– Billie Holiday –
Ngồi trong phòng khách sang trọng của anh, ánh đèn xanh đỏ trên cây Noel cứ nhấp nháy liên hồi. Còn một tháng nữa mới tới Giáng sinh.
Chúng tôi ngồi trên sa lông xem đĩa DVD vừa mua. Đó là bộ phim The Bourne Identity do Matt Damon và Franka Potente đóng vai chính. Còn một đống đĩa lớn trên nắp ti vi. Một đô la một đĩa DVD bán đầy đường ở Thượng Hải luôn khiến khách Tây lần đầu tới đây đều tròn mắt vì hoan hỉ bất ngờ.
Tôi không thích bộ phim này, nhưng có Franka đóng. Hồi ở Munich, tôi đã chuyện trò với cô cả một buổi chiều trong vườn một khách sạn đáng yêu, lại còn đi dùng cơm tối cùng nhau. Sau đó cô và tôi cùng xuất hiện trong buổi đọc tác phẩm của tôi. Cô có cái vẻ mọt sách rất hiếm gặp ở các minh tinh Hollywood. Cách diễn của cô trong phim Run Lola Run quá xuất sắc. Nick cũng là fan hâm mộ cô.
Phim mới xem được một nửa, tôi đột nhiên thấy nhức đầu.
“Em phải về đây”, tôi nói.
Anh ôm mặt, lẩm bẩm: “Quen em bấy lâu, đây là câu em nói nhiều nhất”.
Tôi cúi đầu.
“Em không thích anh tí nào sao?”, anh hỏi, mắt dán chặt lên màn hình, tinh thần ủ rũ. “Trước khi em nói “Em phải về”, anh có thể làm em thích anh được không? Chả lẽ không thể thích được một chút xíu thôi sao?”, anh nói mà vẫn không nhìn tôi.
Dáng vẻ buồn bã của anh khiên lòng tôi xao động. Thực ra, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã bị trúng độc, đã anh muốn thiêu rụi tôi thành tro.
“Anh thích em sao?”, tôi hỏi. Rõ ràng đây là một câu hỏi ngu ngốc.
“Thế em nghĩ sao?”, anh quay đầu lại, mỉm cười. Có vẻ anh rất thích những phút giây tôi ngốc nghếch.
“Tại sao?”, tôi hỏi.
“Thích một người cần phải có lý do sao?”, anh vặn lại.
“Em vẫn đang yêu một người khác”, tôi nói. Khuôn hình trên ti vi bỗng lóe lên, nam nữ nhân vật chính đang ôm nhau khóc, nước mắt tôi cũng rơi xuống.
“Ôi”, anh thở dài, ôm lấy tôi, xoa đầu tôi, “Em cứ như vậy làm anh yêu em thật đấy… Rất muốn bế em lên giường, nhưng không thể nhân cơ hội được. Trừ phi tới một ngày nào đó, tự em muốn leo lên giường anh”.
“Anh có thể tiễn em về được không?”, anh dịu dàng hơn.
Chúng tôi giã biệt ở ngoài cửa nhà tôi. “Ngày mai em có rảnh không? Anh muốn gặp em hàng ngày trước khi anh đi”, anh nói. “Hãy nhớ tới những phút giây chúng ta bên nhau. Mỗi thời khắc đều rất vui vẻ. Chúng ta còn cùng xem DVD. Lẽ nào điều đó không có ý nghĩa gì sao? Anh thực lòng thích em đấy, nếu không đã không tặng sách của Hermann Hess echo em. Hãy nhìn anh đi, hãy nghe anh nói đây, cưng. Em rất khác những người khác, đầy mâu thuẫn. Nhưng anh lại mê em vì điều đó”.
Tiếp đó, tối nào chúng tôi cũng ra vào các nhà hàng và quán bar ở Thượng Hải. Có lúc anh mang theo trợ lý là một cậu người Mỹ đeo kính cận. Tôi cũng mời Chu Sha và Hỉ Nhĩ cùng đi.
Nick biết Eric sắp tới Thượng Hải. Anh nói với Chu Sha: “Tôi rất lo lắng cho Eric. Bề ngoài trông anh ta rất lý trí, nhưng thực chất lại rất mơ mộng”.
Chu Sha đáp: “Còn tôi lại lo lắng cho chính tôi. Giờ đây, tôi đã quá mụ mẫm với đàn ông”.
Hỉ Nhĩ nói: “Tôi vừa đọc một bài báo, trong đó viết rằng, người có môi mỏng rất lả lơi, người có môi dầy có thể tin cậy được”.
