Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 4 - Chương 158: Đoan nghê tiệm hiện

Lý Cảnh Lung kể lại mọi chuyện cho mọi người, tóm lại hắn không đạt được sự thừa nhận từ pháp khí của Bất Động Minh Vương, mọi người nghe xong không nói lời nào, sắc mặt nghiêm túc.


“Nhưng chúng ta có Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung ra hiệu cho Hồng Tuấn biểu diễn một lượt, Hồng Tuấn rút Khổn Yêu thằng, mọi người kinh ngạc, đều không ngờ tới Hồng Tuấn được Bất Động Minh Vương thừa nhận!
“Chuyện này…” A Sử Na Quỳnh giống như được thấy một câu chuyện không có thật.


Hồng Tuấn muốn nghịch ngợm, lập tức điều khiển Khổn Yêu Thằng co ra duỗi vào, A Thái nhặt đàn, bắt đầu hát.
“Ta vốn là một người chơi đùa với rắn hành tẩu tứ phương… chỉ có nó làm bạn với ta…”
Hồng Tuấn vung tay khống chế Khổn Yêu Thằng xoay trái xoay phải.


Mọi người: “Đừng, có, nghịch!”
“Nói cách khác.” Mạc Nhật Căn lúc này mới nhận ra, “Nếu tìm đủ sáu pháp khí thì đệ là Bất Động Minh Vương.”


Hồng Tuấn mê man, cuối cùng đành không tình nguyện mà gật đầu, sự thật như vậy, dù trong lòng khó chịu đến đâu vẫn phải tiếp nhận.


“Như vậy thìu dễ rồi.” A Thái tiến lên, vẽ một ký hiệu lên bản đồ Đại Đường, nói: “Mấy ngày nay chúng ta suy nghĩ làm thế nào tìm được pháp khí, mọi người nhìn xem.”


Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung ở trong vực sâu dưới Trấn Long Tháp tìm được ký hiệu “môn”, thế là toàn bộ ký hiệu về nơi cất giấu pháp khí đã đủ. Hồ, môn, nhãn, pha, nguyệt hà, sáu ký hiệu. Hồ là Trí Tuệ kiếm, Môn là Khổn Yêu Thằng.


“Về phần còn lại…” Lục Hứa cau mày, “Vẫn không có manh mối.”
“Chí ít chúng ta biết được đặc thù địa điểm.” Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú bản đồ, nói, “Nơi địa mạch giao nhau, có thể xác nhận không?”


A Thái gật đầu, “Trong thủy đạo hồ Bà Dương, là vì đào được địa mạch nên mới đình công, trong ghi chép của Địch Nhân Kiệt có nhắc đến.”


Thiên địa mạch chính là nơi sức mạnh của thế gian tuần hoàn, tam hồn của người sau khi chết sẽ đi vào luân hồn, bảy phách tiêu tan, cứ lặp lại trong thiên địa mạch, có khi nhân gian đào đến, xuyên qua địa mạch, khiến các linh hồn cuồn cuộn vọt tới, khiến mọi người lầm tưởng là tiến vào địa phủ, sợ mất mật.


“Hóa ra là như vậy.” Lý Cảnh Lung nghe suy đoán xong, hoàn toàn rõ ràng, ánh mắt không rời khỏi bản đồ.
“Năm đó Địch Nhân Kiệt biết rất ít mấy cái này.” A Thái nói, “Đây là từ những gì Hồng Tuấn biết, kết hợp với việc tìm thấy địa mạch suy đoán ra.”


“Như vậy giống như Trấn Long Tháp, thủy đạo hồ Bà Dương, đều là nơi địa mạch mở ra.” Lý Cảnh Lung trầm ngâm nói, “Năm ấy Địch công nhận ra được chuyện này, lấy hướng đi của địa mạch mà lập ra Thần Đô Thất Khuyết.”


“Cho nên, nhất định còn có cửa địa mạch trong tự nhiên.” Mạc Nhật Căn nói. “Bị pháp khí trấn áp, có lẽ là trấn áp linh hồn trong địa mạch, hoặc…”
Cá chép yêu chen ngang: “Vậy nên ‘Bất Động’ trong Bất Động Minh Vương có nghĩa như vậy sao?”


“Cái này giải thích cũng đơn giản.” Lục Hứa mặt không biến sắc nói, “’Bất Động’ chỉ lòng từ bi kiên định thôi.”
Lý Cảnh Lung nhìn bản đồ, nói: “Sông núi, dòng sông, cửa vào địa mạch sẽ có những điểm chung gì?”


