- Alice Adam -
Bạn cần phải làm những việc mà bản cảm thấy bất lực.
- Eleanor Roosevelt -
Thời tiết rất lạnh, nhưng không còn một trận tuyết nào nữa. Người dân New York đều nói trận tuyết năm nay là lần ít nhất trong suốt hai mươi năm qua.
Tiệm ăn đã bắt đầu không chủ động đưa nước lạnh lên cho khách trước khi ăn, trừ khi khách yêu cầu. Rửa xe và tưới hoa nhất thiết phải tuân thủ chính sách tiết kiệm nước do chính quyền thành phố mới ban hành. Tôi chuyển từ một ngày tắm một lần thành hai ngày một lần.
Trời vừa lạnh vừa khô. Mỗi lần tắm xong, tôi đều phải loay hoay mất mười phút để xịt một lượt nước dưỡng ẩm khắp người, rồi lại bôi một lớp kem. Hai ngày tắm một lần vừa tiết kiệm nước vừa đỡ rắc rối.
Vào một ngày lạnh tới mức gián cũng chết cóng, vận may từ trên trời rơi xuống. Người quản lý gọi điện thoại tới, giọng run rẩy. Năm ngoái khi chương trình “60 phút” của CBS muốn dành cho tôi năm phút phỏng vấn cũng chưa thấy anh phấn khích tới vậy.
“Nhà xuất bản của cô, S&S rất vui mừng”, anh long trọng tuyên bố. “Sách của cô xếp trong hạng mười cuốn ăn khách nhất ở San Francisco Chronicle. Còn nữa, trên danh sách sách bán chạy trên mạng ở mấy trang web, sách của cô đều xếp thứ nhất!”.
“Ồ…”, tôi thấy mình cần phải kêu lên một tiếng. Dường như anh ta ở đầu dây bên kia đang chời đợi tiếng kêu đó. Nhưng không biết tại sao, cuốn sách sử dụng khuôn mặt to đùng của tôi làm hình bìa và được bán tới mọi ngóc ngách trên toàn thế giới như đùi gà rán lại làm tiêu hao hết tất cả bầu nhiệt huyết của tôi. Kết quả tôi chỉ sững lại có vài giây, ho hắng một lúc rồi khô khan hỏi: “Thật sao?... Vốn phải như vật mà. Chẳng phải nó đã được xếp vào danh sách bán chạy ở nhiều nước đó sao?”.
Đầu tôi lại hiện lên cảnh tôi kéo chiếc va ly to chất mười mấy chiếc áo dài Thượng Hải và đủ loại thuốc, đeo kính đen che kín quầng mắt thâm đen, xuất hiện ở từng sân bay quốc tế.
Sau một cuộc phỏng vấn cuối cùng của đài BBC vừa kết thúc ở London năm ngoái, do mất ngủ và cô đơn, tôi đã đau đớn òa khóc vì thứ tiếng Anh tồi tệ không thuốc gì cứu vãn nổi của mình. Mãi cho đến khi tôi được đưa vào một salon thẩm mỹ cao cấp mà nghe nói trước đây toàn các thành viên bốc lửa ra vào rập rờn. Nhà xuất bản trả tiền mát xa và tiền làm mặt.
Ngày thứ tư sau sự kiện “9.11” không thể không theo lịch trình đơn thương độc mã bay tới San Francisco để làm tuyên truyền. Cả máy bay chỉ có bảy người, kể cả tôi.
Nhưng tôi vẫn không có khát vọng kêu lên vì cuốn sách này. Mặc dù mọi việc đúng là cũng đáng tự hào.
“Nhà xuất bản cho cô chọn một ngày. Họ sẽ tìm một nơi để mở tiệc chúc mừng. Tất nhiên không phải là loại một trăm người tới dự, nhưng cũng có khoảng bốn mươi người”.
Tôi gọi điện cho Muju hẹn tối gặp nhau. Nhân tiện báo cho anh cái tin trên. Sự phản ứng nhiệt tình của anh ở đầu dây bên kia mới khiến tôi thực sự hưng phấn.
