Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 91-4

“Bản cung mệt mỏi, muốn nghĩ ngơi một lát.”

Mộc Thanh Dao phất phất tay, cũng không để ý tới nha đầu phía sau đang hai mặt nhìn nhau, bước lên phía trước đi vào đại điện.

Mạc Sầu cùng Mai Tâm vội vàng theo sau: “Nương nương, nương nương, nô tỳ hầu hạ người nghĩ ngơi” đoàn người trở về Phượng Loan cung, thế nhưng Mộc Thanh Dao chưa kịp ngủ, thì bên ngoài tẩm cung liền vang lên giọng nói nóng nải: “Hoàng tẩu, hoàng tẩu, bọn họ nói là sự thật sao?”

Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc vọt vào, rất nhanh vòng qua bình phong ngọc lưu ly, kéo thân thể Mộc Thanh Dao đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nóng lòng.

Mộc Thanh Dao không biết nàng hỏi cái gì, kỳ quái nhíu mài một chút: “Ngươi nói cái gì đó?”

“Bọn họ nói nhị hoàng huynh mưu phản, muốn giết hoàng huynh, tự mình làm hoàng đế, có chuyện này hay không?”

Mộ Dung Tinh Trúc nói xong vừa nhanh vừa vội, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, ở trong đầu nàng, không thể nào lý giải tiêu hóa nổi chuyện như vậy, nhị hoàng huynh rõ ràng là người yếu đuối nhiều bệnh mà, làm sao lại ám sát hoàng huynh đây? Còn muốn mưu triều đoạt vị, rõ ràng thân thể hắn không tốt, còn muốn làm hoàng đế cái gì chứ.

Mộc Thanh Dao nhìn bộ dạng thương tâm của nha đầu này, liền vươn tay sờ sờ đầu của nàng, người ở trong hoàng thất, chuyện như vậy là bình thường bất quá.

“Được rồi, hiện tại không có việc gì, đều đã qua.”

“Thế nhưng, thế nhưng ta thực sự có điểm khó mà tin được?” Mộ Dung Tinh Trúc nức nở khóc, hoàng tẩu nói như vậy, rõ ràng là sự thật, vì cái gì a, nhị hoàng huynh vì sao lại muốn giết hoàng huynh, hắn đối với bọn họ vẫn rất tốt mà, chẳng lẽ ngôi vị hoàng đế thực sự tốt như vậy sao? Ngay cả tánh mạng của mình cũng không cần.

“Nha đầu ngốc, người ở trong hoàng cung, những thứ này là điều không tránh khỏi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, sau này không có việc gì, không còn ai muốn đoạt vị trí của hoàng thượng nữa.” Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám, kế tiếp chính là Sở gia, nghe nói Sở Thiển Dực đã bị hoàng thượng giam lại, hơn nữa lúc trước hắn định giúp đỡ Bắc Tân vương và phòng vệ quân, đã đem Sở gia tham dự vào chuyện này, nếu như thế, binh quyền Sở gia nhất định sẽ khó giữ được.

“Hoàng tẩu, thái hậu nếu  biết chuyện này nhất định sẽ rất thương tâm.”

Tinh Trúc công chúa còn không biết chuyện thái hậu bị giam lỏng, cũng không biết thái hậu từng giết mẫu hậu của nàng, Mộc Thanh Dao cũng không muốn để cho nàng biết chuyện như vậy, điều này quá tàn nhẫn, vẫn là để lại trong lòng nàng một điểm hồn nhiên vô tư đi.

“Ừ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ ” Mộc Thanh Dao nghe được lời của công chúa, nghĩ đến nữ nhân đáng hận kia, nếu như biết Bắc Tân vương bị bắt, Tô Trảm cũng đã chết, chỉ sợ nàng ta sẽ điên mất, bất quá đây đều cũng là sự trừng phạt đúng tội của nàng.

Mộc Thanh Dao không muốn công chúa cứ bị vây hãm trong chuyện này, nên vội vàng lái đi trọng tâm câu chuyện, cùng nàng nói sang chuyện khác, hỏi sáng sớm hôm nay nàng tưới hoa thế nào, sau đó lại nói hai tiếng cười nhạo nàng, mới đem lực chú ý cuả công chúa dời đi, nàng ngồi chơi thêm một chút thì trở về cung của mình.

Bên trong tẩm cung, Mai Tâm nghe vừa chủ tử cùng công chúa nói chuyện, làm nàng kinh hãi không ngớt.

“Vậy Bắc Tân vương có thể chết hay không.”

Mạc Sầu lạnh lùng trừng mắt liếc nàng một cái, không thấy chủ tử không vui sao? Thực sự là bùn loãng thì không thể trét lên tường mà, nàng phải vội vàng lên tiếng trả lời: “Ám sát hoàng thượng, đương nhiên là tội chết, được rồi, chủ tử mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi đi.”

“Được ” Mai Tâm cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng động thủ hầu hạ chủ tử nghĩ ngơi, còn hai người các nàng thì gác ở bên ngoài…

Quảng Dương cung.

