao, có lẻ là không tự thủ bàng quan chứ?
Ngải Đông Hải vội nói:
- Đương nhiên xin Ma chủ chỉ bảo.
Liễu My Nương gật đầu, nói:
- Rất tốt, chúng ta sẽ thu thập họ Phương này trước, sau đó là đi tìm Trần Hy Chính.
Đột nhiên nghe tiếng Tống Phù cười ha hả một tràng rồi nói:
- Liễu My Nương ngươi muốn thu thập Phương lão đệ thì sợ rằng phải phí đôi chút sức lực trước đấy!
Liễu My Nương quét mục quang nhìn qua Tống Phù và hỏi:
- Lão là ai? Sao dám to gan nói với bản toà như vậy?
Tống Phù thản nhiên nói:
- Lão phu là Tống Phù!
Liễu My Nương hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Đại Mạc Quỷ Thủ chăng?
- Không sai! Đó chính là danh hiệu của lão phu.
- Ra thế! Nhưng bốn chữ Đại Mạc Quỷ Thủ mà có thể hù doạ được bản toà sao?
- Tất nhiên là lão phu tự biết mình, nhưng lão phu tin rằng với tình thế trước mặt mà có thêm lão phu thì nhất định ngươi khó lòng đạt được nhu tâm nguyện.
- Lão nghĩ như vậy sao? Bằng vào danh hiệu Đại Mạc Quỷ Thủ mà muốn đối kháng với bọn ta chăng?
- Không dám, tuy lão phu không phải là địch thủ của Liễu cô nương nhưng tự tin là thừa sức khống chế được Ngải Đông Hải.
Tuy Liễu My Nương đã quá tam tuần nhưng vì bà ta chưa một lần chính thức thành thân nên những nhân vật cao niên như Tống Phù, Ngải Đông Hải vẫn có thể xưng hô là cô nương.
Liễu My Nương nghe vậy thì nghĩ thầm:
- Lão quỷ này quả nhiên là rất đáng ghét, một mình ta đối phó với Phương Tuyết Nghi thì làm sao nắm được phần thắng?
Thì ra ma nữ này đã sớm bị Kiếm Thần làm cho kinh hồn bạt vía, bà ta đã mất không ít năm tâm huyết nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra biện pháp khống chế bộ kiếm pháp Long Hình Bát Kiếm của Trần Hy Chính, vì vậy bảo bà ta một mình đối phó với Phương Tuyết Nghi thì quả thật bà ta chẳng có chút tự tin.
Tống Phù thấy đổi phương trầm ngâm thì liền cười ha hả rồi nói tiếp:
- Liễu cô nương, lão phu nói không sai chứ? Cô nương nên hiểu rõ cục diện trước mặt mới phải.
Đương nhiên là Liễu My Nương hiểu rất rõ nhưng bà ta cảm thấy nếu không nhân cơ hội này mà thu thập truyền nhân của Kiếm Thần thì càng về sau lại càng khó hành động.
Nghĩ vậy nên bà cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Tống Phù, lão tự thị quá đấy!
Tống Phù mĩm cười, nói:
- Nếu so sánh với Liễu cô nương thì có thể lão phu không bằng nhưng so sánh với Ngải lão đệ thì có thể tranh cao thấp được!
Ngải Đông Hải lạnh lùng nói:
- Tống huynh xem thuờng Ngải mỗ như vậy thật khiến người ta không thể nào phục khí được.
Thì ra Ngải Đông Hải cũng là một nhân vật già mưu thâm toán, lão biết nếu mình động thủ với Phương Tuyết Nghi thì khó thoát cái hoạ nhất kiếm diệt thân như Ma Đao Điền Nguyên nên lão chọn đối thủ cho mình là Tống Phù.
Tống Phù nghe nói thì phá lên cười một tràng rồi nói:
- Ngải lão đệ, ngươi đã không phục thì tại sao chúng ta không phân cao thấp một phen?
Lời vừa dứt thì lão vung hữu thủ xuất một chưởng đánh về phía Ngải Đông Hải.
Ngải Đông Hải không ngờ đối phương nói đánh là đánh mà xuất thủ lại cực kỳ nhanh như thế, lão vội vàng đẩy ra một quyền nghênh tiếp.