Thế rồi chúng tôi cùng đồng loạt ngó môi của Nick. Anh mỉm cười với chúng tôi, để lộ hàm răng trắng tinh.
Nick miêu tả cuộc sống đêm ở Thượng Hải là “cực kỳ đặc trưng cho cuộc sống đêm ở các thành phố lớn”. Quả thực, cuộc sống đêm ở Thượng Hải rất phức tạp và phóng đãng. Nhưng nó quả thực khác biệt rất nhiều so với ba năm về trước. Các nghệ sĩ cá tính cứ ít dần trong khi dân CEO mặc đồ veston bó chặt như chiếc dù che mưa lại ngày càng tăng.
Dù tới đâu, niềm hứng thú nhất của tôi vẫn là nhà vệ sinh. Tôi cho rằng nhà vệ sinh tốt hay xấu sẽ nói lên chất lượng của nhà hàng đó cao hay thấp.
Toilet của nhà hàng TMSK có một đóa hoa sen lớn bằng thủy tinh. Đặt tay lên trên, vòi nước mảnh mai bên trong sẽ tự động phụt nước lên từ đài hoa. Điều này có liên quan tới tín ngưỡng Phật giáo của người chủ nhà hàng. Trên các bức tranh treo trước cửa toilet ở câu lạc bộ số 7 vẽ hình một người đàn ông béo mập đang cúi đầu đếm một xấp tiền dầy cộp. Câu lạc bộ này vốn là chỗ ở của Đỗ Phong Sênh – đại ca xã hội đen lớn nhât Thượng Hải thập niên 30, 40. Toilet ở tiệm The Doors lại gắn rất nhiều gương, bạn có thể thỏa sức ngắm nghía.. Song kiểu như vật hiện lại quá phổ biến. Còn Va Va Room lại đính đầy hình con bướm trên tường, nom rất hoa lệ, nhưng ngắm nhiều quá cũng thấy nổi da gà. Còn toilet trong nhà hàng Trung Quốc lầu thứ 88 trong Grand Hytt lại có một mặt tường gương, cảm giác cả thành phố đang đi toilet.
Toilet trong Park 97 từng dẫn đầu phong trào ở Thượng Hải. Đèn màu hồng phấn, ghế sô pha đỏ, hoa trắng. Dưới ánh đèn đỏ, làn do của các bà các chị nom càng sáng và trơn mình, ngay cả lớp quầng thâm dưới mắt cũng tan biến. Lúc vừa mới khai trương, từng có một nữ nhân viên mát xa người Thượng Hải, tuổi trạc trung tuần, mặc đồ trăng đúng sẵn ở cửa toilet. Nếu khách nào có nhu cầu, trả một ít tiền, có thể ngồi xuống ghế tận hưởng những phút giây mát xa.
Thật nhớ cô nhân viên mát xa đó biết bao. Gương mặt cô luôn nhạt nhòa, nếp gấp trên chiếc áo trắng của cô như vừa từ một chiếc rương cũ kĩ còn tỏa mùi thơm bò ra.
Hôm đó mưa to suốt ngày. Trời đột ngột lạnh kinh khủng. Tôi ngồi nhà viết nhật ký.
Bật điều hòa nên trong phòng rất ấm. Nhưng ngoài lớp kính kia là một thế giới hoàn toàn khác. Tôi rất ghét thời tiết lạnh, nhưng lại thích trời mưa. Muju từng nói, điều này có liên quan tới âm khí trên người tôi. Nhưng tôi lại cho rằng bởi có liên quan tới chứng huyết áp thấp của tôi. Muju cũng từng nói chưa từng gặp phụ nữ nào đầy mâu thuẫn như tôi, trên người luôn đầy ắp hai dạng năng lượng khác nhau. Theo cách của các đạo gia Trung Quốc chính là: “Dương thịnh, mà âm cũng thịnh”.
Tôi gấp cuốn nhật ký lại, đứng trước cửa sổ ngắm mưa một lúc. Mưa vẫn to sầm sập, rào rào mãi không ngớt. Cả thế giới như thể đang khóc than trong biệt ly. Như vậy càng có cảm giác an toàn hơn trong nhà. Tôi bất giác mỉm cười.
Hôm nay là ngày cuối cùng Nick ở Thượng Hải. Một tiếng đồng hồ nữa, anh sẽ đi xe tới đón tôi cùng đi ăn đồ Italia. Từ khi anh đến Thượng Hải, chúng tôi hầu như toàn cùng nhau đi ăn tối, chẳng có chuyện gì khác.
