Trình Tử Vọng đứng trước mũi thuyền và cao giọng nói:
- Xin hỏi vị nào là quản sự trên thuyền?
Trên thuyền hoa đóng chặt cửa khoang, bên ngoài buông rèm dây, tuy bên trong có ánh đèn nhưng từ ngoài nhìn vào không thấy được gì.
Sau khi Trình Tử Vọng gọi một lần nữa thì khoang thuyền chợt mở, nhờ ánh đèn hắt ra nên thấy một đại hán mặt rỗ, mặc hắc y bước ra và hỏi:
- Là những ai dưới đó?
Trình Tử Vọng nói:
- Gia Định - Trình Tử Vọng, các hạ từng nghe bao giờ chưa?
Hắc y đại hán nói:
- Nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội hạnh ngộ, nhưng chẳng hay các hạ đến có điều chi chỉ giáo?
Trình Tử Vọng cười nhạt, nói:
- Các hạ có phải là chủ nhân của chiếc thuyền hoa này không?
Hác y đại hán nói:
- Không dám, tại hạ là Vương Hợp, chẳng qua là kẻ tùy tùng thôi.
Trình Tử Vọng nén giận, nói tiếp:
- Các hạ đã không thể tác chủ thì xin thông báo một tiếng là có Trình mổ cầu kiến.
Vương Hợp chau mày nói:
- Tệ chủ nhân không được khoẽ nên không tiện tiếp khách, vã lại sáng hôm sau thì bọn tại hạ sẽ rời nơi này, tại hạ xin thay chủ nhân đa tạ Trình trang chủ đã có ý thăm viếng.
Trình Tử Vọng nộ khí quát lớn:
- Tại hạ da đến thi quyết không thể trở về như thế nay, xin báo với quý chủ nhân một tiếng.
Vương Hợp nói:
- Đã vậy thì tại hạ sẽ thông báo ngay.
Nói đoạn hắn quay người chui vào khoang, một lát sau Vương Hợp quay trở ra, nói:
- Tệ chủ nhân xin mời Trình trang chủ.
Trình Tử Vọng đề khí một hồi và tung người lên chiếc thuyền hoa, Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cũng nối bước theo sau.
Vương Hợp đứng chận ngay cửa khoang, hắn nhìn Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn một lúc rồi hỏi:
- Hai vị này là ai?
Trình Tử Vọng chậm rải nói:
- Hai vị này đều là bằng hữu của Trình mổ.
Từ trong khoang thuyền có giọng lạnh lùng truyền ra:
- Vương Hợp, mời khách vào!
Vương Hợp lập tức tuân mệnh đưa bọn Trình Tử Vọng vào khoang thuyền. Thì ra bên trong bày biện rất hoa mỹ, bốn bên đều treo gấm tía, giữa khoang có một chiếc bàn gỗ rất trang trọng, trên bàn gỗ là một ngọn đuốc sáng rực. Một hoàng y thiếu niên ngồi ở chủ vị bên cạnh hắn là một hắc y nhân mặt nhợt nhạt, niên kỷ trên tứ tuần. Ngoài ra còn có một đại hán mặt rỗ giống như Vương Hợp đứng sau hoàng y thiếu niên.
Song phương nhìn nhau một lúc nhưng chưa bên nào lên tiếng, riêng Phương Thiên Thành khi lướt nhìn qua hắc y nhân thì bất giác chau mày.
Một không khí yên lặng, khẩn trương đến đáng sợ bao trùm toàn bộ khoang thuyền.
Hồi lâu sau, hoàng y thiếu niên cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Trình trang chủ đang đêm đến thăm chắc là có điều chi chỉ giáo?
Trình Tử Vọng hắng giọng rồi nói:
- Các hạ tiếp khách quá hẹp lượng đấy, ngay cả việc ngồi cũng không muốn mời sao?
Hoàng y thiếu niên thản nhiên nói:
- Được, các vị cứ tự nhiên ngồi!
Trình Tử Vọng ngồi xuống trước, Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cũng lần lượt ngồi hai bên.
Ba người vừa ngồi ngay ngắn thì hoàng y thiếu niên lạnh lùng tiếp lời:
- Bây giờ thì có thể nói rồi đấy.
Trình Tử Vọng chợt biến sắc, lão nói:
- Tại địa diện Gia Định này chưa có ai dám vô lễ với lão phu như thế.
Hoàng y thiếu niên nói:
- Trình trang chủ đang đêm thăm viếng chỉ để nói câu này thôi sao?
Trình Tử Vọng nói:
- Đang đêm mà lão phu đến đây thì tất phải có nguyên nhân.
Bỗng nhiên lão đổi giọng lạnh lùng nói tiếp:
- Hôm nay các hạ đả thương một đồng tử, phải không?
- Không sai, thế thì sao nào?
- Các hạ có biết vị đồng tử đó là ai không?
- Tại hạ không biết và cũng không cần biết.
- Tạm thời lão phu không nói đến thân phận của vị đồng tử đó, nhưng các hạ đã là người trưởng thành, bất luận thế nào thì cũng không thể xuất thủ đánh một đồng tử như vậy.
- Trình trang chủ và đồng tử đó có quan hệ gì? Lão nhân ôm hắn chạy đi là ai?
Trình Tử Vọng chậm rải nói:
- Lão phu đến đây không phải để trả lời các hạ.
Hoàng y thiếu niên cười nhạt, nói:
- Thế Trình trang chủ đến vấn tội chăng?
Trình Tử Vọng nói:
- Các hạ mới chừng đó tuổi mà nói năng vô lễ như vậy, xem ra nhất định là có thế lực rất lớn? Lão phu mong rằng các hạ có thể nói ra lại lịch sư môn để tranh gây ra thảm cuộc.
Hoàng y thiếu niên chợt phá lên cười ha hả một trận, thanh âm át cả giọng nói của Trình Tử Vọng.
Trình Tử Vọng vốn là nhân vật già mưu thâm toán, lão thấy thiếu niên cương ngạo như vậy thì chợt nghi ngờ nên thầm nhủ:
- Thiếu niên này cương ngạo như thế là tất có thế lực phía sau, xem ra việc này ta không thể hành xử lỗ mảng được.
Nghĩ đoạn lão cố nén tức khí và chậm rải hỏi:
- Các hạ cười cái gì?
Hoàng y thiếu niên lạnh lùng nói:
- Trình trang chủ, tại hạ chẳng qua là khách qua đường chứ đâu phải người đến gây sự tại đất Gia Định.
Ngừng một lát hắn nói tiếp:
- Nếu các hạ tự cho mình là nhân vật đứng đầu ở Gia Định thì nên đứng giữa để điều giải, lấy thái độ công chính mà nói chuyện.
Trình Tử Vọng hắng giọng rồi nói:
- Các hạ nói cũng có lý, nhưng nếu nghĩ kỹ thì sợ rằng có vài điểm mà các hạ chưa thông đấy.
Hoàng y thiếu niên nói:
- Nếu tại hạ bị đả thương tại địa diện Gia Định thì Trình Tử Vọng hành xử thế nào?
Trình Tử Vọng nghiêm giọng nói:
- Sự thực là các hạ đã đả thương người khác, mà đó là một đồng tử!
