Phương Tuyết Nghi thấy nàng sắp xếp lại y vật cho mình thì bất giác động lòng, chàng ngẫn người một lúc rồi mới chậm rải bước lại, nói:
- Phiền sư muội quá.
Tuyết Đào vốn không ngờ Tuyết Nghi trở ra nhanh như vậy nên vừa nghe hỏi thì bất giác giật mình, dung diện thanh tú chợt ửng đỏ, nàng dừng tay khẻ nói:
- Sư huynh là khách nhân mà. Sư phụ đâu, nhập định rồi chăng?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư thúc bảo tại hạ hành khí vận công trước để sáng mai luyện kiếm.
Tuyết Đào mĩm cười, nói:
- Sư huynh cứ tự nhiên nghỉ ngơi, bần ni phải đi làm cơm chay đây.
Lời vừa dứt thì nàng lập tức quay người đi vào thiền phòng bên trái.
Phương Tuyết Nghi thu thập vật dụng rồi lên giường ngồi điều công vận khí, chốc lát chàng đã tiến nhập vào cảnh giới vong ngã. Khi chàng sực tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ rồi, Tuyết Đào đang đứng trước mặt mĩm cười. Nàng thấy chàng tỉnh lại thì vội nói:
- Phương sư huynh, sư phụ nói sáng này chàng bắt đầu luyện kiếm đạo thượng thừa nên sư phụ đã tận tay nấu cho sư huynh một bát Tuyết Liên thang. Đây là lòng thương mến của sư phụ, sư huynh mau xuống trai đường ăn đi kẻo phụ lòng sư phụ.
Phương Tuyết Nghi không ngờ sư thúc quan tâm đến mình như thế, chàng không tiện từ chối nên đành theo Tuyết Đào xuống trai đường dùng điểm tâm với bát Tuyết Liên thang.
Sau đó Kim Đỉnh thần ni đưa chàng ra khoảng đất trống trước am và bảo chàng diễn luyện công phu kiếm chưởng đã học được cho bà xem qua một lượt. Bà chăm chú theo dõi và hơi mĩm cười nhưng không nói một lời, chờ Phương Tuyết Nghi diễn luyện xong và đến quỳ bái thỉnh giáo thì bà mới lắc đầu, nói:
- Hài tử, nếu ngươi chỉ muốn dương danh lập thân trong võ lâm thì với võ công hiện tại của ngươi đã có thể liệt vào hàng cao thủ đệ nhất rồi.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử tuy có lương sư nhưng tài trí thấp kém nên khó đạt đại thành tựu, cầu mong sư thúc chỉ giáo thêm cho.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Hài tử, đây không phải là vấn đề tài trí của ngươi mà quả thật sư phụ ngươi dạy ngươi đến trình độ nầy là đã hết khả năng của lão rồi. Nếu ta phán đoán không sai thì nhất định sư phụ ngươi đã dùng tiên phương diệu pháp của sư tổ để giúp ngươi tăng trưởng nội công.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư thúc đoán không sai.
Thần Ni nói tiếp:
- Hài tử, sư phụ ngươi từng nói với ngươi về tên gọi của bộ kiếm pháp này chưa?
Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử chưa được nghe.
Thần Ni trầm giọng nói:
- Hài tử, ngươi biết tại sao sư phụ ngươi truyền kiếm cho ngươi mà không cho ngươi biết kiếm danh không?
Tuyết Nghi ấp úng:
- Chuyện này...quả thật là đệ tử không biết.
Thần Ni nói:
- Hài tử, sư tổ ngươi khi sáng chế ra bộ kiếm pháp này vốn gồm có mười hai chiêu và định danh là Long Hành Thập Nhị Kiếm, vì một khi thi triển bộ kiếm pháp này thì trông cứ như rồng bay phượng múa, do đó mới lấy hai chữ Long Hành.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Thì ra là như vậy.
Thần Ni nói tiếp:
- Nhưng sau mấy mươi năm hành đạo giang hồ thì cuối cùng sư tổ ngươi phát hiện gọi là tập đại thành kiếm đạo nhưng vẫn còn không ít chỗ có thể cải tiến. Vì thế người bõ năm năm tâm huyết để đúc kết mười hai chiêu kiếm pháp thành tám chiêu và gọi là Long Hành Bát Kiếm, uy lực hơn trước rất nhiều.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư tổ là kỳ nhân một đời, xưa nay khó có người bì kịp.
Thần Ni gật đầu, nói:
- Hài tử, sư tổ ngươi quả nhiên là nhân kiệt một đời, Trần sư huynh sau khi hạ sơn thì nghiên cứu từ Long Hành Bát Kiếm mà thêm một chiêu Vạn Lưu Quy Tông nữa nên chiêu thức càng có uy lực.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sự thực, theo đệ tử biết thì riêng một chiêu này mà đệ tử phải mất bảy tháng mới luyện đến trình độ kiếm tùng tâm xuất.
Thần Ni nói:
- Nhưng sau khi sư phụ ngươi hạ sơn rồi thì sư tổ ngươi còn sáng chế ra một chiêu cuối cùng nữa.
Tuyết Nghi kinh ngạc, nói:
- Vậy sao? Nhưng chẳng biết chiêu cuối cùng của sư tổ có khó hơn chiêu Vạn Lưu Quy Tông không?
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Ngươi yên tâm, chiêu cuối cùng này cũng không khó lắm đâu. Hài tử, ta có thể cho ngươi biết là trong vòng nữa năm ngươi sẽ học tinh thông tất cả kiếm đạo của sư tổ ngươi, nhưng...
