Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 83-4

Mộ Dung Lưu Tôn tiếng nói rất có lực mê hoặc, bất quá Mộc Thanh Dao chỉ cao hứng hai giây, liền nghĩ đến một vấn đề hiện thực, hoàng thượng ngày lo trăm việc, lúc nào lại có thời gian dạy nàng thổi tiêu a, bởi vậy rỗi rãnh mở miệng: “Thổi tiêu cũng không phải là một hai ngày mà học được, hẳn là phải mất thời gian rất lâu mới học được.”

Mà khi đó nàng cũng không biết đã ở nơi nào, nàng tuy rằng đáp ứng giúp đỡ hắn, cũng không có nghĩa sẽ ở lại bên cạnh hắn, hoàng cung tuy rằng xa hoa, nhưng khiến người ta hít thở không thông, nàng không thể nào tin nổi, mình thực sự sẽ vì người nam nhân này mà buông bỏ tự do, để làm được như vậy nàng phải cần rất nhiều nghị lực cùng tình yêu a, tối thiểu là hiện tại nàng không cách nào tưởng tượng ra.

“Ừ, trẫm nhất định khi có thời gian sẽ dạy nàng, kỳ thực Dao nhi ngộ tính cao, mặc kệ là học cái gì, hẳn sẽ rất dễ tiếp thu, người có ngộ tính học cái gì cũng sẽ rất nhanh.”

Thanh âm của Mộ Dung Lưu Tôn ở trong bóng đêm nhẹ nhàng như nước chảy qua, thanh duyệt êm tai.

Hai người đi theo con đường u kính trong ngự hoa viên, một đường đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói, cũng rất vui vẻ, Mộc Thanh Dao không ghét hoàng thượng, tuy rằng bây giờ không yêu, nhưng không có nghĩa là tương lai không thương, cũng không có nghĩa là hai người không thể trở thành bằng hữu.

Hoàng thượng vừa đi một bên vừa liếc trộm Mộc Thanh Dao bên cạnh, thấy mắt của nàng lấp lánh ánh sáng, dường như nàng không bài xích khi ở cùng một chỗ với mình, trong lòng hiện lên hưng phấn nhè nhẹ, xem ra giữa bọn họ đã tiến thêm một bước dài, Dao nhi không phải là cái loại dễ dàng để cho người khác tới gần.

Bóng đêm êm dịu, gió nhẹ phơi phới.

Trước hoa dưới ánh trăng, hoàng thượng rất tự nhiên dắt tay Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao ngẩn ngơ một giây, cũng không có bài xích, mặc hắn lôi kéo tay của mình đi đến phía trước.

Rất xa thái giám cùng cung nữ cười trộm, hoàng thượng cùng hoàng hậu cảm tình thật tốt a, nam thì cao to tuấn mỹ, nữ thì linh khí bức người, dưới ánh trăng, hai người tựa như một bức họa, thật ấm áp tự nhiên, ngay cả bọn họ đều cảm nhận được hai người trong này dịu dàng mờ ám.

Gió đêm thổi lên, trong không khí lơ lửng mùi thơm ngát nhàn nhạt, ánh trăng màu bạc sáng tỏ chiếu sáng khắp nơi, làm cho cả tòa hoàng cung như được bao phủ một tầng sa mỏng, mông lung mà uyển chuyển hàm xúc, đêm nhu hòa như vậy, hai người ai cũng không muốn nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng tản bộ ở trong ngự hoa viên, thả lỏng từng tất da thịt để cảm nhận, rồi nhìn nhau cười, nhưng vẫn không nói lời nào trong hoàn cảnh này cả.

Một trận tiếng đàn du dương vang lên, ở trong đêm tối âm thanh càng thêm rõ ràng, như nước chảy xuôi, tỉ mỉ động lòng người.

Tất cả mọi người đứng nghiêm lại, lắng nghe xem tiếng đàn từ nơi nào mà đến, âm sắc mênh mông, trêu chọc lòng người, càng phát ra êm tai.