Mọi người đều chờ Lý Cảnh Lung lên tiếng, nhưng Lý Cảnh Lung cau mày, dường như sau khi mất đi Tâm Đăng, người cũng thay đổi theo. Trong sảnh lặng ngắt như tờ, im lặng rõ lâu, Lý Cảnh Lung mới nói: “Mọi người ngẫm lại xem, không thể trông cậy hết vào ta được.”


Mọi người lập tức ngươi một lời ta một câu thảo luận.
Hồng Tuấn cảm thấy chua xót, hỏi: “Nếu không hỏi thử đám yêu quái xem.”
“Ta đề nghị hỏi người đã chết.” Lục Hứa nói, “Có thể chiêu hồn không?”


Mạc Nhật Căn nói: “Đúng! Người chết so với người sống có khi giải được!”
“Chiêu hồn ở đâu?” A Sử Na Quỳnh nói.
“Các ngươi quên rồi?” Hồng Tuấn hiểu ý của Lục Hứa, nói: “Năm ấy, Lưu Phi…”
Mọi người im lặng.


Hồng Tuấn vẫn ấn tượng một màn gọi hồn phách của Lưu Phi, Quỷ Vương không chừng cũng hiểu những bí mật của thiên địa.
Trong mắt Lý Cảnh Lung hiện một chút ý tứ tán thưởng, nói: “Hồng Tuấn ngày càng thông minh.”
“Gửi thư cho hắn sao?” Mạc Nhật Căn nói.


Từ Đồng Quan đến Nhã Đan, đường xá xa xôi, mọi người bàn bạc một lát, để phàm nhân đi thì không được, yêu quái cấp thấp thì Quỷ Vương cũng không thèm nhìn mặt, chỉ có thể nhờ Triều Vân đi một chuyến. Triều Vân rất tự nguyện, dù sao Quỷ Vương cũng là đại yêu quái, ngày thường không dễ gì mà được trò chuyện, việc này cũng coi như vinh hạnh của yêu tộc


Mọi người chia nhau ra, hy vọng duy nhất là An Lộc Sơn đừng đến Đồng Quan nhanh như vậy, để bọn họ có đủ thời gian. Hồng Tuấn cầm bút viết thư, Lý Cảnh Lung ngồi bên đọc, xong xuôi để Triều Vân cầm thư đi.
“Ngay cả bút cũng không cầm được nữa.” Lý Cảnh Lung nói.


Hồng Tuấn vừa viết vừa đáp: “Huynh đang dần bình phục rồi, lúc trước ngồi còn khó khăn, giờ đã ngồi được mấy canh giờ.”
“Thuốc của em tốt.” Lý Cảnh Lung đáp. “Hôn một cái được không?”


Đồng Quan cũng đang có tuyết rơi, chậu than trong sảnh cháy hừng hực, cực kỳ ấm áp, mặt Hồng Tuấn hơi ửng đỏ, ngồi bên cạnh Lý Cảnh Lung viết thư, Hồng Tuấn quay đầu, hôn hắn.
“Ta có phải ngu ngốc hơn đúng không?” Lý Cảnh Lung hơi bất an nói.


Lý Cảnh Lung rất nhạy cảm, chuyện khi nãy, hắn cảm nhận được mong chờ từ mọi người, Hồng Tuấn cũng vậy, chờ đợi hắn nói ra được điểm mấu chốt, nhưng hắn không nghĩ ra. So với hắn của ngày trước lúc nào cũng ‘mọi việc cứ để ta, ta có ý này’ thì giờ đã thành ‘mọi người nghĩ thử xem, đừng trông cậy hết vào ta’.


Hồng Tuấn cảm thấy chua xót, lại thuận miệng cười nói: “Thực ra huynh đã sớm nghĩ ra, nhưng không nói, đúng không?”
Lời của Hồng Tuấn chỉ để an ủi, không ngờ Lý Cảnh Lung thở dài, nói: “Mỗi lần đều đen đủi như vậy khiến ta cũng không tin vào bản thân nữa.”


Hồng Tuấn niêm phong thư, cảm thấy rõ ràng hơn một chút, hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, hỏi: “Huynh nghĩ ra cách gì sao?”
Hai người lẳng lặng đối mặt, Lý Cảnh Lung nói: “Được rồi.”
Hồng Tuấn cầm thư ra ngoài, lát sau dẫn nhóm Khu ma sư đến, mọi người nhìn nhau.
“Em…” Lý Cảnh Lung hơi mất tự nhiên nói.