Nhưng lần này phải có một vài thứ đặc biệt. Cả hai đều thắc thỏm không yên cũng vì chuyện này. Tôi không sợ làm tình với đàn ông. Trái lại, tôi còn rất vui vì điều đó. Nhưng đối diện trước Nick, thật kỳ lạ, tôi nhớ tới hai từ “trinh tiết”. Có lẽ sự “trinh tiết” đó chính là tượng trưng cho cái tôi.
Thú vị là Nick ở Thượng Hải lại kín đáo hơn khi ở New York và ở Tây Ban Nha rất nhiều. Nếu không, chúng tôi không dễ gì ở bên nhau bình yên vô sự suốt nhiều ngày qua.
Tôi đi hết từ phòng này sang phòng khác, đã thay đồ đẹp. Tất nhiên vẫn là tơ lụa như thường lệ, màu đen pha xanh lá cây, bó sát người. Rồi đột nhiên tôi nhớ ra còn thiếu cái gì đó, thế là tôi chạy vào buồn ngủ, lôi ra đoi hoa tai bằng ngọc đỏ mà Muju tặng tôi ở Argentina, đeo lên. Sợi dây chuyền bạch kim không dùng được vì không hợp với bộ trang phục hôm nay.
Tôi ngắm mình trong gương, nhoẻn cười. Quả thực cô gái trong gương rất thích cục diện phức tạp, đầy ắp mâu thuẫn.
Điện thoại réo vang. Xe của Nick đã chờ ở dưới lầu.
Tôi đổi đôi giày cao gót hàng hiệu Via Spiga, đi xuống lầu. Anh mở cửa xe, cầm ô chạy về phía tôi. “Nhanh lên cưng, chúng ta phải bơi đi ăn tối”.
Xe chạy rất chậm trong mưa lớn. Lúc này cũng đang giờ cao điểm giao thông. Nick xoay đi xoay lại ngó nghiên, có vẻ khó chịu lắm.
Tôi sờ tay anh, mỉm cười: “Anh thấy thế nào?”.
Anh hôn tay tôi, “Tốt hơn nhiều rồi”. Mắt anh không còn dán chặt vào những dãy xe kẹt cứng dưới mưa trên đường nữa, mà chuyển sang ngăm tôi. Một lúc sau, anh nói: “Em biết không? Em có quá nhiều khác biệt với em mà anh vừa biết”.
Tôi mỉm cười, đợi anh nói tiếp. Vì vậy, anh nói: “Em xem, em cười còn nhiều hơn cả khi ở New York và ở Tây Ban Nha”.
Tôi cười tít cả mắt lại, “Vậy sao? Thật ra anh cũng khác nhiều lắm”.
“Cái gì?”, anh nói.
“So với trước, anh biết quan sát hơn. Tuy vẫn còn nặng cái tôi nhưng cũng dần băt đầu biết quan sát những phần khác ngoài anh”.
Anh phá lên cười, “Chà, em rất ngọt ngào”.
Tiệm ăn Italia có tên “Đệ nhất Thượng Hải”. Những vị khách danh tiếng như Pavarotti đều từng đến đây.
Chúng tôi vào chỗ đã đặt sẵn. Nhân viên phục vụ đi tới, mặt mũi tươi cười rạng rỡ. “Có socola và rượu vang đỏ ngon không?”, Nick hỏi.
“Anh sẽ giúp em thích những đồ ăn khác ngoài đồ ăn Trung Quốc”, Nick hứa với tôi. “Không sao”, tôi đáp rồi nhấc thực đơn lên. Trong đó đã có dịch sẵn tên các món ăn sang tiếng Trung.
Chúng tôi im lặng, chọn đồ ăn, rồi bắt đầu ăn.
“Nói gì đi chứ”, tôi đặt dao nĩa xuống, nhìn anh, không quen với một Nick quá trầm tĩnh.
“Đêm nay ở với anh nhé!”, anh nói, nhìn tôi đăm đăm. Đôi mắt xanh không chớp, khóe miệng run rẩy, như thể dù ai nói “không” đi nữa, anh cũng sẽ tung một quả đấm tức thì.
Ăn cơm, tính tiền xong, anh vui vẻ hẳn, cõng tôi đi cầu thang bộ từ lầu ba xuống lầu một. Thoạt đầu, tôi còn cố giằng co để anh buông tôi ra, sau lại sợ bộ đồ bó sát sẽ rách nên đành buông xuôi. Do anh cõng tôi nên cặp đùi tôi lồ lộ thật khiếm nhã từ đường xẻ cao của chiếc xường xám. Đương nhiên, lần này cũng khiến dân tình phải choáng ngợp nhìn theo. Đừng quên, anh rất thích khác người.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cây Noel Faragamo, chân gác lên chiếc bàn cà phê trước mặt, tay cầm điều khiển ti vi, không ngừng đổi kênh. Trên kênh CNN thời sự đang thông bào Nhà trắng tuyên bố không loại trừ khả năng phát động tấn công quân sự vào Iraq. BBC đang nói đến vấn đề vũ khí hạt nhân của Bắc Triều Tiên. Cuối cùng tôi chuyển sang kênh MTV, xem mấy cô bé mặc đủ sắc cầu vồng vừa nói vừa hát.
