Quả nhiên, Mạnh Hàn vừa nói ra, Grace và Elyse đều có chút kinh ngạc đến ngây người.
Nói nhiều như vậy, đại nhân vẫn muốn bàn luận về vấn đề tiền lương sao?
Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương có vẻ mơ hồ giống như mình.
- Đại nhân, tiền lương không cần giao.
Grace khôi phục như cũ trước. Nàng vẫn kiên trì với cách nói lúc đầu. Chỉ có điều, nàng rất thông minh không muốn chuyển đề tài tới quyền lực của lãnh chúa đại nhân. Cho nên những lời phản bác sau đó nàng không nói tới nữa.
- Đó là trên địa bàn của người khác. Hiện tại, nơi này do ta định đoạt.
Mạnh Hàn trực tiếp xông tới lắc tay nàng:
- Ở trên địa bàn của ta, còn chưa có chuyện sống làm việc mà không có thù lao đâu.
Cách nói này rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy có thiện cảm. Sắc mặt Elyse cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng tò mò hỏi:
- Đại nhân, tại sao nhất định phải cho mọi người tiền lương? Ngài đã cho chúng ta ăn uống, ở nơi này. Gần như mọi thứ chúng ta có được đều do ngài nghĩ ra. Cho dù không cho tiền lương, mọi người cũng sẽ vì đại nhân mà nỗ lực làm việc.
- Không không không, Elyse, nàng vẫn không biết nguyên tác trao đổi đồng giá.
Mạnh Hàn không thể không bắt đầu cho Elyse một bài học. Đương nhiên, bài học này cũng liên quan đến cả Grace và hai tiểu thị nữ. Tiểu thị nữ có thể mặc kệ những điều này, nhưng thân là quản gia của hắn, lại nhất định phải biết.
- Các nàng nói không sai. Hiện tại tất cả mọi thứ nơi này xem ra đều do ta nghĩ ra được. Ta cho, mọi người vì ta làm việc, cũng cam tâm tình nguyện.
Mạnh Hàn lấy ra tư thế của một thầy giáo, bắt đầu giải thích cho bốn nàng nghe:
- Hơn nữa, ta có quyền làm như thế, miễn thuế má cho các ngươi, các ngươi vì ta làm việc, xem ra rất công bằng.
Đối với cách nói này của Mạnh Hàn, hai nàng đều tán thành gật đầu. Ở trong mắt các nàng, điều này vốn là rất công bằng.
- Nhưng, các nàng đã sai.
Mạnh Hàn không chút lưu tình phán cho hai nàng suy nghĩ cực hình: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Như vậy chỉ xem là công bằng mà thôi. Đừng vội phản bác, nghe ta nói đã.
Hai nàng dưới yêu cầu của Mạnh Hàn liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghe Mạnh Hàn chỉ giáo.
- Nếu như nói chỉ là như vậy, các nàng không phải là con dân của ta, chỉ có thể trở thành đầy tớ của ta. Các nàng đều sẽ không có tự do, không có ý nguyện của mình. Mọi người sẽ biến thành nô lệ thuần túy bị ta khống chế. Đó cũng không phải là hy vọng mà các ngươi muốn có. Tương tự, đây cũng không phải là điều mà ta hi vọng. Các ngươi là con dân của ta, cũng không phải là đầy tớ của ta.
Câu nói này, Mạnh Hàn nói vô cùng chân thành. Hắn thật sự chưa hề có ý nghĩ biến dân chúng của mình thành nô lệ.
- Rất nhiều nội dung kinh tế học cao thâm, dù ta có nói các ngươi cũng không hiểu, cụ thể không nói với các ngươi. Chờ sau khi các ngươi có nhận thức đạt tới trình độ như vậy, chúng ta sẽ quay trở lại nói tỉ mỉ về vấn đề này.
Mạnh Hàn rất muốn nói ra lý do cho mọi người tiền lương đặc biệt đường hoàng, nhưng Mạnh Hàn nhanh chóng phát hiện, mình cũng không phải là một người chuyên ngành kinh tế học. Lý luận trên phương diện này hắn không chắc có thể nói ra được bao nhiêu. Cho nên Mạnh Hàn nhanh chóng thay đổi luận điệu.
