- Bởi vì ta muốn tất cả những người ăn lẩu này, mỗi lần ăn nó sẽ nhớ tới, loại nồi lẩu này là có ở Hoàng Sa Trấn, là do một đám người gọi là cặp sinh đôi bị nguyền rủa phát minh ra.
Nhìn ánh mắt thuần khiết của Grace, Mạnh Hàn mỉm cười, đưa ra đáp án của mình.
- Nhưng làm như vậy thì có lợi ích gì?
Elyse không dễ bị xúc động như Grace. Nhìn biểu hiện của Grace đã có chút ngưỡng mộ đối với lãnh chúa đại nhân, nang không nhịn được lại đứng ở phía đối lập với lãnh chúa đại nhân.
- Ha ha, rất đơn giản!
Mạnh Hàn quay mặt nhìn về phía Elyse, nhìn thấy một tia phản loạn trong đôi mắt đẹp của nàng. Hắn mỉm cười:
- Ta hỏi nàng một vấn đề. Nếu như sau khi nàng ăn qua một lần, chiếu theo bộ dạng của cái nồi lẩu này, nàng có thể làm ra được không?
- Có thể!
Elyse dường như có phần hiểu rõ ý tứ của lãnh chúa đại nhân. Nàng liên tục gật đầu:
- Điều đó rất đơn giản!
- Cũng bởi vì rất đơn giản, cho nên chỉ cần sau khi ăn ở chỗ này một lần, ở những chỗ khác cũng có thể dễ dàng dựa theo hình dáng của nó để làm ra.
Vẻ mặt Mạnh Hàn ôn hoà giải thích cho hai nữ quản gia của mình:
- Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là lưu lại cái tên của nó, khiến mọi người thời điểm ăn nó, liền nhớ lại nơi gồm có những cặp sinh đôi bị nguyền rủa.
Lời nói của Mạnh Hàn khiến hai nàng đều nhịn được liên tục gật đầu. Đạo lý đơn giản như vậy, đáng lẽ các nàng phải sớm nghĩ được, còn phải làm phiền lãnh chúa đại nhân giải thích một lần. Hai nàng cảm thấy thực sự có chút xấu hổ.
Đối với Mạnh Hàn mà nói, đây cũng là cách làm bất đắc dĩ, không khi không có biện pháp nào khác.
Trên thế giới này không có cái gọi là phương pháp độc quyền, cho nên rất dễ dàng tha thứ cho việc đánh cắp ý tưởng sáng tạo của người khác. Nếu muốn nhận được sự độc quyền quả thực không có khả năng. Có vài đại gia tộc chuyên làm một vài việc kinh đoanh riêng biệt. Nhưng đó là vì người ta có tiền vốn để bảo vệ lợi ích của chính mình. Đối với Mạnh Hàn và Hoàng Sa Trấn mà nói, lại một chút cũng không có.
Cho nên Mạnh Hàn chỉ có thể thầm mắng nhiếc ở trong lòng: “Ta căm hận đám đánh cắp ý tưởng của người khác!’ Thế nhưng Mạnh Hàn lại không thể không nghĩ biện pháp để giảm nguy cơ bị đánh cắp ý tưởng tới mức thấp nhất. Cái tên lẩu song sinh này cũng theo thời thế mà sinh ra.
Việc cần làm có rất nhiều, nhưng Mạnh Hàn tạm thời lại chỉ có thể chuẩn bị trước hai thứ này. Kể cả hàng rèn, cửa hàng vật phẩm ma pháp cũng có rất nhiều thứ. Mạnh Hàn không thể sớm chuẩn bị kỹ càng tất cả. Hắn cũng không muốn để người ta nhìn ra được đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
Nơi ở có thể nói là chuẩn bị cho người của Hoàng Sa Trấn, vừa vặn còn có vài nhà gỗ. Có người ở nên mọi người nhường lại, chen chúc một chút. Ăn có thể nói là chưa từng làm gì khác. Chỉ có thể dùng loại phương pháp đơn sơ như vậy để ăn. Nhưng đối với kinh doanh cửa hàng rèn và cửa hàng vật phẩm ma pháp lại chỉ có thể chờ khi có nhiều người có nhu cầu mới lại tìm cách.
Những cái khác, ví dụ như quán rượu ở chỗ khác không thể không có kiến trúc quan trọng và chỗ kinh doanh. Mạnh Hàn lại không dám bảo người ta chuẩn bị. Thậm chí bên trong kế hoạch của hắn, ngay cả rượu cũng phải chờ sau khi có nhiều người mãnh liệt đưa ra yêu cầu mới có thể đi ra bên ngoài mua vào. Nếu không thì Mạnh Hàn tuyệt không chủ động khai trương.
