Một nén nhang sau.
“Ta đặt An Lộc Sơn thắng một trăm lượng.” A Sử Na Quỳnh nói.
“Ta đặt An Lộc Sơn.”
“Ta đặt Giải Ngục.” Cừu Vĩnh Tư mặt không biến sắc nói,
Lúc Mạc Nhật Căn trở lại Khu ma ti không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Dương Quốc Trung quỳ gối một bên, nhóm Khu ma sư lại đang nhốn nháo đặt cược, mắt tối sầm lại.
“Đến lúc nào rồi! Các ngươi còn ở đây làm cái gì!” Mạc Nhật Căn nhìn về phía Dương Quốc Trung bị phù văn trói lại, quỳ trên mặt đất, lại nhìn Lý Cảnh Lung nằm một bên, không biết nói gì. Lục Hứa kể lại mọi chuyện, Mạc Nhật Căn khó tin nhìn Cừu Vĩnh Tư.
“Ngươi tin hắn sao?” Mạc Nhật Căn nhíu mày nói.
Cừu Vĩnh Tư giương mắt liếc Mạc Nhật Căn, hai người đối mắt nhìn nhau. Mạc Nhật Căn nói: “Giải Ngục hố chúng ta bao nhiêu lần? Lời của hắn tin nổi sao? Hồ yêu, Chiến Tử Thi Quỷ Vương án, Đại Minh Cung, Trấn Long tháp…”
“Đây là cơ hội cuối cùng của ta.” Dương Quốc Trung tự nhiên nói, “Đối với một chuyện không thành công cũng thành nhân mà nói, hại tính mạng các người thì có ích gì? Năm đó Khổng Tuyên sai lầm, cự tuyệt đề nghị của ta, nếu sớm nghe ta, làm gì có mối họa ngày hôm nay?”
“Hắn nói dối.” Lục Hứa đột nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, Dương Quốc Trung biến sắc, mọi người quay đầu nhìn Lục Hứa.
Lục Hứa đứng dậy đến phía trước Dương Quốc Trung, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Năm đó ngươi đề nghị với Khổng Tuyên, mặc kệ sống chết của Hồng Tuấn, chỉ mong tác ma chủng ra, thành rồng phi thăng; mà ma chủng tách thể, tam hồn thất phách Hồng Tuấn sẽ hủy hết. Thiếu đi pháp bảo quan trọng, ngươi định bảo vệ hắn thế nào?”
“Sao ngươi lại biết?” Dương Quốc Trung nheo mắt, lẩm bẩm nói, “Không thể nào, lúc ấy chỉ có ta và Khổng Tuyên nghị định việc này…”
Lý Cảnh Lung còn đang ngủ mê, lông mi khẽ động.
Đêm thu, mưa nhỏ tí tách, mang theo khí lạnh. Dương Quốc Trung từ Khổng gia rời đi, đến tiền viện quay đầu nhìn bên trong một chút.
“Như vậy thì Tinh nhi phải làm thế nào?” Giả Dục Trạch lo lắng hỏi.
Tiểu Lý Cảnh Lung rón rén, nấp dưới cửa, nghe Khổng Tuyên nói chuyện cùng Giả Dục Trạch.
“Chỉ cần lấy được pháp bảo, đúc lại tam hồn thất phách cho nó.” Khổng Tuyên đáp, “Tách rời ma chủng, Giải Ngục không sai, đây là cách duy nhất.”
“Dùng pháp bảo gì?” Giải Dục Trạch sốt sắng nói, “Huynh trưởng của chàng làm thế nào mà bỏ Niết Bàn chi lực giúp Tinh nhi cơ chứ?”
“Huynh ấy sẽ.” Khổng Tuyên nói, “Ta đã gửi thư, để nhị ca giúp ta tìm thượng cổ pháp khí còn ở nhân gian.”
“Lời Giải Ngục mấy phần thật mấy phần giả?” Giả Dục Trạch tâm loạn như ma, đi dạo trong phòng, trầm giọng nói: “Diệu Kim cung với hắn là kẻ thù truyền kiếp!”
“Đó là đại ca!” Khổng Tuyên nói, “Dục Trạch, nghe ta, đây là cơ hội duy nhất chúng ta có…”
“Ta sẽ không giao Tinh nhi cho hắn!” Giả Dục Trạch đáp.