“Anh tự hào về em”, anh nói rất chân thành.
“Thật ư? Cám ơn anh”, dư vị ngọt ngào tuôn chảy trên đầu lưỡi tôi.
Để anh thêm tự hào về tôi, chưa kịp nghĩ ngợi gì, tôi đã buột miệng: “Vậy thì tối nay, em làm cơm nhé. Ở ngay trong bếp nhà anh… Như vậy có lẽ sẽ thêm nhiều thời gian ở nhà hơn, chúng ta có thể xem băng đĩa hoặc làm được việc gì đó”.
Có thể tưởng tượng ra anh vui sướng thế nào. Anh nhận lời ngay. Hẹn khoảng sáu rưỡi từ văn phòng tới nhà đón tôi, rồi cùng về căn hộ của anh ấy.
Đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy thật mù mịt. Tôi không tin nổi mình lại chủ động đề ra yêu cầu làm một bữa ăn. Nhất định đã mất hết lý trí rồi. Đây là một trong những thử thách lớn nhất mà tôi tự tạo ra cho mình từ trước tới nay.
Người có thể cứu được tôi là mẹ tôi, nhưng bà lại đang ở đầu kia trái đất. Nhưng rồi, sau khi bình tâm suy nghĩ, nhớ lại những món ăn đã cùng Muju ăn ở nhà hàng và vài món nổi tiếng mà mẹ tôi thường làm. Nhớ lại vài món ăn có nhiều điểm tương đồng nhất mà tôi đã từng ăn từ nhỏ tới lớn. Rồi cuối cùng tôi cũng viết được ra giấy tên một vài món ăn. Tôi cần phải tới cửa hàng thực phẩm và rau xanh ở khu phố Tàu để mua gia vị. Tiếp đó chính là khẩu hiệu trong quảng cáo của Nike: “Hãy làm nó!”.
Khu phố Tàu chen chúc, chật chội. Tiệm ăn lô xô không đếm xuể với bảng hiệu khiến người ta hoa cả mắt. Những chữ như “Long, Phụng, Hỷ, Hưng…” thường bắt gặp nhiều nhất trên các tấm bảng hiệu. Ngoài ra còn đủ các tiệm thuốc Đông Y, mát xa châm cứu.
Một đám du khách vây quanh sạp hàng ngoài trời, ra sức chọn lựa các loại túi giả của hãng Gucci và Fendi. Đột nhiên cảnh sát ập tới, hốt sạch tất cả đống bao mang tên đồ hiệu giả. Người bán hàng trả lời cảnh sát bằng nét mặt vô hồn.
Bên cạnh đó vẫn có mấy sạp hàng nhỏ bán tào phớ còn nóng hôi hổi, đồ chơi sản xuất từ Trung Quốc và một số hoa quả rất ngon nhưng mùi nặng từ Đông Nam Á chuyển sang như sầu riêng.
Tôi cầm danh sách đồ cần mua, rảo quanh mấy cửa tiệm, sạp rau, cuối cùng mua được một hộp đậu phụ tươi, rau xanh, nấm, cà rốt, tôm đông lạnh, gạo lức, táo đỏ, kỳ tử.
Khi đi ngang qua một sạp báo, lại mua một cuốn tạp chí đàn ông khỏa thân. Loại tạp chí này là món quà mà Hỉ Nhĩ yêu thích nhất. Từ khi nhận được món quà sinh nhật của cô gửi tới – một chiếc váy ngủ vẽ hình bông hoa sen màu đen, tôi nghĩ rằng cần phải gửi tặng cô cuốn tạp chí sex này. Chỉ có điều, không biết có đến tay cô không.
Khi đứng trước cột đèn giao thông để chờ băng qua đường, một cơn gió lạnh ùa tới, thổi mạnh tới mức tôi không tài nào mở mắt nổi. Đây chính là một cảnh rất điển hình ở khu phố Tàu mỗi khi đông tới: xác dăm chiếc túi đựng đồ ăn Trung Quốc, đột nhiên thấy thương cảm lạ.