Hoàng y thiếu niên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trình trang chủ đã xuất diện lo việc người khác như vậy, xem ra tất phải có lý do?
Chợt nghe Phương Thiên Thành lên tiếng:
- Trình huynh. Điều quan trọng là chúng ta nên hỏi rõ sự tình trước đã.
Trình Tử Vọng gật đầu, nói:
- Không sai!
Lão nhìn qua hoàng y thiếu niên và nói tiếp:
- Các hạ không phủ nhận việc đả thương người khác thì cũng có chút khí khái của nam tử hán đấy, nhưng chẳng hay các hạ có thể cho lão phu biết qua sự tình không?
Hoàng y thiếu niên liếc nhìn qua Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn rồi nói:
- Hai vị nay là ai?
Trình Tử Vọng nói:
- Là bằng hữu của Trình mổ.
Hoàng y thiếu niên cười nhạt, nói:
- Trình trang chủ bảo tại hạ đả thương người thì tại hạ cũng thừa nhận rồi, nếu Trình trang chủ xuất diện lo việc này cho người khác thì xin cho biết ý kiến. Nhược bằng không có việc gì khác thì tại hạ cần phải nghỉ ngơi, xin mời Trình trang chủ và quý hữu ra về.
Một câu đuổi khách chẳng có chút khách khí, đừng nói là Trình Tử Vọng ngày cả Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cũng bất giác nỗi khí xung thiên.
Trình Tử Vọng nộ khí đáp:
- Nếu các hạ muốn làm chuyện xằng bậy trên địa diện Gia Định thì Trịnh mổ là người đầu tiên không dung tha các hạ!
Hoàng y thiếu niên cũng bật đứng lên, hắn định xông về phía Trình Tử Vọng nhưng Hắc y nhân ngồi bên cạnh đã kịp xuất thủ ngăn lại và nói:
- Công tử chớ nóng giận, xin mời ngồi.
Nói đoạn hắn chậm rải đứng lên và bước tới trước. Người này mặt không chút huyết sắc, thái độ thâm trầm khó hiểu, nếu như không muốn nói là đáng sợ.
Hắc y nhân chậm rải nói:
- Các hạ không dung công tử của tại hạ thì định đối phó như thế nào?
Trình Tử Vọng nhiều năm bôn tẩu giang hồ nên kinh nghiệm phong phú, vừa thấy hắc y nhân thì lão đã biết võ công của người này thuộc loại âm nhu, thâm trầm vạn độc, chỉ cần bị hắn đánh một chưởng, nếu không chết thì tất cũng trọng thương. Do vậy lão rất cẩn thận đề phòng bằng cách ngầm vận chân khí chuẩn bị và lạnh lùng hỏi:
- Các hạ xưng hô như thế nào?
Hắc y nhân cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Dù sao thì Trình trang chủ cũng không thể trở thành bằng hữu của tại hạ, do vậy tại hạ thấy chuyện báo danh tánh cũng chẳng cần thiết.
Hắn ngừng lại một lát rồi chợt đổi giọng nói:
- Rốt cuộc là các hạ lo việc này cho ai?
Trình Tử Vọng thản nhiên nói:
- Với thân phận của Trình mổ trên địa diện Gia Định này, lẻ nào vẫn chưa đũ phân lượng?
Hắc y nhân nói:
- Tại hạ còn nhớ Trình trang chủ vừa nói một câu, nếu tạo ra sự hiểu lầm giữa song phương thì khó tránh gây ra thảm cuộc.
Hắn liếc nhìn qua Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn rồi tiếp lời:
- Tại hạ hy vọng là các vị có thể nói ra thân phận thật của đồng tử kia.
Trình Tử Vọng thầm nghĩ:
- Gã này trông thâm trầm đáng sợ nhưng xem ra chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm giang hồ, hai nhân vật đỉnh đỉnh đại danh trong Trung Châu Tam Hiệp đang đứng trước mặt gã mà cũng không nhận ra.
Nghĩ đoạn lão buột miệng phá lên cười một tràng.
Hắc y nhân chợt biến sắc, hắn hỏi:
- Trình trang chủ cười cái gì?
Trình Tử Vọng chậm rải nói:
- Hình như các hạ rất ít khi hành tẩu giang hồ?
Hắc y nhân lạnh lùng nói:
- Xưa nay tại hạ không muốn lai vảng với người khác.
Lời chưa dứt, hắn vung tay đánh vào giữa ngực Trình Tử Vọng một chưởng.
Thủ pháp xuất chưởng cực kỳ nhanh, Trình Tử Vọng định vung hữu thủ lên phản kích nhưng bỗng thấy bóng chưởng lướt ngang qua bên tai lão, thì ra Thạch Tuấn đã tranh tiên cơ xuất thủ tiếp chưởng của Hắc y nhân. Song chưởng vừa tương tiếp thì nghe "ầm" một tiếng.
Thạch Tuấn và Hắc y nhân đều lui ra sau một bước.
Song phương đều không ngờ võ công của đối phương lại cao cường như vậy.
Nhất thời cả hai đều sửng sờ nhìn nhau từ chân tới đầu.
Hắc y nhân khẻ hắng giọng rồi khai khẩu trước:
- Tại hạ không tin các hạ là võ sư trong Trình phủ.
Thạch Tuấn cười nhạt, nói:
- Không tin thì cũng phải tin thôi.
Hắc y nhân nói:
- Các hạ cũng khá ngông cuồng đấy!
Lời vừa dứt thì bất ngờ hắn vung tay tung chân tấn công liền bốn chiêu.
Thạch Tuấn vung song chưởng lên chống đở và hóa giải được bốn chiêu của đối phương nhưng người vẫn đứng nguyên tại chổ.
Lúc nầy hắc y nhân đã biết là gặp phải kình địch nên vẻ ngạo mạn cũng chợt biến mất.
Trình Tử Vọng nhìn tình thế động thủ của hai người thì ngầm kêu xấu hổ trong lòng và nghĩ:
- Nếu không đưa huynh đệ bọn họ đi cùng thì sợ rằng mọi chuyện sẽ hỏng bét! Chỉ bằng bốn chiêu quyền cước thần tốc vừa rồi của Hắc y nhân thì xem ra ta không phải là đối thủ của hắn rồi.
Thạch Tuấn nhìn qua hoàng y thiếu niên và nói:
- Thảo nào ngươi cương ngạo như vậy, thì ra có cao thủ đở lưng.
Hoàng y thiếu niên cũng không ngờ người do Trình Tử Vọng đưa đến lại có võ công cao cường như thế, nhất thời hắn ngẫn người như pho tượng, chẳng biết phải nói gì.
Phương Thiên Thành quét hai đạo mục quang đầy uy lực nhìn qua hắc y nhân rồi nói:
- Các hạ và Kiếm Môn Ngũ Quỷ xưng hô như thế nào?
Đến lượt Hắc y nhân ngạc nhiên, hắn nhìn Phương Thiên Thành bằng ánh mắt sửng sờ, hồi lâu sau mới chậm rải nói:
- Tại hạ là Ngũ Quỷ Đổng Phương.