Bỗng nhiên bà ngừng lại rồi trầm ngâm không nói nữa.
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Sư thúc, nhưng thế nào?
Thần Ni liếc nhìn chàng rồi nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn hoàn thành di chí của sư tổ ngươi thì e rằng phải trông vào vận may sau nầy của ngươi nữa!
Phương Tuyết Nghi nghiêm túc nói:
- Sư thúc yên tâm, dù tan xương nát thịt thì đệ tử cũng không để cho anh linh của sư tổ và sư phụ ở trên cao thất vọng đâu!
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Nói ra không phải ta tán dương ngươi, nhưng kỳ thực sau khi ngươi học xong chiêu kiếm pháp cuối cùng của sư tổ ngươi thì ngươi đã cao cường hơn sư phụ ngươi không ít.
Phương Tuyết Nghi cung kính nói:
- Nếu đệ tử có được ngày đó là nhờ ân đức của sư thúc vậy.
- Không cần đa lễ, nói thẳng ra thì ta chỉ thấy sư tổ ngươi truyền thụ mà thôi, nhưng ta không thể không nói rõ với ngươi, Long Hành Cửu Kiếm chưa phải là tuyệt học duy nhất trong võ lâm, võ công lợi hại hơn Long Hành Cửu Kiếm không phải là không có.
- Vậy có nghĩa là trong võ lâm còn có người hơn sư tổ chăng?
- Hài tử, sư tổ ngươi đã là kỳ tài ngàn năm có một thì đương nhiên trong võ lâm không thể có người hơn sư tổ ngươi rồi.
- Vậy tại sao sư thúc nói võ công của sư tổ không phải là tuyệt học duy nhất?
- Võ lâm tuy không có người mạnh hơn sư tổ ngươi, nhưng thực tại là có người mạnh hơn sư phụ ngươi và ngươi.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy không hiểu nên vội hỏi:
- Sự thực, đây là đạo lý gì vậy?
Thần Ni nói:
- Nếu sư thúc ta không nói thì có lẻ vỉnh viển, ngươi không đoán ra được đạo lý bên trong.
Ba thở dài một hỏi rồi nói tiếp:
- Hài tử, thiên sinh vạn vật có tương sinh tương khắc, về thành tựu võ công cũng không thoát ra khỏi qui luật tương sinh tương khắc đó.
Phương Tuyết Nghi liền mĩm cười, nói:
- Đệ tử hiểu rồi.
- Ngươi hiểu điều gì?
- Phải chăng trong võ lâm có một loại võ công là khắc tinh của Long Hành Cửu Kiếm?
- Không sai, ngươi rất thông minh, quả nhiên là ngươi đã đoán ra bảy, tám phần mười.
- Sao lại bảy, tám phần mười? Đã là khắc tinh thì đúng hoàn toàn mới phải chu! Xin hỏi sư thúc, nhân vật nào mà có khả năng sáng tạo ra võ công khắc chế kiếm pháp của sư tổ vậy?
- Hài tử, chuyện này nói ra dài lắm.
Phương Tuyết Nghi vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ nên hỏi xen vào:
- Sự thực, đệ tử đã luyện võ công có khắc tinh mà không biết một tí gì, tương lai chẳng phải là thiệt thòi lắm sao?
Thần Ni nói:
- Hài tử, đích thực là chuyện này rất dài, nhưng hiện tại không cho ngươi biết thì e rằng ngươi cũng không thể chuyên tâm luyện kiếm.
Tuyết Nghi mĩm cười, nói:
- Sư thúc nói thật là đúng tâm ý của đệ tử.
Thần Ni nói:
- Hài tử, ta không thể nói tường tận những chi tiết, chỉ có thể tóm lược mà nói thôi...
Bà ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Sư phụ ngươi từng nói cho ngươi biết danh hiệu của sư tổ chưa?
Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử chưa được nghe.
Bỗng nhiên Thần Ni trầm sắc diện và nói:
- Chuyện này sư phụ ngươi không đúng rồi, tại sao lão lại hoang đường như vậy, ngay cả danh hiệu của sư tổ mà cũng không cho ngươi biết?
Tuyết Nghi vội nói:
- Chuyện này...có lẻ sư phụ đã sớm có an bày là muốn sư thúc nói cho đệ tử biết.
Thần Ni lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Hài tử, ngươi biện hộ thay cho lão đây chăng?
Tuyết Nghi vội sụp quỳ xuống và nói:
- Đệ tử chỉ mong sư thúc đừng trách sư phụ nữa thôi.
Thần Ni nhìn thần sắc hoang mang của chàng thì mĩm cười nói:
- Được rồi, ngươi đứng lên di, ta sẽ không trách nữa.
Phương Tuyết Nghi bái tạ và nói:
- Đa tạ sư phụ....
Đoạn chàng đứng lên rồi nép qua một bên, không dám ngước nhìn Kim Đỉnh thần ni.
Thần Ni không nhìn được cười, bà nói:
- Hài tử, ngươi sợ sư thúc lắm à?
