Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 101-5

“Ừ, ta đã bảo Mạc Ưu tiễn bọn họ ly khai.”

“Ngươi đến là để học võ, hiện tại nên học ngươi đã học rồi, vẫn nên rời khỏi đây đi, ” hắn nói, quay đầu nhìn về một bên, không nhìn tới ánh mắt của nàng, trong đầu có thể hiện lên rõ ràng ánh mắt ngang tàng ngạo nghễ của nàng, còn có cái cằm bướng bỉnh, không khuất phục bất luận thế lực gì, cả người bao phủ một loại ánh sáng mạnh mẽ rực rỡ, làm cho người ta không tự chủ được thụ hấp dẫn, mà hắn sợ hãi nàng cuối cùng có một nhật nhẹ giọng vô tức rời đi, chẳng ngay từ đầu liền làm cho nàng ly khai, chí ít bây giờ còn dễ tiếp thu.

Thanh Dao sửng sốt một chút, không nghĩ tới Vô Tình đến là muốn cho nàng xuất cốc, nên không khỏi tức giận xoay mình từ trên giường đứng lên, không hài lòng kháng nghị.

“Vô Tình, ta còn không học được bản lĩnh đâu, tại sao có thể đuổi ta xuất cốc chứ? Hơn nữa dù cho ta học giỏi võ công, ta cũng không muốn xuất cốc, ở đây hoàn cảnh đẹp như vậy, hơn nữa cũng không có lục đục với nhau, ta rất thích ở đây, nói chung không cho phép ngươi đuổi ta đi.”

Mộc Thanh Dao cây ngay không sợ chết đứng kêu lên, hình như nàng đã quên, đây là chỗ của người ta, người ta thích cho nàng ở thì nàng ở, không thích  liền đuổi nàng đi, thế nhưng ở nơi đây một thời gian dài, nàng tựa hồ đã thành một phần tử trong cốc, nói chuyện tự nhiên tùy ý.

Vô Tình bởi vì câu nói vô ý của nàng, trong lòng nhẹ run lên một cái, nàng quả nhiên không đi, nghĩ vậy, tâm tình buồn bực cả buổi trưa của hắn, không khỏi thay đổi tốt hơn, nhàn nhạt mở miệng: “Tùy tiện ngươi, bất quá nếu có người vào cốc nữa, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Hắn nói xong, rất sợ Mộc Thanh Dao nhìn ra tâm tình hắn khác lạ, sớm di chuyển xe lăn đẩy ra bên ngoài, mái tóc đen như mực bị gió nhẹ nhàng thổi bay lên, ưu mỹ như vậy, cộng thêm y phục màu trắng, vĩnh viễn sạch sẽ như vậy, không nhiễm một hạt bụi trần.

“Vô tình, hai ngày nữa ta muốn học đàn, thế nhưng không có cầm thì làm sao bây giờ?”

“Đến lúc đó rồi hãy nói, ” người đã rời đi, nhưng thanh âm từ rất xa truyền vào, phiêu dật dễ nghe.

Bên trong gian phòng, Thanh Dao nhướng mài một chút, tâm tình của hắn hình như tốt lên thì phải, tại sao thế? thật là một quái nhân, hơn nữa hắn mang sắc mặt lạnh lùng chạy tới đây, nói hai câu rồi bỏ đi thật làm cho người ta không hiểu nỗi.

Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi đi tới.

“Tiểu thư, công tử tới đây làm gì?”

Thanh Dao ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Mạc Sầu trợn to tỏ vẻ hiếu kỳ, nhìn nàng ta, còn có Tiểu Ngư nhi ở trong lòng, cũng đồng dạng mở to một đôi mắt mọng nướcnhìn nàng, hai người này liếc mắt một cái đã nhìn ra bộ dàng bà tám của họ, Mộc Thanh Dao trừng mắt liếc từng một cái.