Phương Thiên Thành nói:
- Đại sư huynh Bạch Y Điếu Khách - Thành Huyền Thông của các hạ không đến sao?
Dong Phuong nói:
- Trong Kiếm Môn Ngũ Quỷ chỉ có mỗi mình tại hạ đến đây.
Hắn hơi ngừng lại rồi tiếp:
- Nhưng có lẻ bốn vị sư huynh sắp đến đây rồi.
Trình Tử Vọng kinh ngạc thầm nghĩ:
- Ngũ Quỷ cùng đến tất phải có đại sự phát sinh, không biết bọn chúng định đến Gia Định này để giở trò gì?
Phương Thiên Thành nhìn qua hoàng y thiếu niên và nói:
- Vị trẻ tuổi nay cơ quan hệ gì với Kiếm Môn Ngũ Quỷ?
Tuy Đổng Phương có chút úy kỵ đối với việc Phương Thiên Thành nói ra lai lịch Kiếm Môn Ngũ Quỷ và danh tính của đại sư huynh hắn, nhưng một khi đối phương đã biết danh hiệu thì hắn không thể không tự giử thân phận vì vậy hắn không trả lời mà hỏi lại:
- Các hạ có thể cho biết quý tính đại danh không?
Phương Thiên Thành thản nhiên nói:
- Tại hạ họ Phương, đồng tử bị đả thương chính là nhi tử của Phương mỗ.
Trình Tử Vọng đã bị ác danh Kiếm Môn Ngũ Quỷ làm cho kinh khiếp nên không dám khai khẩu nữa.
Đổng Phương nhìn qua hoàng y thiếu niên rồi nói:
- Vị công tử này là người họ Tống.
Phương Thiên Thành truy vấn:
- Tống gì?
Đổng Phương nói:
- Các hạ vẫn chưa nói ra đại danh.
Thì ra hắn nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra thân phận của Phương Thiên Thành.
Phương Thiên Thành thản nhiên nói:
- Tại hạ là Phương Thiên Thành!
Đổng Phương buột miệng kêu lên một tiếng và nói:
- Phương Nhị Hiệp trong Trung Châu Tam Hiệp?
Phương Thiên Thành gật đầu, nói:
- Không dám!
Đổng Phương liền cung thủ hành lễ, nói:
- Tại hạ thất kính rồi.
- Thực ra tại hạ không có ý đến vấn tội vì chuyện xú tử bị đả thương, tại hạ chỉ muốn hỏi rõ thị phi khúc mắc, nếu phần sai thuộc về xú tử thì tại hạ sẽ giáo huấn cho hắn một trận.
Hoàng y thiếu niên lên tiếng:
- Chuyện tại hạ và lệnh lang xung đột với nhau, nói ra thì cả hai bên đều có chổ sai.
Thạch Tuấn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Nhìn cách cương ngạo của các hạ đối với bọn tại hạ thì chẳng khó để hình dung cảnh một đồng tử bị các hạ bắt nạt.
Dường như hoàng y thiếu niên bị đại danh Trung Châu Tam Hiệp làm cho kinh sợ nên lập tức thay đổi thái độ.
Tuy nhiên hắn vẫn không thể nhịn được trước những lời mỉa mai của Thạch Tuấn nên vội nói:
- Chuyện tại hạ và lệnh lang của Phương đại hiệp xung đột như thế nào đã có không dưới trăm người mục kiến, nếu các hạ không tin thì cứ đi hỏi những người chứng kiến đó là ắt biết.
Phương Thiên Thành nói:
- Tống công tử có thể cho biết danh hiệu của lệnh tôn không?
Hoàng y thiếu niên nói:
- Gia phụ là Kim Thương - Tống Sĩ Nghĩa, chẳng hay Phương đại hiệp có quen biết không?
Phương Thiên Thành gật đầu, nói:
- Nghe danh đã lâu nhưng chưa có duyên tương ngộ.
Đổng Phương tiêp lời:
- Chẳng phải trong thuyền hoa của Tống hiền điệt có bốn bình Hạnh hoa tửu đó sao?
Hoàng y thiếu niên mĩm cười, nói:
- Vản bối có ý dâng tửu nhưng chẳng hay Phương đại hiệp có muốn thưởng thức không?
Phương Thiên Thành nói:
- Danh tửu thật là đáng quý nhưng thịnh tình càng cao quý hơn, song đáng tiếc Phương mỗ không phải là người thích ẩm tửu, vì vậy đành tâm lảnh thịnh tình của nhị vị thôi.
Hoàng y thiếu niên nói:
- Vản bối lở tay đả thương lệnh lang, quả thật là không có ý gây thương tích, tục ngử có câu: "Kẻ không biết không có tội", thiết nghĩ Phương đại hiệp là người rộng lượng nên cũng dễ dàng bõ qua chuyện này.
Phương Thiên Thành nói:
- Việc này song phương đều có chổ sai nên không thể trách tội một mình Tống công tử.
Lão ngừng lại rồi nhìn qua Đổng Phương, nói tiếp:
- Đổng huynh, Phương mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo, chẳng hay Đổng huynh có sẳn lòng cho biết không?
Đổng Phương nói:
- Xin Phương đại hiệp cứ hỏi, không điều gì tại hạ biết mà không nói.
Phương Thiên Thành hỏi:
- Vừa rồi Đổng huynh nói là Kiếm Môn Ngũ Quỷ muốn tập hội ở Gia Định này phải không?
- Không sai, ngoài Kiếm Môn Ngũ Quỷ ra còn có lệnh tôn của Tống công tử là Kim Thương - Tống Sĩ Nghĩa.
- Chư vị vượt thiên lý đến tập hội ở nơi này, thiết nghĩ tất phải có nguyên nhân?
- Chỉ là một chút tiểu sự, không dám phiền Phương đại hiệp quan tâm lo lắng.
- Võ công của huynh đệ các vị cao cường, vị Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa - Tống bảo chủ kia cũng là nhân vật hữu danh nên đương nhiên là không cần Phương mỗ quan tâm lo lắng, nhưng...
- Nhưng thế nào?
- Vị Trình huynh này là hảo hữu của tại hạ, xưa nay địa diện Gia Định luôn yên tỉnh vô sự, tại hạ không muốn có sự náo động phiền phức ở Gia Định này.
Đổng Phương trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chỉ có sư huynh của tại hạ biết là tại sao phải tập hội ở đây thôi, còn tại hạ thì quả thực không được biết nội tình.
Phương Thiên Thành cười nhạt, nói:
- Đổng huynh tránh né trả lời thật là tài tình. Nếu đêm nay Phương mỗ nhất định truy cứu việc xú tử bị đả thương thì Đổng huynh tính thế nào?
Song mục của Đổng Phương chợt hiện hung quang, hắn nói:
- Chuyện Tống công tử đả thương lệnh lang thì Phương đại hiệp đã biết rồi, tại hạ là người ngoài cuộc nên xin nói một câu công bằng. Lỗi không phải chỉ một mình Tống công tử, huống hồ lệnh lang là người xuất thủ trước, sau đó khi một lão võ sư của quý phủ đến cứu lệnh lang thì đả thương Tống công tử và hai vị tuỳ tùng, nếu tại hạ không đến kịp thời trị thương thế cho thì sợ rằng bọn họ vẫn chưa thể đi lại được.