Quả thực trong lòng Tuyết Nghi hơi sợ bà ta nhưng không tiện nói thẳng nên chàng nói:
- Sự thực là trưởng bối, đệ tử chỉ có tâm cung kính ngưỡng mộ, làm sao có thể nói đến hai chữ sợ hải.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Sư tổ ngươi được võ lâm tôn xưng là Kiếm Thánh, danh hiệu của người là Long Siêu Quần, ngươi cần phải nhớ kỹ mới được.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Thần Ni nói tiếp:
- Bảy mươi năm trước khi sư tổ ngươi vừa bước vào giang hồ thì tuổi còn rất trẻ, vì võ công của sư tổ ngươi không những siêu phàm nhập thánh, chuyên quản những chuyện bất bình mà còn không hề đả thương một người tốt nên không đầy một năm thì danh tiếng đã vang tứ hải. Khi đó trong võ lâm Trung nguyên bỗng nhiên xuất hiện hai nhân vật có võ công cao cường, bọn họ lòng dạ thâm hiểm thủ đoạn thâm độc nhưng lại đội lốt hiệp nghĩa. Có lẻ vì muốn làm uy trong võ lâm Trung nguyên nên bọn họ hành sự không từ bất kỳ thủ đoạn nào, trong một tháng bọn họ liên tiếp khiêu chiến với mười bảy đương trại lục lâm khắp hai miền Giang Nam, Giang Bắc và trong vòng nữa năm đã gây đại kiếp cho sáu chưởng môn của sáu đại phái...
Phương Tuyết Nghi nghe đến lạnh người, chàng buột miệng nói:
- Sự thực, hai nhân vật đó có lại lịch thế nào mà dám bắt cóc chưởng môn của lục đại môn phái?
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Bọn họ đến từ Đông Hải, võ công của hai nhân vật này đích thực là bất phàm. Sau khi sáu chưởng môn bị bắt cóc thì đệ tử môn hạ phát đại nộ, hai vị trưởng lão của Thiếu Lâm Tự xuất diện liên hợp với thập đại cao thủ của lục đại môn phái ước đấu với hai nhân vật quái hiệp bịt mặt kia tại một thâm cốc thuộc Thiên Đài Sơn. Đồng thời bọn họ cũng chất vấn hai nhân vật kia về dụng tâm bắt cóc các chưởng môn?
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Thế cuộc chiến ở Thiên Đại Sơn, thập đại cao thủ của lục đại môn phái thắng hay bại?
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Tất nhiên là thập đại cao thủ đại bại, nếu không thì chẳng cần phiền đến sư tổ ngươi đẫy lui hai nhân vật kia.
Phương Tuyết Nghi reo lên:
- Thì ra là sư tổ đuổi bọn họ đi!
Thần Ni nói tiếp:
- Qua cuộc chiến ở Thiên Đài Sơn thì thập đại cao thủ của lục đại môn phái không còn ai sống sót trở về, sau đó thì toàn bộ võ lâm Trung nguyên rơi vào tay hai nhân vật này.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Sự thực, tại sao sư phụ không tống khứ hai quái nhân kia đi trước khi thập đại cao thủ bõ mạng?
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Ngươi hỏi rất hay, đũ thấy ngươi phân tích sự việc có tầng thứ hơn sư phụ ngươi nhiều. Bà ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Thực ra, khi hai quái nhân kia vào Trung nguyên đại náo thì sư tổ ngươi đã đến Tây Tạng phó ước tỹ thí thần công với một vị Chưởng giáo của Mật Tông giáo.
Phương Tuyết Nghi à một tiếng rồi nói:
- Thì ra khi đó sư tổ không có ở Trung nguyên. Chuyện này cũng chẳng trách được.
Thần Ni nói tiếp:
- Đợi đến khi sư tổ ngươi từ Tây Tạng trở về Trung nguyên...
Tuyết Nghi cắt lời, nói:
- Sư thúc, đệ tử nghe nói võ học của Mật Tông Giáo rất quái dị và có không ít nhân vật mạnh hơn võ lâm Trung thổ, chẳng hay kết quả tỹ thí thần công của sư tổ và vị Lạt Ma Mật Tông Chưởng giáo thế nào?
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Hài tử, thực ra không cần hỏi ngươi cũng đã biết rồi.
- Sư tổ thắng phải không?
- Nếu sư tổ ngươi bại thì e rằng không thể nào trở về Trung nguyên được nữa.
- Sau khi trở về là sư tổ lập tức tìm hai quái nhân kia và tống khứ bọn họ về Đông Hải, phải không?
- Không, sư tổ ngươi hành sự rất cẩn thận, nếu không tận mắt mục kiến đối phương tác ác thì người quyết không hại một người tốt một cách tùy tiện.
- Đệ tử cũng nghe sư phụ nói như vậy.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Sư tổ ngươi ngầm điều tra thì phát hiện tân Chưởng môn nhân của lục đại môn phái không tuân thủ tinh thần hiệp nghĩa hành đạo, bọn họ luôn gây ra chuyện thị phi khiến võ lâm đồng đạo ai nấy đều rơi vào hiểm cảnh. Sư tổ ngươi phát đại nộ nên trước tiên khống chế sáu vị tân Chưởng môn, thế là hai quái nhân bịt mặt tự động tìm đến sư tổ ngươi.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Tài trí của sư tổ quả nhiên là phi phàm, kế dĩ dật đải lão và cách tiêu trừ vây cánh của đối phương đích thực là đáng khâm phục.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Sư tổ ngươi tài trí hơn người và cách làm vậy cũng chỉ có sư tổ ngươi mới có đũ trầm tỉnh để thực hiện thôi.
Ngừng một lát ba nói tiếp:
- Sau khi sư tổ ngươi khống chế sáu vị tân Chưởng môn của lục đại môn phái được ba ngày thì quả nhiên hai quái nhân bịt mặt kia tìm đến tận cửa.
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Khi đó sư tổ chờ bọn họ ở đâu?
