Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 93-1: Cứu người, cung tâm sách

Cuối mùa thu, thời tiết càng thêm giá lạnh.

Cuồng phong gào thét, cành khô đong đưa, sàn sạt cuồn cuộn thổi rơi những tàn lá, xoay tròn rồi rơi xuống.

Trời u u ám ám, bao phủ toàn bộ tẩm cung.

Mộc Thanh Dao tay đang cầm ấm lô, đứng ở trước bệ cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ để mở, gió lạnh thổi phật vào bên trong, giá rét thẩm thấu vào da thịt, trong tẩm cung lạnh đến thấu xương.

Mạc Sầu một bên đóng cửa sổ một bên kêu lên: “Nương nương, vào trong đi, quá lạnh.”

Mộc Thanh Dao khẽ thở dài một cái, mùa đông cuối cùng cũng đã tới, trong bóng đêm, cơn gió phần phật thổi qua, bầu trời lại đổ tuyết, tuyết trắng như hoa mai trong gió, lơ lửng trên không trung rồi rơi hết xuống mặt đất, sau đó lại cuồn cuộn bay lên, lại hạ xuống, nơi nơi bao phủ một mảnh thê lương, sau khi vươn tay đóng kỹ cửa sổ.

“Bên ngoài tuyết rơi.”

“Đúng vậy, bất tri bất giác mà đã tiến cung được bốn tháng rồi, trời cũng lạnh, sáng sớm ngày mai nương nương phải mặc y phục nhiều thêm một tí, sau khi tuyết rơi xong thì đi thưởng mai, thật không ngờ, trong Phượng Loan cung có vài gốc cây mai, hai ngày trước nô tỳ đã nhìn thấy chúng nó nỡ ra mấy nụ hoa, một đêm gió thổi mạnh như vậy, hàn mai kia nhất định đã nỡ rộ.”

“Tốt, ngày mai chúng ta đi thưởng mai, ” Mộc Thanh Dao tán thành gật đầu, cả người đi tới trước giường lớn, Mai Tâm tiến lên một bước cởi áo khoát màu trắng trên người nàng xuống.

Đúng lúc này, một trận gió lạnh cuốn theo hoa tuyết bay vào trong, cánh cửa sổ trong nháy mắt bị người ta mở toang, vài đạo bóng dáng nhanh chóng phi thân đi vào, Mộc Thanh Dao thân hình vừa lui, nhanh chóng kéo Mai Tâm lùi về bên cạnh, thân hình của Mạc Sầu đột nhiên phóng lên cao, nhuyễn kiếm bên hông chớp mắt đã nằm ở trong tay, đâm thẳng về phía mấy người vừa bay vào, trường kiếm run lên, phóng ra mấy đoá hoa sắc bén.

Mai Tâm sợ đến sắc mặt tái nhợt, không khỏi kêu lên: “Người đến a, có thích khách, có thích khách.”

Mạc Ưu bên ngoài cửa tẩm cung, vừa nghe thanh âm này đã sớm vọt vào, Nguyệt Nha đao màu bạc ném đi, ánh sáng phát ra mạnh mẽ, xoát xoát bắn thẳng trúng vào một người nam nhân, người nam nhân này khuôn mặt tuấn tú, vóc người gầy gò cao ngất, quả nhiên là?

“Bắc Tân vương?”

Mộc Thanh Dao lạnh lùng mở miệng, bên trong phòng ngủ, chỉ có thanh âm của binh khí va chạm vào nhau, còn mang theo những tia lửa nhỏ.

Nam tử thủ lĩnh, quả thật là Bắc Tân vương, hắn lúc này quanh thân lạnh lẽo tàn bạo, hắn cũng không nhiều nói, bàn tay vung lên một cỗ chưởng phong mạnh mẽ, đánh thẳng vào điểm yếu của Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao kinh hãi, không còn dám nói nhiều, thân hình nhúng một cái bay vọt lên, chưởng phong kia đánh trượt, vì Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bị mấy người kia chặn lại, nên vừa đánh vừa cố gắng xông lại, nhưng vô ích vì những tên kia thân thủ cũng mẫn tiệp, võ công bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn thoát ra là không xong.