“…Sau khi chúng ta tìm được pháp bảo này, theo kế hoạch của Giải Ngục, đúc lại tam hồn thất phách cho Tinh nhi…”
“Không!” Giả Dục Trạch ngắt lời, “Ta sẽ không giao Tinh nhi cho hắn!”
Lúc đó bên ngoài có tiếng vang lên, vợ chồng Khổng Tuyên lập tức quay đầu, Khổng Tuyên cảnh giác: “Ai đó?”
Bên ngoài hành lang, tiểu Hồng Tuấn một thân áo mỏng trắng tinh, chân trần đứng đó, mặt mũi nghi hoặc nhìn tiểu Lý Cảnh Lung.
Tiểu Lý Cảnh Lung lập tức “suỵt” một cái, tiến lên kéo Hồng Tuấ về phòng, ra hiệu hắn mau đi vòa, tiểu Hồng Tuấn thấp giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đừng hỏi.” Tiểu Lý Cảnh Lung nhanh chóng đáp, đẩy Hồng Tuấn lên giường, kéo chăn đắp lên, hai đứa nhỏ sóng vai nhau nằm. Không lâu sau, Giả Dục Trạch đẩy cửa đi vào, trong phòng tối om, tiểu Hồng Tuấn đã an tĩnh say, Giả Dục Trạch cũng không tiến đến, đóng cửa rồi rời đi.
Trong thành Trường An gió tanh nổi lên, mưa máu rơi xuống, Hồng Tuấn từ Lăng Yên các bước ra, cất tất cả họa ảnh vào trong rương gỗ, đội ngũ hộ tống Lý Long Cơ đã chuẩn bị kỹ càng, nội thị đều đã phân phó, hoàng đế nhân gian khoác áo giáp đeo bội kiếm, ngồi trên ngựa, có vẻ không vững lắm.
“Diệt trừ gian phi!”
“Dương gia mau đền tội!”
Lục quân ồn ào vây trước cung, giận dữ cục điểm, mười năm qua Dương gia một tay che trời, làm mưa làm gió, cuối cùng nghiệp báo đã tới. Hoàng đế si ngốc, bị Dương quý phi thao túng đã truyền xa. Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi bị xử trảm là do Biên Lệnh Thành xúi bẩy, mà Biên Lệnh Thành là Dương Quốc Trung đề bạt, An Lộc Sơn yên ổn xây dựng quân đội, vây hãm Đồng Quan, đế quân vội vàng đào vong, thấy Đại Đường đứng trước nguy hiểm, mọi tính toán lúc này đổ hết lên đầu Dương gia.
“Đừng có ồn ào!” Hồng Tuấn quát.
Cao Lực Sĩ mặt vàng như đất, rúm ró, tránh sau lưng Hồng Tuấn, lúc này nội thi trong cung đã phái đi hộ vệ chúng quan, Lục quân có nguy cơ làm phản. Thế nhưng kể cả có nội thị, một đám thái giám không giỏi võ công thì cũng đâu sánh được với vạn binh lính tinh nhuệ này?
“Theo trẫm – thân chinh—“ Giọng Lý Long Cơ vong lên, Lục quân yên tĩnh, Hồng Tuấn thấy Lý Long Cơ ra mặt một cái lập tức hỏng việc, quả nhiên vạn người đều nhìn vị thiên tử tuổi già sức yếu, lẩm cà lẩm cẩm này.
Hồng Tuấn quay đầu nhìn đội xe, Dương Ngọc Hoàn và Hàn quốc phu nhân ở trên xe, trong cung Hưng Khánh rối loạn, bảo hộ Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn lại chỉ có một mình hắn.
“Lên đường đi.” Hồng Tuấn đứng trước Lý Long Cơ, mặt hướng thiên quân vạn mã, lại chỉ có một người cản trở nhưng không ai dám tiến lên, ánh mắt từ Lý Long Cơ dời sang đội xe lại nhìn hắn.
Thống lĩnh Thần Võ quân tách đám binh sĩ, đi đến trước mặt Hồng Tuấn, dò hỏi: “Nhã Đan hầu đâu rồi?”
“Hắn đang yểm hộ bách tính Trường An rút lui.” Hồng Tuấn trả lời ngắn gọn, “Có đi hay không?”
Thống lĩnh kia là Trần Huyền Lễ, đồng cấp bậc với Hồ Thăng, trước kia Hồng Tuấn đã gặp qua, hắn cũng gặp qua Hồng Tuấn. Mấy lần tru yêu trong thành Trường An, dư luận truyền miệng, trong Lục quân cũng biết, nhóm người dưới trướng Lý Cảnh Lung không dễ chọc vào.
