Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 17: Thục sơn

Phía tây bắc kinh sư, sau khi qua Chỉ Ái quan khoảng ba mươi bảy dặm sẽ đến Nhất Thạch Nham.

Nhất Thạch Nham là một khối nham thạch cực lớn. Khối nham thạch hoàn chỉnh này đã hình thành một ngọn núi, nhưng qua năm này tháng khác, phía trên đã mọc đầy rêu xanh và cây cối, lại phủ đầy bùn đất, nhìn không giống như một ngọn núi do khối nham thạch lớn tạo thành.

Thực ra ngọn núi này hoàn toàn do một khối đá lớn hình thành.

Nơi này chính là lối vào Thục sơn, cũng là chân núi Thục sơn.

Sau đó kéo dài xanh biếc, nhìn ra vô tận, chính là dãy núi Thục sơn trải dài khoảng mấy trăm dặm. Nơi này danh sơn lớp lớp, trong đó đặc biệt nhất, cũng nổi danh nhất, cao nhất, dốc nhất, chính là đỉnh Chiết Hồng.

Cự hiệp vừa nghe được tin tức của ái thê, lập tức lên đường.

Đi cùng với y đương nhiên là Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung.

Người dẫn đường lại là Nhậm Lao, Nhậm Oán. 

Nhậm Lao phụ trách việc tiếp ứng trên đường, còn chuẩn bị giấy tiền nhang đèn, trục cuốn hoa tươi.

Nhậm Oán lại rất quen thuộc đường núi.

Con người hắn văn vẻ lịch sự, cử chỉ hào hoa, tướng mạo thanh tú, lời nói nhã nhặn, nhưng lại là một người thích núi. Hắn thích leo núi, đa số danh sơn tuyệt lĩnh, dốc đứng cheo leo, hắn đều đã băng qua, dạo qua, trèo qua.

Hắn rất quen thuộc tính núi, hiểu rõ hình núi, hơn nữa còn biết đường tắt lên núi.

Muốn lên Thục sơn, đương nhiên không thể thiếu hắn được.

Cao Tiểu Thượng đương nhiên cũng đi cùng.

Những năm gần đây, dưới Kim Tự Chiêu Bài do cự hiệp lãnh đạo, Cao Tiểu Thượng nhập môn tuy không phải sớm nhất, nhưng lại rất được tín nhiệm, cũng là người bỏ ra nhiều tâm lực nhất.


Môn hạ của cự hiệp có mấy người đặc biệt xuất sắc, nhưng đều không muốn làm việc trong môn, mà chí tại thiên hạ, ý tại giang hồ, công tại võ lâm. Chỉ có Cao Tiểu Thượng luôn theo bên cạnh cự hiệp, yên lặng làm việc, kể cả những việc vặt rườm rà, chưa từng oán giận. Cự hiệp thấy hắn tài năng, có ý đề bạt hắn lên các chức vụ như chưởng môn nhân thay mặt, tổng đường chủ, tổng hộ pháp, phó chưởng môn, nhưng hắn đều khéo léo từ chối, kiên quyết khước từ. Hắn chỉ muốn tận lực làm việc, chứ không muốn công danh lợi lộc.

Cho nên cự hiệp rất tín nhiệm hắn.

Hắn cũng chưa từng khiến cự hiệp thất vọng.

Bên cạnh cự hiệp cần nhất chính là một người như vậy, hiểu rõ tâm ý của y, cẩn thận hầu hạ, hết lòng chiếu cố sinh hoạt hàng ngày, những chuyện vặt vãnh và nhiệm vụ quan trọng.

Hắn và cự hiệp trở lại Trung Nguyên, cùng nhau vào kinh, lúc này cũng theo sát bên cạnh cự hiệp. Những huynh đệ trong môn và tri giao bên ngoài, có một số người biết được lần này cự hiệp sẽ dẫn theo Tiểu Gia Cát vào kinh, do đó mới tương đối yên tâm, bớt đi lo lắng.

Nếu không, sẽ có nhiều nhân sĩ hiệp nghĩa lũ lượt xin đi đánh giặc, yêu cầu đồng hành.

Mặc dù cự hiệp công cao cái thế, vô đối vô song, nhưng kinh thành dù sao cũng là nơi rồng nằm hổ phục. Hơn nữa cự hiệp mềm lòng lương thiện, dưới tình huống một cây chẳng làm nên non, sẽ rất dễ bị kẻ xấu thừa cơ hội.

Cao Tiểu Thượng không chỉ dũng cảm gánh vác, can đảm xung phong, càng hiếm có là hắn có thể chiếu cố từng li từng tí đến những việc vặt rườm rà, chuyện nhỏ hàng ngày.

Hơn nữa hắn còn cẩn thận tháo vát.