Mà Bắc Tân vương sau khi đánh một chưởng thất bại, mắt thấy Mộc Thanh Dao bay vùn vụt qua, sắc mặt càng lạnh hơn, lập tức không dám khinh thường, trường bào xanh ngọc mang theo phản kích mạnh phi thân bay thẳng về hướng Mộc Thanh Dao, hai người chớp mắt đã đánh nhau.

Mai Tâm tuy rằng sợ hãi, nhưng thái độ làm người cũng không ngốc, vừa nhìn thấy chủ tử đánh nhau, cũng đã tĩnh táo hai phần, chậm rãi lùi ra phía sau, nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ ra khỏi tẩm cung, một đường xông ra kêu to.

“Người đến a, có thích khách, người đến, có thích khách.”

Tiếng gọi này, làm cho người bên trong tẩm cung căng thẳng, mỗi người đều sử đủ khí lực, cướp công đánh trước.

Bắc Tân vương võ công và nội công vô cùng lợi hại, một chưởng đánh ra, tất nhiên mang theo khí lực mạnh mẽ lợi hại, Mộc Thanh Dao không dám trực tiếp đương đầu, chỉ có thể lùi ra xa né tránh, qua một lúc, thì đã có chút thở hổn hển.

Lúc này, bên ngoài cửa tẩm cung lắc mình tiến vào một người, lau thẳng vào gia nhập cùng Mộc Thanh Dao ở bên này, hai người hợp lực công kích Bắc Tân vương, Mộc Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, theo tầm mắt nhìn phía người đối diện vừa ra tay, đúng là Tây Môn Tân Nguyệt, ánh mắt nàng lập tức hiện lên nghi hoặc, nữ nhân này có ý gì, lần trước mình tự tay đánh nàng, bây giờ nàng ta lại đến mình.

Mộc Thanh Dao chợt dừng lại, thì một bàn tay đánh thẳng về phía nàng, Tây Môn Tân Nguyệt trường kiếm rất nhanh nhấc lên, phát ra một lực đánh từ bàn tay, đồng thời thét lên kinh hãi.

“Hoàng hậu nương nương cẩn thận.”

Mộc Thanh Dao phục hồi lại tinh thần, lúc này vẫn là xuất ra toàn lực để đối phó Bắc Tân vương mới quan trọng hơn, về phần Tây Môn Tân Nguyệt, sau này hãy suy nghĩ cũng không muộn.

“Được” một vừa lời rơi, cả người bay lên cao, hai nữ nhân dùng toàn lực đối phó Bắc Tân vương, nhưng không ngờ Bắc Tân vương gia võ công lại bí hiểm như vậy, hai nữ nhân cùng đánh, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, từ từ cả hai liền rơi vào thế hạ phong, hai người đều dốc hết sức, cước bộ đã bắt đầu chậm chạp, nhưng Bắc Tân vương cũng không dám khinh thường, xuất chưởng càng thêm sắc bén, một chưởng vừa đánh ra, thì một khác chưởng khác lại cuồn cuộn mà đến, nội lực mạnh mẽ ngưng tụ thành chưởng phong, một vòng rồi lại một vòng bay qua, mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn là Mộc Thanh Dao, vì thế đại bộ phận sức lực đều đặt ở trên người Mộc Thanh Dao, đối với Tây Môn Tân Nguyệt tương đối nhân nhượng một ít.

Mắt thấy đã đánh nhau gần một nén hương, Mạc Sầu và Mạc Ưu cùng đánh với bốn năm tên khác, cũng không có vẻ tốn sức, chỉ là không ra thể thoát thân ra, mà hai nữ các nàng đấu với một mình Bắc Tân vương, đã bị đẩy vào thế hạ phong, mắt thấy đã không kịp rồi.

Thì bên ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng bước chân, Bắc Tân vương lập tức khẩn trương, trở tay một chưởng đánh về phía Tây Môn Tân Nguyệt để đẩy lùi nàng, đồng thời song chưởng kéo về đánh thẳng vào Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao lùi về phía sau, chưởng lực kia tan vào không khí bên trong phòng, phát ra một tiếng vang lớn, bên trong tẩm cung đồ cổ ngọc khí bị trúng vỡ thành bốn năm mảnh, hai chưởng đều thất bại, hắn cũng không bỏ cuộc lần đánh tới.