Bên trong tẩm cung to lớn, thái hậu đang nằm trên ghế quý phi rộng rãi, nàng ta bây giờ không còn tao nhã như ngày xưa, bây giờ chỉ là một lão phụ nhân đáng thương mà thôi, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt hằn lên nếp nhăn, hai mắt thì sưng đỏ, tầm mắt đã mơ hồ không còn nhìn thấy rõ, bởi vì đã lớn tuổi, lại thêm mấy ngày liên tiếp khóc than, hơn nữa hoàng thượng cũng để người nào truyền ngự y cho thái hậu, lúc này, nàng dù nhìn người hay nhìn vật đều phải nheo lại, tập trung rất nhiều mới có thể nhìn rõ.

“Tiểu Lý tử, Mạch nhi vẫn không có tin tức sao?” thanh âm thê lương của nàng vang lên, Tiểu Lý tử vẫn chờ ở bên người nàng, vội vàng tiến lên một bước đáp lời: “Nương nương, chưa có đâu, nếu như có được tin tức của vương gia, tiểu nhân sẽ bẩm bào cho người.”

Tiếng nói của Lý công công vừa dứt, thì nghe được bên cạnh bình phong vang lên tiếng bước chân, hắn cảnh giác mở miệng: “Ai?”

Người đến một thân uy nghi, hoàng thượng mặc minh hoàng long bào, trên gương mặt tuấn mỹ khủng bố âm ngao, Lý công công vừa nhìn thấy, bị một cú sốc lớn, vội vàng quỳ xuống chuẩn bị lên tiếng, thì hoàng thượng phất phất tay, hắn chỉ phải lĩnh mệnh chậm rãi lui ra ngoài.

Bên trong tẩm cung, chỉ còn thái hậu nương nương nằm trên ghế quý phi, đang dùng sức trợn to hai tròng mắt nhìn sang, chỉ thấy được một bóng dáng màu vàng, thân thể không khỏi khẽ run.

“Là ngươi, hoàng thượng.”

Mộ Dung Lưu Tôn ngồi xuống chỗ đối diện với nàng, A Cửu đứng ở bên cạnh hắn hầu hạ.

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng hiện lên ánh nắng mùa xuân ấm áp, khóe môi câu ra nụ cười, dưới đáy mắt mang vẻ khinh thường.

“Trẫm đến thăm ngươi, thuận tiện nói cho ngươi biết hai việc, không biết mẫu hậu nghe xong sẽ thương tâm hay không?” hai chữ ”mẫu hậu” kia đặc biệt sắc bén cùng lạnh lẽo cứng rắn.

“Chuyện gì?” Thái hậu cảnh giác từ trên ghế quý phi xoay người ngồi dậy, dựa theo giọng nói, mà quay đầu theo một phương hướng để nhìn hoàng thượng, sắc mặt hiện lên vẻ khủng hoảng, hai tay nhịn không được khẽ run.

“Chuyện thứ nhất, là chuyện về Liễu Không cũng là Tô Trảm, cũng chính là người tình năm xưa của ngươi, hắn đã chết, chuyện thứ hai, chính là con trai bảo bối của ngươi, Bắc Tân vương muốn mưu phản hành thích vua, đã bị bắt nhốt vào đại lao.”

Mộ dung Lưu Tôn nói xong, thì bên trong phòng ngủ rơi vào sự yên lặng chết chóc, bà lão vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi, hình như bị đóng vào cột, một chút cử động cũng không có, chỉ có nước mắt không tiếng động chảy xuống, môi khẽ run, toàn bộ thân thể bắt đầu run run như lá rụng trong gió, cuối cùng cũng kịp phản ứng, thanh âm chói tay phá tan sự yên lặng trong tẩm cung.

“Là ngươi, là ngươi đã giết hắn, rồi bắt Mạch nhi, ngươi là một ma quỷ, ngươi là một ma quỷ.”

Cùng với tiếng thét chói tai vang lên, thì thân hình từ trên trường kỷ nhào tới, muốn bắt dính hoàng thượng, đáng tiếc hoàng thượng thân hình khẽ dời, để cho thân thể kia nặng nề rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng khóc thét thống khổ, cuối cùng liên tục cầu khẩn.

“Hoàng thượng, ngươi hãy tha cho Mạch nhi đi, tha hắn đi, đều là lỗi của ta, khi còn bé hắn rất là thích ngươi, là ai gia ngăn cản không cho hắn đến gần ngươi, là ai gia từng nhiều lần ghé vào lỗ tai hắn dặn dò, hắn mới là người nên có được ngôi vị hoàng đế kia, Mạch nhi hắn trời sinh không phải lài một tiểu hài tử xấu, hoàng thượng van cầu ngươi bỏ qua cho hắn đi.” (TT: ta tức a, có người mẹ nào như bà không, dạy con mình điều xấu để bị kết quả như bây giờ >_<)

Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng trầm mặt đứng ở bên cạnh trường kỷ, nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất khóc rống nước mắt tuôn như mưa, không ngừng cầu khẩn hắn, bộ dáng lúc này của nàng, không còn một chút hình dạng uy phong cao ngạo của lúc trước, chỉ sợ ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng, bất quá nếu như Bắc Tân vương đã có dã tâm, thì không thể buông tha hắn được, đôi mắt đen của Mộ Dung Lưu Tôn tàn bạo xấu xí, thanh âm cùng lạnh hơn.

