Cừu Vĩnh Tư đến sau lưng Hồng Tuấn, thấy Dương Ngọc Hoàn tóc tai bù xù, đẩy ra một bên binh sĩ, vô cùng phẫn nộ, nghiêm nghị trách mắng: “Muốn giết thì cứ giết, việc gì phải khi nhục ta như thế?”
“Người Dương gia khi nhục huynh đệ dưới trướng ta, khi nhục tướng sĩ quốc gia bảo vệ đất nước chắc còn ít!” Trần Huyền Lễ gầm lên giận dữ, “Dương Ngọc Hoàn! Ngươi tội ác chồng chất. Hôm nay ngươi mà không chết thì chúng ta sẽ làm phản!”
Trong nháy mắt tiếng vũ khí leng keng va chạm, nối tiếp nhau, Hồng Tuấn chưa nhìn thấy tình cảnh như vậy, sững sờ đứng im tại chỗ.
“Bệ hạ hạ lệnh.” Dương Ngọc Hoàn run giọng nói, “Ta cam tâm chịu chết.”
Trần Huyền Lễ đưa ra thủ dụ của Lý Hanh, trầm giọng nói: “Thái tử có lệnh, Khu ma ti Khổng Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư, hai ngươi muốn kháng chỉ không theo?”
Hồng Tuấn tiến lên một bước, Cừu Vĩnh Tư theo sát đi lên, hờ hững nói: “Các vị đều là quân nhân bảo vệ quốc gia, điểm ấy ta không nghi ngờ, chỉ là… già trẻ nhà chúng ta, quyết tâm muốn bảo vệ tính mệnh quý phi, mọi người nói không được thì đành lật mặt vậy.”
Mọi người thấy Cừu Vĩnh Tư khống chế Giao long, biết không phải là đối thủ của hắn, lúc này nhốn nháo rút về phía sau, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Trần Huyền Lễ lạnh lùng nói: “Đã nghĩ kỹ chưa, Cừu Vĩnh Tư, việc này ngươi dám nhúng tay thì chính là kháng chỉ mưu phản!”
Cừu Vĩnh Tư cười lạnh: “Đại Đường giang sơn, là từ tay Dương gia chúng ta mà có, chỉ dụ Đại Đường, đối với ta mà nói chả là cái thá gì cả!” Nói xong, Cừu Vĩnh Tư cầm một vật, giơ trước mặt Trần Huyền Lễ.
Đám người chấn kinh, Lục quân lùi lại phía sau, Cao Lực Sĩ nhân ra ngọc bội kia, run giọng nói: “Dương Quảng…. là Dương Quảng…”
Dương Ngọc Hoàn cũng giật mình, chậm rãi thở dốc.
Hồng Tuấn nói: “Theo ta, quay về Trường An.”
Trần Huyền Lễ trầm giọng nói: “Cừu Vĩnh Tư, Khổng Hồng Tuấn, xem ra các ngươi cũng bị yêu phi này mê hoặc rồi, Khu ma sư các ngươi thần thông quảng đại, nhưng muốn ta thủ hộ bệ hạ, không đủ sức! Hôm nay không giết gian phi, dù Lục quân chỉ còn một người cũng sẽ không cầm vũ khí đánh trận cho các người!”
Hồng Tuấn: “Ngươi…”
Hồng Tuấn không ngừng thở dốc, hắn có thể cứu Dương Ngọc Hoàn, nhưng không cách nào ép đám binh lính này cam tâm tình nguyện bảo hộ Lý Long Cơ rút lui. Dương Ngọc Hoàn nhìn Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư, chậm rãi lắc đầu.
Nàng quay người, hướng Lý Long Cơ, ngẩng đầu nhìn gương mặt già nua của hắn.
Đột nhiên phía sau có giọng nói vang lên: “Hồng Tuấn, ta tới tìm lấy một bộ hồn phách mà Lý Cảnh Lung đã hứa hẹn với ta.”
Hồng Tuấn: “Côn…”
“Suỵt!” Thanh âm kia rất nhỏ, “Chỉ cần nàng, đem hồn phách đến cho ta.”
Dương Ngọc Hoàn không ngừng nghẹn ngào, dựa vào tiến đến, ôm Lý Long Cơ, Lý Long Cơ mê man: “Tiện nhân! Ngươi nên chết đi!”