Lúc này Tây Môn Tân Nguyệt vừa bị chưởng kia đẩy lùi xoay mình vọt tới, chặn ở trước người Mộc Thanh Dao, tự mình nghênh đón chưởng lực kia, phát sinh tình huống như vậy liền trúng Bắc Tân vương một chưởng, thân thể bị đánh bay ra ngoài, lực đạo mười phần, thân thể của nàng tựa như một con búp bê rách nát, từ giữa không trung chậm rãi ngã xuống.

Lúc này bên ngoài tẩm cung xông tới một đám người, dẫn đầu chính là hoàng thượng, đi theo phía sau là đám người Hoa Ly Ca, mọi người đã tận mắt chứng kiến tất cả, hoàng thượng sắc mặt âm ngao, giận dữ mở miệng.

“Bắt lại.”

Hoa Ly Ca vung tay lên, mười mấy thị vệ thủ hạ đồng thời xông tới, bao vây Bắc Tân vương cùng thủ hạ của hắn.

Mộ Dung Lưu Tôn rất nhanh đi đến bên người Mộc Thanh Dao, lôi kéo nàng trên dưới kiểm tra một lần, thở dài một tiếng: “May là không có gì trở ngại.” Vừa nói xong lời này mới nhớ tới đến Tây Môn Tân Nguyệt, lập tức lôi kéo Mộc Thanh Dao xoay người lại nhìn Tây Môn Tân Nguyệt.

Chỉ thấy trên gương mặt mềm mại đáng yêu đa tình của Tây Môn Tân Nguyệt, lúc này đã không có chút máu nào, tái nhợt như tờ giấy trắng, khóe môi tràn ra máu, nhiễm đỏ cả lớp áo mỏng trên người nàng, mâu quang của nàng ươn ướt nhu hoà nhìn hoàng thượng đầy yêu mến, trên mặt bao phủ nụ cười, cuối cùng ánh sáng trong đôi mắt chậm rãi mất đi, đầu liền nghiên một bên.

Mộ Dung Lưu Tôn trong lòng xúc động, vội vã kêu mấy tiếng: “Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt?”

Mộc Thanh Dao lẳng lặng nhìn hết thảy, đối mặt với nữ nhân ái mộ mình sâu sắc mình, chỉ sợ hoàng thượng cũng không thể bình tĩnh, đây chính là mục đích của Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta thực sự là giỏi tâm kế a, nhưng vì sao bản thân mình lại cảm thấy nợ nàng ta, bởi vì nàng ta đã cứu nàng, đây là sự thực không cách nào thay đổi được.

Hoàng thượng xoay người đứng dậy, lạnh lùng quét về phía những người còn đang tranh đấu bên trong tẩm cung.

Hiện tại chỉ còn lại vài người trong đó Bắc Tân vương một mình chiến đấu hăng hái nhất, những kẻ khác đều đã bị giết, thất linh bát lạc(*) nằm ở bên trong tẩm cung.

(*) ý nói thua mất không toàn vẹn

Hoa Ly Ca vốn thân thủ bất phàm, cộng thêm mười mấy thị vệ, nên Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã lui xuống.

Bắc Tân vương kia dù cho võ công lợi hại, cũng không thể một mình địch mười mấy người, chớp mắt liền bị thua, thế nhưng lúc này không giống với lần trước, hắn ngưng tụ nội lực lên chưởng phong, bàn tay quay lại trán của mình đánh vào, vừa đánh trúng thì ngay cả hô một tiếng cũng không kịp, liền ngã xuống bên trong tẩm cung.

Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt sắc bén, nghi hoặc nhìn cái chết của Bắc Tân vương, từ đầu tới đuôi đều không nghe thấy hắn nói tiếng nào.

“Kiểm tra một chút, có phải hắn dịch dung hay không?”