Sáu rưỡi chiều, Muju đúng giờ bấm chuông nhà tôi. Tôi xách theo mấy chiếc túi căng phồng, cùng anh ngồi tắc xi từ phía Bắc lên phía Tây Manhattan.
Trên đường đi, anh luôn mỉm cười, không ngừng liếc mấy cái túi đồ ăn để dưới chân. Tôi cũng không nhịn nổi cười. Trời ạ, rốt cục cũng biết được cái gì gọi là “một người đàn ông mê ăn uống”. Đó chính là ánh mắt của anh khi nhìn đống đồ ăn. Nó còn dịu dàng hơn, đầy ắp tình yêu và khát thèm tình dục hơn là khi nhìn bạn gái.
Khi tôi nói với anh về những cảm giác này, anh lại phá lên cười, như thể tôi là cô bạn gái đầu tiên ghen tuông với cả đồ ăn. Khi cười, nom anh thật hấp dẫn, như thể đột nhiên có một luồng ánh sáng mạnh mẽ rọi chiếu cả khuôn mặt anh. Mọi bộ phận trên khuôn mặt đột nhiên như linh hoạt hẳn, đặc biệt là đôi mắt, sáng lấp lánh có thể xuyên qua mọi chướng ngại, xọc thẳng vào tim bạn.
Tôi phát hiện thấy mình đang đứng trong căn bếp trắng toát, hoàn hảo và đáng sợ của Muju. Đối diện trước đống đồ ăn xanh đỏ tím vàng mua từ khu phố Tàu về.
Muju dạy cho tôi cách châm lửa, cách bật tắt máy hút khói, cách sử dụng hệ thống báo động trên tường và vô số kiến thức cơ bản liên quan đến gia vị, nồi, bát, chậu… Anh còn giúp tôi quàng một chiếc váy tạp dề thêu những bông hoa nhỏ li ti. Mớ tóc dài được buộc gọn sau gáy, tránh rơi xuống thức ăn. Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Lúc này, lòng nhiệt tình nấu nướng của tôi đã vơi gần hết. Thậm chí tôi còn khó chịu khi nhìn thấy hình dáng mềm oặt và dinh dính của lũ tôm sau khi đã rã hết đông.
Muju ngồi trên sô pha ở phòng khách uống “Nước thông minh” – một loại đồ uống chứa nhiều nguyên tố dinh dưỡng cao rất thịnh hành ở Manhattan. Anh rất sung sướng xem ti vi. Trên truyền hình đang phát trận đầu NBA có đội NET đến từ New Jersey mà anh luôn ủng hộ. Tôi hoảng hốt lượn vài vòng trong bếp, không còn đường lùi.
Bắt đầu rửa rau, nấm, tôi lại đổ cả gạo lức đen. Trước hết cho gạo vào một cái thố sứ màu nâu, đổ nhiều nước, rửa một ít táo đỏ và kỳ tử. Đợi sau khi nước sôi sẽ đổ vào.
Hình như cũng không tệ. Tôi uống một hộp sữa chua, rồi vòng ra phòng khách, chui tọt vào lòng Muju. Vỡn vã bên tai anh một chặp. “Em mặc cái này trông sexy ghê”, anh cắn tai tôi thì thào.
Tôi cúi đầu ước lượng mình, không thấy được chỗ nào gợi cảm. Có lẽ hình dáng tôi lúc này phù hợp với sự tưởng tượng của một số đàn ông về mẫu người phụ nữ dịu dàng hiền hậu. Trong số đàn ông, có người mê chân, mê tóc, còn Muju có lẽ mắc chứng mê bếp. Một bà nội trợ gợi tình choàng tạp dề rán bít tết trong căn bếp vô song của anh ắt hẳn là sự tưởng tượng khiến anh hưng phấn nhất.
Tôi quay lại bếp. Mọi thứ vẫn rất bình thường. Nước đã sôi. Tôi đổ táo đỏ và kỳ tử vào. Đã đến lúc phải xào rau. Tôi đổ một thìa dầu rán vào nồi, đợi khi nồi nóng sẽ đổ hết rau vào. “Xèo” một tiếng lớn, nước còn bám trên rau sau khi gặp phải dầu nóng lại bắn ngược lên, bỏng rát trên má và gáy tôi.