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ cũng không muốn vì chuyện xú tử mà gây náo nhiệt... Nhưng hy vọng là Đổng huynh có thể nể mặt tại hạ.
Đổng Phương hỏi lại:
- Phương Nhị Hiệp muốn nói điều gì?
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ chỉ mong các vị bõ qua Gia Định, Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Tống bảo chủ tìm một nơi khác tập hội được chăng?
Đổng Phương nói:
- Việc này trọng đại, tại hạ không thể tác chủ được rồi.
Phương Thiên Thành nói:
- Như vậy là Đổng huynh không muốn nể mặt tại hạ chăng?
- Tại hạ rất tôn kính Phương Nhị Hiệp, tuy chúng ta không thường gặp nhau nhưng chuyện gì ra chuyện đó, không thể góp lại mà nói. Chuyên lệnh lang và Tống công tử đúng sai thế nào sẽ có công luận, nếu Phương Nhị Hiệp không thoả mản với công luận thì đi tìm Kim Thương - Tống Sĩ Nghĩa mà tranh biện. Nếu nhập chuyện này vào chuyện Kiếm Môn Ngũ Quỷ tập hội ở Gia Định mà luận thì chẳng phải là quá khiên cường sao?
Trình Tử Vọng ngầm kêu xấu hổ và nghĩ:
- Ta đến đây vốn là giúp người nhưng bây giờ lại phải nhờ Trung Châu Tam Hiệp giúp ta.
Ác danh của Kiêm Môn Ngũ Quỷ từng gây chấn động giang hồ, Trình Tử Vọng tự biết không phải là địch thủ nên không dám xen vào.
Chợt nghe Phương Thiên Thành cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Lời của Đông huynh nghe ra cũng rất hữu lý nhưng thực ra là giảo biện phù phiếm mà thôi.
Đổng Phương biến sắc, hắn nói:
- Xin được nghe cao luận của Phương Nhị Hiệp.
Phương Thiên Thành nói:
- Tống công tử đả thương xú tử, hung nhân thực phạm đang ở trên thuyền này, tại sao Phương mỗ phải bõ gần cầu xa mà đi tìm Kim Thương - Tống Sĩ Nghĩa?
Đổng Phương hỏi tiếp:
- Ý của Phương Nhị Hiệp thế nào?
Phương Thiên Thành nói:
- Nếu Đổng huynh không nể mặt thì buộc lòng Phương mỗ phải lưu giử Tống công tử, xin Đổng huynh nhắc với Kim Thương - Tống Sĩ Nghĩa đến tìm Phương mỗ nhận lại người.
Đổng Phương ngữa mặt cười ha hả một tràng rồi nói:
- Vì một Trình Tử Vọng, danh không vượt ra ngoài Gia Định mà Phương Nhị Hiệp muốn đối đầu với Kiếm Môn Ngũ Quỷ bọn tại hạ thật sao?
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ lưu giử Tống công tử thì có can hệ gì đến Đổng huynh?
Đổng Phương nói:
- Tống Sĩ Nghĩa và năm huynh đệ bọn tại hạ có giao tình rất thâm sâu, nghĩa tựa kim lan, Đổng Phương này đã thấy chuyện bất bình lẻ nào không quan tâm?
Phương Thiên Thành chậm rải nói:
- Rất khéo, Trung Châu Tam Hiệp bọn tại hạ và Trình Tử Vọng cũng giao tình rất thân thiết, Đổng huynh nhất định gây ra trường phong ba ở Gia Định thì Phương mỗ cũng không thể toạ thị bàng quan.
Đổng Phương lạnh lùng nói:
- Đã vậy thì Phương Nhị Hiệp cứ cho ước hẹn, Kiếm Môn Ngũ Quỷ tất sẽ y hẹn đến thỉnh giáo.
Phương Thiên Thành nói:
- Đúng ngọ ngày mai mời Kiếm Môn Ngũ Quỷ đến Trình phủ nhận lại người.
- Có nghĩa đêm nay Phương Nhị Hiệp nhất định phải đưa Tống công tử đi?
- Không sai, trừ phi Đổng huynh có thể ngăn cản được tại hạ.
- Xưa nay Kiếm Môn Ngũ Quỷ luôn thủ tín trên giang hồ, thiết nghĩ Phương Nhị Hiệp nên tin tưởng tại hạ mới phải. Đã định ước thì bọn tại hạ nhất định sẽ đến, việc bắt ngươi làm con tin là quá xem thuờng Kiếm Môn Ngũ Quỷ rồi đấy.
- Tại hạ biết Đổng huynh không thể thất tín, nhưng vấn đề là tại hạ không thể lưu lại Gia Định lâu ngày, vì thế hạn kỳ không thể vượt quá trưa mai.
Lão ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Tại hạ biết Kiếm Môn Ngũ Quỷ có một phương pháp truyền tin cực kỳ thần tốc, trong một đêm có thể đi xa ngàn dậm, nếu tại hạ lưu giử Tống công tử thì bằng phương pháp truyền tin này nhất định bốn vị sư huynh của Đổng huynh cũng sẽ nhanh chóng đến đây thôi.
Đổng Phương nói:
- Không sai, phương pháp Quỷ Hoả Truyền tin của tại hạ có thể đi ngàn dậm trong một đêm, nhưng nếu sau giờ ngọ ngày mai mà bọn tại hạ không thể đến được thì sao?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:
- Tại hạ đành phải đưa Tống công tử đi thôi, nếu Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa gây sóng gió ở Gia Định thì tại hạ sẽ tiến hành khai tội Tống công tử trước vậy.
Đổng Phương nộ khí quát lớn:
- Cách bắt người làm con tin của các hạ như thế mà cũng gọi là phong độ hiệp nghĩa sao?
Phương Thiên Thành bình thản nói:
- Điều đó cần phải xem là chuyện gì, là nhân vật nào mới áp dụng! Tại hạ đã quyết định rồi, ngoài cách động thủ ra thì Đổng huynh không thể nào thuyết phục được tại hạ nữa.
Thần sắc của Đổng Phương liên tục biến chuyển, rõ ràng trong nội tâm của hắn bị kích động vô cùng. Nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được, hắn lạnh lùng nói:
- Trung Châu Tam Hiệp các ngươi đều có mặt tại Gia Định này chăng?
Phương Thiên Thành cười nhạt, nói:
- Không sai, nhưng so với Kiếm Môn Ngũ Quỷ thì bọn ta còn ít hơn hai người.
Đổng Phương hỏi tiếp:
- Các hạ đưa Tống công tử đi rồi định đối phó với hắn thế nào?
- Trước giờ ngọ ngày mai, bọn ta đối đải với hắn như thượng khách.
- Sau giờ ngọ thì sao?
- Điều đó rất khó nói.
Phương Thiên Thành liếc nhìn qua hoàng y thiếu niên và nói tiếp:
- Tống công tử tự đi theo hay phải cần Phương mỗ xuất thủ tương thỉnh?
Hoàng y thiếu niên liếc nhìn Đổng Phương rồi khẻ nói:
- Đổng ngu thúc, tiểu điệt...