Thần Ni chậm rải nói:
- Tại Tung Sơn - Thiếu Thất phong của Thiếu Lâm Tự, nghe sư tổ ngươi nói lại thì trưa ngày thứ ba, sư tổ ngươi đang cùng Thiếu Lâm phương trượng và mấy vị trưởng lão may mắn thoát nạn của lục đại môn phái thương lượng chuyện làm thế nào để trùng kiến các đại môn phái thì hai quái nhân bịt mặt đột nhiên giáng lâm.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư thúc, khi đó sư tổ đã sáng chế ra Long Hành Thập Nhị Kiếm chưa?
Thần Ni nói:
- Khi sư tổ ngươi hạ sơn thì chiêu thức của Long Hành Thập Nhị Kiếm đã được sáng chế và thi triển thành thục, nhưng uy lực vẫn chưa đũ kinh thế hải tục, tuy nhiên, đối phó với hai quái nhân bịt mặt kia thì đã thừa sức, lần đó tại Thiếu Lâm Tự, sư tổ ngươi xuất kiếm tổng cộng bảy lần là đã đánh bại hai quái nhân bịt mặt.
- Sư tổ không muốn lấy mạng bọn họ phải không?
- Đúng vậy, sư tổ ngươi chỉ không cho phép bọn họ tái nhập Trung nguyên.
- Lòng nhân từ của sư tổ quả thật là khiến người ta khâm phục.
- Hài tử, ngày đó sư tổ ngươi đã thân hành đưa bọn họ về đến Đông Hải, sau nầy người nói lại với sư phụ ngươi và ta, hai quái nhân kia là một đôi phu phụ. Võ công của bọn họ đích thực rất cao minh, chuyến đi đó sư tổ ngươi ở lại đó với phu phụ bọn họ ngoài đảo rất lâu, về sau theo sở kiến của ta thì hình như đôi phu phụ kia và sư tổ ngươi đã kết giao đại nghĩa.
- Có thể khiến một người hành ác tẩy tâm thành một thiện nhân thì quả thật là bậc kỳ tài có lòng nhân từ quảng đại mới làm được. Nếu là đệ tử thì e rằng khi đó đôi phu phụ kia đã chết dưới kiếm của đệ tử rồi.
Kim Đỉnh thần ni trầm ngâm một lát rồi nói.
- Trước đây ta cũng nghĩ giống như ngươi, nhưng con người càng cao tuổi thì tâm tính càng ổn định, do vậy mà không thể tùy tiện xuất thủ giết ngươi gây ra sát kiếp vô biên.
Phương Tuyết Nghi sững người, chàng vội hỏi:
- Khi đó sư tổ cũng còn rất trẻ phải không?
Thần Ni nói:
- Khoảng hai bảy, hai tám, nhưng sư tổ ngươi là người phi thuờng nên không thế lấy lẻ thường mà đo được.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư thúc nói trong võ lâm có người khắc chế được Long Hành Cửu Kiếm, vậy có lẻ là đôi phu phụ kia, phải không?
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Không phải, sau nầy sư tổ ngươi mới nói cho sư phụ ngươi và ta biết, người có thể khắc chế được Long Hành Cửu Kiếm là nhi tử và nữ nhi của đôi phu phụ kia.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên, nói:
- Chuyện này làm sao có thể?
Thần Ni nói:
- Sư tổ ngươi đã nói như thế thì đương nhiên là không thể sai.
Phương Tuyết Nghi vẫn không tin, chàng nói:
- Sư thúc, đôi phu phụ kia vốn đã không phải là địch thủ của sư tổ thì hậu duệ của bọn họ làm sao có thể mạnh hơn bản thân họ được?
Thần Ni nói:
- Đương thời sư thúc cũng nghĩ thế, nhưng ngày nay nghĩ lại thì không có gì là lạ.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Quả thật đệ tử không hiểu đây là đạo lý gì?
Thần Ni lại mĩm cười, nói:
- Có thể võ công của hậu duệ đôi phu phụ đó không phải do phụ mẫu bọn họ truyền thụ, hài tử, lẻ nào ngươi vẫn chưa hiểu?
Lúc này Tuyết Nghi mới ngộ ra, chàng nói:
- Đúng rồi, sư thúc nói vậy thì đệ tử đã hiểu!
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Sư thúc, sư tổ có biết danh xưng của loại võ công do không?
Thần Ni nói:
- Sư tổ ngươi từng nói bộ võ công đó kêu bằng Thiên Hạc Trảm, vì thân pháp và chiêu thức của nó dường như chổ nào cũng nhanh hơn Long Hành Thần Kiếm một chút nên mới có khả năng khắc chế kiếm pháp của sư tổ ngươi. Hài tử, sau khi ngươi luyện thành công kiếm đạo của sư tổ ngươi và hạ sơn mà gặp phải kiếm pháp thi triển nhanh hơn Long Hành Cửu Kiếm; trong tay áo ẩn tàng một sợi dây trắng có thể cuốn lấy binh khí của đối phương thì võ công của người đó nhất định là Thiên Hạc Trảm rồi. Ngàn vạn lần ngươi không được khinh suất, bằng không tất sẽ ngộ bất hạnh!
Phương Tuyết Nghi tuy tỏ vẻ lắng nghe, song trong lòng có vẻ không phục. Tuy nhiên, lúc nầy chảng không dám nói ra những điều suy nghĩ trong lòng nên mĩm cười, nói:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Nhưng có vẻ Thần Ni đã nhìn thấu tâm ý của chàng, bà nghiêm túc nói:
- Hài tử, trong lòng ngươi vẫn bất phục phải không?