Trần Huyền Lễ thấy chỉ có một mình Hồng Tuấn, nhưng lại không sợ, đắn đo mãi, rốt cuộc từ bỏ, đưa tay hạ lệnh. Hồng Tuấn lên ngựa, canh giữ bên đội xe, theo Lý Long Cơ xuất phát.
Mưa máu phủ khắp đất trời, tướng sĩ Lục quân không nói một lời, ào ào lên ngựa, bị xối ướt đẫm cả người. Hồng Tuấn cố ý đi chậm một chút, thấy xe ngựa kéo màn, Dương quý phi nhìn ra bên ngoài.
“Người Dương gia đều rút đi rồi sao?” Dương quý phi hỏi.
Hồng Tuấn: “…”
“Ta nhờ Thái tử dẫn bọn họ vào cung đi cùng bệ hạ.” Dương quý phi cau mày, “Đại ca không đến cũng không thấy ai đến.”
Hồng Tuấn không biết nên nói gì, trong nháy mắt vệ đội đã rời cung Hưng Khánh, hắn nghĩ nghĩ, đáp: “Ta không biết, chắc bọn họ đã rời đi rồi…”
“Thay ta đi xem xem.” Dương quý phi nói.
“Chức trách của ta là bảo vệ bệ hạ.” Hồng Tuấn nói, “Đây là nhiệm vụ Khu ma ti phân phó.”
Dương quý phi kiên trì nói: “Bệ hẹ sẽ không sao, bọn họ hận chỉ là ta thôi. Đi thôi, Hồng Tuấn. Người này đưa đến chỗ quản gia.”
Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, giục ngựa tiến lên, đang định hỏi Trần Huyền Lễ, thì Trần Huyền Lễ vốn chờ sẵn, nói với hắn.
“Chức trách của ngươi là gì?” Trần Huyền Lễ nói.
“Bảo vệ hoàng thất.” Hồng Tuấn nói, “Người Dương gia…”
Trần Huyền Lễ nói: “Khổng Hồng Tuấn, Khu ma ti nghe lệnh bệ hạ, Thái tử, nghe lệnh thiên giia, ta nghĩ trong lòng các ngươi rất rõ ràng.”
Hồng Tuấn nhìn Trần Huyền Lễ, không trả lời, mưa to ầm ầm, cả đoàn người tiến đến đường cái.
“Dương gia không phải Thiên gia.” Trần Huyền Lễ lạnh lùng nói, “Mệnh lệnh của Thái tử và Dương gia trái ngược, ngươi muốn chọn thế nào?”
Hồng Tuấn: “Ngươi…”
Trần Huyền Lễ trầm giọng nói: “Trả lời ta! Ta biết Khu ma sư các ngươi thần thông quảng đại, nhưng nếu muốn đánh một trận, cũng đừng khinh người quá đáng.”
Hồng Tuấn im lặng thật lâu, sau đó đáp: “Cảnh Lung sẽ nghe bệ hạ.”
“Ngươi xem bệ hạ đi!” Trần Huyền Lễ quay sang tóm cổ áo Hồng Tuấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện giờ hắn còn nhận ra ai?”
Hồng Tuấn thở dốc không ngừng, Trần Huyền Lễ lại nói: “Mau trả lời ta!”
“Nghe Thái tử.” Cuối cùng Hồng Tuấn nói.
Lúc này Trần Huyền Lễ mới buông Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Ta đi tìm người Dương gia.”
“Ta hỏi ngươi một câu.” Trần Huyền Lễ nói, “Dương Quốc Trung chân thân là yêu quái, đúng không?”
Hồng Tuấn bỗng nhiên quay đầu, nhìn xe ngựa lại nhìn Trần Huyền Lễ.
Hồng Tuấn: “Đúng, nhưng trong đó có nội tình…”
“Ta chỉ hỏi ngươi có phải không?” Trần Huyền Lễ trầm giọng nói.
Hồng Tuấn không nói. Trần Huyền Lễ lại hỏi: “Quắc Quốc phu nhân cũng là yêu quái, đúng không?”
“Nhưng quý phi không phải!” Hồng Tuấn cảm nhận được tình cảnh nguy hiểm của Dương gia, cả giận nói, “Buông tha cho nàng đi! Bên người Hoàng đế các ngươi giờ chỉ còn mình nàng!”