“Hắn bảo chúng ta xuất cốc đi, ” nghĩ đến đây, Thanh Dao liền chán nản, bọn ta còn không có học võ xong, sau lại xuất cốc, tuy rằng tâm pháp kia cùng ám khí luyện được không tệ, thế nhưng cầm phổ còn không có tập mà, nếu như nàng xuất cốc, đến lúc đó cầm phổ không hiểu, tùy tiện tập bậy, chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma, vì thế đánh nàng mười tám gậy, nàng cũng sẽ không ra cốc.

“A, chúng ta mới không đi đâu!”

“Ta cũng nói cùng hắn như vậy, sau đó hắn cũng không nói gì, ” Thanh Dao gật đầu, còn hai ngày nữa nàng thì được một tháng từ lúc sinh con, hiện tại lòng phiền nhất không phải là chuyện Vô Tình bảo nàng xuất cốc, bởi vì chỉ cần nàng không muốn, sẽ không người nào có thể bắt nàng xuất cốc, kỳ thực đợi nhiều ngày ở đây, nàng cũng hiểu được một ít tính của Vô Tình.

Hắn cũng không tựa như bề ngoài lãnh huyết vô tình như vậy, nhưng tim của hắn thật ra rất thanh thúy, trong suốt, có đôi khi giết người chỉ là để che giấu, hoặc là muốn đả kích bọn họ mạnh hơn.

Nói chung nàng biết, hắn không có biện pháp đối phó với nàmh, vì thế đại bộ phận thời gian, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Không chỉ Vô Tình, mà mọi người trong cốc đối với nàng cũng pó tay, vì thế hiện tại nàng ở trong cốc, có thể nói hoà đồng vui vẻ thuận lợi, cho dù muốn xuất cốc, nàng cũng phải đem võ công học giỏi, đợi khi ma cầm luyện tốt, mới đem ám khí luyện, đến lúc đó hắn không nói, nàng cũng sẽ hạ sơn, thứ nhất đem Mai Tâm mang về vô tình cốc, để nàng an táng ở trong đào hoa lâm, ở đây hoàn cảnh đẹp như vậy, Mai Tâm nhất định sẽ thích, thứ hai, nàng nên vì Mai Tâm mà báo thù, đích tay giết Trưởng Tôn Dận, người nam nhân kia nàng chắc chắn sẽ không tha.

Mộc Thanh Dao nghĩ thế, con ngươi hiện lên những mũi nhọn sắc bén thị máu.

“Tiểu thư, người nói Nam An vương có thể bỏ ý định hay không?” Mạc Sầu lo lắng chính là một chuyện khác, suy nghĩ của nàng cùng chủ tử không giống nhau.

“Chưa từ bỏ ý định thì thế nào? Vô tình sẽ biến hóa trận pháp trong ao đầm, chỉ sợ hắn muốn vào cũng không phải dễ dàng, chúng ta đừng lo lắng những thứ kia.”

“Ừ, ta đã biết.”

Mạc Sầu gật đầu, Mạc Ưu đi đến, cung kính bẩm báo.

“Tiểu thư, ta đem bọn họ đưa ra ngoài rồi.”

Chỉ mong bọn họ thức thời một tí nhanh chóng rời đi, ta sẽ không theo chân bọn họ trở về.

Mộc Thanh Dao sắc mặt rất lạnh, nàng không trách bọn họ, cũng không hận người trong cung kia, chỉ bởi vì quan niệm không giống nhau mà thôi, nàng không thể nào tiếp nhận cách suy nghĩ của hắn, hắn cũng không có khả năng chấp nhận mong muốn của nàng, nếu đã như vậy, hai người hà tất phải ép buộc ở cùng một chỗ, tương lai cuối cùng có một ngày họ sẽ trở mặt thành thù, mặc dù không thể yêu nhau thật nhiều, thì chí ít còn có thể nhiêngiống như bằng hữu thản, ngàn vạn lần đừng chờ đến lúc đó, hại người hại mình…

Bất quá, người ngoài cốc cũng không nghĩ như vậy.