Trên lãnh địa, những thứ này đã dần dần được dựng lên. Lúc này Mạnh Hàn mới ra hiệu, cho cái gọi là bản đồ kho báu đã được chôn ở trong cát gần hai tháng được lộ diện.
Tất nhiên, diễn trò trong chuyện này vẫn cần tới quản gia sự vụ bên ngoài là Elyse tới làm. Không có một ứng cử viên nào phù hơn hơn nàng. Trên thực tế, chỉ cần nàng cầm theo số kim tệ kia đi ra chợ trắng trợn chọn mua hàng, cũng đủ khiến cho rất nhiều người chú ý. Tất nhiên, kim tệ không thể chỉ tập trung tiêu hết ở trong một cửa hàng được, mà chia thành mười mấy cửa hàng. Chí ít không phải chỉ có một người tiếp nhận kim tệ kia.
Tại thời điểm thích hợp, tấm bảo đồ kho báu kia sẽ được Elyse lấy túi đựng kim tệ rách nát trực tiếp đưa cho một người nào đó cảm thấy có hứng thú. Vừa vặn người này lại là một lính đánh thuê dù sao cũng có tiếng là kiến thức rộng rãi. Đây là điều đã sớm được thiết kế tốt. Người lính đánh thuê đáng thương kia chỉ là một quân cờ mà thôi. Ai bảo hắn trước đây đã từng bắt nạt các nàng Elyse chứ?
Biểu hiện của Elyse vô cùng phù hợp với hình tượng một quản gia nhà giàu mới nổ chưa từng va chạm xã hội đột nhiên có rất nhiều kim tệ vội vàng đi mua lương thực và quần áo. Tất cả xem ra đều rất kín kẽ.
Không có tường nào mà gió không lọt qua được. Rất nhanh, tin tức ở Hoàng Sa Trấn nơi đầy những cặp sinh đôi bị nguyền rủa có người phát hiện ra kim tệ của vương triều Lưu Kim được lan truyền đi. Không thể phủ nhận chính là, vẫn có không ít người biết hàng. Người vô tình hay cố ý hỏi thăm Elyse về tin tức cũng bắt đầu tăng lên.
Elyse hoàn toàn dựa theo kế hoạch, tỏ ra hết sức thành thật lấy ra một miếng vải xem ra đã được chôn trong cát một thời gian dài, phía trên còn một vài hoa văn kỳ quái, đồng thời cũng để lộ ra tin tức. Người lính đánh thuê đáng thương kia lập tức thành đối tượng truy sát của rất nhiều người.
- Đại nhân, tấm bản đồ kia chỉ được làm trong hai tháng, hơn nữa vẽ rất tệ. Liệu có người nào nhìn ra hay không?
Elyse hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, nhưng nàng vẫn cảm thấy nghi ngờ và lo lắng đối với tính hoàn chỉnh của kế hoạch này.
- Yên tâm. Tấm bản đồ kia căn bản không thể nào tồn tại được lâu. Thời gian nhiều nhất là mười ngày, tấm bản đồ kia sẽ biến thành từng mảnh.
Mạnh Hàn cười an ủi Elyse. Đối với việc Elyse đã có thể tự phát nghi ngờ sơ hở của tấm bản đồ, hắn cảm thấy rất vui mừng.
- Tại sao?
Grace ở bên cạnh nghe, vẫn cảm thấy không rõ. Tại sao mười ngày sau tấm bản đồ kia sẽ biến thành từng mảnh?
- Bởi vì con người tham lam.
Vào lúc này, Mạnh Hàn đột nhiên trở nên cao thâm khó dò. Người khởi xướng âm mưu này hết sức đắc ý nhìn hai về phía hai nữ quản giáo mà hắn khiêm tốn dạy dỗ, cảm giác vô cùng thành tựu trả lời:
- Nếu là bảo tàng kho báu, nhất định sẽ có rất nhiều người đến cướp đoạt. Người cướp đoạt nhiều, mọi người ngươi tranh ta đoạt, ai cũng muốn. Kết quả cuối cùng nhất định là...
Mạnh Hàn làm một động tác xé ra.
- Bọn họ sẽ xé rách tấm vải ra.
Elyse vui mừng, bất ngờ nói ra ý tứ của Mạnh Hàn. Cứ như vậy, kế hoạch sẽ không hề sơ hở nữa. Lãnh chúa đại nhân quả nhiên là lãnh chúa đại nhân, Elyse vô cùng khâm phục nói:
- Người thật lợi hại, đại nhân!
- Cái này đã tính là gì, việc nhỏ như con thỏ!
Mạnh Hàn ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng cũng không nhịn được đắc ý.