Muju chạy vào, “Không sao chứ?”.
Tôi cố chịu đau, giả bộ cười, đáp: “Không sao, em vẫn sống”.
Anh ôm lấy tôi, “Ôi, em quên không mở máy hút khói à”. Tiện tay, anh bật luôn hộ.
Tôi đậy nắp nồi vào, đề phòng dầu nóng bắn lung tung. “Lần đầu tiên nấu cơm cho bạn trai ăn”, đương nhiên sẽ không nhắc tới “làm cơm cho bạn trai người Nhật”. Dân Trung Quốc thế hệ trước không thích thú gì với người Nhật.
Tiếp đó trước hết phải xào tỏi, rồi lại cho tôm và đậu phụ vào nấu chung. Đậu phụ tươi thấm vào tôm sẽ rất ngon. Theo cách cũ, vẫn phải cho dầu rán vào trước. Lần này thông minh hơn. Trước khi đổ tôm vào nồi, phải dùng cái vung nồi chắn trước người, đề phòng dầu nóng bắn lên. Kết quả cũng có ích. Lại một tiếng “xèo” lớn vang lên, Muju lại chạy vào. Tôi nhún vai với anh. Anh yên tâm đi ra.
Lại đổ xì dầu, rượu, hành, gừng tươi vào và đậy nắp nồi lại. Tôi lại lượn ra khỏi nhà bếp, đi qua trước mặt Muju với vẻ vô sự, vào thẳng phòng tắm. Vội vã đóng cửa, sán lại trước gương ngó nghiêng kĩ chổ cỗ và má vừa bị bỏng.
Có tới năm, sáu chỗ bị rộp đỏ. Không chỉ đau đớn mà còn phí cả ba lần đi làm đẹp thẩm mỹ. Mùi dầu trên tóc, trên quần áo rất nặng.
Tôi vội vã rửa nước lạnh lên chỗ da bị bỏng, đang định mở hộc tủ lấy lọ kem, chợt nghe thấy tiếng chuông báo động. Ngay lập tức ngửi thấy mùi khét lẹt. Lo lắng, tôi lao vọt về phía bếp.
Cảnh tượng trước mắt như thể vừa bị tập kích đường không: khói xộc vào mũi, nồi cháy khét, xác mấy con tôm đen thui quắt queo trong nồi.
Muju đã nhanh hơn tôi một bước, chạy vào tắt lửa. Nhưng anh không tài nào dập được tiếng còi báo cháy ngừng kêu. Lúc này, tiếng chuông cửa réo vang, là hai bảo vệ dưới lầu. Xem ra chung cư này có hệ thống bảo vệ khá tốt.
Hai người vào trong bếp ngó nghiêng, nhún vai. Một gã trong đó lẩm bẩm, “Ôi, đồ ăn Trung Quốc!”.
Tôi đã tỉnh táo lại, nhìn mấy người đàn ông đang hối hả khua khoắng mùi khét và khói nồng nặc. Họ nói gì cũng được, chỉ cần tiếng chuông báo động chết tiệt này có thể ngừng kêu ngay lập tức.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong hậu quả. Bảo vệ ra về, mang theo ấn tượng xấu về đồ ăn Trung Hoa. Trong phòng chỉ còn lại tôi và Muju. Nụ cười đã biến sạch trên gương mặt cả hai. Anh rửa tay trong bếp, tôi rửa mặt trong phòng tắm. Bên tai vẫn còn ám ảnh tiếng chuông báo động, mũi vẫn như ngửi thấy mùi khét. Đúng là một thảm họa.
Muju đi vào phòng khách, nhìn đồng hồ nói, “Hay là mình ra ngoài tìm tiệm nào ăn đỡ đi”.
Tôi không đáp, tiếp tục kì cọ trên mặt.