Trong màu xanh của núi rừng, bên cạnh ao đầm đen kịch, một nhóm người cao to diện vô biểu tình đứng san sát vào nhau, người cầm đầu, mặc trường bào xanh ngọc bị gió thổi nhẹ, mái tóc đen như mực tùy ý bay lên, trên khuôn mặt tuấn dật toàn là lãnh chìm, đôi mắt u ám vô biên, bên trong nó như có sóng biển cuồn cuộn, dòng khí không ngừng bắt đầu khởi động, ánh nắng chiều tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ, nhiễm đỏ toàn bộ chân trời, hắn yên lặng đứng bên cạnh ngọn núi lớn, càng thêm thê lương cô tịch, tựa như một con hùng ưng cô đơn không nơi dựa vào.

Mặt trời lặn phát ra ánh sáng rực rỡ, như bài ca của hoàng hôn.

Ánh mắt của hắn thâm trầm xa xăm, bình tĩnh nhìn xa xa một bức tranh hoa cỏ tuyệt đẹp,  lòng tựa như mặt nước hoảng loạn.

Nàng sẽ không thích cái nam tử như trích tiên kia chứ, bằng không, tại sao vẫn ở trong cốc không đi, ngay cả gặp mặt hắn một lần cũng không muốn?

Mấy tháng này biết bao nhiêu ngày bôn ba, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, nếu nàng không thích hoàng cung, hắn sẽ để nàng tự do ra đi, để cho nàng sống được vui vẻ một tí, mà không có áp lực, ở trong hoàng cung, nàng cũng không sung sướng gì.

Thế nhưng vừa nghĩ tới từ nay về sau gặp lại sẽ không nhìn nhận, tương phùng trở thành người xa lạ, hắn liền sợ hãi, tựa hồ đây là chuyện tàn nhẫn nhất  trên đời.

Hắn có yêu, có đứa nhỏ, hắn không thể buông tay, xem như không quen biết được…

Vì thế hắn không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc, ít nhất phải nỗ lực, để cho nàng nhìn thấy thành ý của hắn, nhưng ngay cả mặt hắn nàng cũng không muốn gặp, làm sao mà nhìn thấy thành ý của hắn đây.

“Chủ tử, chúng ta đi ra ngoài đi, bằng không trời sẽ tối.”

Băng Tiêu nữ giả nam trang cung kính mở miệng, đáy mắt toát lên vẻ đau lòng, chủ tử mấy ngày liên tiếp bôn ba không ngừng nghĩ, hắn làm gì phải khổ như thế chứ? Hoàng hậu nương nương nếu không muốn trở về cung, vậy thì do nàng thôi, hoàng thượng là nhân trung chi long, muốn cái gì dạng nữ tử gì không có, không đáng vì một nữ nhân mà tiều tụy đến như vậy.

Bất quá Băng Tiêu cũng không dám nói ra, chủ tử là người rất trọng tình cảm, đối với người trong lòng đương nhiên không thể tùy tiện buông tay, huống chi còn có huyết mạch của hoàng thất tồn tại, càng thêm không có khả năng buông tay, bất quá vô tình cốc căn bản không dễ vào, mà Vô Tình lại càng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, vừa rồi nếu không phải gặp Mạc Ưu, chỉ sợ bọn họ đã táng thân trong ao đầm, bây giờ chủ tử có thể bảo đảm vạn vô nhất thất sao?

Băng Tiêu nghĩ tới những thứ này, liền có chút kinh hãi đảm chiến, đáy lòng không khỏi nghi hoặc.

Tình rốt cuộc là cái gì? Tại sao bao nhiêu người vì nó mà mê muội, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*), bao nhiêu hoàng đế vì hồng nhan, mà dễ dàng bỏ giang sơn như trở bàn tay, cho tới nay, nàng vẫn nghĩ rằng chủ tử là người khôn khéo cơ trí, lại lãnh huyết vô tình, không nghĩ hoàn toàn ngược lại, hắn có tình, lại còn rất sâu, một hoàng đế lại vì một nữ nhân mà làm ra loại chuyện tình này, mà nữ nhân kia tựa hồ còn khinh thường, hết thảy rốt cuộc có đáng giá hay không a.