Nói xong, hoàng đế tuổi già sức yếu đẩy ngã Dương Ngọc Hoàn, lại đá nàng một cước.
Trong chốc lát, Cao Lực Sĩ, Dương Ngọc Hoàn, thậm chí đám vệ sĩ xung quanh đều run lên, Trần Huyền Lễ hơi rung động, sau đó cười to: “Có nhìn thấy không Khổng Hồng Tuấn! Bệ hạ sẽ không bao che cho Dương gia nữa đâu! Giết nàng cho ta!”
Trần Huyền Lễ chỉ sợ chậm trễ sẽ có biến cố, đám thủ hạ nhao nhao rút nỏ tiễn hướng về phía Dương Ngọc Hoàn.
“Chậm đã!” Dương Ngọc Hoàn nước mắt tràn mi, đi về hướng Hồng Tuấn, quay mặt nhìn Lục quân, run rẩy lấy chủy thủ, đưa cho Hồng Tuấn.
“Cho dù có chết, cũng không chết trong tay các ngươi.” Dương Ngọc Hoàn đau khổ nói.
Hồng Tuấn nhìn Lý Log Cơ, chỉ thấy con mắt hắn đã đục ngầu, nhờ Cao Lực Sĩ đỡ lấy, thì thào nói gì đó.
“Ngọc Hoàn đâu? Ngọc Hoàn của ta đâu?” Lý Long Cơ hỏi Cao Lực Sĩ.
Hồng Tuấn: “…”
Cừu Vĩnh Tư hiểu ra, thấp giọng nói: “Hắn coi quý phi là Thái Bình công chúa…”
Dương Ngọc Hoàn nghe được câu “Ngọc Hoàn đâu”, lập tức quỳ xuống đất, khóc òa lên, Trần Huyền Lễ tiến lên phía trước nói: “Có lôi kéo cũng vô dụng thôi, đi thôi, tính mệnh một người giải thoát Dương gia, có gì oán nữa?”
Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, nhắm hai mắt, tay không ngừng run rẩy, thực sự không làm các nào đâm vào ngực Dương Ngọc Hoàn.
“Sau khi ca ca rời đi, ta chỉ chờ ngày này đến.” Dương Ngọc Hoàn thấp giọng nói, “Khổng Hồng Tuấn, cha ngươi cứu tính mệnh ta, bây giờ gươi lấy đi, cũng coi như chấm dứt… một mối duyên nợ này.”
Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, ôm Dương Ngọc Hoàn, ngẩng đầu nhìn Trần Huyền Lễ. Một đám Thần Võ quân, đẩy Lý Long Cơ ra giữa, Cao Lực Sĩ run rẩy nói: “Khổng Hồng Tuấn, ngươi nhanh lên… Ra tay đi, chờ một lúc nữa thì quân địch sẽ đuổi tới.”
Dương Ngọc Hoàn đặt một tay Hồng Tuấn lên cổ tay, chống lên lồng ngực mình.
“Đưa hồn phách nàng cho ta.” Giọng nói Côn Thần lại vang lên.
Hồng Tuấn cắn răng, đâm chủy thủ vào lồng ngực Dương Ngọc Hoàn, lập tức máu tươi ộc ra ướt đẫm quần áo, Hồng Tuấn đau đớn vô cùng, điên cuồng gầm lên.
“Bệ hạ… thần thϊế͙p͙… đi trước một bước.” Dương Ngọc Hoàn nhắm hai mắt lại.
Trần Huyền Lễ và đám tướng sĩ trào phúng, Trần Huyền Lễ không nhịn được nói ra: “Tiểu huynh đệ, ngươi vì nàng thưởng cho chút bánh ngọt, mấy trăm lượng bạc, vài tấm vải, đã không đành lòng. Ngươi có từng nghĩ tới, có bao nhiêu người vì nàng và gian tướng Dương Quốc Trung, thê ly tử tán, cửa nát nhà tan?”
Tướng sĩ Lục quân không biểu tình, nhìn chăm chú Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư phía sau.
“Tay Dương gia, đã nhuốm máu bao nhiêu tính mệnh?” Trần Huyền Lễ gần như giận dữ hét lên: “Khu ma ti nói trung với Đại Đường, cuối cùng cũng chỉ là chó săn của Dương gia!”
Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn chăm chú Trần Huyền Lễ, Trần Huyền Lễ lập tức cảm thấy nguy hiểm.
“Hồng nhan họa thủy.” Hồng Tuấn trầm giọng nói, “Nếu như lo nước lo dân, sao không trách cứ người đứng sau ngươi kia?”
Trần Huyền lễ: “…”
Trên người Dương Ngọc Hoàn tỏa sáng nhàn nhạt, Hồng Tuấn chậm rãi nói: “Lật một tòa thành đâu phải công sức một người, đem nỗi đau Đại Đường đổ hết tội lỗi lên người nàng, vì sao không nghĩ xem, tất thảy là từ ai mà ra?”
Hồng Tuấn từng hỏi Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung kiên nhẫn giải thích cho hắn, Lý Long Cơ cho tới giờ không hoa mắt ù tai, dùng Dương Quốc Trung, xa lánh An Lộc Sơn, năm đó là thuật đế vương. Sùng Vũ trị quốc, vừa phân đất phong hầu để các Tiết độ sứ xây dựng tư binh, Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung đều gánh vác bêu danh, cuối cùng cũng chỉ là quân cờ dưới trướng hoàng quyền thôi, nếu như Lý Long Cơ không cho Dương gia quyền thế, thì Dương Ngọc Hoàn mánh khóe có thế nào thì làm gì được Lục quân?
“Đưa thi thể cho ta.” Trần Huyền Lễ nói, “Kể cả chân khí đã hết nhưng vẫn cần kiểm tra thực hư.”
Trong khoảnh khắc, từ thi thể Dương Ngọc Hoàn tuôn ra ngàn vạn đạo kình khí, phóng lên tận trời, dường như vào khoảnh khắc nàng chết đi, đã phóng xuất một yêu hồn cực kỳ mạnh mẽ! Cừu Vĩnh Tư lùi ra sau một bước, Hồng Tuấn vô cùng kinh ngạc, buông thi thể đứng lên nhìn chân trời phía xa.
Sợi yêu hồn kia xoay tròn, phát sáng, bay lên.
“Thế nào?” Trần Huyền Lễ nhìn theo ánh mắt Hồng Tuấn, nhưng lại không thấy gì.
Yêu hồn bay về phía Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư, lơ lửng phía sau hai người, cả hai quay đầu thấy một yêu hồn tóc dài tung bay, mặt như trăng sáng, tỏa sáng nhàn nhạt, mơ hồ mang theo cảm giác thiêng liêng như khi Lục Hứa hóa thành Bạch Lộc. Cừu Vĩnh Tư lúc này mới biết, từ thân xác Dương Ngọc Hoàn đã thả ra một yêu hồn vô cùng cường đại.
“Bọn chúng không thấy ta.” Yêu hồn dịu dàng nói, “Cám ơn, Khổng Tước Đại Minh Vương.”
“Ngươi…” Hồng Tuấn chấn động, yêu hồn lại nói: “Đừng nói, bằng không bọn chúng lại càng nghi ngờ.”
Nói xong, nàng bay về phía thi thể Dương quý phi, cúi người ôm lấy, nhưng Trần Huyền Lễ đã cưỡng chế thủ hạ tiến lên, kiếm tra thi thể đề phòng quỷ kế của nhóm Khu ma sư, khiến xác chết Dương Ngọc Hoàn lại sống dậy.
Yêu hồn chậm rãi đứng dậy, thở một hơi, hạ giọng nói: “Cuối cùng… cũng thoát ra, cả đời này, thật như một giấc mộng dài…”
Trần Huyền Lễ lạnh lùng nói: “Khổng Hồng Tuấn, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”
Hồng Tuấn không chạm vào thi thể nữa, ngay sau đó Trần Huyền Lễ lệnh cho Thần Võ quân, theo thứ tự truyền đi cả đại quân, bắt đầu xuất phát, hộ tống Lý Long Cơ rời đi. Trong bóng đêm, Lý Long Cơ còn hỏi Cao Lực Sĩ: “Khi nào thì Hoàn nhi tới?”