“Anh vừa mệt vừa đói, hay là đi luôn bây giờ”, tiếng Muju lại vẳng tới. Lần này thấy rõ trong giọng nói anh đã không còn kiên nhẫn.
“Thế à? Anh vừa đói vừa mệt…”, tôi lạnh lùng nói, “Thế em thì sao?”
Muju từ sa long nhỏm dậy, đến bên cạnh, nhìn tôi. Sắc mặt tôi rất khó coi, không ngừng xoa chỗ bỏng tới mức gần như bị thần kinh. Muju thở dài, than, “Anh tán thưởng em đã dũng cảm dám thử sức”.
Tôi không nói năng gì, không ngừng xoa tay lên mặt. Đau buồn và phiền não dân đầy mọi cảm giác của tôi.
“Nhưng, anh không thể ăn được chỗ thức ăn này… Chả thà đi tiệm ăn thôi”, anh kiên trì.
Tôi dừng tay, quay đầu lại nhìn anh chăm chăm. Tôi chắc mình sắp khóc đến nơi. Nhưng tôi không khóc, chỉ ném lọ kem đang cầm vào bàn cầu. Lòng tự trọng mãnh liệt của tôi là nhược điểm chết người bẩm sinh, khiến tôi dữ dằn hơn cả đàn ông mỗi khi tức giận, y hệt một con sư tử lồng lộn.
“Đủ rồi!”, tôi rít lên, “Tôi đã mất hai tiếng đồng hồ mua những thứ này ở khu phố Tàu. Rồi lại mất thêm một tiếng bận bịu trong bếp. Bây giờ khắp người tôi bẩn thỉu như miếng giẻ lau, mặt còn đau vì năm, sáu vết bỏng bởi dầu rán. Rồi còi báo động vang lên, rồi mấy gã bảo vệ có kiểu miệt thị chủng tộc tới. Rồi anh đứng ở đây kêu gào “vừa mệt vừa đói!”.
“Em làm gì mà nổi nóng thế?”, giọng Muju có phần bực bội, nhưng phần lớn là do mệt mỏi.
“Tại sao lại không?”, tôi đã không còn chút lý trí nào, “Chính anh làm em phát điên”, tôi như con thuyền đã xuống nước.
“Em không thích nấu nướng, em dễ ném đồ đạc, la hét…”, Muju đã cao giọng hơn. “Nhưng không hiểu ai lại viết vào bức mail gần đây nói với anh rằng cô ta muốn làm mẹ, muốn có con”.
“Đúng thế, em vứt đồ, em kêu gào, em không biết nấu ăn, em muốn có con! – Nhưng anh không cần phải lo. Anh là ai cơ chứ? Là ông chủ muốn suốt đời được phụ nữ phục vụ sao? Anh không những muốn phụ nữ nấu cơm cho anh, lại còn muốn được bón tận miệng cơ. Anh là người đàn ông kỳ lạ nhất mà em từng gặp!... Ăn uống thì xét nét, làm tình thì không chịu xuất tinh. Anh… anh…”, tôi đang ngần ngừ không biết có nên nói tiếp câu “Ngay cả ngón tay cũng có tật”, nhưng cuối cùng lại sửa thành “Có lúc anh rất thông minh, nhưng có lúc lại như thằng ngốc ấy!”.
Một nửa vế trước của câu cuối là lời nói chân tình của tôi. Anh không phải là người cực kỳ thông minh, nhưng có một trí tuệ sâu sắc. Nhưng nửa vế sau… cho tới giờ tôi vẫn chưa thấy giây phút anh giống thằng ngốc. Món quà hẹn hò lần đầu tiên – chiếc máy tăng độ ẩm – và lọ mật ong nặng trịch tha từ nước cộng hòa Dominica về đều là những nét đáng yêu của anh. Chỉ có anh tự kể với tôi rằng, đôi khi anh trả tiền nhưng quên mang đồ về. Có lúc anh và ánh mắt khác thường của anh khiến vô số phụ nữ mới gặp lần đầu lầm tưởng rằng anh mê họ vì sét đánh. Một số trong đám đó sẽ lần lượt hẹn anh tới nhà họ ăn cơm, một số khác lại không muốn gặp anh, đề phòng bị anh theo đuổi.