Tuy rằng nữ nhân kia thế gian hiếm có, mà có thể nói cũng chỉ có một nữ nhân như vậy.

Mà chủ tử trong lòng ôm chí lớn, mưu đồ đại nghiệp, bây giờ nội hoạn đã trừ, Thanh La quốc thái tử bị trọng thương, chính trường rung chuyển bất an là lúc chủ tử có thể đối với các nước khác ra tay, hướng Thanh La tiến quân mới đúng, nhưng mà bây giờ hắn lại đợi ở chỗ này.

Băng Tiêu oán thầm vừa xong, liền ngẩng đầu nhìn chủ tử, vòng cung gò má của hắn đường viền rất rõ ràng, ánh mắt đẹp vừa như sao, vừa như bảo thạch thượng đẳng quý báu, sinh động rực rỡ. Tuy rằng dung nhan là của Nam An vương, thế nhưng khí phách cuồng vọng của người ở ngôi cửu ngũ dấu không được.

“Chủ tử?”

Băng Tiêu lại kêu thêm một câu, nam tử tuấn mỹ như trù giật mình, quay đầu quét mắt liếc nhìn Băng Tiêu một cái, lạnh lùng mệnh lệnh: “Đêm nay liền hạ trại ở chỗ này, ngày mai tiếp tục vào cốc, lúc này ta nhất định phải nhìn thấy nàng.”

Xa xa phía chân trời tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đã tắt, bóng đêm bắt đầu tràn ngập, chậm rãi bốn phía bao phủ một mảnh sát khí.

Các loại dã thú bắt đầu hoạt động, trong đêm tối là lúc những động vật này hoạt động, tối nay nếu các nàng muốn ở lại chỗ này, chỉ sợ phải cẩn thận đề phòng…

Một đêm này ai mà dám ngủ, đến lúc dựng xong lều, chỉ có chủ tử một người nằm, những người khác chia nhau gác ở bên ngoài, để phòng ngừa dã thú công kích, bốn phía liều đốt lên vô số đống lửa, chiếu sáng cả nữa bầu trời, có thể làm cho người biết rỏ bọn họ căn bản là chưa đi.

Vô tình ở trong phòng, Thanh Phong và Minh Nguyệt thì mang vẻ mặt lãnh chìm.

“Công tử, những người đó căn bản là không đi, tựa hồ còn muốn đi vào nữa, ngươi xem?”

“Đem trận pháp thay đổi một chút, ” Vô Tình đạm nhiên mở miệng, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa chiếu vào trên mặt của hắn, da thịt trơn bóng như nước, ánh mắt chợt lóe lên hỏa hoa rồi biến mất, bàn tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve phượng vĩ cầm trong tay, nhớ tới lời nói ban ngày của nàng.

Hai ngày sau bắt đầu tập đàn, thế nhưng ta không có cầm?

Kỳ thực hắn đã sớm chuẩn bị xong cho nàng, khóe môi câu ra nụ cười thản nhiên, ngửa đầu nhìn mặt trăng bên ngoài, ánh mắt mờ ảo xa xôi.

Mái tóc đen như mực tản mát ở trước mặt, bay trên vai của hắn, áo trắng tóc đen, xinh đẹp tỉ mỉ, cả người đang chìm vào trong suy nghĩ sâu xa của chính mình, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn ánh trăng như nước, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt nhìn đến ngây người.

Công tử đẹp quá a, từ trước cho tới bây giờ còn chưa thấy qua hình dạng này của hắn, thiếu sự lạnh lùng ngày xưa, nhưng lại thêm sự khoan khoái, tựa hồ xảy ra chuyện gì đó làm cho hắn hài lòng vui sướng, hoàn toàn chìm đắm ở ý thức của mình…

(*) Câu này bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.

Ý là vì một hồng nhan mà không tiếc khởi xướng chiến tranh.