"Ầm! Ầm!" mấy tiếng vang lên, song phương đã chiết giải mấy quyền mấy chưởng, nhất thời kình khí dạt ra tứ phía.
Phương Tuyết Nghi thấy công lực của Tống Phù không dưới Ngải Đông Hải thì rất yên tâm, chàng quay sang nói với Liễu My Nương:
- Ma chủ, chúng ta cũng phân cao thấp một phen chứ?
Liễu My Nương cười nhạt, nói:
- Bản toà đang muốn thu thập ngươi rồi sau đó tìm lão quỷ sư phụ ngươi tính sỗ đấy!
Lời vừa phát ra thì ngọc thủ lay động, theo đó là ngọc địch lấp loáng với thanh âm vi vu bất tận, thế địch nhằm công vào năm đại huyệt trước ngực Phương Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi từng nghe sư phụ nói về võ công của Ngũ Đại ma chủ nên tất nhiên là đã nghe được ba mươi sáu đường "Dẫn Phong Địch Pháp" của Liễu My Nương này. Ngoài khả năng điểm huyệt thì ngọc địch khi được huy động sẽ tạo ra dị âm làm rối loạn tâm thần đối phương. Bây giờ chàng được tận mắt mục kiến thì quả nhiên không sai, nếu chàng không vận chân khí bảo vệ tâm linh thì những thanh âm quái dị kia sẽ khiến cho thần trí không chịu nỗi. Chàng ôm kiếm ngưng thần chờ cho ngọc địch điểm đến cách Hoa cái huyệt trước ngực chừng ba tấc thì mới vung kiếm đâm ra. Chàng thi triển chiêu thứ tư "Nộ Long Xuất Trụ" trong Long Hành Cửu Kiếm nên kiếm thế uy mãnh như tản bia phá thạch, chỉ thấy kiếm quang lay động như chớp, kiếm khí dày đặc như mây.
Liễu My Nương chợt cảm thấy cổ tay bị chấn động, suýt chút nữa thì ngọc địch thoát khỏi tay bay đi. Bà ta kinh tâm động phách tung người ra sau năm thước và quát lên:
- Phương Tuyết Nghi, nội công của ngươi cũng không tệ!
Lời vừa dứt thì ngọc địch tiếp tục vũ lộng liên tiếp phát ra năm chiêu.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Trong Ngũ Đại ma chủ thì nữ ma này có công lực kém nhất nhưng lực đạo xuất thủ của bà ta xem ra không yếu hơn ta, như vậy đũ thấy tứ ma còn lại sẽ khó đối phó vô cùng.
Giữa lúc suy nghĩ thì kiếm thế của chàng cũng biến thành chiêu "Vạn Lưu Quy Tông" với tam thức biến hoá như chớp giật công ra.
Đột nhiên Liễu My Nương chuyễn ngọc địch qua tả thủ, hữu thủ với năm ngón tay cong lại như móc câu chụp thẳng vào cổ tay phải cầm kiếm của Tuyết Nghi.
Rõ ràng bà ta khá quen thuộc với chiêu "Vạn Lưu Quy Tông" nên mới dám bạo gan tấn công vào cổ tay cầm kiếm của Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi kinh hải không ít, chàng cảm thấy lực đạo trên thủ chỉ của Liễu My Nương cuồn cuộn xông tới khiến kiếm thế của chàng không ngớt dao động.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên chàng vung tả thủ xuất ra một chưởng rồi mượn lực phản chấn tung người lui ra sau ba thước. Trường kiếm tiếp tục vũ lộng, chàng thi triển chiêu "Quần Long Triều Thiên" do sư thúc truyền thụ.
Đây là chiêu kiếm pháp thứ chín trong Long Hành Cửu Kiếm do sư tổ của Tuyết Nghi sáng tạo ra sau khi sư phụ chàng đã hạ sơn, vì vậy ngay cả Kiếm Thần Trần đại hiệp cũng chưa từng được biết chiêu này.
Lại nói đến Liễu My Nương, khi bà thấy Tuyết Nghi xuất chiêu "Vạn Lưu Quy Tông" thì lòng vui mừng khôn tả. Thì ra, năm xưa bà từng bị Trần Hy Chính dùng chiêu này cho nếm mùi đau khổ nên gần hai mươi năm qua bà không ngừng phân tích nghiên cứu chiêu kiếm pháp này để tìm cách phá giải. Phải nói là tài trí của bà ta không tầm thường nên cuối cùng đã tìm ra được biện pháp phá giải, bất luận chiêu kiếm pháp này hư thực tương sinh biến hoá như thế nào, chỉ cần tấn công vào cổ tay cầm kiếm là được. Và y như thật, Phương Tuyết Nghi quả nhiên phải thối lui để tránh né.