“Bệ hạ.” Cao Lực Sĩ thấp giọng nói, “Người đang ngự giá thân chinh, quý phi ở trong cung chờ bệ hạ khải hoàn quay về…”
Cao Lực Sĩ đội mũ lên cho Lý Long Cơ, dìu hắn lên ngựa, Lục quân như thủy triều vọt đi, Trần Huyền Lễ cũng không quay đầu lại, toàn quân khuất dần trong bóng tối.
Yêu hồn bay về phía trước, không chớp mắt nhìn bóng lưng Lý Long Cơ rời đi, một lúc sau Cừu Vĩnh Tư trầm giọng: “Ngươi là ai?”
“Ngọc Tảo Vân.” Yêu hồn thấp giọng đáp, sau đó quay người, giương mắt nhìn Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ ra, lúc Ô Khởi Vũ làm loạn, nó nhìn chằm chằm Dương quý phi, gọi: “Muội muội…”
“Hóa ra ngươi không chết!” Hồng Tuấn run rẩy nói.
Ngọc Tảo Vân thở dài, đáp: “Từ hôm đó, cha ngươi phong ấn ta trong cơ thể Dương Ngọc Hoàn.”
Bên ngoài thành Trường An đã vào đêm, Hồ Thăng thống lĩnh một số binh sĩ Long Võ quân còn đang chém giết ở đầu tường, đại đội đã phái đi hộ tống Lý Long Cơ, bây giờ thủ thành đều là bại quân từ tiền tuyến trở về.
Vào ban đêm, mọi người còn đang chờ, vẫn chưa thấy Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư quay lại.
Dương Quốc Trung run giọng: “Các ngươi định chờ đến khi nòa?”
A Thái cũng không ngồi yên được nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn đáp: “Chờ Hồ Thăng truyền lệnh, khi nào không chịu nổi nữa mới đến lượt chúng ta.”
Trước thành ánh lửa nổi lên, ma binh hung hãn không sợ chết, chém giết quân thủ thành, mây đen đã lan đến đầu tường, lần này, An Lộc Sơn cẩn thận hơn nhiều, dường như cảm nhận được trong trận doanh Trường An, nhóm Khu ma sư sẽ dùng mánh khóe gì đó, ma khí cuồn cuồn, không ngừng hỗ trợ ma binh tiến lên.
“Không chịu nổi nữa!” Hồ Thăng quát, “Rút lui!”
Hồ Thăng tháo trường cung, gác lên trạm canh, chỉ về phía tây bắc Trường An, bắn tên, mũi tên xé toạc bầu trời bay về phía Khu ma ti. Mũi tên bay cao, bắn về phía chân trời, vạch ra một vòng cung rồi rơi xuống mặt đất.
Một tiếng còi hiệu vang lên, báo hiệu rút lui.
Toàn thành rút lui, quân đội phàm nhân không ngăn cản nổi nữa, toàn bộ nhân mã chuẩn bị khởi hành, Mạc Nhật Căn nói: “Đi thôi.”
Lý Cảnh Lung vẫn còn ngủ say, Dương Quốc Trung nói: “Các ngươi định đi đâu vậy?”
Lục Hứa ôm Lý Cảnh Lung lên xe, mọi người rời khỏi Khu ma ti, Mạc Nhật Căn huýt sao, giơ tay ra hiệu cho Lục Hứa, Lục Hứa gật đầu.
Xe ngựa phi vào Trường An, lúc này bách tính đã rút lui, Lục quân, nội thị không còn ai, toàn thành như bị gió lốc gột rửa, rơi vào một vùng tối tắm. Trước điện trống trải, Lục Hứa kéo Dương Quốc Trung vào ném xuống đất.
Cá chép yêu nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
Lục Hứa đáp: “Thủ chỗ này chờ trưởng sử tỉnh.”
“Đây là đâu?” Trần Phụng tỉnh ngủ.
Lục Hứa để Trần Phụng ngồi ở bậc thang, đưa Lý Cảnh Lung vào, đặt hắn nằm lên giường thiên tử.
“Đây là nhà của Hoàng đế.” Lục Hứa nói với Trần Phụng, “Ngươi đừng đi đâu cả, chờ ở đây.”
Trần Phụng khẽ gật đầu, Lục Hứa tìm được điểm tâm còn thừa trong cùng, bỏ vào hộp đưa cho hắn, nói với Cá chép yêu: “Ở đây giao cho ngươi, Triệu Tử Long.”