Phương Tuyết Nghi vội nói:
- Đệ tử đâu dám nghĩ thế...
Thần Ni nói:
- Thực ra ngươi trẻ tuổi cương ngạo một chút cũng chẳng sao, nhưng chuyện nầy là di huấn của sư tổ ngươi, ngươi không thể không ghi tâm khắc cốt. Nếu không, một khi đã phạm sai lầm thì có hối hận cũng đã muộn!
Kim Đỉnh thần ni đem di huấn của sư tổ ra nói thì Phương Tuyết Nghi không thể không tin là võ công Thiên Hạc Trảm cao minh hơn Long Hành Cửu Kiếm, chàng vội nói:
- Sư thúc, đệ tử xin ghi tâm khắc cốt điều nầy!
Thần Ni gật đầu, nói:
- Sư thúc cũng tin là ngươi đã ghi nhớ.
Ngừng một lát bà nói tiếp:
- Hài tử, ngươi diễn luyện lại Long Hành Bát Kiếm mà sư phụ ngươi truyền thụ cho ta xem lại một lần nữa thử.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử tuân mệnh!
Rồi lập tức xuất kiếm diễn luyện rất tỉ mĩ toàn bộ tám chiêu Long Hành Bát Kiếm.
Kim Đỉnh thần ni lặng lẻ quan sát, khi Phương Tuyết Nghi thu kiếm thì bà thở dài một hỏi rồi nói:
- Hài tử, tuy sư phụ ngươi có danh hiệu Kiếm Thần nhưng khi lão truyền thụ kiếm pháp cho ngươi thì rõ ràng là đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Phương Tuyết Nghi ôm kiếm, nói:
- Sư thúc, sợ rằng đây là vì đệ tử quá yếu kém!
Thần Ni lắc đầu, nói:
- Không phải, nhìn thế xuất kiếm của ngươi, mỗi chiêu kiếm pháp chỉ phát huy được tám thành uy lực nhưng lúc biến chiêu thì chưa đạt được trình độ ý đến kiếm đến. Đây có lẻ là do khi truyền thụ cho ngươi bản thân sư phụ ngươi đã lực bất tòng tâm nên mới khó khống chế kiếm chiêu thổ nạp như ý.
Bà đứng lên lấy thanh kiếm trong tay Tuyết Nghi rồi nói tiếp:
- Hài tử, từ lúc gởi thân chốn Phật môn đến nay sư thúc rất ít khi vũ đảo lộng kiếm, Tuyết Đào sư muội của ngươi tuy có học ít võ công nhưng chỉ là công phu quyền chưởng phòng thân... Ôi! Vì di chí của sư tổ mà sư thúc ta không thể không động đến binh đao.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử sẽ mãi mãi ghi nhớ đại ân của sư thúc.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Hài tử, sư thúc đâu cần ngươi ghi ơn mới chỉ điểm cho ngươi luyện kiếm? Bỗng nhiên bà trầm giọng nói tiếp:
- Hài tử, để ý nhé...
Lời vừa phát thì bạch y của bà ta cũng phơ phất, trường kiếm trong tay chợt phát hào quang, kiếm quang lan dần ra và bao trùm thân hình của Kim Đỉnh thần ni.
Nhất thời không nhận ra được đâu là kiếm quang, đâu là thực kiếm và đâu là người múa kiếm. Tất cả hoà quyện vào nhau, tạo thành một khối lấp lánh xoay chuyển liên tu bất tận.
Phương Tuyết Nghi thấy cùng một loại kiếm pháp nhưng qua tay sư thúc diễn luyện thì mỗi chiêu mỗi thức đều có uy lực và biến hoá tinh kỳ hơn mình nhiều. Rõ ràng là Kim Đỉnh thần ni nói không sai, do sư phụ chàng mang trọng bệnh nên khi truyền thụ kiếm pháp cho chàng thì đã lực bất tòng tâm, do đó không thể phát huy hết tinh hoa ảo diệu của kiếm pháp do sư tổ để lại.
Phương Tuyết Nghi vừa suy nghĩ vừa quan sát tỉ mỉ, kiếm thế của sư thúc chàng quả nhiên uốn lượn như long hành, nhất thời chàng lảnh hội không ít biến hoá tinh diệu.
Phương Tuyết Nghi quan sát chưa mản nhãn thì Kim Đỉnh thần ni đã thu kiếm thế và mĩm cười, nói:
- Hài tử, ngươi nhìn rõ rồi chứ?
Phương Tuyết Nghi cung kính nói:
- Tuy đệ tử quan sát rất kỹ nhưng không thể nào nhớ hết biến hoá tinh diệu trong Kiếm pháp...
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Nếu ngươi mục kiến một lần mà nhớ được hết thì tài trí của ngươi há chẳng phải là vượt sư tổ ngươi rồi sao?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư tổ là võ lâm chi thánh, đệ tử làm sao dám ngông cuồng mà so sánh, sư thúc nặng lời rồi.
Thần Ni nói:
- Hiện tại đừng nói là ngươi không thể sánh với sư tổ ngươi, hài tử, nói một câu không khách khí là ngay cả sư phụ ngươi, ngươi cũng chưa thể bằng được.
Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử biết, sư phụ là Kiếm Thần một đời, đệ tử làm sao có thể so sánh với người?
Thần Ni nhìn về hoảng sợ của chàng thì bất giác bật cười rồi nói tiếp:
- Thực ra ngươi không cần khiêm tốn thái quá, tương lai nếu ngươi vượt qua sư phụ ngươi thì cũng không có gì là lạ.