Chỉ có năm chữ nhưng mỗi chữ tựa như thiết quyền nện vào mặt Đổng Phương khiến hắn bất giác đỏ bừng sắc diện.
Không cho hoàng y thiếu niên nói hết câu, Đổng Phương đã nghiêm giọng nói:
- Tống hiền điệt, đại trượng phu co được thì duỗi được, Phương Nhị Hiệp là nhân vật hữu danh nên tự nhiên là không thể ám hại ngươi, việc đưa ngươi đi chẳng qua là bức bọn ta phó ước đúng hẹn mà thôi.
Hắn dừng lại rồi cung thủ nói với Phương Thiên Thành:
- Phương Nhị Hiệp, Đổng mỗ còn có mấy câu muốn nói.
Phương Thiên Thành nói:
- Phương mỗ xin rửa tai lắng nghe.
Đổng Phương nói:
- Vì chưa có sự chuẩn bị trước nên dù thi triển thuật quỷ hoả truyền tin thì cũng chưa chắc bốn vị sư huynh của tại hạ có thể phó hội đúng hẹn, vạn nhất vượt quá thời gian...
Phương Thiên Thành tiếp lời:
- Bon tại hạ có thể cho đến trước lúc mặt trời lặn, sáng sớm hôm sau thì nhất định phải lên đường rời Gia Định rồi.
Thạch Tuấn lên tiếng:
- Tốt nhất là phó hội đúng giờ ngọ ngày mai, bọn tại hạ đi đây!
Đổng Phương khẻ nói với hoàng y thiếu niên:
- Hiền điệt, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đi theo bọn họ đi!
Hoàng y thiếu niên chẳng còn cách nào khác nên chậm rải đứng lên, hắn quay lại nói với hai đại hán mặt rỗ:
- Vương Hợp, Vương Bảo, các ngươi hãy khá canh giử thuyền chờ phụ thân của ta đến nhé!
Vương Hợp, Vương Bảo đưa mắt nhìn nhau rồi bỗng nhiên dịch bước cản đường Phương Thiên Thành.
Phương Thiên Thành lạnh lùng nhìn hai gã và hỏi:
- Hai vị la người thế nào?
Vương Hợp lên tiếng:
- Huynh đệ tại hạ là tuỳ tùng phụng mệnh Tống bảo chủ theo bảo vệ thiếu bảo chủ.
Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói:
- Niệm tình hai vị có nghĩa bảo vệ chủ nhân, tại hạ không truy cứu các vị, xin các vị nhường đường cho.
Vương Hợp lắc đầu, nói:
- Phương Nhị Hiệp võ công cao cường, huynh đệ tại hạ nghe danh đã lâu nên tự biết không phải là đối thủ.
Phương Thiên Thành lạnh lùng hỏi:
- Nhị vị đã biết rõ như vậy mà tại sao không chịu nhường đường?
Vương Hợp nói:
- Bon tại hạ tự biết không phải là đối thủ nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Phương Nhị Hiệp đưa thiếu trang chủ đi, vì vậy bọn tại hạ đành phải liều mạng thôi.
Phương Thiên Thành chỉ cười nhạt một tiếng mà không nói gì.
Vương Hợp nói tiếp:
- Còn có một cách khác, không biết Phương Nhị Hiệp có đồng ý hay không?
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ luôn kính trọng kẻ trung nghĩa, vì vậy không nhẫn tâm đả thương nhị vị, còn có cách gì khác, xin cứ nói!
Vương Hợp nói:
- Phương Nhị Hiệp đưa bon tại hạ cùng đi, như vậy bọn tại hạ cũng dễ bề hầu hạ thiếu bảo chủ.
Phương Thiên Thành chau mày, nói:
- Được, tại hạ đồng ý. Nhưng nhị vị phải tuân thủ mấy điều kiện.
Vương Hợp liền hỏi:
- Điều kiện gì?
Phương Thiên Thành nói:
- Lập tức bõ ám khí và binh khí trên người các vị ra.
Vương Bảo lên tiếng:
- Việc này...việc này...
Vương Hợp tiếp lời:
- Còn không mau tuân theo sự chỉ bảo của Phương Nhị Hiệp?
Nói đoạn hắn lập tức tháo bõ ám khí và binh khí quăng ra sàn thuyền
Vương Bảo thấy vậy thì cũng vội vàng làm theo.
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ tin rằng trên ngươi nhị vị đã không còn một tấc sắt.
Vương Hợp tiếp lời:
- Phương Nhị Hiệp còn gì chỉ giáo nữa?
Phương Thiên Thành nói:
- Điều kiện thứ hai là nhị vị phải tuân thủ quy định trong Trình phủ, nếu có vi phạm thì quyết không khoan dung, khi đó đừng bảo là tại hạ không nói rõ từ đầu.
Vương Hợp nói:
- Nhập gia tùy tục, bọn tại hạ đã không phải đi gây chuyện thị phi thì tất nhiên sẽ tuân thủ quy định của các vị thôi.
Phương Thiên Thành gật đầu, nói:
- Được, chúng ta đi thôi!
Nói đoạn lão cất bước đi trước. Vương Hợp, Vương Bảo, hoàng y thiếu niên, Trình Tử Vọng, Thạch Tuấn lần lượt ra khỏi khoang thuyền.
Lúc nầy Trương Tam đã điều động thêm một chiếc thuyền nhỏ đến đón Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn, còn Trình Tử Vọng, hoàng y thiếu niên, Vương Hợp, Vương Bảo cùng ngồi một thuyền.
Chớp mắt thì hai chiếc thuyền nhỏ đã cặp vào bờ.
Phương Thiên Thành bất ngờ vung tay điểm huyệt Vương Hợp, Vương Bảo rồi nói:
- Trình huynh đưa bọn chúng về trước rồi triệu tập gia đinh chuẩn bị cho cẩn thận, Kiếm Môn Ngũ Quỷ không phải là những nhân vật tầm thường, nếu không sớm an bày chu đáo thì sợ rằng sẽ có nhiều oan mạng đấy.
Trình Tử Vọng cung thủ nói:
- Đại ân không thể cảm ta bằng lời, tại hạ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Phương Thiên Thành mĩm cười, nói:
- Trình huynh chớ tự hạ thấp mình, chuyện này xem ra khá phức tạp đây, trước giờ ngọ ngày mai bọn tại hạ sẽ đến quý phủ để bản kỹ hon.
Trình Tử Vọng cung thủ, nói:
- Trịnh mổ kính chào ba vị.
Nói đoạn lão ra hiệu cho Trương Tam áp giải chủ bộc hoàng y thiếu niên về thẳng Trình phủ.
Phương Thiên Thành nhìn bọn Trình Tử Vọng đi xa rồi mới quay sang nói với Thạch Tuấn:
- Tam đệ, chúng ta cũng mau trở về hội diện với đại sư huynh thôi.
Nói đoạn hai người lập tức thi triển thuật phi hành lướt di, chẳng mấy chốc thì đã về đến khách điếm.
Lam y đại hán vẫn ngồi nới đại sảnh, lão nhìn hai người và nói:
- Nhị vị hiền đệ về rồi à?
Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cúi người hành lễ và hỏi:
- Đại ca vẫn chưa đi nghĩ sao?
Lam y đại hán hỏi lại:
- Các ngươi có gặp kẻ đả thương Lạc điệt không?
Phương Thiên Thành nói:
- Đã gặp rồi, đó là nhi tử của Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa.
Lam y đại hán ngạc nhiên hỏi lại:
- Kim Thương Tống Sĩ Nghĩa?
Thạch Tuấn tiếp lời:
- Đúng vậy, còn có Kiếm Môn Ngũ Quỷ đở lưng cho bọn chúng, do vậy thiếu niên kia mới cương ngạo như thế.
Phương Thiên Thành nói:
- Tiểu đệ gặp Kiếm Môn Ngũ Quỷ Đổng Phương, theo hắn nói thì trong vài ngày nữa Ngũ Quỷ và Tống Sĩ Nghĩa sẽ tập hội ở Gia Định. Tiểu đệ cũng đã thay Trình Tử Vọng ước hẹn hội diện với Ngũ Quỷ.
Lam y đại hán nói:
- Nhung chúng ta không thể ở lại Gia Định nhiều ngày.
Phương Thiên Thành nói:
- Tiểu đệ biết điều đó nên kỳ hạn cho bọn chúng phải hội diện vào giờ ngọ trưa mai. Nếu quá thời hạn thì chúng ta không thể đợi.
Lam y đại hán nói:
- Ngũ Quỷ không phải là kẻ tín nghĩa, sau khi chúng ta đi rồi bọn chúng mới đến thì nhất định Trình Tử Vọng sẽ ngộ đại kiếp mất.
Phương Thiên Thành nói:
- Tiểu đệ cũng nghĩ đến điều nầy nên đã đưa nhi tử của Tống Sĩ Nghĩa về dể làm con tin.
- Thế Tống công tử đang ở đâu?
- Đã giao cho Trình Tử Vọng đưa về Trình phủ, tiểu đệ cũng bức Đổng Phương thi triển quỷ hoả truyền tin nên hy vọng bọn chúng có thể phó ước đúng hẹn.
Lam y đại hán mĩm cười, nói:
- Ác danh Ngũ Quỷ đã sớm gây chấn động giang hồ, chỉ có điều xưa nay bọn chúng hành động rất bí mật, người trên giang hồ tuy biết bọn chúng hành ác nhưng không nắm được bằng chứng. Tiểu huynh cũng từng có ý ngầm điều tra ác tính của bọn chúng nhưng vì có quá nhiều chuyện khác can tro nên đến giờ này vẫn chưa thực hiện được. Lần nầy dù phải ở lại Gia Định thêm một hai ngày nữa nhưng chỉ cần chúng ta giúp Trình Tử Vọng giải quyết ổn thoả với Kiếm Môn Ngũ Quỷ thì cũng là một chuyện tốt.
Phương Thiên Thành không thấy đại ca trách quái thì cảm thấy lòng nhẹ tênh.
Chợt nghe lam y đại hán nói tiếp:
- Ngũ Quỷ tập hội tất phải có đại sự, hoặc giả trên địa diện Gia Định có sự vật gì đó đáng để Ngũ Quỷ tề tập. Có lẻ Trình Tử Vọng phải biết rõ điểm này.
Phương Thiên Thành nói:
- Tiểu đệ đã hẹn với Trình Tử Vọng là trước giờ ngọ ngày mai bọn ta sẽ đến Trình phủ.
Lam y đại hán gật đầu, nói:
- Được rồi, ngày mai chúng ta đi sớm một chút là được. Nhị vị hiền điệt đã vất vả nhiều rồi, cũng nên đi nghỉ sớm một chút.
Phương Thiên Thành định nói nữa nhưng lại thôi, lão cáo biệt hai người huynh đệ rồi về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm lặng lẻ trôi qua, gần trưa hôm sau Phương Thiên Thành thanh toán tiền trọ rồi cùng gia quyến và hai vị huynh đệ rời khách điếm đến Trình phủ.
Trình gia trang nằm cách Gia Định chừng ba dặm nhưng là một trang viện cô độc, tứ bề không có thôn trang, xung quanh trang đến có trúc xanh bao bọc, bên trong còn có chắn lưới sắt cẩn thận. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu xanh của trúc uốn mình trước gió, quả nhiên là một trang viện được phòng bị cẩn mật. Bên trong cỗng chính là hai hàng tùng thẳng tắp chia sân viện thành hai khu vực, một bên làm thao trường luyện võ, một bên dùng làm nơi nuôi ngựa.
Trình gia trang trên dưới gần một trăm người, ngoài Trinh Tu Vong, Trình phủ nhân và một vị tiểu thư ra thì còn lại là võ sư, bộc nhân và những kẻ giúp việc khác.
Xuyên qua sân viện thì đến một dẩy lầu các nguy nga bề thế, toạ lạc ở giữa là một toà đại sãnh rộng lớn được bài trí rất trang trọng.
Trình Tử Vọng ra tận cửa nghênh tiếp rồi đưa Trung Châu Tam Hiệp vào đại sãnh.
Trình phủ nhân cũng đón Phương phu nhân, Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi đưa vào hậu viện.
Riêng Đông Nhĩ lão nhân thì được một lão quản gia của Trình gia trang đưa đến một phòng khác.
Sau khi hai thanh y tiểu đồng dâng trà lui bước ra ngoài thì lam y đại hán lên tiếng:
- Tại hạ đã nghe nhị đệ nói về chuyện Kiếm Môn Ngũ Quỷ.
Trình Tử Vọng tiếp lời:
- Trịnh mổ thật hổ thẹn, những tưởng vì thiếu gia mà ra sức khuyễn mã, nào ngờ lại phải nhờ ba vị tương trợ Trình mổ.
Phương Thiên Thành nói:
- Việc nay do tại hạ chủ trương nên không can hệ đến Trình huynh.
Trình Tử Vọng nói:
- Phương Nhị Hiệp không cần dát vàng lên mặt Trịnh mổ, nếu không có Phương Nhị Hiệp và Thạch tam hiệp tại đương trường thì Ngũ Quỷ Đổng Phương đã không dễ dàng bõ qua cho tại hạ.
Lam y đại hán nói:
- Sự tình đã phát sinh, điều quan trọng bây giờ là nghĩ cách đối phó với cường địch.
Trình Tử Vọng nói:
- Trịnh đại hiệp nói chí phải, trước mặt ba vị, Trịnh mổ cũng không khách khí, chuyện nghênh địch thế nào mong Trịnh đại hiệp đứng ra chủ trương giúp.
Lam y đại hán nói:
- Chúng ta cứ thương lượng rồi đưa ra quyết định là được. Trước tiên tại hạ muốn biết về tình hình nhân sự của Trình huynh, ba huynh đệ tại hạ không thể lưu lại lâu nên cần phải giải quyết nhanh chuyện Ngũ Quỷ mới được.