“Nếu không phải do yêu nghiệt Dương gia quấy phá!” Trần Huyền Lễ trầm giọng nói, “Ngô hoàng sao phải chịu cảnh bị xa lánh như bây giờ?”
Hồng Tuấn cầm lệnh bài trong tay, trầm giọng nói: “Ta sẽ đuổi kịp các ngươi, Trần Huyền Lễ, ngươi có gan thì trước khi ta trở về dám động tay với nàng xem!”
“Ngươi muốn hội hợp với gian phi, trợ Trụ vi ngược?” Trần Huyền Lễ nói, “Nghĩ cho kỹ đi.” Hồng Tuấn không đôi co với hắn nữa, quay ngựa rời đi.
Cuối thu khí sảng, trời xanh xa thẳm ngàn dặm. Dưới cây nhãn, có hai sợi dây thừng, buộc một ván gỗ nhỏ, theo gió lắc lư, tiểu Hồng Tuấn ngơ ngẩn ngồi trên xích đu. Tiểu Lý Cảnh Lung đi tới, bỏ sách trên tay xuống quỳ trước xích đu, ôm tiểu Hồng Tuấn, cách lớp quần áo mỏng, lắng nghe.
Tiểu Hồng Tuấn: “”
“Ngươi có tin ta không?” Tiểu Lý Cảnh Lung nói.
Tiểu Hồng Tuấn: “Tin cái gì?”
Tiểu Lý Cảnh Lung đáp: “Lấy ma chủng của ngươi ra, lại dùng pháp bảo của ta, đúc lại tam hồn thất phách cho ngươi.”
Tiểu Hồng Tuấn hỏi: “Có đau không?”
Tiểu Lý Cảnh Lung lắc đầu, lại chần chừ, chán nản nói: “Có lẽ.”
Tiểu Hồng Tuấn nhìn chăm chú tiểu Lý Cảnh Lung cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đi theo ta.” Tiểu Lý Cảnh Lung dắt tay tiểu Hồng Tuấn, nhân dịp không ai ở nhà, dẫn hắn chạy ra ngoài.
“Ngươi có pháp bảo?” Tiểu Hồng Tuấn đi guốc gỗ, chạy trong hẻm nhỏ, tiểu Lý Cảnh Lung quay đầu, đáp: “Tâm Đăng, không phải của ta, mượn về dùng.”
“Không cần trả lại sao?” Tiểu Hồng Tuấn lại hỏi.
Tiểu Lý Cảnh Lung: “…”
Trường An vào đêm, mưa như trút nước, Hồng Tuấn phi ngựa qua đường phố, đến ngoài cổng Dương gia, bên trong đã trống không, vô số bảo vật bị lật tung, đồ cổ, tranh chữ, châu báu, ném vung vãi giữa trời mưa.
“Có ai không?” Hồng Tuấn lau mặt, hô.
Trống không, Hồng Tuấn nhặt một bức họa, ném vào sảnh, lại lên ngựa, cưỡi ngựa đi qua hành lang, hậu viện, hoa viên, không tìm được người sống, chắc hẳn đã tự mình đào vong. Hắn hít sâu một hơi muốn về Khu ma ti xem một chút, nhưng chẳng biết tại sao lại nghĩ đến một nhà khác. Hồng Tuấn ra khỏi ngõ đến đầu đường, vào một ngõ nhỏ.
“Có ai không?” Hồng Tuấn vào một hộ gia đình, thấy cửa mở hé cuống quít xuống ngựa đi vào. Đây là nhà hậu nhân Trần Tử Ngang, Hồng Tuấn vội đi vào, thấy trên giường một tiểu hài và một người, người kia là Đoàn thị. Tiểu hài nhìn thấy Hồng Tuấn, giơ tay thủ thế, “suỵt” một cái, nói: “Đừng quấy rầy mẹ ta.”
Hồng Tuấn gặp đứa nhỏ mấy lần, từ biệt mây năm không ngờ đã lớn như vậy, năm đó đến tìm hậu nhân Trần gia, đứa nhỏ mới gần một tuổi, đã qua ba năm, giờ chắc khoảng bốn tuổi.
Hồng Tuấn nói: “Sao còn đang ngủ? Tranh thủ thời gian rời thành đi… Ngươi không sao chứ?”