Tuyết Nghi nói:
- Nhưng mong sư thúc chỉ giáo thêm cho.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Hài tử, đương nhiên là sư thúc sẽ tận tâm chỉ điểm cho ngươi rồi, nhưng thành tựu thế nào là tuỳ vào sự nỗ lực của ngươi đấy.
Tuyết Nghi vội nói:
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Thần Ni gật đầu, nói:
- Hài tử, chúng ta bắt đầu thôi!
Nói đoạn bà trao kiếm cho Tuyết Nghi và tiếp lời:
- Ngươi hãy diễn luyện tám chiêu kiếm pháp do sư phụ ngươi truyền, nếu ta phát hiện chổ nào không ổn thì sẽ lập tức chỉ điểm ngay!
Phương Tuyết Nghi cung kính nhận kiếm rồi chậm rải diễn luyện chiêu kiếm thứ nhất.
Đây chính là chiêu khởi đầu của Long Hành Bát Kiếm, tên gọi là Bài Vân Thổ Vụ. Kiếm quang lấp lánh bao trùm khoảng hơn trượng vuông, hàn phong bức người, trong vòng mười bước đối phương khó có thể đứng vững, quả nhiên đây là tuyệt học quảng đại. Chiêu này có tổng cộng ba thức biến hoá, Phương Tuyết Nghi cẩn thận thi triển từng thức một.
Kim Đỉnh thần ni quan sát một lúc rồi gật đầu, nói:
- Rất tốt, trong chiêu này ngươi đã lảnh hội dược tám, chín phần mười, nhưng thức biến hoá thứ ba chưa được hoàn chỉnh, nếu giữa lúc hoành kiếm mà có thể phi thân lên tám thước thì uy lực của thức này sẽ tăng gấp đôi so với uy lực ngươi vừa thi triển.
Phương Tuyết Nghi thu kiếm, nói:
- Sư thúc, thân kiếm đang quét ngang thì sợ rằng người cầm kiếm khó lòng tung người lên được tám thước.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Vì người khác không thể làm được nên đó chính là chỗ hơn người của sư tổ ngươi, hài tử, ngươi đưa kiếm cho ta.
Phương Tuyết Nghi bước lại cung kính dâng kiếm, Thần Ni nhận kiếm, mĩm cười nói:
- Chú ý xem cho kỹ nhé!
Lời vừa dứt thì kiếm thế bên hữu thủ chợt trầm xuống, Thần Ni thi triển chiêu Bài Vân Thổ Vụ một lượt, kiếm quang hàn khí bắn ra tứ phía, nhưng uy lực vẫn không khác gì so với Phương Tuyết Nghi thi triển trước đó. Tuy nhiên, khi thức thứ ba bắt đầu biến hoá thì quả nhiên Thần Ni vừa hoành ngang kiếm vừa tung người nhãy lên chừng bảy thước. Kiếm thế lúc nầy đột nhiên trở nên uy mãnh hơn lúc Phương Tuyết Nghi thi triển nhiều.
Phương Tuyết Nghi buột miệng nói:
- Uy lực quả nhiên lợi hại hơn đệ tử nhiều.
Lời chưa dứt thì Thần Ni đã thu kiếm, mĩm cười nói:
- Hài tử, ngươi đã thấy rõ bí quyết của chiêu này chưa?
Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử đã thấy rõ, nhưng chưa biết đệ tử có thể học được thức này không?
Thần Ni trao kiếm cho chàng và nói:
- Hãy thử xem!
Phương Tuyết Nghi nhận kiếm rồi tập trung thần trí triển khai thân pháp và chiếu theo bí quyết sư thúc vừa nói mà diễn luyện một lượt. Đừng thấy Kim Đỉnh thần ni hoành kiếm tung người mà tưởng dễ.
Phương Tuyết Nghi thi triển đến phép biến hoá thứ ba thì cảm thấy chân khí rất khó đề tụ, tuy chàng cũng hoành kiếm tung người nhưng thân hình chỉ rời mặt đất không đầy một thước. Chàng thử liên tiếp ba lần nhưng đều như vậy, bất giác chàng cảm thấy quá khó nên thu kiếm, nói:
- Sư thúc, đệ tử quá kém cỏi rồi!
Thần Ni lắc đầu mĩm cười, nói:
- Hài tử, ngươi làm sao thế? Nản chí rồi chăng?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử không đũ tài năng, chi sợ rằng phụ lòng khổ giáo của sư thúc thôi.
Chợt nghe Kim Đỉnh thần ni trầm giọng nói:
- Phương Tuyết Nghi, hùng chí của sư môn đang nằm trên hai vai ngươi, nếu ngươi không vượt qua khó khăn cỏn con này mà nản lòng thất chí thì sư phụ ngươi ở dưới cửu tuyền há có thể nhắm mắt được sao?
Phương Tuyết Nghi vừa nghe thì toát mồ hôi lạnh, chàng sụp quỳ xuống và nói:
- Đệ tử không dám.
Thần Ni lạnh lùng nói:
- Đứng lên và diễn luyện lại đi!
Phương Tuyết Nghi cung kính bái một bái rồi đứng lên, chàng ôm kiếm trước ngực và mặc niệm "Sư phụ, cầu xin anh linh của người phù trợ cho đệ tử luyện thành công kiếm pháp của sư tổ cũng như hoàn thành di chí của người...".