Trình Tử Vọng nói:
- Ba vị cũng đã biết là võ công của tại hạ rất tầm thường nhưng trong tệ phủ còn có mấy vị võ sư giang hồ. Nhưng chuyện bình thường thi có thể đối phó dễ dàng. Nhung đối với nhung cao thủ nhu Kiếm Môn Ngũ Quỷ thi qua thật là không thể nào đối phó được.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Ngoài ra còn có mười mấy nhân thủ có thể động thủ với người khác được, thêm vào đó là hai mươi tay cung thủ thi triển loại liên hoàn, nỏ mỗi phát có thể bắn ra bốn mũi tên.
Lam y đại hán gật đầu, nói:
- Phòng thủ một gia trang bằng thực lực như vậy là đã quá mạnh rồi, nhưng cần phải an bày ổn thoả mới tránh được sự hy sinh đáng tiếc. Bởi lẻ Kiếm Môn Ngũ Quỷ đều là những nhân vật thiên nghệ về ám khí, đặc biệt là Truy Mệnh Xà Vũ Tiễn của Bạch Y Điếu Khách - Thành Huyền Thông. Do vậy hai mươi tay cung thủ kia cần phải được mai phục kín đáo mới được.
Phương Thiên Thành xen vào:
- Đại ca rất quen Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông, vậy có biết võ công của hắn thế nào không?
Lam y đại hán mĩm cười, nói:
- Rất cao cường, ngoài ra tứ quỷ kia cũng không phải là hạng tầm thường.
Phương Thiên Thành hỏi tiếp:
- Huynh đệ chúng ta có cần phải chuẩn bị trước không?
Lam y đại hán nói:
- Muốn chuẩn bị cũng không biết chuẩn bị như thế nào, bởi lẻ chúng ta chưa biết Kiếm Môn Ngũ Quỷ đến một cách minh bạch hay mờ ám? Nếu bọn chúng đường đường chính chính đưa thiếp cầu kiến thì sự bày bố của chúng ta sẽ trở nên vô dụng. Chúng ta đành phải tuỳ cơ hành sự thôi.
Lão nhìn qua Trình Tử Vọng và nói tiếp:
- Trình huynh, tại hạ có mấy lời muốn thỉnh giáo, hy vọng Trình huynh có thể theo sự thật mà trả lời.
Trình Tử Vọng gật đầu, nói:
- Trịnh đại hiệp cứ hỏi, không chuyện gì tại hạ biết mà không sẳn lòng trả lời.
Lam y đại hán nói:
- Tất phải có chuyện đại sự phát sinh nên Kiếm Môn Ngũ Quỷ mới tập hội tại Gia Định này, vậy xin hỏi Trình huynh, ở Gia Định này có sự vật gì hấp dẫn bọn chúng không?
Trình Tử Vọng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Mười năm qua trên địa diện Gia Định luôn yên tỉnh, tuy cũng có vài thảm sự do các nhân vật trên giang hồ gây ra nhưng không đáng kể. Ngoài ra còn có vài vụ xung đột nhưng khi Trình mổ đứng ra hòa giải thì mọi người đều nể mặt mà hoá can qua thành bạn hữu.
Lam y đại hán chau mày, hỏi:
- Y tại hạ muốn hỏi là ở Gia Định có sự vật gì đũ để hấp dẫn Ngũ Quỷ không, ví như bảo vật quý giá, hoặc võ lâm bí lục, hay danh kiếm thiên cổ v.v...
Trình Tử Vọng trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Có một truyền thuyết phát sinh cách đây một năm.
Lam y đại hán liền hỏi:
- Truyền thuyết thế nào?
Trình Tử Vọng chậm rải nói:
- Cách Gia Định chừng mười dặm có một toà Trương gia trang, vào giờ tý mỗi đêm thường xuất hiện bảo khí, lúc ẩn lúc hiện kéo dài gần ba tháng. Nhưng sau đó được chứng minh thì chẳng qua chỉ là một giếng nước mà thôi.
Phương Thiên Thành hỏi:
- Trình huynh có từng mục kiến bảo khí xông lên từ giếng nước đó không?
Trình Tử Vọng nói:
- Khi đó tại hạ có chút việc phải rời Gia Định, khi về thì việc này đã qua rồi.
Lam y đại hán hỏi tiếp:
- Sau do Trình huynh có đến hiện trường dò hỏi sự tình không?
Trình Tử Vọng gật đầu, nói:
- Tại hạ có đến xem và thấy đó chỉ là một giếng nước bình thường như mọi giếng nước khác, không có gì đặc biệt. Theo Trương trang chủ cho biết thì một đêm nọ bỗng nhiên thấy hỏa khí từ giếng nước bốc lên cao tới mấy trượng, nhìn từ xa như một cột lửa. Tình hình này thường xuất hiện vào lúc nữa đêm và kéo dài suốt mấy tháng, sau đó Trương trang chủ sai thuộc hạ khai quật, nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Sự tình chỉ có vậy nhưng chuyện Trương gia trang xuất hiện bảo khí vẫn cứ lưu truyền mãi.
Lam y đại hán hỏi tiếp:
- Trình huynh nghĩ thế nào về chuyện này?
Trình Tử Vọng nói:
- Tuy những lời đồn đải có thêu dệt nhưng không phải tự nhiên mà thiên hạ dựng lên chuyện được, chỉ đáng tiếc là tại hạ chưa có thời gian để điều tra nội tình.
Lam y đại hán hỏi tiếp:
- Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện gì khác đáng giá khiến cho Kiếm Môn Ngũ Quỷ bị thu hút không?
Trình Tử Vọng nói:
- Gia Định rất phồn thịnh, nhà nhà giàu có, liệu có phải Kiếm Môn Ngũ Quỷ định cướp bóc tài vật chăng?
Lam y đại hán lắc đầu, nói:
- Nếu Kiếm Môn Ngũ Quỷ chỉ muốn cướp bóc tài vật thì không cần đến Gia Định, bọn chúng có thể tuỳ thời chận cướp một chuyến tiêu ngân, như thế há chẳng đơn giản hơn sao?
Lao hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Việc nay rất trọng đại, Trình huynh thử nghĩ kỹ xem?
Trình Tử Vọng lắc đầu, nói:
- Nếu Kiếm Môn Ngũ Quỷ không phải vì tài vật mà đến thì quả thật tại hạ không nghĩ ra nguyên nhân khiến bọn chúng tập hội tại Gia Định này.
Lam y đại hán bế mục trầm ngâm, không hỏi thêm nữa.
Chợt nghe Phương Thiên Thành nói:
- Chuyện Kiếm Môn Ngũ Quỷ tập hội đã khó tìm ra nguyên nhân, bây giờ chúng ta lại gây thêm chuyện sợ rằng bọn chúng sẽ thay đổi chú ý, trước tiên là tập trung toàn lực đối phó với chúng ta.
Lam y đại hán bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác:
- Tống công tử hiện đang ở đâu?
Trình Tử Vọng nói:
- Hiện đang ở dưới mật thất trong hậu viện.
Lam y đại hán nói:
- Đưa hắn ra hỏi thử, may ra có thể tìm được một chút manh mối.
Trình Tử Vọng gật đầu, nói:
- Ý kiến hay! Tại hạ sẽ đưa hắn đến ngay.
Nói đoạn lão lập tức rời đại sãnh.