Không biết tại sao khi tôi kết thúc đoạn diễn thuyết trên với hàng lô từ cảm than và giọng nghẹn ngào, đột nhiên phát hiện thấy nỗi bực dọc trong lòng đã vơi quá nửa. Thậm chí tôi còn hơi buồn cười. Sự thực là những khuyết điểm đó của anh không hề mất đi vẻ đáng yêu, mà còn khiến anh rất khác người.
Nhưng nom Muju không hề muốn cười tí nào. Sắc mặt anh trở nên phờ phạc, không nói một câu, im lặng nghe tôi kể tội. Tôi bắt đầu thấy lo. Dù sao, tôi cũng làm cháy một cái nồi của anh, biến căn bếp anh thành một đống hổ lốn, lại còn lôi cả khói khét lẹt và hai tên bảo vệ vào nhà.
Phải chăng tôi nói hơi quá đáng? Liệu anh có đang định chia tay không?
Suy nghĩ đó cứ lộn nhào trong đầu tôi, khiến tôi rất đau khổ, nước mắt rưng rưng.
Đột nhiên anh giơ tay ra, ôm chầm lấy tôi. Có thể ngửi thấy hơi ấm trên cơ thể anh, nhẹ nhàng mà bát ngát. Không thể kháng cự nổi, số mệnh tôi đã định sẵn không thể chạy trốn khỏi mùi của anh, từ trường của anh. Cơ thể cứng nhắc của tôi thoắt một cái được thả lỏng, lửa giận đã tắt ngúm. Chỉ còn lại nước mắt, những dòng lệ hối hả được giải phóng sau cơn căng thẳng.
“Xin lỗi”, anh nói nhỏ nhưng rõ ràng.
“Không sao, em chỉ là một phụ nữ được nuông chiều, cũng không hề nữ tính”, tôi nói, lòng tự thừa nhận đúng là mình được “chiều quá hóa hư”. Còn chuyện “không có nữ tính” chỉ là nói đùa, vì anh từng tuyên bố nhà bếp khiến người phụ nữ càng đậm chất nữ tính hơn.
“Em thật là!”, anh lắc đầu, dí ngón tay lên trán tôi.
Chúng tôi nhìn nhau không nói, như thể lại một lần nữa nhìn thấy mình trong gương. Tấm gương như được rửa sạch bằng nước. Chúng tôi nhìn thấy một quyết tâm. Nếu buồn rầu, phải lập tức xóa tan nỗi buồn đó. Vì chúng tôi ở bên nhau, vì chúng tôi khao khát ở bên nhau.
Ánh mắt chúng tôi dịch chuyển rất nhanh, rơi xuống cái lọ kem bị tôi ném vào bồn cầu. Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống, nhăn trán, kẹp cái lọ kem ra, vứt vào chậu xả nước.
“Em làm gì thế?”, Muju kinh ngạc hỏi.
“Anh có biết không? Cái lọ này làm em tốn mất 150 đô la đấy”, tôi nhăn nhó, “Vứt đi chẳng phải quá tiếc hay không?”.
“Trời ạ!”, Muju nói, “Anh quá phục em đấy!”.
Tôi giả vờ không nghe thấy vẻ châm biếm trong giọng anh.
Anh vừa đi vào phòng, vừa nói: “Có lẽ chúng ta ở nhà vậy. Gọi một ít đồ ăn từ tiệm China Fun. Chẳng phải em đã xào rau và nấu cơm rồi sao?”.
Đúng là một sách lược vẹn toàn vừa giữ thể diện cho tôi vừa không bị đói.
Ăn xong, tôi tự nguyện ra bếp bận rộn bốn mươi phút, dọn sạch mọi thứ. Lại còn đun thêm nước sôi, làm hai ly trà. Vì đã sẵn có bản tính muốn lấy lòng đàn ông, thực ra phụ nữ rất dễ bị huấn luyện, chỉ cần bạn thực lòng yêu thương người đàn ông này.