Niệm đến đây thì hữu thủ chợt vung lên, ba thức biến hoá của chiêu Bài Vân Thổ Vụ lần lượt thi triển ra. Nhưng đến thức biến hoá thứ ba thì chàng vẫn cảm thấy khí cơ không thuận, bất luận thế nào cũng không thể vận được chân khí để tung người lên cao.
Phương Tuyết Nghi buông tiếng thở dài, hai dòng lệ bất giác tuôn ra như suối. Nhất thời thương tâm bộc phát khiến chàng bật khóc thành tiếng.
Thần Ni thản nhiên mĩm cười và nói:
- Hài tử, ngươi khóc cái gì chứ? Căn bản là ngươi chưa thấy rõ bí quyết biến hoá của thức này...
Lời chưa dứt thì bà lướt tới chụp bao kiếm trong tay Tuyết Nghi rồi nói tiếp:
- Hài tử, xem lại lần nữa này.
Nói đoạn bà vừa thi triển ba thức biến hoá vừa giảng giải tường tận phương pháp vận khí như thế nào, phương pháp vận kiếm như thế nào khi tung người lên.
Phương Tuyết Nghi lau nước mắt và quan sát tỉ mỉ thân pháp của Thần Ni, cuối cùng chàng ngộ ra nên buột miệng nói:
- Thì ra là như vậy!
Thì ra vừa rồi sở dĩ chàng không thể tung người lên được là do vận khí, vận kiếm không đúng phương pháp, do đó kiếm thế xuất ra thì đã không còn lực để vận khí tung người. Lúc này chàng đã hiểu đạo lý bên trong nên vui mừng phá lên cười rồi nói:
- Sư thúc, đệ tử hiểu rồi!
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Ngươi thử lại xem!
Phương Tuyết Nghi nhận kiếm rồi y theo những gì Thần Ni vừa thi triển mà diễn luyện một lượt, lần nầy chàng vừa vận khí thì kiếm đã vung lên không trung, cả người lẫn kiếm bốc lên chừng bốn thước mà không hề phí lực.
Thần Ni mĩm cười, nói:
- Hài tử, cứ như thế mà luyện, chỉ cần ngươi tung người lên một trượng thì xem như chiêu kiếm pháp này đã luyện đến cảnh giới tối thượng rồi.
Phương Tuyết Nghi liền nói:
- Đệ tử tuân mệnh...
Nói đoạn chàng vung kiếm tiếp tục diễn luyện, Thần Ni lặng lẻ theo dỏi cho đến khi Tuyết Đào sư muội ra gọi vào ăn cơm thì chàng mới dừng tay lau mồ hôi...
Thời gian vun vút trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng. Trong suốt một tháng đó, bằng vào học thức và ngộ tính của mình, Phương Tuyết Nghi cũng chỉ miễn cưởng nhớ hoàn toàn các thức biến hoá của hai chiêu đầu trong Long Hành Bát Kiếm. Tuy nhiên chàng vẫn chưa đạt đến trình độ tùy tâm vận dụng, tức có nghĩa là kiếm tùy tâm xuất.
Sáng nay Phương Tuyết Nghi giật mình dậy sớm, chàng mở của am bước ra ngoài thì chợt phát hiện thời khí bắt đầu biến chuyển, màu tuyết trắng trên núi đã không còn, khí trời ấm áp hẳn lên. Chàng vươn vai hít thở mấy hồi thì chợt phát cảm hứng nên quay vào am lấy kiếm ra diễn luyện từng chiêu từng thức đã được sư thúc chỉ điểm. Khi chàng thu kiếm tra vào bao thì chợt thấy Kim Đỉnh thần ni không biết từ lúc nào đã ra ngoài am xem chàng luyện tập, thần sắc của bà tươi cười và luôn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Phương Tuyết Nghi vội bước lại và nói:
- Sư thúc...
Thần Ni mĩm cười hiền từ, nói:
- Hài tử, hai chiêu đầu của Long Hành Bát Kiếm ngươi đã luyện thành thục rồi.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đều nhờ công chỉ điểm của sư thúc đấy thôi.
Thần Ni nói:
- Hài tử, với ngộ tính của ngươi thì ta tin rằng nhất định ngày sau ngươi sẽ phát dương quảng đại toàn bộ võ học của sư tổ ngươi...
Bà ngừng lại nhìn trời rồi nói tiếp:
- Trời đã sang xuân, từ nay trở đi thời tiết sẽ chuyển biến tốt, hôm nay ta sẽ chỉ điểm các thức biến hoá của chiêu kiếm thứ ba, ngươi tập trung theo dỏi nhé.
Phương Tuyết Nghi cung kính dâng trường kiếm, Kim Đỉnh thần ni nhận kiếm rồi chậm rải diễn luyện bảy thức biến hoá trong chiêu kiếm thứ ba là Phi Long Tại Thiên.
Phương Tuyết Nghi xem xong thì ngạc nhiên hỏi:
- Sư thúc, tại sao chiêu này nhiều hơn sư phụ truyền cho đệ tử ba thức biến hoá?
Thân Ni thu kiếm mĩm cười, nói:
- Sau khi Trần sư huynh hạ sơn thì sư tổ ngươi mới thêm ba thức biến hoá của chiêu này.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư thúc, biến hoá của thức thứ năm giống như...giống như...
Thần Ni liền hỏi:
- Giống như cái gì?
Thần sắc của Phương Tuyết Nghi thoáng lộ vẻ mê hoặc, chàng lắc đầu, nói:
- Sư thúc, có lẻ đệ tử nhớ lầm thôi.