Thử nghi bà ta vui mừng biết ngần nào khi phá giải được kiếm pháp thần kỳ của Kiếm Thần? Nhưng bà ta đâu ngờ rằng chiêu "Quần Long Triều Thiên" của Phương Tuyết Nghi càng cao minh hơn chiêu "Vạn Lưu Quy Tông" nhiều lần.
Niềm vui của bà ta chưa tan thì nhất thời không tránh khỏi thất thần, đợi đến lúc phát hiện kiếm quang của Tuyết Nghi như sóng trào cuộn tới thì trong lòng Liễu My Nương không rét mà run, thần sắc lộ đầy vẻ kinh khiếp thật là khó coi.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc thì chẳng còn thời gian để suy nghĩ, Liễu My Nương vận chân lực lên ngọc địch rồi xuất một chiêu "Thiên Ngoại Lai Hồng".
Ngọc địch xoay chuyển nhanh như chớp kèm theo những dị âm chói tai phòng thủ trước ngực. Đồng thời Liễu My Nương cũng chợt phát sát cơ, bà ngầm vận chân lực vào hữu thủ chờ kiếm thế của Tuyết Nghi thu lại là sẽ bắn ra Mê Thần Dược Phấn tuyệt độc được tàng trữ trong móng tay, như vậy tất sẽ khiến đối phương trúng mê dược mà ngã ra đất ngay.
Dự tính của bà ta quả nhiên rất tinh thâm nhưng bà ta quên nghĩ đến một chuyện là Phương Tuyết Nghi đã không để cho bà ta có cơ hội. Chiêu "Quần Long Triều Thiên" nầy là chiêu kiếm pháp do sư tổ Phương Tuyết Nghi - Kiếm Thánh Long Siêu Quần ngộ ra trước lúc quy tiên, tuy hiện tại Phương Tuyết nghi không đũ chân lực nên khó phát huy hết những chỗ ảo diệu nhưng cũng không phải để cho Liễu My Nương có thể chiết giải được.
Ngọc địch của Liễu My Nương vừa công ra thì chợt cảm thấy ngũ chỉ bị chấn động, "choang!" một tiếng, ngọc địch và trường kiếm va chạm vào nhau.
Chợt nghe Phương Tuyết Nghi quát lớn:
- Buông tay!
Liền theo đó là mấy đạo bích quang xoay chuyển và thẳng lên, Liễu My Nương không nắm giữ được nữa nên ngọc địch rời khỏi tay bay ra ngoài xa hơn trượng rồi rơi vào bải cỏ.
Ngay lúc đó, hàn quang từ trường xuất ra và huớng thẳng vào yết hầu của Liễu My Nương, chỉ cần tiến tiếp trong gang tấc thì yết hầu của Liễu My Nương tất sẽ bị đâm thủng.
Liễu My Nương kinh hồn khiếp vía, mồ hôi vã ra như mưa và dường như quên cả, việc thi triển độc phấn tàng trữ trong móng tay.
Chợt nghe Tống Phù vỗ tay cười lớn và nói:
- Hảo kiếm pháp! Quả nhiên không hổ là truyền nhân của Kiếm Thần.
Phương Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Tống lão quá khen, chiêu kiếm pháp này không phải do ân sư truyền thụ...
Chàng hơi ngừng lại rồi đột nhiên quát lớn với Liễu My Nương:
- Ngũ Đại ma chủ chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, thật khiến cho tại hạ thất cười!
Lời vừa dứt thì trường kiếm chợt thu lại và người cũng lập tức lui ra sau năm bước.
Tống Phù ngạc nhiên hỏi:
- Lão đệ, ngươi tha ma nữ này sao?
Tuyết Nghi nói:
- Đã không phải là địch thủ dưới ba chiêu kiếm của tại hạ thì có giết cũng chẳng đáng gì!