Chừng một khắc sau thì Trình Tử Vọng đã đưa Tống công tử đến. Trong thần thái của hắn khá tiều tụy, rõ ràng là suốt đêm qua hắn không thế nào ngủ ngon giấc.
Lam y đại hán ngắm nhìn Tống công tử một lúc rồi hỏi:
- Các hạ xưng hô thế nào?
Tống công tử thản nhiên đáp::
- Tại hạ la Tống Quy.
Lam y đại hán chậm rải hỏi tiếp:
- Ngươi và Kiếm Môn Ngũ Quỷ rất thân quen nhau phải không?
- Kiếm Môn Ngũ Quỷ đều là bằng hữu của gia phụ.
- Chuyện Kiếm Môn Ngũ Quỷ và lệnh tôn tập hội ở nơi này, thiết nghĩ là ngươi rất rõ, phải không?
- Tại hạ có nghe gia phụ nói qua.
- Mục đích là gì?
- Tại hạ còn nhỏ tuổi nên không tham gia bàn chuyện cơ yếu.
Thạch Tuấn cười nhạt, nói:
- Thật là một câu trả lời khôn khéo.
Tống Quy nói:
- Tại hạ nói hoàn toàn thật, chư vị không tin thì đó cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác.
Lam y đại hán nói:
- Bọn tại hạ không có ý hại ngươi, do vậy rất mong sự thành tâm hợp tác của ngươi.
Tống Quy thản nhiên nói:
- Tại hạ đã nói hết những gì được biết.
Lam y đại hán lạnh lùng nói:
- Nếu bọn ta hỏi nội tình từ người khác thì ngươi nghĩ thế nào?
Tống Quy ngạc nhiên hỏi lại:
- Các hạ muốn nói đến Vương Hợp, Vương Bảo chăng?
Lam y đại hán gật đầu nói:
- Không sai!
Tống Quy cười nhạt, nói:
- Chuyên mà tại hạ đã không biết thì nhất định bọn chúng cũng không thể biết.
Lam y đại hán phát tay, nói:
- Trình huynh hay đưa hắn đi rồi lần lượt đưa Vương Hợp, Vương Bảo vào nhé.
Trình Tử Vọng ra lệnh cho thuộc hạ mang Tống Quy đi và một lát sau thì bọn chúng đã đưa Vương Hợp đến.
Lam y đại hán thấy Vương Hợp mặt tròn mày rậm, tướng mạo hung hãn thì lập tức trầm sắc diện, hỏi:
- Ngươi là Vương Hợp?
Vương Hợp quét mục quang nhìn lam y đại hán và bọn Phương Thiên Thành rồi lạnh lùng nói:
- Không sai!
Lam y đại hán nói:
- Tống Quy đã nói rõ nội tình, ta hy vọng là ngươi cũng trả lời đầy đũ những câu hỏi của ta.
Vương Hợp hỏi lại:
- Nội tình chuyện gì?
Lam y đại hán nói:
- Chuyện Tống Sĩ Nghĩa va Kiếm Môn Ngũ Quỷ tập hội tại Gia Định.
Vương Hợp nói:
- Loại chuyện đại sư thế nầy thì Vương mỗ không có tư cách tham dự rồi.
Lam y đại hán nói:
- Tống Quy đã nói sơ lược rồi, nếu ngươi cố tình che đậy là tự chước lấy đau khổ thôi.
Vương Hợp bán tín bán nghi hỏi lại:
- Công tử của tại hạ đã nói những gì?
Lam y đại hán nói:
- Hắn nói Kiếm Môn Ngũ Quỷ tập hội ở Gia Định là muốn cướp một báu vật.
Vương Hợp cười ha hả rồi hỏi tiếp:
- Báu vật gì?
Lam y đại hán nói:
- Điều đó thì hắn chưa nói rõ.
Vương Hợp cười nhạt, nói:
- Kha khen cho thuật lừa dối, nhưng Vương mỗ không dễ bị lừa đâu.
Thạch Tuấn đứng bật lên quát hỏi:
- Vậy là ngươi muốn nếm mùi đau khổ phải không? Ngươi đã thưởng thức mùi vị hành huyết hội tập chưa?
Vương Hợp biến sắc, hắn vội kêu lên:
- Tại hạ còn nhớ Phương Nhị Hiệp đã hứa với Đông ngũ gia là không hại bọn tại hạ mà.
Thạch Tuấn nói:
- Điều đó còn phải xem thái độ của các ngươi, các ngươi phải hợp tác với bọn ta mới được!
Những thớ thịt trên khuôn mặt tổ ong của Vương Hợp rung lên bần bật, quả nhiên trong lòng hắn đang vô cùng kinh động.
Thạch Tuấn chậm rải nói tiếp:
- Ta không tin ngươi có mình đồng da sắt.
Lời vừa dứt thì hữu thủ cũng từ từ đẩy vào giữa ngực Vương Hợp.
Phương Thiên Thành vội kêu lên:
- Tam đệ, dừng tay.
Thạch Tuấn dừng tay và hỏi:
- Nhị ca có điều gì chỉ giáo chăng?
Phương Thiên Thành nói:
- Chúng ta không thể thất tín, bất luận Ngũ Quỷ đến đây với dụng ý như thế nào thì chúng ta cũng đã có ước hẹn với bọn chúng. Nếu bọn chúng muốn tác oai tác quái thì trước tiên phải đối phó với chúng ta. Lỡ như chúng ta bại dưới tay Ngũ Quỷ thì dù bọn chúng làm gì chúng ta cũng không thể ngăn cản, nếu Ngũ Quỷ bại dưới tay chúng ta thì dù bọn chúng muốn làm gì cũng không thể thực hiện.
Lam y đại hán trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Được rồi, đưa hắn ra ngoài di!
Thuộc hạ của Trình Tử Vọng lập tức giải Vương Hợp ra ngoài.
Thạch Tuấn nhìn qua Phương Thiên Thành và hỏi:
- Thứ nhất là chưa chắc hắn biết nội tình, thứ hai là tiểu huynh đã hứa với Đổng Phương, không làm hại bọn chúng.
Lão dịch mục quang nhìn qua lam y đại hán và nói tiếp:
- Đại ca, tính cách của Ngũ Quỷ như thế nào?
Lam y đại hán nói:
- Lòng dạ thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn!
Phương Thiên Thành nói:
- Trận chiến này chúng ta chấn động giang hồ, giết được bọn chúng chính là trừ hoạ cho võ lâm.
Lam y đại hán chậm rải nói:
- Xin Trình huynh phái vài nhân thủ tinh minh theo dỏi động tịnh của chiếc thuyền Hoa, nếu Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Tống Sĩ Nghĩa đến thì nhất định bọn chúng sẽ hội họp với Đổng Phương trước.
Trình Tử Vọng nói:
- Chuyện này tại hạ đã phái thuộc hạ đi rồi.
Lam y đại hán mĩm cười, nói:
- Tốt lắm.
Lão nhìn qua Phương Thiên Thành và nói tiếp:
- Nhị đệ, chúng ta nên xem qua hình thế của Trình gia trang và tìm nơi bố trí cung thủ, Kiếm Môn Ngũ Quỷ đã quen ám kích nên không thể khinh suất.