Cá chép yêu nghe xong hồn phi phách tán, để nó ở với Lý Cảnh Lung hôn mê bất tỉnh, lại cùng với cả Dương Quốc Trung? Nói đùa gì vậy!
“Không phải nói canh giữ ở đây sao?” Cá chép yêu kêu lên.
Trần Phụng nói: “A, Cá chép biết nói chuyện?”
Cá chép yêu: “Lúc này không cần quản việc cá chép biết nói chuyện.”
Lục Hứa co chân đi ra ngoài, nói: “Ý là bảo ngươi thủ ở đây.”
Cá chép yêu nhào lên, ôm chân Lục Hứa hô: “Ngươi đừng đi! Đừng ném một con cá như ta ở đây!”
“Không phải có người ở cùng ngươi sao?”
“Kia là một đứa bé!”
“Nó còn không sợ Giải Ngục, ngươi sợ cái rắm gì!”
“Nó làm sao biết Giải Ngục là ai?” Cá chép yêu hô hoán ầm ĩ, Lục Hứa dậm chân, đạp Cá chép yêu bay đi, rồi ‘vù’ một cái hóa thành bóng mờ biến mất.
Trần Phụng: “”
Cá chép yêu: “…”
Dương Quốc Trung lần này không biết tại sao, vốn đã tính toán đầy đủ không ngờ đám người này coi hắn như khỉ mà vờn qua vờn lại, hiện giờ còn ném hắn ở chính điện cung Hưng Khánh, mặc kệ.
Hắn không ngừng giãy dụa, phù văn trói quanh người hắn là Cừu Vĩnh Tư tạo ra để chống lại hắn, thậm chí không thể thoát thân được. Hắn quay đầu nhìn Cá chép yêu, Cá chép yêu lập tức trốn sau lưng Trần Phụng.
“Ngươi ăn không?” Trần Phụng hỏi Cá chép yêu, bóp bánh đậu xanh cho nó ăn.
Cá chép yêu nhìn một hồi, nói: “Ngươi thật đáng yêu.”
Trần Phụng: “?”
“Hồng Tuấn khi còn bé nhất định đáng yêu như ngươi.” Cá chép yêu còn nói.
Đoàn thị khi còn tại thế, dù Trần gia nghèo nhưng vẫn chăm sóc cẩn thận cho hài tử, sau đó Lý Cảnh Lung giúp đỡ, Trần Phụng được ăn no, mặc dù mấy ngày không ai để ý, nhưng Đặc Lan Đóa chỉnh lý cho nó một chút nhìn như một miếng ngọc nho nhỏ.
“Di nương đâu rồi?” Trần Phụng hỏi.
“Di nương đi trốn yêu quái.” Cá chép yêu đáp, “Lát nữa sẽ đến.”
Trần Phụng hỏi Đặc Lan Đóa, khi mọi người rời khỏi Khu ma ti, biết không tránh được trận đại chiến, mà Đặc Lan Đóa đưa theo hài nhi quá nguy hiểm, nên để nàng đến Ly sơn tạm lánh. Vốn cũng định để Trần Phụng đi theo, nhưng Trần Phụng kiên quyết ở lại với ‘ân nhân’ chờ hắn tỉnh lại.
Mọi người định để Đặc Lan Đóa đưa Trần Phụng đi, lại bị Lục Hứa cản lại.
“Từ sâu xa, mệnh số đã an bài.” Lục Hứa nói, “Như nó vốn là người giữ Tâm Đăng, ở lại không chừng có duyên phận.”
Thế là mọi người đành thôi, để Trần Phụng ở lại với Lý Cảnh Lung.
Trần Phụng nắm ngón tay gầy guộc của Lý Cảnh Lung, nói: “Hắn gầy quá, có phải không ăn đủ no?”
Cá chép yêu đáp: “Hắn ngủ say rất nhiều ngày.”
Dương Quốc Trung quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, đúng lúc Trần Phụng leo lên, nhìn gương mặt hắn ngủ say, lúc này lồng ngực Lý Cảnh Lung tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Trần Phụng hơi buồn ngủ, liền nằm xuống, úp sấp trên lồng ngực Lý Cảnh Lung, nhắm mắt mà ngủ.
_________________________________
Trọng kiến thiên nhật: Thoát cảnh tăm tối