“Huynh nói đi.” Hồng Tuấn ngồi quỳ bên cạnh hắn.
Mọi người không hiểu chuyện gì, Mạc Nhật Căn hoài nghi nhíu mày, nói: “Trưởng sử, huynh có suy đoán gì?”
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ, đành nói: “Được rồi, ta… Ta nhớ tới một chuyện có liên quan đến địa mạch… Thư đã gửi đi rồi?”


Hồng Tuấn khẽ gật đầu, Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, rồi nói: “Người Hán có một thuyết pháp, chính là đặc hữu của thuật phong thủy, gọi là ‘Long mạch’.”
Mọi người lập tức bừng tỉnh, A Thái nói, “Chờ một chút, ta mang địa đồ hồ Bà Dương đến, mọi người nhìn xem.”


Cả đám tụ lại một chỗ xem xét cẩn thận.
“Nhìn Trấn Long tháp trước.” Lý Cảnh Lung nói, “Có Vĩnh Tư ở đây thì tốt… hắn hiểu rõ hơn ta.”
“Mau nói, mau nói!” Cả nhóm thúc giục.


Lý Cảnh Lung chỉ lên địa đồ: “Sông Tiền Đường và sông Dư Hàng, có hướng như rồng cuộn lại, Trấn Long tháp như viên long châu có rồng vờn quanh.”
“Đúng vậy!” Mọi người đồng loạt kêu lên.
Lý Cảnh Lung: “…”


Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu đừng quá đà, mọi người ngầm hiểu, vội vàng gật đầu.


“Hồ Bà Dương.” A Thái mở bản đồ Thái Hồ, đặt lên trên, dùng than vẽ lại dãy núi phía Tây Bắc hồ Bà Dương, “Phía Tây Bắc hồ Bà Dương là dãy Mao Sơn, thủy đạo ở… chỗ này. Trưởng sử, suy đoán của ngươi đúng rồi.


Địa mạch với chúng sinh đại địa Thần Châu cực kỳ thần bí, nhóm Khu ma sư cũng chưa từng ngờ tới rằng mình sẽ khai phá được bí ẩn nhất từ thuở sơ khai của thiên địa thế này.


“Còn một chỗ, rất khó nói.” Lý Cảnh Lung nói, “Nãy ta xem xét bản đồ, khả năng cửa của địa mạch… ta nghĩ, ở đây…”


Hồng Tuấn mới xác thức Lý Cảnh Lung đã nghĩ ra, chỉ là hắn không muốn nhiều lời. Bỗng nhiên, Lý Cảnh Lung chọn mấy khu vực, vẽ ra nơi có thể xuất hiện cửa vào địa mạch, cái đầu tiên là Long Môn sơn ở Lạc Dương.
“Không có.” Mạc Nhật Căn nói, “Hai chỗ này đều đi qua rồi.”


“Ừm.” Lý Cảnh Lung gật đầu, nói, “Có lẽ… nó không tính là địa mạch chính thức, chỗ này thì sao?”
Khu vực tiếp theo là đỉnh Thần Nữ ở Trường giang Tam Hạp, Lý Cảnh Lung nói: “So với long mạch hồ Bà Dương và sông Tiền Đường, chỗ này cũng có địa hình không khác lắm.”


“Có khả năng.” Hồng Tuấn đáp. “Thế ở đây?”
“Chỗ này.” Lý Cảnh Lung cầm một tấm địa đồ bằng giấy tuyên mờ mở ra, chồng lên khu vực Ly sơn, nói: “Cái thứ tư, hoặc là cái thứ ba.”
“Cái thứ năm, có thể ở chỗ này.”


Khu vực thứ năm ở phương Bắc, là một mảng núi non rừng rậm.
Mạc Nhật Căn: “…”
“Sao vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Huynh đi qua?”
“Đây là nhà ta.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta từng ở ngọn núi này khi còn nhỏ.”
“Vậy thì tốt quá.” Lý Cảnh Lung nói, “Giao cho huynh, đưa Hồng Tuấn đi.”


“Chờ chút!” Hồng Tuấn nói, “Huynh không đi?”
Lý Cảnh Lung không trả lời, nói: “Cuối cùng, là ở đây.”
Lý Cảnh Lung lại đổi địa đồ, dán lên Thanh Hải, vùng vịnh đầu tiên của Cửu Khúc Hoàng Hà.
“Sáu chỗ long mạch.” Lý Cảnh Lung nói.


Mọi người im lặng, Lục Hứa lên tiếng: “Không phải có một chỗ không tính sao?”
“Ta cảm thấy, Lạc Dương từng có.” Lý Cảnh Lung nói, “Mọi người nghĩ xem, Đông đô Lạc Dương, Tây kinh Trường An, hai nơi long mạch, có lẽ là đối ứng.”