Lời này vốn cũng chẳng có gì sai trái nhưng địch thủ trước mặt là hạng bất phàm và trong mắt Tống Phù thì Ngũ Đại ma chủ càng là những nhân vật ghê gớm. Vì thế nên cách nhìn tự nhiên cũng khác Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi vừa dứt lời thì Tống Phù gượng cười, nói:
- Lòng độ lượng của lão đệ ngươi cố nhiên là đáng quý nhưng lão đệ ngươi cũng nên biết đạo lý "Cầm hổ dị, phóng hổ nan" (bắt hổ dễ, tha hổ khó) chứ!
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Tống lão, vản bối vốn không thể nói đến chỗ được mất, lợi hại của việc "cầm hổ", "phóng hổ", vì vậy lão cũng không cần lo lắng chuyện này.
Tống Phù biết là không thể lay chuyển được chàng nên đành gượng cười, nói:
- Lão đệ, xem ra lão phu thừa lời rồi.
Đột nhiên nghe Liễu My Nương cười khanh khách rồi nói:
- Đúng vậy! Nếu Tống Lão Tà ngươi không phục thì hãy cùng bản cô nương quyết thắng bại một phen, thế nào?
Tống Phù nghe vậy thì nộ khí xung thiên, lão quát lớn:
- Liễu My Nương, ngươi thật là càng lúc càng mục hạ vô nhân rồi. Tuy thanh thế Tống mỗ không bằng Ngũ Ma các ngươi nhưng không phải là hạng người mà ai cũng có thể uy hiếp! Ngươi đã có hứng trong đường bại thủ mà tiếp tục tái chiến thì Tống mỗ cũng đành bồi tiếp thôi...
Vừa nói lão vừa xoắn tay áo lên như thể là muốn động thủ thật.
Thế nhưng Liễu My Nương bị mấy câu nói cứng của lão làm cho biến sắc, đôi mắt hạnh liên tục xoay chuyển nhìn trên người Phương Tuyết Nghi rồi bỗng nhiên ôm bụng cười sặc sụa.
Tống Phù chau mày quát hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Liễu My Nương nói:
- Tống Lão Tà, chủ ý của lão chẳng có gì là không đúng, chỉ đáng tiếc là lão tìm nhằm người rồi!
Tống Phù sững người hỏi lại:
- Liễu My Nương, ngươi nói thế là có ý gi?
Liễu My Nương cười khanh khách rồi nói:
- Tống Lão tà, lão đừng hòng được như ý. Nếu ta động thủ với lão thì há chẳng phải là trúng kế của lão sao?
Tống Phù vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng là lão chưa hiểu ra ý Liễu My Nương muốn nói gì nên đành nhìn đối phương đến phát ngẫn mà không nói gì.
Phương Tuyết Nghi không nhịn được cười, chàng nói:
- Tống lão, hà tất phải lấy làm kỳ quái, chẳng qua là Liễu My Nương không muốn động thủ với lão mà thôi.
Tống Phù tỏ vẻ không tin nhưng lại không thể không tin, lão mĩm cười, nói:
- Tại sao? Lão phu...
Phương Tuyết Nghi không chờ lão nói hết câu, chàng nói:
- Chuyện này rất đơn giản, nếu tại hạ bõ đi thì bà ta sẽ đồng ý quyết đấu với lão một trận ngay.
Dù Tống Phù có hồ đồ cở nào cũng hiểu ra ý Phương Tuyết Nghi muốn nói, thì ra Liễu My Nương chỉ sợ Tuyết Nghi chọc tay vào chuyện này.
Tuyết Nghi vừa dứt lời thì Tống Phù ngữa mặt cả cười rồi nói:
- Lão đệ, nói vậy là lão phu phải dựa bóng ngươi rồi.
Tuyết Nghi vội nói:
- Tống lão, vản bối làm sao dám nghĩ thế!
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Nhưng Tống lão cũng không nên vì chuyện này mà tức giận, một khi tin tức Ngũ Đại ma chủ không tiếp lời khiêu chiến của lão được truyền ra ngoài giang hồ thì cũng đũ làm cho lão vinh dự rồi.
Tống Phù phá lên cười một tràng rồi nói:
- Không sai, lão đệ ngươi nói rất đúng, quả nhiên lão phu đũ thấy vinh dự rồi.
Lão quét mục quang nhìn qua Liễu My Nương và nói tiếp:
- Liễu My Nương, lão phu thành toàn cho ngươi đây, xin mời tự nhiên!
