Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 76-4

“Phải, ta đáp ứng ngươi, sẽ cho ngươi một người.”

Bởi vì đau, Mộc Thanh Châu rất nhanh liền không khí lực nói chuyện, Mai Tâm đã lấy thuốc nấu xong đưa vào.

Mai Tâm hầu hạ Mộc Thanh Châu uống thuốc, một ít thuốc thoa bên ngoài da cũng đã lấy qua đây, tỉ mỉ dặn dò Mộc Thanh Châu, cho đến khi nàng nhớ kỹ, mới thu dọn chén thuốc đi xuống.

Tuy rằng tiến cung mới hơn nữa tháng, nhưng Mộc Thanh Châu cảm giác thời gian hình dài dằng dặc như đã qua một thế kỷ, đãi ngộ khác nhau trời vực, nàng cũng từ một đại tiểu thư hoàn toàn không biết gì cả chuyển biến thành một nữ nhân thuần thục.

“Thanh Dao, ngươi phải coi chừng một chút, trong cung người kia thế lực rất lớn, tỷ tỷ thật lo lắng cho ngươi.”

Mộc Thanh Châu bộc lộ cảm xúc, hiện tại nàng xem Thanh Dao, tuyệt không đáng ghét giống như trước đây vậy, ngược lại nàng thông minh cơ trí, hơn nữa làm việc trầm ổn nội liễm, bất luận nam nữ đều bị nàng hấp dẫn.

“Ta đã biết, ngươi đừng lo lắng, được rồi, nhị tỷ cũng đã tỉnh lại, sau khi ngươi trở về phủ nên phái người lưu ý nàng một tí, bình thường nhất định phải trò chuyện nhiều với nàng, vạn lần đừng làm cho nàng trong lòng nghĩ luẩn quẩn, biết không?”

Mộc Thanh Dao nhớ tới Mộc Thanh Hương tuyệt quyết, chỉ sợ nàng sau khi trở về lại làm chuyện điên rồ, bởi vậy dặn dò Mộc Thanh Châu lưu ý một chút.

“Ta biết.”

Hai người đang nói chuyện, thì Mạc Sầu từ bên ngoài là tiến vào, cung kính mở miệng: “Nương nương, liễn xa đã tới, hiện tại sẽ đưa đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư xuất cung sao?”

“Ừ. Đưa các nàng đi ra ngoài đi, sau khi về phủ cố gắng tĩnh dưỡng.”

Mộc Thanh Dao trầm ổn gật đầu, ý bảo Mạc Sầu đưa Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương về mộc phủ, Mộc Thanh Hương hiện tại đang ở một chỗ khác nghỉ ngơi, đã tỉnh lại một lần, lại đột nhiên có chút ngu dại nữa.

Mạc Sầu lĩnh mệnh, ra ngoài điện gọi hai tiểu thái giám tiến vào, giúp nàng cùng nhau đỡ đại tiểu thư đi ra ngoài.

Mộc Thanh Châu trước lúc rời đi, mong mỏi nhìn Mộc Thanh Dao một cái, chậm rãi nói: “Thanh Dao, nếu như trước đây tỷ tỷ có làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngàn vạn đừng ghi nhớ ở trong lòng.”

“Đều đã qua rồi, không có việc gì, “

Mộc Thanh Dao phất tay, nhìn bóng lưng nàng biến mất ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo hẳn đi, kế tiếp, nàng nhất định phải tìm ra yếu điểm của thái hậu để uy hiếp, cho nàng ta một kích trí mạng, làm cho nàng ta biết, nàng Mộc Thanh Dao tuyệt đối không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp nát, còn tên nam nhân kia là sao? Nàng sẽ ở trong cung tìm ra, hắn nhất định được giấu ở Quảng Dương cung… Ở chân trời xa xa lộ ra tia sáng trắng trên nền trời màu xanh, một đêm đã trôi qua.

Mà một đêm này, Mộc Thanh Dao ngủ cũng chưa từng ngủ, tuy rằng trong lòng có phẫn nộ, nhưng việc này không phải nóng ruột là có thể làm được, hay là trước đi ngủ đã.

Mai Tâm từ bên ngoài tiến đến: “Nương nương, đi ngủ một chút đi, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng đâu, hiện tại đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư về phủ rồi, nương nương có thể ít lo lắng một chút.”

“Đáng thương các nàng khi đến thì hứng khởi, vui vẻ nhiệt liệt, khi về thì thương tích nặng nề, nản lòng thoái chí, hoàng cung thật là một nơi ăn tươi nuốt sống người.”

Mộc Thanh Dao tiếng nói lạnh lùng, đứng lên theo Mai Tâm đi ra khỏi gian phòng, hướng tẩm cung bên kia mà đi.

Nàng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chờ bổ sung thể lực xong thì lại nghiên cứu, rốt cuộc nên như thế nào để tìm ra người nam nhân kia,

Phượng Loan cung trở nên yên tĩnh cực kỳ.

Trong trong ngoài ngoài một tí âm hưởng cũng không có, bởi vì nương nương ở tẩm cung nghỉ ngơi, mà hoàng thượng đang ở tẩm cung cùng nương nương, A Cửu cùng Mạc Sầu canh giữ bên ngoài tẩm cung, bên trong một chút thanh âm cũng không có, A Cửu kỳ quái nhíu mày, thế nào lại một chút thanh âm cũng không có thế?