Nick cầm đủ thứ trong tay, chạy qua chạy lại giữa mấy phòng, “Anh ghét nhất là dọn đồ”, anh nói, “Nếu chúng mình lấy nhau, em giúp anh xếp hành lý nhé?”.
“Nếu em giúp anh xếp hành lỳ, anh sẽ lấy em phải không?”, tôi vặn lại, mắt vẫn dán lên ti vi.
Anh đặt một ly nước ép cà rốt và một thanh socola trước mặt tôi. “Cám ơn anh”, tôi nói, “Anh thật chu đáo”.
“Tối nay, anh là nô lệ của em”, anh nói, “Nếu em không hài lòng, có thể lấy roi đánh”.
Chúng tôi dùng toilet khác nhau. Anh nhường cho tôi cái nom dễ chịu hơn. Tôi ngồi thừ ra trong bồn tắm gặm móng tay, mãi cho đến khi anh gõ cửa.
“Còn năm phút nữa”, tôi nói, có thể cảm thấy anh đang đứng đợi ngoài cửa.
Năm phút đã qua, anh lại gõ cửa, “Coco, em không sao chứ?”.
“Em rất ổn”, tôi đáp, chậm rãi đứng lên khỏi bồn tắm, lau người, bôi lên một lớp kem dưỡng. Rồi mặc lại chiếc xường xám màu đen pha xanh, đeo lại đôi hoa tai bằng ngọc đỏ.
Mở cửa, anh kinh ngạc nhìn bộ đồ trên người tôi, “Em muốn làm gì vậy?”.
Tôi nằm trên giường, anh vuốt ve lên làn lụa trơn láng trên người tôi. “Đẹp như vậy mà phải xé thật đáng tiếc”, anh nhìn tôi, thở hổn hển, nom rất bị kích động.
Tôi hôn anh thật sâu rồi buông ra. “Cứ xé đi, tiếng lụa bị xé là thứ xuân dược tốt nhất thế gian này”, tôi rì rầm.
“Ngày mai em mặc cái gì về nhà?”, anh đột nhiên nhớ ra.
“Trong túi em có đồ khác rồi”. Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi không nhịn nổi, cười phá lên.
“Trời ạ, anh chưa gặp người phụ nữ nào như em”, anh nói, “Anh sẽ quay lại ngay”.
Anh uống khá nhiều, đã biến thành thần rượu, đột nhiên trở nên vô cùng tàn ác. Động tác xé chiếc áo lụa của tôi rất thuần thục. Từng miếng lụa bị xé vụn rơi lả tả như cánh hoa, mang nét suy đồi cổ điển. Tiếng lụa bị xé không có gì có thể so sánh nổi, thật yếu ớt, ngon lành, như tiếng vọng hoan hỉ điên rồ từ sâu thẳm cơ thể.
Mang theo niềm hoan hỉ cuồng nộ, chuẩn bị vứt bỏ tất cả. Đúng vậy, tất cả… Cả thế giới đều bị xé nát. Chúng tôi như những mảnh lụa bị xé bay trong không trung. Cứ bay mãi, bay mãi, không cảm giác, không một tiếng động.
Thở hổn hển. Ý thức chợt ùa về. Tôi kinh hãi phát hiện ra giữa đùi mình một mảng ướt đẫm. Anh không hề dùng bao cao su.
Nhảy vội xuống giường, lao vào phòng vệ sinh.
Anh chạy theo, ôm tôi từ phía sau, “Trời ơi, em lo cái gì?”.
Tôi lắc đầu, “Không biết”. Anh mở vòi hoa sen giúp tôi rửa. Cử chỉ anh thật ân cần, thế nên tôi cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều. “Nào, giúp anh một tay”. Anh tắt vòi hoa sen. “Cái gì vậy?”, tôi hỏi.
Anh đã đứng trước bồn cầu.
Sáng hôm sau, chúng tôi vội vã hôn từ biệt nhau. Anh ra sân bay, tôi trở về nhà. Nhân viên khách sạn cũng mang luôn cây Noel Ferragamo về nhà tôi.