Liễu My Nương ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Lão định đuổi khách đấy à?
Tống Phù cười nhạt, nói:
- Đúng thì sao nào?
Liễu My Nương lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Tống lão tà, sợ rằng còn quá sớm để lão ra lệnh đấy!
Tống Phù mĩm cười, nói:
- Cô nương nói không sai, lão phu không có ý ra lệnh cho cô nương nhưng hiện tại Phương lão đệ đã là truyền nhân của Kiếm Thần, dù Ngũ Ma muốn gây sóng gió trong võ lâm mà Kiếm Thần không hỏi đến thi Phương lão đệ cũng không thể không lo. Lão phu muốn ngươi đi sớm là để thông báo với mấy vị ma chủ còn lại, tốt nhất là lập tức im hơi lặng tiếng, chớ tự chước đau khổ vào thân.
Liễu My Nương nghe nói mà thần sắc liên tục biến chuyển bất định, hồi lâu sau bà ta vẫn không nói gì.
Phương Tuyết Nghi thản nhiên mĩm cười, nói:
- Tống lão nói rất đúng sự thật, tại hạ lần nầy phụng mệnh ân sư hạ sơn nên sợ rằng không thể không đắc tội với mấy vị Ma chủ.
Ngải Đông Hải hanh giọng rồi nói xen vào:
- Phương lão đệ, nói vậy là Tứ Linh Giáo cũng trở thành địch nhân của lão đệ rồi.
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Điều đó không nhất định!
Ngải Đông Hải ngạc nhiên nói:
- Tứ Linh Giáo cũng là người trong Ngũ Đại ma chủ, lão đệ nói vậy chẳng phải là tự mâu thuẩn sao?
Tuyết Nghi nói:
- Phân biệt địch - bạn chỉ là ý niệm, nếu Chưởng giáo của quý giáo có thể tạo phúc cho võ lâm thì tự nhiên không thể là địch nhân của tại hạ rồi.
Ngải Đông Hải mĩm cười, nói:
- Thì ra là như vậy!
Cao Vô Địch tiếp lời:
- Phương huynh đệ, những người khác trong Tứ Linh Giáo thì có thể tại hạ không quản được, nhưng đối với thuộc hạ của tại hạ thì kể từ hôm nay nhất định sẽ lấy võ lâm chính đạo làm tiền đồ, hành sự phải quang minh chính đại
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Cao huynh thẳng thắn và mau mắn như vậy khiến tại hạ rất cảm kích!
Chàng hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Liễu My Nương:
- Có thể nể mặt tại hạ mà không nhắc đến hiềm khích giữa tôn giá và Tứ Linh Giáo không?
Liễu My Nương cười khanh khách rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, xem như hôm nay ta không đến vây.
Thần sắc bà ta bỗng nhiên lạnh như băng, bà quay sang nói với Cao Vô Địch:
- Họ Cao kia, ngày sau ngươi hãy khá cẩn thận với ta nhé!
Nói đoạn bà thở dài một hơi rồi tung người lướt đi như tia chớp, thoáng chốc đã mất hút tung tích.
Tống Phù dõi mắt nhìn theo rồi thở dài, nói:
- Nữ ma đầu này quả nhiên lợi hại, hôm nay để cho ả đi thì thực là một hành động đại bất trí!
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Tống lão, Ngũ Ma ẩn cư mấy mươi năm, hôm nay công nhiên lộ diện thì tất phải có đại âm mưu. Nếu hôm nay giữ Liễu My Nương lại thì cũng chẳng có ích gì, nhưng có thể vì để bà ta đi mà tập trung Ngũ Đại ma chủ lại một nơi thì ngày sau cũng dễ cho vản bối hành động. Như vậy chẳng phải là đở phí nhiều năm đi tìm sao?
Tống Phù nói:
- Lão đệ, đích thực là tâm chí của ngươi không nhỏ!
Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói:
- Làm đệ tử đương nhiên là phải phụng hành cẩn thận di mệnh của sư phụ.
Tống Phù kinh ngạc, lão buột miệng nói:
- Lão đệ, ngươi... Ngươi nói là lệnh sư Trần dai hiêp đã quy tiên.