Mộc Thanh Dao ánh mắt u ám, khóe môi xả ra nụ cười, tiếng đàn này rõ ràng là Tây Môn Tân Nguyệt đang đàn, là một nữ nhân, nàng phải bội phục sự dẻo dai trên người của Tây Môn Tân Nguyệt, mặc dù biết hoàng thượng không có khả năng đến ngự hoa viên, nhưng vẫn thường xuyên ở chỗ này đánh đàn, còn đàn hay cao nhã động lòng người như thế, đến tột cùng là nàng ta tâm kế quá sâu, hay do quá si niệm cố chấp, nếu như nàng ta nghĩ như vậy sẽ dẫn tới hoàng thượng chú ý, nàng liền giúp nàng ta một hồi để xem như thế nào?

“Là Tây Môn Tân Nguyệt đang khảy đàn, hoàng thượng.”

Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, ngữ điệu bình thản, một điểm tâm tình cũng không có, lời nói gió êm sóng lặng như vậy, lại làm cho Mộ Dung Lưu Tôn một trận buồn bực, nàng biết rõ nữ nhân kia đang quyến rũ hắn, vậ mà lại có thể thờ ơ, nên nói nàng sức tự chủ mạnh, hay là đối với hắn không thèm quan tâm đây? Nàng cũng biết hắn không dễ dàng thích người khác, nếu như là cuối cùng có người làm gọi cho lòng hắn cao hứng, chỉ sợ ngoài người trước mặt sẽ không còn kẻ thứ hai.

Bởi vì tron lòng không vui, ánh mắt liền có chút âm ngao, không có hứng thú tùy ý mở miệng: “Nữ nhân này thực sự là không thú vị, ngày mai phân phó xuống, từ nay về sau ở ngự hoa viên không cho phép có người đánh đàn.”

Mộc Thanh Dao vừa nghe mệnh lệnh này, không khỏi dở khóc dở cười, nam nhân này nóng giận thật là có chút tính tình như trẻ con, nơi nào lại có cái quy định này, nàng khẽ cười đẩy hắn ra một chút.

“Hoàng thượng, ta nghĩ nghe đàn.”

“Hử? ” Mộ Dung Lưu Tôn hoài nghi nheo lại mắt, những mũi nhọn nguy hiểm lóe ra: “Là thật lòng muốn nghe, hay dụng tâm kín đáo?”

“Hoàng thượng nói cái gì đó?” Mộc Thanh Dao rút về tay, nam nhân này thực sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng mặc dù có lòng trợ giúp Tây Môn Tân Nguyệt một lúc, nhưng nếu như hắn thực sự đối nữ nhân kia vô ý, nên sớm làm cho nàng ta hết hy vọng, mà không phải vĩnh viễn ngóng trông như vậy, thật là làm cho người ta đau khổ…

“Đi thôi.” Mộ Dung Lưu Tôn cũng không biết nghĩ đến cái gì, lại nở nụ cười, vươn bàn tay to ôm lấy thân thể của nàng đi về phía tiếng đàn trước mặt, Mộc Thanh Dao muốn tránh ra khỏi cánh tay hắn đang ôm mình, tư thế này ái muội cực kỳ, thân hình hắn cao lớn, mà vóc người của nàng thì hoàn toàn ngược lại, xinh xắn lanh lợi, lúc này bị hắn ôm, cả người như núp ở trong ngực của hắn, gương mặt dán vào ngực của hắn, nghe tiếng hắn tim đập hữu lực, nghe trên người mùi vị của hắn, làm cho hô hấp nàng không khỏi dồn dập, liền nhanh chóng mở miệng.

“Hoàng thượng, buông ra.”

Thế nhưng thanh âm kia bởi vì hơi thở không đều, đã không còn lành lạnh như trước đây, mà có điểm mềm mại đáng yêu, càng giống như hờn dỗi hơn.