Tuy nhiên, các nữ quản gia chìm đắm trong những lời dạy dỗ của Mạnh Hàn, lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cho nên, hắn vẫn phải nói dông dài thêm vài câu:
- Cho dù là người hầu trong gia đình giàu có, mỗi tháng đều còn có chút lệ phí hàng tháng. Không cần phải nói các ngươi vẫn không phải là người hầu. Làm việc lĩnh tiền lương là chuyện rất bình thường. Hơn nữa trên tay mình có tiền, muốn làm gì, mua gì cũng thuận tiện, sẽ không phải lúng túng như vậy. Demi, chẳng lẽ nàng không muốn mua một chiếc váy đẹp hay sao?
Mạnh Hàn đột nhiên hỏi vậy, Demi đang ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Sau khi gật đầu xong, Demi mới phát hiện ánh mắt của Grace và Elyse đang nhìn nàng. Nàng nhất thời cảm thấy không thích hợp, vội vàng cúi đầu.
- Không cần nhìn nàng. Đây là suy nghĩ rất bình thường, không phải là điều gì sai trái?
Mạnh Hàn để bảo toàn cho tiểu thị nữ của mình, liền phê bình nữ quản gia:
- Tốt, cứ dựa theo lời ta nói mà làm, thương lượng ra một chương trình. Chỗ này của chúng ta không phải là nơi ở của nô lệ. Địa chủ gia cũng không phải là người có lương tâm. Ăn mặc chi tiêu của các ngươi chẳng lẽ muốn ta nuối dưỡng cả đời sao?
Lãnh chúa đại nhân lại nói nặng như vậy, xem ra hắn đã thật sự tức giận.
Lúc này tâm tình của Grace và Elyse vừa mới tốt hơn một chút, lập tức lại theo một câu nói có hơi nặng nề của lãnh chúa đại nhân mà nhanh chóng kém đi.
- Đại nhân, ngài không cần chúng ta nữa sao?
Grace có chút sợ hãi hỏi dò Mạnh Hàn, rất sợ Mạnh Hàn sẽ nói ra câu khẳng định đối với điều đó.
- Điều này thì có quan hệ gì với các nàng? Bất kể như thế nào, các nàng đều là con dân của ta!
Mạnh Hàn cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao nữ hài tử này lại có thể có suy nghĩ kỳ quái như vậy.
- Vậy ngài nói không muốn nuôi dưỡng chúng ta...
Grace nói câu này, lại liếc mắt nhìn Mạnh Hàn một cái, sau đó không dám nói thêm nữa, cúi đầu.
- Ôi, nói các nàng thế nào đây?
Mạnh Hàn thua trước Grace. Hắn kéo Grace đến chỗ cửa sổ nơi có thể nhìn thấy mọi người đang làm việc. Sau đó hắn chỉ vào những người đang lao động nói:
- Thấy không, tất cả mọi người đang làm việc. Làm việc là có thể lĩnh tiền lương. Có tiền lương là có thể tự mình nuôi sống chính mình. Vậy tại sao nhất định phải do ta nuôi dưỡng chứ?
- Tự mình... nuôi sống... mình sao?
Grace và Elyse đều bị cách nói này của Mạnh Hàn mê hoặc n. Trước đây mọi người tập trung làm việc khổ cực còn không đủ cho mọi người ăn cơm no. Hiện tại lẽ nào bản thân bọn họ có thể nuôi sống chính mình sao?
- Đương nhiên, các ngươi làm cho ta, ta giao tiền công, vô cùng công bằng!
Mạnh Hàn không thể không nhẫn nại chỉ điểm cho hai quản gia:
- Tiên lương của mỗi người đủ cho bản thân họ ăn uống. Đương nhiên, vẫn phải chịu khó một chút, còn có thể có tiền để dành, không chỉ có thể mua đồ ăn thức uống, hơn nữa ngay cả đồ vật mà mình cũng có thể trả tiền mua. Chuyện như vậy thật tốt!
- Nhưng trước đây chúng ta đều là cùng nhau...
Nghe thấy lãnh chúa đại nhân nói vậy, trong lòng Grace và Elyse đều cảm thấy nghiêng về phía cách nói của Mạnh Hàn. Khẳng định điều này là rất tốt đối với mọi người. Nhưng cho tới bây giờ mọi người vẫn quen cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm. Đột nhiên muốn thay đổi, thật là các nàng cảm thấy có chút không thích ứng được:
- Chúng ta làm như vậy, sẽ có phần không thoả đáng hay không?
Mạnh Hàn trực tiếp liếc mắt khinh thường. Những phần tử lạc hậu này đúng là không tri thức. Tuy nhiên hắn cũng không có cách nào giải thích tỉ mỉ hơn nữa cho bọn họ hiểu.
Trước đây bọn họ đã quen sống theo kiểu như vậy. Đó quả thực chính là xã hội nguyên thuỷ.