Thì ra trong lúc vô tình Phương Tuyết Nghi đã nói ra năm chữ "Di mệnh của sư phụ", như vậy là tin tức về cái chết của Kiếm Thần đã chính thức tuyên bố với võ lâm. Tuy Tuyết Nghi cảm thấy vô cùng hối hận nhưng lúc này đã không thể nào rút lại lời, chàng đành buồn bả nói tiếp:
- Tiên sư đã khuất núi từ tháng trước rồi.
Thần sắc của Tống Phù trông thật thê thảm, lão buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Trời xanh thật không có mắt, tại sao người tốt lại khó hưỡng trường thọ như vậy?
Ngải Đông Hải thì mừng vui trong lòng, lão lớn tiếng nói:
- Phương huynh đệ, tại sao trong võ lâm không ai biết tin Kiếm Thần Trần đại hiệp đã khuất núi? Lão đệ ngươi không định dùng kế nghi binh đấy chứ?
Tuyết Nghi lạnh lùng hỏi lại:
- Lão không tin chăng?
Ngải Đông Hải ấp úng nói:
- Chuyện này... lão khiếu biết với võ công của Trần đại hiệp mà ở tuổi lục tuần thì chẳng khác gì trung niên, bỗng nhiên lão đệ ngươi nói lệnh sư đã khuất núi thì quả thật là khó tin được!
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Rốt cuộc vì sao mà lão không tin sư phụ ta đã chết? Hừ, lão ta đã không tin thì tại sao ta không tương kế tựu kế khiến cho bọn chúng nghĩ thần nghĩ quỷ không thôi?
Tâm ý đã định nên chàng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Không sai, đích thực võ công của tiên sư đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, nếu theo lẻ thường mà nói thì người phải sống qua bách niên mà cũng không có vấn đề... Chỉ có điều...
Chàng có ý dừng lại để đối phương không biết đâu mà lần.
Quả nhiên Ngải Đông Hải không nghĩ với tuổi tác của Phương Tuyết Nghi mà có thể sử dụng kế nghi binh đối với lão nên lão vội vàng hỏi:
- Chỉ có điều thế nào?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Chỉ có điều... có lẻ tiên sư ghét bị cuốn vào hồng trần thế sự nên sớm cầu giải thoát mà thôi.
Ngải Đông Hải nói:
- Không sai, với tính tình siêu phàm thoát tục như Trần đại hiệp thì chuyện ghét hồng trần thế sự là không có gì lạ.
Lão trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên phá lên cười một tràng, đoạn nói:
- Đúng rồi, lão khiếu đã hiểu rồi!
Phương Tuyết Nghi bất giác sững người, chàng hỏi lại:
- Tôn giá hiểu cái gì?
Ngải Đông Hải nghiêm sắc diện hỏi:
- Phương lão đệ, khi lệnh sư khuất núi ngươi có hầu hạ bên cạnh không?
Phương Tuyết Nghi cố làm ra vẻ trầm tư và ấp úng nói:
- Chuyện này... tại hạ chỉ thấy tiên sư để lại di mệnh!
Ngải Đông Hải truy vấn:
- Lão đệ ngươi có ẩn tàng pháp thể của lệnh sư không?
Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Trong di mệnh tiên sư nói là đã an bày ổn thoả cho mình nên không cần tại hạ bận tâm.
Ngải Đông Hải phá lên cười rồi nói:
- Vậy thì đúng rồi.
Tống Phù nghe đến đây thì hỏi xen vào:
- Phương lão đệ, lệnh sư chỉ để lại cho ngươi một tờ di mệnh thôi sao?
Tuyết Nghi nói:
- Đúng vậy, làm đệ tử mà không được gặp mặt sư phụ lần cuối trước khi ngươi khuất núi thật khiến vản bối vô cùng ray rứt trong lòng!
Tống Phù mĩm cười, nói:
- Lão đệ, có một chuyện này nhưng lão phu chẳng biết có nên hỏi hay không?
Tuyết Nghi nói:
- Tống lão cứ hỏi tự nhiên!
Tống Phù nói:
- Lão phu hoài nghi lệnh sư Trần đại hiệp vẫn còn tại nhân gian?
Tuyết Nghi cố ý chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đối với chuyện của trưởng bối, nếu vản bối không tận mắt mục kiến thì không võ đoán, tiên sư đã để lại di mệnh thì tự nhiên đệ tử phải mặc áo tang rồi.