Ánh mặt trời tinh tế màu vàng chiếu vào, xuyên thấu qua chấn xong cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng như tuyết, nhẹ nhàng rủ xuống ở trên bệ cửa sổ, thanh nhã phiêu dật.

Bên trong tẩm cung, bình phong thượng đẳng bằng thủy tinh hỗ trợ che bớt ánh nắng ở trước cửa, làm cho không người nào có thể nhìn được cảnh tượng bên trong.

Bên cạnh chiếc giường lớn, một nam tử tuấn mỹ ôn hòa đang ngồi ngay ngay ngắn, trên gương mặt đường cong nhu hòa, tản ra thần thái tựa ánh sáng vàng chói mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa ánh nhìn yêu thương nồng đậm như rượu, bộ quần áo màu trắng ở trên cổ áo có thêu đóa hàn mai, mái tóc đen dùng dây tơ vàng buộc lên, lộ ra cái trán tròn trịa, gương mặt mịn màng, quanh thân đẹp đẽ quý phái bất phàm, cả người toát ra vẻ uy nghi, nhưng lúc này lại tựa như một quân tử nho nhã.

Đêm qua tất cả những chuyện phát sinh, hắn thấy được yêu thương trong đáy mắt nàng, không nghĩ tới nàng một nữ nhân lạnh lùng thông minh tuyệt đỉnh, cũng sẽ vì người khác mà đau lòng yêu thương, cảm xúc đó thực sự quá ít thấy, chính bởi vì ít thấy, nên khi phát ra mới trân quý, hắn thậm chí có chút ít khát vọng, có một ngày nàng cũng sẽ vì hắn mà đau lòng, có khả năng này sao? Có thể chứ?

Lúc này người ngủ ở trên giường, vẫn đang bị quấn chặt vào trong cơn ác mộng tối hôm qua, đôi mài thanh tú tựa như liễu lá nhẹ nhíu lại, trên mặt lại rịnh mồ hôi lạnh, Mộ Dung Lưu Tôn vươn tay cầm lấy tay nàng, người nọ dường như cảm nhận được thiện ý của hắn, cảm thấy nới lỏng được một chút, làm cho tim của hắn khẽ rung, như có dòng nước ấm chảy qua, hắn có nên thử tiếp nhận nàng không, tiếp nhận một cách đơn giản mà không liên quan đến quốc gia hay thiên hạ, nhưng khả năng sao?

Hắn lưng đeo mối thù của mẫu thân, chịu sự phó thác của phụ vương, còn có tư cách nói chuyện tình cảm sao?

Nếu như gạt bỏ hết những thứ này, nếu nàng một lòng dốc sức tương trợ hắn, hắn sẽ đem tình ý không lùi bước này tặng nàng suốt đời, Thanh Dao, nàng sẽ như thế sao? Ta nghĩ đem tấm lòng và yêu thương cho nàng, nàng hy vọng không?

Đáng tiếc người trong lúc ngủ mê không nghe được lời nói của hắn, tựa như bị vây hãm nặng nề trong giấc mộng… Mộ Dung Lưu Tôn ngồi ở bên nàng một hồi, mới đứng dậy đi ra bên ngoài, hôm qua nàng đã mệt mỏi cả đêm, để cho nàng ngủ thêm một chút, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương rốt cuộc cũng đã xuất cung, hai nữ nhân kia chịu chút giáo huấn cũng là cần thiết, để biết trời cao đất rộng, nhưng lại làm cho Dao nhi đau lòng, ra đến ngoài ngoài cửa cung, A Cửu cùng Mạc Sầu vừa nhìn thấy hoàng thượng đi tới, vội vàng kêu một tiếng: “Hoàng thượng.”

Người nam nhân này vừa rồi như người khiêm tốn dịu dàng, bây giờ quanh thân đã lãnh khốc vô tình, đôi mắt đen sâu thẳm, không giận mà uy, làm người ta không dám nhìn gần, thanh âm rét lạnh vang lên: “Nương nương mệt mỏi, để cho nàng ngủ thêm một chút, đừng để cho người quấy rầy nàng.”

“Dạ, hoàng thượng.”

Mạc Sầu gật đầu lĩnh mệnh, đưa mắt nhìn hoàng thượng rời đi.

Mộc Thanh Dao có cảm giác như ngủ cả một ngày, không biết là bởi vì quá mệt mỏi, hay là căn bản không muốn tỉnh lại, nói chung là ngủ thẳng cho đến khi hoàng hôn, mới tỉnh dậy.

Trong lúc này Tinh Trúc công chúa có sang đây xem nàng một lần, ngồi một hồi, thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh dậy liền hồi cung.

Xuân Hàn bởi vì mất máu quá nhiều, cả người rất suy yếu, từ lúc cứu về đêm qua, đến nay chỉ tỉnh lại có một lần, rồi lại hôn mê tiếp, bây giờ xem ra, nếu không có huyết nhân sâm bổ sung máu, chỉ sợ thực sự không trì hoãn nổi.

Thế nhưng nương nương bây giờ vẫn còn ngủ, dường như đã quên mất chuyện này.

Ánh nắng chiều nhuộm đỏ toàn bộ phía chân trời, Phượng Loan cung cũng bao phủ lên một tầng sương mù đầy màu sắc.

_________________