Thần Ni nói:
- Hài tử, nếu ngươi có điều gì muốn nói thì không cần giấu sư thúc, nói ra xem!
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Sư thúc, phép biến hoá thứ năm của chiêu kiếm pháp này đệ tử thấy giống như phép biến hoá thứ năm trong chiêu chưởng pháp Thiên Mã Hành Vân mà sư phụ đã truyền cho.
Thần Ni ngạc nhiên hỏi:
- Thật sao?
Tuyết Nghi nói:
- Dệ tử đâu dám nói dối sư thúc?
Thần Ni chau mày nói:
- Ngươi thi triển chiêu chưởng pháp đó cho ta xem thử!
Phương Tuyết Nghi nói tuân mệnh rồi tung người lên cao khoảng hai trượng, song chưởng vạch trong không trung một vòng rồi liên tiếp đánh ra năm chưởng. Khi chàng hạ thân xuống đất, thu chương thế lại và định bước tới nói với sư thúc thì bất giác ngẫn cả người. Chỉ thấy Thần Ni đứng nghiêm túc như pho tượng, song mục long lanh ngấn lệ. Chàng kinh ngạc kêu lên:
- Sư thúc, người làm sao thế?
Thần Ni chớp mắt cho hai giọt lệ rơi xuống rồi thở dài, nói:
- Hài tử, xưa nay ta đánh giá thấp Trần sư huynh rồi...không ngờ chiêu thức sư tổ ngươi nghĩ ra thì sư phụ ngươi cũng có thể nghĩ ra, đáng tiếc, thật là đáng tiếc!
Tuyết Nghi lại càng ngạc nhiên, chàng liền hỏi:
- Sư thúc, điều gì đáng tiếc?
Thần Ni thấp giọng nói:
- Đáng tiếc là sư phụ ngươi bị người ta ám toán mắc chứng bệnh bất trị, suốt mấy chục năm phải tập trung tinh thần đối phó với ma bênh giữ gìn sinh cơ, nếu không thì thành tựu của sư phụ ngươi có lẻ không kém sư tổ ngươi..
Phương Tuyết Nghi cũng cảm thấy như vậy nên tiếp lời:
- Đúng thế, nếu sư phụ không bị bệnh chứng bất trị thì nhất định người sẽ nghĩ thông toàn bộ võ học của sư tổ.
Thần Ni trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hài tử, thức biến hoá thứ năm của chiêu kiếm pháp thứ ba quả nhiên là giống với chưởng pháp, chỉ có điều khi vận khí xuất chiêu là hơi khác nhau thôi, bây giờ ngươi lấy kiếm thay chưởng thử xem có thể tùy tâm xuất thủ không?
Nói đoạn bà trả lại kiếm cho Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi nhận kiếm rồi y theo thân pháp của sư thúc diễn luyện một lượt, kết quả không sai lệch là mấy.
Thần Ni liên tục gật đầu và nói:
- Hài tử, sư thúc ta vốn lo lắng ngươi phải mất một tháng mới luyện thành thục chiêu này, chẳng ngờ chưa đầy một ngày ngươi đã luyện đạt những phép biến hoá, quả thực sư thúc ta rất vui mừng cho ngươi.
Trong lòng Phương Tuyết Nghi cũng vô cùng vui sướng, nhưng ngoài miệng thì nói:
- Đệ tử cảm thấy vận dụng kiếm vẫn chưa dược tự nhiên như xuất chưởng sư thúc, phải chăng đệ tử còn có điểm nào chưa đúng?
Thần Ni lắc đầu, nói:
- Không phải vậy, chỉ vì ngươi luyện chưa thành thục mà thôi...
Ngừng một lát bà nói tiếp:
- Hài tử, bỗng nhiên sư thúc nhớ đến một chuyện quan trọng cần phải hạ sơn một chuyến, có thể mười ngày sau ta mới quay về được. Ngươi và Tuyết Đào ở lại trong am không sao chứ?
Thần Ni hỏi như vậy thì chẳng khác gì xem chàng như một hài tử bình thường.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy bất phục nên ngẩng người, lớn tiếng nói:
- Sư thúc, đệ tử lớn thế nầy thì còn sợ gì nữa? Sư thúc cứ yên tâm hạ sơn!
Thần Ni thấy chàng cố tạo ra dũng khí người lớn thì bất giác bật cười và nói:
- Nào, hài tử, sư thúc chỉ chỉ điểm cho ngươi mấy chiêu kiếm còn lại, trong mấy ngày ta hạ sơn, ngươi hãy chuyên tâm tập luyện cho thành thục...chú ý theo dỏi nhé!
Nói đoạn bà ung dung thi triển chiêu thứ tư "Nộ Long Xuất Tụ"
Phương Tuyết Nghi không dám lơ đểnh, chàng tập trung toàn bộ tinh thần theo dỏi toàn bộ cử động của Thần Ni.
Năm chiêu kiếm pháp này có tổng cộng mười bốn thức biến hoá, tuy chàng vận dụng toàn bộ tâm trí để ghi nhớ nhưng vẫn không thế nào nhớ hết.
Sau khi Thần Ni hạ sơn được hai ngày thì chàng chỉ còn nhớ tổng cộng mười thức, bốn thức biến hoá của chiêu thứ bảy và chiêu thứ tám thì không sao nhớ nỗi. Chẳng biết làm cách nào khác, chàng đành tận dụng thời gian sư thúc hạ sơn mà luyện mười chiêu thức kia, chàng rất muốn luyện thành thục mười kiếm thức này trước khi sư thúc hồi sơn.