Ngải Đông Hải tiếp lời:
- Tống lão huynh nói rất hợp lý và cũng hợp với suy luận của tại hạ!
Phương Tuyết Nghi làm ra vẻ bi thương mà thực ra thì trong lòng chàng cũng đang rất bi thương, chàng nói:
- Ngải lão muốn nói là tiên sư vẫn chưa tạ thế chăng?
Ngải Đông Hải nói:
- Với võ công của lệnh sư mà luận chuyện cầu trường sinh thì thật dễ như trở bàn tay. Tin tức Trần đại hiệp bỗng nhiên khuất núi không thể không khiến cho thiên hạ nghi ngờ.
Tuyết Nghi thầm nghĩ:
- Chỉ sợ lão không trúng kế thôi.
Nghi vậy nhưng ngoài miệng chàng nói:
- Tại hạ cảm thấy lời Ngải lão cũng có lý, nhưng tiên sư đã có di mệnh để lại thì dù tại hạ hoài nghi cũng không thể nói khác đi được.
Chàng hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Tống Phù:
- Xin Tống lão đừng đem chuyện nghi ngờ trong lòng nói ra ngoài nhé.
- Tại sao?
Tuyết Nghi giả vờ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Nếu tiên sư chưa khuất núi thì chuyện này có ý nghĩ rất trọng đại, do vậy một khi nhị vị nói chuyện này ra ngoài giang hồ thì e rằng sẽ làm hỏng chuyện lớn của tiên sư.
Ngải Đông Hải nói:
- Lão đệ ngươi yên tâm, lão khiếu không thể nói càn đâu.
Tống Phù tiếp lời:
- Xưa nay Tống Lão Tà này giữ kín miệng như bưng, Phương lão đệ càng không nên lo lắng mới phải.
Phương Tuyết Nghi cung thủ, nói:
- Đa tạ nhị vị!
Lúc này bỗng nhiên nghe Cao Vô Địch phá lên cười một tràng rồi nói:
- Phương huynh đệ, nhờ tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi mà Cao mỗ thoát được đại nguy, bây giờ Liễu My Nương đã đi, Phương huynh đệ có thể dõi bước vào tệ xá cho Cao mỗ làm tròn bổn phận chủ nhân không?
Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:
- Đối với Cao Vô Địch thì không sao nhưng đối với Ngải Đông Hải thì sợ rằng còn có nhiều chuyện không tiện nói ra, tốt nhất là nên rời khỏi nói này thôi!
Tâm ý đã định, chàng liền mĩm cười, nói:
- Thịnh tình của Cao huynh, tại hạ đành xin tâm lãnh vậy.
Chàng hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Tống Phù:
- Vản bối muốn tìm đại bá và đại nương nên không thể ở lâu tại Xuyên Tây, ân tình quan tâm của lão tiến bối, vản bối đành chờ ngày sau báo đáp vậy.
Tống Phù cười ha hả rồi nói:
- Lão đệ ngươi nói gì thế, lão phu có làm gì đâu mà gọi là ân tình với ân nghĩa?
Lão ngừng lại giây lát rồi nói tiếp:
- Nhưng lão đệ ngươi còn trẻ tuổi, ngày sau hành tẩu giang hồ khó tránh được bon gian tà với nhiều quỷ kế, dù sao thì lão phu cũng sinh trước ngươi ít nhiều năm nên cũng có nhiều hơn vài kinh nghiệm, nếu lão đệ không ngại lão phu làm liên luỵ thì để lão phu cùng đi với người đến Xuyên Tây nhé?
Phương Tuyết Nghi rất cảm kích trong lòng nhưng ngoài miệng luôn đa tạ, chàng nói:
- Chuyện này vản bối làm sao dám nhận, tiền bối không nên vì chuyện của vản bối mà phải bôn ba.
Tống Phù cười ha hả một tràng rồi nói:
- Lão đệ ơi! Xem ra lão phu phải nói thật mới được rồi!
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Không lẻ lão tiến bối còn có ý đồ gì khác?
Tống Phù nói:
- Không sai! Võ công của lão phu có hạn nhưng hôm nầy lại đắc tội với Liễu My Nương, không chừng bà ta vẫn còn ở quanh đây chờ lão phu, do vậy lão phu muốn đi theo lão đệ ngươi chẳng qua là muốn nhờ uy để tránh hoạ mà thôi!