Hắn đưa tay sờ trán Đoàn thị, cả người nàng lạnh ngắt, không biết chết từ khi nào.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn vốn không hiểu tại sao lại nhớ tới chủ nhân thực sự của Tâm Đăng, định cầm lệnh bài, nếu Đoàn thị chưa rời thành sẽ đưa cho nàng để mang hài tử đi, không ngờ lại thấy một màn trước mắt. Hóa ra vừa vào thu Đoàn thị nhiễm phong hàn, bệnh nặng dần không dậy nổi, may trong tay có chút tiền, hàng xóm hai bên hàng ngày sắc thuốc đưa cơm, chiếu cố. Đến ba ngày trước, đại quân An Lộc Sơn vây thành, bách tính đào vong, một đêm cả phường trốn sạch, đến thời khắc nguy kịch lại sốt cao, qua một đêm thì đã buông tay trần thế.
Đứa nhỏ ngồi bên giường, đói bụng thì ăn màn thầu đã nguội lạnh trên bếp, còn không biết là mẫu thân đã chết, chỉ nghĩ là nàng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hồng Tuấn không biết khuyên nhủ đứa nhỏ thế nào, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngoài viện ầm một tiếng, đứa bé giật mình, Hồng Tuấn vội lao ra, nhìn sắc trời.
Huyết vũ ngừng, cuồng phong lại gào thét, mây đen vọt tới.
Đứa nhỏ nói: “Yêu quái vào thành sao?”
Hồng Tuấn xoay người, nhảy lên nóc nhà, nhìn phía xa, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn bắt đầu xâm chiếm Trường An.
“Nghe ai nói?” Hồng Tuấn hỏi.
Đứa bé đáp: “Bọn họ đều nói vậy.”
Hồng Tuấn lại hỏi: “Tên ngươi là gì?”
Hài tử nói: “Trần Phụng, ta biết người, người là ân nhân nhà chúng ta.”
Hồng Tuấn: “…”
Trần Phụng tự nhủ: “Nương kể, người và Lý trưởng sử thường xuyên tiếp tế chúng ta, để ta học hành thật giỏi để làm người tốt.”
“Ngươi mới lớn bao nhiêu.” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Đã đọc sách rồi?”
“Ta biết nhiều chữ lắm nha.” Trần Phụng nói, “Người tới đưa chúng ta đi à? Ta đi gọi nương tỉnh lại.” Nói xong lập tức chạy vào trong, lay Đoàn thị.
Hồng Tuấn không đành lòng, nhắm hai mắt, Trần Phụng kêu một hồi, dường như nhận ra điều gì, vừa kêu vừa khóc nức nở, ngay sau đó sợ hãi không rõ nguyên nhân.
“Không còn thời gian đâu.” Hồng Tuấn lao vào như gió, ôm lấy Trần Phụng, Trần Phụng hô: “Nương ta chưa dậy!”
“Nàng chết rồi.” Hồng Tuấn nhớ dến mẫu thân, đột nhiên đau khổ đồng loạt dâng lên, ôm Trần Phụng lên ngựa, Trần Phụng hô lớn: “Chưa chết! Mẹ chưa chết mà!”
“Nàng chết rồi.” Hồng Tuấn lặp lại, ôm chặt lấy Trần Phụng không để nó kêu la, phi ngựa ra ngoài hẻm nhỏ. Toàn bộ Trường An đã hỗn loạn, người người nghĩ cách rời thành, tường băng Huyền Minh tạo ra bên ngoài thành đã sập, từ xa vọng tới tiếng Thôn Địa thú gào thét.
Trong thành như tận thế, Trần Phụng hô: “Người dẫn ta đi đâu?”
“Nghe lời!” Hồng Tuấn quát Trần Phụng.
Đứa nhỏ bị mắng không dám lên tiếng, co rúm, run rẩy trong lồng ngực Hồng Tuấn. Hồng Tuấn dừng ngựa ở chợ Tây, chợ Tây sớm đã vắng hoe nhìn như phế tích. Hắn muốn giao Trần Phụng cho Dương quý phi, nhưng tình hình Lục quân bây giờ, không an toàn, đành phải đưa hắn về Khu ma ti nghĩ cách khác.
_________________________
Đáp cứu trĩ đồng: Cứu vớt đứa trẻ.
Hôm trước thấy bố Gà cắm biển 2 hố mới ròi, 1 bộ hiện đại là “Thiên Địa Bạch Câu” một bộ là cổ trang “Sơn Hữu Mộc Hề” không biết nội dung sẽ thế nèo đây.
Mà mình đang đọc dở QT Định Hải phù sinh lục, hay dã man =((