Hoàng thượng vừa hạ lệnh, Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, nhanh chóng đi tới, đi qua chỗ Bắc Tân vương, trên dưới kiểm tra gương mặt xong, còn dùng tay lần theo cằm hắn, dùng sức kéo, cuối cùng thật sự là da thịt hoàn hảo, mới trầm giọng mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, hắn đúng là Bắc Tân vương gia.”,

Mộ Dung Lưu Tôn thở dài một hơi, lạnh giọng mệnh lệnh: “Đem tất cả mọi người kéo xuống, xử lý sạch sẽ ở đây.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Hoa Ly Ca cùng mười mấy thị vệ đem thi thể của Bắc Tân vương và mọi người kéo ra ngoài, bên trong tẩm cung an tĩnh lại, Mộc Thanh Dao ngồi xổm xuống bên cạnh Tây Môn Tân Nguyệt, vẻ mặt khó xử, hoàng đế liền đi tới, thật hiếm có khi hắn ôm lấy thân hình của Tây Môn Tân Nguyệt, ngẩng đầu lên an ủi Mộc Thanh Dao.

“Dao nhi, ngươi đừng vội, trẫm sẽ truyền ngự y chuẩn trị cho nàng” (TT: Tôn ca huynh thật vô tâm >_<)

“Được ” Mộc Thanh Dao gật đầu, nhưng sắc mặt lại nhạt dần, cho đến khi thân hình cao lớn kia đi ra ngoài, trong lòng nàng giống như bị đánh mạnh một cái, rất khó chịu, hình như một chút cũng thở không nổi, có cảm giác hít thở không thông, ngoài cửa sổ ngập trời tuyết trắng, hoa tuyết theo cửa sổ bay vào, lơ lửng ở bên trong tẩm cung, một đóa hai đóa thổi qua gò má trên mặt của nàng, nhưng nàng lại không có cảm giác lạnh.

Mạc Ưu không nói tiếng nào đi tới đóng cửa sổ, Mạc Sầu vươn tay đỡ lấy chủ tử, đem nàng ngồi ở trên giường lớn.

Mai Tâm từ bên ngoài đi tới, sắc mặt tái nhợt nghiêm trọng, nước mắt đã lưng tròng, chắc hẳn nàng cũng đã nhìn thấy hết thảy, tất cả mọi người đều cảm thấy không thở nổi, mặc dù có chút việc, ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảm nhận được lòng không khỏi lạnh giá.

Ba người không nói được một lời thất thần như có cái gì đó trói chặt mình bên trong tẩm cung, còn có vết máu loang lổ trên mặt đất, ngay cả một cung nữ cũng không có vào, nên chỉ phải tự mình động thủ, vì không có bị đã kích nhiều như chủ tử.

Một canh giờ trôi qua, tất cả đều thu dọn sạch sẻ, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu đem những đồ vật bị bẩn và mang theo một chậu nước đầy máu bưng ra ngoài.

Mai Tâm đi tới, thấy chủ tử vẫn đờ đẫn, trên mặt vừa lạnh lùng vừa khó chịu.

“Nương nương, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.”

Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng phản ứng, bộ dạng mất tự nhiên cười cười, ngẩng đầu lên nhìn Mai Tâm: “Làm sao vậy, tiểu nha đầu?”

Thanh âm mang theo một phần nghẹn ngào, làm nha đầu của nàng Mai Tâm sao không biết chủ tử trong lòng khó chịu, nước mắt lập tức chảy ra: “Nương nương, ngươi khó chịu liền nói ra đi, đánh nô tỳ cũng được, mắng nô tỳ cũng tốt, chỉ cần người thấy thoải mái là được, đừng có kìm nén đến nghẹn, nô tỳ nhìn thấy như vậy rất khó chịu, nương nương.”

Mai Tâm nói xong lời cuối cùng lại khóc lên, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu từ ngoài tẩm cung đi vào, trầm mặc đứng ở phía sau Mai Tâm.

Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, đứng lên lôi kéo Mai Tâm rồi lau khô nước mắt cho nàng: “Ngươi nha đầu này, luôn nhát gan lại sợ chuyện, còn thích khóc nữa, ngươi nói chủ tử nhà ngươi làm sao dám mang ngươi đi ra ngoài?”

“Nương nương?”