Cự hiệp từng cùng đệ nhất cao thủ Ôn Gia của Lão Tự Hiệu gặp gỡ tại Bí Ma Nham. Lúc đó cự hiệp muốn giúp môn chủ Thiết Điệt Điệp của Phụ Phụ Uy Vọng môn lấy ba viên Diệu Bất Khả hoàn, loại thuốc có thể dùng độc trị độc, tán công phục công, cho nên đã đánh cuộc với Ôn Gia, để y dùng “độc” một lần. Cự hiệp lại không được né, không được tránh, không được chống đỡ, chỉ có thể dùng nội công ngồi trên đá kiên cường chịu đựng. Nếu như không chịu nổi thì sẽ lập tức chết, còn nếu chịu được thì Ôn Gia sẽ cho y ba viên Diệu Bất Khả hoàn.

Kết quả, Ôn Gia cho y uống ba giọt Đại Thương Phong Khổ trà.

Phương cự hiệp cứng rắn chịu đựng.

Không sao cả.

Nhưng lúc trừ độc lại rất khó khăn.

Nói cách khác, y vất vả lắm mới triệt tiêu được độc lực, nhưng đã gần như kiệt sức. Lúc kháng độc y khoanh chân ngồi xuống, ngay cả tảng đá thiên nhiên cũng bị y ngồi đến lõm một lỗ lớn.

Nhưng y vẫn chịu đựng được, cho nên y thắng.

Có điều, thực ra y chưa chắc đã thắng được, còn rất có khả năng mất mạng đương trường.

Bởi vì trong Thập Toàn Thập Mỹ của Lão Tự Hiệu có một cao thủ tên là Ôn Lão Hài, nhất thời ngứa nghề, lại không cam chịu cự hiệp khiêu chiến Ôn Gia, hơn nữa còn hận Phương Ứng Khán hại chết đồng môn Ôn Kiếm Nhân và Ôn Hoa Thiến, do đó âm thầm để hai con Triều Thấp trùng tại chỗ ngồi của Phương cự hiệp.

Triều Thấp trùng vừa thấy triều (ướt át) lập tức xuyên qua, vừa gặp thấp (ẩm ướt) lại thành kịch độc. Lúc Phương cự hiệp đang hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý vận nội lực bức độc lực ra, nếu bị độc này xâm nhập, trùng này tấn công, há có thể giữ được tính mạng?

May mà Cao Tiểu Thượng phát hiện ra, lập tức hô lên.

Ôn Gia lập tức đổi sắc mặt.

Ôn Lão Hài cũng biến sắc.

Hắn chỉ muốn giúp Ôn Gia, nhưng hắn biết lần này nhất định sẽ bị Ôn Gia trừng phạt.

Vì chuyện này, Ôn Gia chẳng những đúng như ước hẹn đưa ba viên Diệu Bất Khả hoàn, còn tặng thêm một viên thuốc trân quý loại này, xem như nhận lỗi.

Ôn Gia coi trọng chữ tín.

Cao Tiểu Thượng với sự nhạy bén của mình, đã cứu cự hiệp thoát khỏi nguy cơ.

Một lần khác là Phương cự hiệp và bốn vị môn đồ, sáu vị hảo hữu, cùng với “Tiểu Gia Cát” Cao Tiểu Thượng, vì có công chuyện nên phải đi qua Hồng sa mạc hội hợp với môn nhân của Phản Cốt bang. Vào đêm bọn họ ngủ trọ tại Cựu Xà Môn khách sạn. Lúc trời sáng mọi người liền lên đường, chỉ để lại Cao Tiểu Thượng thu xếp trả tiền. Những người khác xuất phát trước đi qua hẻm núi Bất Phá quan thông đến Hồng sa mạc, lại đột nhiên gặp phải mấy trăm cung tiễn thủ từ trên nhắm xuống, mai phục bao vây.

Lúc đó tình hình rất nguy hiểm.

Tại vị trí của nhóm người Phương cự hiệp, bốn phía cheo leo, đá cứng dốc cao, khó công khó thủ, tiến lui đều phải quay ngựa, không thể tiến lui, hơn nữa không có chỗ ẩn nấp, dưới chân lại có địa nhiệt, cát nóng, lưu huỳnh, hơi lửa. Người mai phục chẳng những là tiễn thủ hạng nhất, còn có người nghĩ ra cách đem mấy trăm thùng dầu đen đổ xuống, cộng thêm mũi tên bốc lửa, một khi bắn xuống như mưa, cho dù không bắn thành con nhím cũng sẽ bị đốt thành heo quay.

Đám người Phương cự hiệp lâm vào nguy khốn, cho dù có thể may mắn thoát thân, thương vong nhất định cũng sẽ rất lớn.

Nhưng may là có Cao Tiểu Thượng.

Hắn đã sớm âm thầm lên núi, từ sau đánh lén, giết chết mấy người, khiến đội hình quân địch đại loạn.

Người mai phục không thể nhắm chuẩn thời cơ phát động. Những cao thủ của Kim Tự Chiêu Bài, Lão Tự Hiệu, Phản Cốt môn, Phụ Phụ Uy Vọng môn, Huyết Hà phái đi cùng Phương cự hiệp lập tức nắm lấy cơ hội, xung phong giết lên núi, kịp thời chế ngự và giết chết những kẻ mai phục.