“Nhưng chúng ta đã tìm.” Mạc Nhật Căn nói, “Trong Long Môn Sơn, không có.”
“Còn có khả năng.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Đã bị người khác lấy mất.”


Lần này mọi người đều hiểu ra. Hồng Tuấn thầm nghĩ, Lý Cảnh Lung vẫn rất thông minh. Nhưng vị trí của sáu pháp khí, suy đoán cũng không chắc chắn, khó trách hắn bảo không tin tưởng vào vận khí.


Hồng Tuấn đang định hỏi lại, Lý Cảnh Lung đã nói: “Chỉ cần An Lộc Sơn tạm thời chưa tới, chúng ta có thể tranh thủ thời gian tìm kiếm pháp khí. Ở Đồng Quan này quyết chiến với hắn.”


Đây là lần thứ ba quyết chiến, quá tam ba bận, lần này còn thất bại nữa… Lý Cảnh Lung không còn mặt mũi mà làm trưởng sử Khu ma ti, không thể nào không từ chức.
“Phó thác cho trời đi.” A Sử Na Quỳnh nói, “Trời muốn diệt chúng ta, thì có cách nào khác?”


Mọi người nghị định sẽ giữ kín, nếu An Lộc Sơn biết được sẽ có phiền phức. Lần này Hồng Tuấn cảm nhận được có thể sẽ thành công, dù sao Côn Thần, Lưu Phi đều nói, cách duy nhất tiêu diệt Thiên Ma là tập hợp đủ sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương.


So với việc tìm kiếm trong mù mờ lúc trước, chí ít bây giờ bọn họ biết phải làm gì, có một chút hy vọng lóe lên.
“Ta muốn nói chuyện với Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói với mọi người.


Cả đám đều hiểu Lý Cảnh Lung muốn khuyên Hồng Tuấn sớm khởi hành đi tìm pháp khí, nên đều thức thời rời đi. Mạc Nhật Căn nói: “Ta đi trước thu dọn đồ đạc.”
“Được rồi. Hồng Tuấn chán nản nói.


Hắn biết việc này bắt buộc phải làm, lúc nhìn Lý Cảnh Lung, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, vì hắn biết ngày tập hợp đủ sáu pháp khí cũng là ngày hắn phải chết. Hắn chỉ muốn trước thời điểm ấy, ở bên Lý Cảnh Lung nhiều chút nào hay chút ấy.


Nhưng điều kiện của Lý Cảnh Lung bây giờ, hắn không thể lặn lội đường xa,
“Dìu ta.” Lý Cảnh Lung cười nói với Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn tiến đến, đỡ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nói: “Làm cho ta một quải trượng. Bây giờ… không cần ta khuyên, em cũng tự tiếp nhận.”


Hồng Tuấn đã thông suốt nhưng vẫn hơi không cam tâm tình nguyện.
“Em trưởng thành thật rồi.” Lý Cảnh Lung nói, chật vật đi ra ngoài dù có Hồng Tuấn đỡ, lại nói: “Trưởng thành là hiểu được rằng có nhiều chuyện dù không muốn mà vẫn phải làm.”


“Ta nguyện ý.” Hồng Tuấn cố chấp nói, “Chỉ cần tốt cho huynh, cho mọi người, có gì mà không muốn chứ?”


Lý Cảnh Lung định nói “Hồng Tuấn, ta không xứng với em” nhưng hắn vẫn cố nhịn lại, hắn biết Hồng Tuấn muốn hắn đi cùng, nhưng thứ nhât hắn không hoạt động nổi, thứ hai thời gian này hắn không thể rời khỏi Đồng Quan.


“Chờ khi nào em về, ta có thể tự đi được rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Em xem, giờ đã khá hơn nhiều. Lần sau có thể đi cùng em, mặc dù không hỗ trợ được gì, nhưng ít nhất sẽ không ngáng chân em.”


Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, đột nhiên có người ở ngoài hỏi: “Nhã Đan hầu đang ở đây phải không?”
Là người Phong Thường Thanh phái đến mới, binh sĩ kia thấy Lý Cảnh Lung chật vật mới biết hắn bị thương, vội nói: “Để tiểu nhân mang xe đến.”


“Không sao.” Lý Cảnh Lung nói: “Có nạng không? Mang cho ta một bộ.”
Nạng chống của quân đội vốn dành cho thươn binh sử dụng, binh sĩ kia nghe thấy lập tức mang đến, Lý Cảnh Lung kiên quyết muốn tự đi, Hồng Tuấn đành đỡ hắn, để hắn kẹp nạng dưới nách.