“Ngươi giết mẫu hậu của trẫm, còn khắp nơi bày cách mưu hại tính mạng trẫm, hôm nay sẽ là ngày báo ứng của ngươi, trẫm muốn cho ngươi hai bàn tay trắng, những người ngươi thương yêu, tất cả đều mất hết ” hoàng đế nói xong thì nở nụ cười, thanh âm kia cực kỳ phẫn hận.

Thái hậu dùng sức dập đầu, nghĩ đến chuyện Mạch nhi bị giam ở trong đại lao, dù cho bảo nàng dập đầu đến bể, nàng cũng nguyện ý, chỉ cầu hoàng thượng bỏ qua cho Mạch nhi một mạng.

“Hoàng thượng, van cầu ngươi, van cầu ngươi bỏ qua cho Mạch nhi đi, đều là lỗi của ai gia, ai gia nguyện ý được chết.

Thái hậu vừa nói xong, quay đầu hướng về cột đồng trong tẩm cung đánh tới, tất cả mọi thứ bên trong tẩm cung này nàng rất là quen thuộc, bởi vậy cả người không có lầm lẫn nhắm chính xác cây cột mà đập vào, bất quá Mộ Dung Lưu Tôn cũng không để cho nàng chết đơn giản như vậy, bàn tay hắn vung lên, mang theo kình phong, kéo thân thể của nàng ra, rồi ném qua một bên đi, thanh âm lạnh lẽo vô tình lần thứ hai vang lên.

“Trẫm muốn ngươi tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra, nhìn tận mắt con trai của ngươi bị xử tử.”

Nói xong liền vung tay một cái rời khỏi tẩm cung, A Cửu vội vàng đi theo, đi tới bên ngoài tẩm cung, Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng nhìn lướt qua thiếp thân thái giám Lý công công của thái hậu, lãnh khốc vô tình nói: “Nếu như thái hậu mà chết, ngươi cũng chôn cùng nàng đi.”

Thân thể của Lý công công run lên, vội vàng quỳ xuống đật, đợi đến khi hoàng thượng đi khuất, hắn mới nhanh chân chạy ào vào tẩm cung, coi chừng thái hậu nương nương, nếu như thái hậu thực sự xảy ra chuyện, cái mệnh của hắn cũng sẽ không còn.

“Nương nương, đừng thương tâm “, Lý công công nhìn hình dạng này thê lương thống khổ của thái hậu, trong lòng đau xót, chỉ có thể chậm rãi khuyên bảo, nhưng thái hậu lại giống như người điên ôm đồm cánh tay của Lý công công, thét chói tai không ngớt: “Hắn muốn giết Mạch nhi, hắn muốn giết Mạch nhi, ông trời a, cầu xin ngươi bỏ qua cho Mạch nhi đi, hắn không có sai, tất cả đều là lỗi của ta a.”

Thái hậu nói xong lại muốn đập đầu vô cây cột, nhưng Lý công công sao có thể để cho nàng như ý nguyện, thái hậu mà chết, hắn cũng sẽ mất mạng, nên vội vàng chặn ở trước mặt nàng, trong lúc nhất thời bên trong tẩm cung thanh âm vang động ầm ĩ không ngừng.

Lưu Ly cung

Hoàng thượng đang nghiên người nhẹ nhàng nằm ở trên long trường kỷ, tùy ý nhắm hờ hai mắt, khóe môi là nụ cười như có như không, những chuyện xảy ra ngày hôm nay, coi như đã vẹn toàn, tất cả sự đều ở trong sự tính toán của hắn.

A Cửu dẫn hai tiểu thái giám từ bên ngoài đi tới, thần sắc có chút bất an, nhanh chóng mở miệng: “Hoàng thượng, Hình bộ thượng thư đã tới, nói có việc bẩm báo.”

Mộ Dung Lưu Tôn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt như hàn đầm, nổi lên ánh sáng lạnh yếu ớt khó hiểu, thanh âm trầm thấp vang lên: “Tuyên.”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu cung kính quay đầu đi ra ngoài, rất nhanh đem Hình bộ thượng thư mời vào, cái tên này sắc mặt trắng bệch, lộ ra bộ dạng run rẩy, lung lay lắc lắc đi đến, ùm một tiếng quỳ xuống đất, há mồm run run hơn nửa ngày mới nói ra miệng: “Bẩm…, bẩm hoàng thượng, Sở Thiển Dực đã chạy thoát!”