Cự hiệp lại dùng sức một người, thu hút sự chú ý của kẻ địch, ứng phó với ám khí và mũi tên trong hẻm núi.

Lúc này quân địch đã rối loạn trận tuyến, quân lính tan rã, căn bản không thể gây thương tổn được cự hiệp.

Đám người cự hiệp kinh tâm động phách nhưng không gặp nguy hiểm, chiến dịch này có thể nói là bình an vô sự.

Người đánh lén đến từ hai phe phái, một là Tiểu Lâm bang được khen ngợi là “hi vọng mới của võ lâm tương lai”. Tiểu Lâm bang có một đặc điểm rất thú vị, trong bang phần lớn là do người trẻ tuổi họ Lâm hợp thành, cho nên được gọi là Tiểu Lâm bang. Một đội nhân mã khác là gia tộc Lão Bất Tử, thuộc liên minh bang phái Đả Bất Tử trước kia. Năm xưa Đả Bất Tử bị đám cao thủ cự hiệp tiêu diệt, ma đầu Lão Bất Tử dĩ nhiên muốn báo thù cho đồng minh, cho nên dùng trăm phương ngàn kế phục giết cự hiệp. Bọn họ cung cấp tin giả, nói rằng Phương Ứng Khán dẫn người của tập đoàn Hữu Kiều đang trên đường đi qua hẻm núi Bất Phá quan. Tiểu Lâm phái không đủ kinh nghiệm giang hồ, luôn có chí lớn dã tâm, do đó quyết định phục giết Phương Thập Thanh để thanh trừ tai hoạ cho võ lâm, cùng với Lão Bất Tử liên thủ tập kích.

Nghe nói, sau đó Phương Ứng Khán biết được nguyên nhân trận tập kích này, muốn báo thù cho nghĩa phụ cự hiệp, cuối cùng tìm được thời cơ, giết cho Tiểu Lâm phái không còn manh giáp, huyết tẩy Tiểu Lâm.

Còn về “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng, cũng nhờ vậy mà rất được môn phái cự hiệp coi trọng.

Hắn thường có thể làm tan rã kẻ địch mà không biến sắc, không kể công, không nhận thưởng.

Một người khác cũng theo lên núi, nhưng không phải là Lôi Mị.

Nàng đã rời đi trước.

Lý do của nàng là:

- Xem ra cự hiệp không hoan nghênh ta. 

Nàng thẳng thắn nói với Phương tiểu hầu gia:


- Chí ít ngài không thích ta và chàng ở cùng nhau. Vì không muốn cha con các người vừa gặp đã bị khó xử, tổn thương tình cảm, cho nên ta sẽ không đi.

Sau đó nàng nói với vẻ thần bí, hơn nữa còn hơi kỳ dị:

- Vậy ta xin đi trước một bước!

Một người khác cũng lên núi, đó là Đường Phi Ngư.

Là do Phương tiểu hầu gia đặc biệt “mời” hắn lên núi.

Mặc dù cự hiệp không chính thức tiến vào Bất Giới trai, nhưng vì nghe ý kiến của Cao Tiểu Thượng và Phương Ứng Khán, vào trong phủ đệ chuẩn bị giấy tiền, nhang đèn, tế phẩm, do đó trên đường đi qua Bất Giới trai vẫn đảo một vòng, phát hiện Bất Giới trai không hề bày vẽ yến tiệc, giăng đèn kết hoa, cực kỳ xa xỉ, ca múa vinh hoa giống như trong tưởng tượng, mà là một bầu không khí lạnh lẽo trang nghiêm, hết sức mộc mạc thê lương. Trong cửa là điện đường, chính giữa treo một bức tranh mỹ nhân, thướt tha duyên dáng. Cự hiệp thoáng nhìn, trong lòng cảm thấy đau đớn, không kìm nén được bi thương.

Không ngờ, vào ngày giỗ này, Tiểu Khán vẫn không quên ân tình, một lòng hiếu thảo.

Nghe nói Phương Ứng Khán còn mời một người khác.

Người nọ không lập tức đi cùng, nhưng nhất định sẽ lên núi hội họp.

Đó không phải là người của tập đoàn Hữu Kiều, nhưng lại nhất định phải tới, và cũng nên tới.

Người nọ là một thượng nhân, lại được phong làm quốc sư, “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã.

Bọn họ một đường quanh co lên núi, Thục sơn.

Nguyên bản, bởi vì có nỗi khổ tâm và lý do đặc biệt, Phương cự hiệp thà rằng mua mái chèo ra biển, bôn ba ao đầm, khổ cực đi sa mạc, đạp lên băng nguyên, chứ cũng không thích, không muốn, không chịu lên núi.

Nhưng lần này là ngoại lệ, cũng đành phải ngoại lệ.

Bởi vì ái thê.

Tất cả đều là vì có tin tức của Vãn Y.