“Dùng băng vải cột tay ta lại.” Lý Cảnh Lung bảo Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn làm theo, Lý Cảnh Lung chống nạng lên xe, Hồng Tuấn cùng lên theo, đến bên ngoài đô vệ phủ Đồng Quan. Lúc này trời đã tối hắn, Đồng Quan vẫn ồn ào như cũ, Phong Thường Thanh vừa dùng cơm xong, chống quải trượng, khập khiễng đi ra.


Hai huynh đệ nhìn nhau, đều chống quải trượng.
Phong Thường Thanh: “…”
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói: “Cuối cùng lại thành thế này.”
“Đã nghe nói.” Phong Thường Thanh hướng Hồng Tuấn nói, “Cảm ơn đệ đã chiếu cố Cảnh Lung.”
“Em đi quanh một lát đi.” Lý Cảnh Lung dặn Hồng Tuấn.


Hồng Tuấn gật đầu, vào Đô vệ phủ, hai huynh đệ khập khiễng đi vào hoa viên, Phong Thường Thanh nói: “Có bất tiện không?”
“Đang luyện tập.” Lý Cảnh Lung đáp, “Kinh mạch phế rồi, không thể hồi phục như cũ nữa.”


Phong Thường Thanh thở dài, không ngờ biểu đệ vốn kiêu ngạo vì tài võ nghệ, lại lâm vào tình cảnh như vậy.
“Nên lập gia thất đi.” Phong Thường Thanh nói, “Cũng thu tâm lại một chút.”


“Cả đời này ta chỉ ở bên Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói, “Dù có chết, đốt thành tro bị gió cuốn đi, cũng sẽ đi theo em ấy.”


Phong Thường Thanh nói: “Hai người có thể ở bên nhau, đòng sinh cộng tử cũng là một giai thoại. Nói thật, chốn quan trường Trường An không ít người ngưỡng mộ hai ngươi, Thái tử điện hạ cũng còn nhắc đến.”


Lý Cảnh Lung biết Lý Hanh xuất thân từ quân ngũ, không lấy làm lạ nếu tướng sỹ ái mộ nhau, nhìn qua cũng hiểu quan hệ của bọn họ.


“… Nhưng ngươi cũng nên nghĩ cho kỹ.” Phong Thường Thanh nói, “Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu thì tự mình lo trước, đừng nói phu thê, dù làm cha làm mẹ, khi ốm đau về sau bên giường cũng không có con cái. Ngươi ấy, sẽ không chịu được những tháng ngày dày vò như vậy…”


“Huynh gọi ta tới.” Lý Cảnh Lung đáp, “Chỉ để nói mấy lời này thôi sao?”
“Được rồi.” Phong Thường Thanh biết tính ương bướng của Lý Cảnh Lung chuẩn bị bốc phát, liền sửa miệng: “Dù gì cũng là Hầu gia, cố gắng sống tốt.”


Phong Thường Thanh chỉ là lo lắng cho Lý Cảnh Lung, nhưng giờ biểu đệ được phong hầu, dù một thân võ công mất hết, chỉ làm được quan văn, ngày thường chịu khó hạ mình một chút, không đến mức không dỗ được thiếu niên kia. Lý Cảnh Lung mỗi lần nghĩ tới tương lai sau này, lại không nhịn được nhớ đến chuyện hồi nhỏ của Hồng Tuấn. Việc này cứ đè nặng trong lòng khiến hắn không thở được, hắn muốn nói ra, dù có phải quỳ gối xin Hồng Tuấn tha thứ, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.


Hắn sợ hãi, hối hận, hắn tin rằng dù Hồng Tuấn có biết chân tướng mọi việc cũng sẽ không bỏ đi, nhưng sự thật ấy như một cây đao chắn trước mặt bọn họ thời thời khắc khắc. Thế là hắn cảm thấy rất chán chường nếu nói đến tương lai sau này, dường như ánh mắt của mọi người đều đang phán xét, nhắc nhở tội lỗi hắn từng phạm phải kia.


Chỉ có những lúc ở riêng với Hồng Tuấn, hắn mới cảm nhận được nhịp thở, chỉ mong nhân gian có môt nơi thế ngoại đào nguyên, để bọn họ làm bạn, vĩnh viễn không nhắc tới, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn hiểu rõ, cảm giác áy náy này không loại bỏ được, giấu diếm mọi chuyện vốn là không công bằng với Hồng Tuấn.


“Trận chiến ở Đồng Quan lần này, có thể đánh thắng không?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Nói thật, không thắng nổi.” Phong Thường Thanh đáp, “Nhưng ta bảo không thắng thì ngươi sẽ không đánh sao?”
Lý Cảnh Lung: “…”