Hoàng thượng cũng không để ý đến nàng, khóe môi nở nụ cười hồ ly, nguyên lai nàng là một tiểu yêu tinh ngoại cương nội nhu, chỉ cần làm rối loạn mạch suy nghĩ của nàng, thì mình có thể nắm trong tay toàn cục.

“Nàng không phải muốn nghe đàn sao? Đi thôi.” Mộ Dung Lưu Tôn cũng không có buông tay ra, cứ ôm nàng nhắm thưởng hoa đình trong ngự hoa viên đi tới.

Phía sau thái giám cùng cung nữ từ trong tiếng đàn động lòng người phục hồi tinh thần lại, cằm đều sắp rớt ra ngoài, người nam nhân kia là hoàng thượng luôn luôn cơ trí anh minh, lạnh lùng thị máu của bọn hắn sao? Nhìn thế nào cũng giống như một người khác.

Ngắm hoa đình, tiếng đàn vừa dứt, thì trong đình vang lên một tiếng than nhẹ phiền muộn, hình như có vô hạn tâm sự, toàn bộ hòa vào trong ánh trăng, Tây Môn Tân Nguyệt một tay để trên mặt, nhìn trăng tròn phía bên ngoài đình, trăng tròn người đoàn viên, nhưng nam nhân mà mình ái mộ lại đối với nàng như không nhìn thấy, thực sự là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a.

Đang lúc nàng trằn trọc trăm mối tơ dò, bỗng nhiên ngoài đình vang lên thanh âm thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”

Tây Môn Tân Nguyệt ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, trên gương mặt ôn nhu đa tình, hiện lên nụ cười như nước, nhanh chóng đứng dậy hướng bên ngoài đình đi đến, xem ra lời nguyện cầu của nàng, ông trời đã nghe được, rốt cuộc cũng cho nàng một cơ hội, hoàng thượng rốt cuộc cũng đi qua thưởng hoa đình rồi?

Tây Môn Tân Nguyệt bước hai ba bước đã ra khỏi thưởng hoa đình, cung kính mở miệng: “Tây Môn Tân Nguyệt tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.” thanh âm lạnh lùng khí phách vang lên, tuy rằng một điểm nhiệt độ cũng không có, nhưng đây là lần đầu tiên hoàng thượng cùng nàng nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy, thanh âm này đối với Tây Môn Tân Nguyệt mà nói thì rất tự nhiên, nàng cười mở miệng: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Tây Môn Tân Nguyệt đứng dậy, vươn mâu quang thâm tình nhìn hướng hoàng thượng, thế nhưng nàng nhìn thấy hoàng thượng đứng ở trước mặt nàng đang ôm chặt một nữ tử, nam tuấn mỹ, nữ linh động, xứng đôi như vậy, trên ngũ quan của nam nhân bao phủ nét lạnh lùng, tựa như cái rét lạnh của mùa đông, cặp mắt đen như vực sâu u ám bất minh, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn nàng một cái, trong nháy mắt hoàng thượng cúi đầu xuống, đáy mắt nhu hòa đầy màu sắc như ao hồ, lòng của nàng đau đớn giống như bị đánh một cái thật mạnh, thì thào mở miệng: “Hoàng hậu nương nương?”

Mộc Thanh Dao cười nhạt gật đầu, nàng không phải không thấy được sự tuyệt vọng trong mắt của Tây Môn Tân Nguyệt, thế nhưng người nam nhân này không thích nàng ta, mặc dù nàng ta đau lòng cũng phải thừa nhận, nếu như nàng ta nghĩ thông suốt, cũng là một chuyện tốt, bởi vì lấy tư sắc xuất trần như vậy, hơn nữa bản tính thông minh, nhất định có thể tìm được một nơi tốt để gả, Mộc Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, thì Mộ Dung Lưu Tôn ngẩng đầu nhìn Tây Môn Tân Nguyệt, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng khiếp người.

“Hoàng hậu muốn nghe đàn, ngươi có thể diễn tấu một khúc hay không?”