Hồng Tuấn, Hương Ngọc, Cá chép yêu cùng nhìn trời tuyết bên ngoài. Qua thời gian tâm Hồng Tuấn cũng bình tĩnh lại, chờ đợi Lý Cảnh Lung đưa tới kết cục cuối cùng. Cá chép yêu ôm cái vảy rồng sờ tới ờ lui, còn cọ miệng, dường như có cái vảy rồng này, mộng tưởng hóa rồng không còn xa nữa, dính chút Long khí không chừng lâu ngày có thể hóa rồng. Nếu không phải lưỡi nó ngắn quá, có lẽ nó cũng ɭϊếʍƈ mảnh vảy một lần rồi.
Hương ngọc: “…”
Hồng Tuấn: “?”
“Đây là cái gì?” Hương Ngọc hỏi, đúng lúc Cá chép yêu muốn nhét vảy rồng vào miệng, nhưng kích thước không đúng, thế nào cũng không nhét được.
Hồng Tuấn giải thích lại mọi chuyện, Hương Ngọc nói: “Ta nghe lão nhân gia nói, hóa rồng cũng không dễ đâu, phải có người phong chính cho.”
Hồng Tuấn: “Phong chính?”
Yêu quái tu luyện đắc đọa, cần có người phong chính, truyền thuyết nhân là vạn vật chi linh, chỉ có phong chính chuẩn mực, yêu quái mới đắc đạo, giao mới hóa rồng. Còn cách phong chính cũng rất kỳ quá, chỉ cần chỉ vào vật đó nói một câu “Ngươi đã đạt được rồi” hoặc “Ngươi hóa rồng được rồi”, yêu lập tức sẽ nhận được sức mạnh.
“Điện hạ có duyên với nó.” Hương Ngọc nói, “Có lẽ sẽ là người phong chính cho nó, duyên phận này đã sớm chú định.”
“Giống như Văn Tân như vậy sao?” Hồng Tuấn nghĩ kỹ lại, Hương Ngọc và Văn Tân dường như mệnh trung chú định, từ lúc bọn họ quen biết Hương Ngọc mới hiểu được thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố.
Cá chép yêu nghe không vào tai, trong mắt chỉ có vảy rồng này, lát sau hỏi: “Lão nhị bao giờ mới bắt đầu?”
Hồng Tuấn lắc đầu, lúc trước ước định có lẽ là một ngày hoặc vài ngay, nhưng chỉ cần Lý Cảnh Lung dẫn phát năng lượng của địa mạch, Thất Khuyết sẽ cảm ưng, trong lúc này bọn họ cần canh giữ ở các địa điểm. Hương Ngọc ngồi với Hồng Tuấn một lát, liền đứng dậy mang đồ ăn đến.
Hồng Tuấn tựa bên cửa sổ chợp mắt một lát, tuyết rơi xuống kêu xào xạt, hắn chìm vào trong một giấc mộng. Trong mộng có rất nhiều thứ lộn xộn, có tiếng thét xé ruột, đau đớn khóc lóc. Dường như ác mộng ở Đôn Hoàng đang trở về.
Hắn mơ thấy một nam nhâm cầm chủy thủ cắt da thịt trên người, lão nhân nằm tỏng quan tài, quan tài đóng nắp. Nữ nhân bị treo cổ mặt vàng như nến, trên người chảy máu. Hàng ngàn hàng vạn bách tính chen chúc trên đường phố Lạc Dương, mây đen kéo đến, mở miệng hướng phía hắn gào thét.
Trán Lý Cảnh Lung đập vào lồng sắt, tỉnh lại.
Hắn buồn ngủ quá, dù bị chịu hình cũng phải ngủ một lát, nếu không gặp An Lộc Sơn không có sức chiến đấu. Trời vẫn đen nghịt như cũ không biết hắn đã ngủ mấy canh giờ, chuyện hắn sợ nhất là An Lộc Sơn không định thẩm vấn hắn, trực tiếp áp giải về Trường An.
Nhưng hắn suy đoán An Lộc Sơn sẽ không làm như vậy – dù sao mọi người ở Khu ma ti đều chạy thoát, nếu áp giải hắn ra khỏi Lạc Dương sẽ có biến số, đêm dài lắm mộng, hắn cược rằng An Lộc Sơn sẽ sớm giải quyết mình.
Hai con yêu quái kéo lồng của Lý Cảnh Lung đến đại điện, Lý Cảnh Lung cảm nhận được chủ soái bọn chúng sắp xuất hiện rồi.
Cặp mắt hé một đường nhỏ, nhìn đại điện rộng lớn của Minh Đường, tro tàn bay loạn, gió mang theo tuyết cùng bụi đen, cuốn theo mùi máu tanh ngòm. Đúng lúc này hắn đột nhiên nhớ Hồng Tuấn, có chút hối hận.
Sao lại đi đến bước đường này?
Lý Cảnh Lung ngồi trong lồng, vô thức nhớ đến cả quãng nhân sinh của mình, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa hề nghĩ sẽ có giây phút này.
Rất nhanh đã đến cuối hành lang, ở cuối là một chỗ đất cao trống trải, trước kia đây vốn là đàn tế thiên mà Võ Hậu đặt tại Lạc Dương. Trước đàn tế thiên là thây khô xếp thành từng tầng.
Là kiệt tác của An Lộc Sơn, lúc này hắn ngồi ở trên đàn tế thiên, thân thể to lớn, tản mát hắc khí, trong tay cầm một cỗ thi thể, để bên cạnh miệng, hắc khí bao lấy thi thế, rồi làm nó hư thối lại bị hắn hút vào.
Bên cạnh có một đống xác người mới chết, mỗi khi cắn nuốt xong một bộ, hắn tiện tay ném xuống dưới đàn tế.
Yêu quái đưa chiếc lồng nhốt Lý Cảnh Lung đi dọc theo sườn dốc mà lên, đẩy đến trước mặt An Lộc Sơn. Gia hỏa này hư thối đã đỡ hơn trước, trên bụng dùng kim khâu lại, thân thể không nát bấy như trước, dường như tinh huyết hắn hút vào để nuôi dưỡng cơ thể.
“Rốt cuộc ngươi là cái gì?” Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú AN Lộc Sơn không chờ hắn trả lời, lẩm bẩm nói.
“Ma.” Giọng nói An Lộc Sơn trầm thấp, tiếng được tiếng mất, như có một ống bễ trong ngực, “Ngươi cũng sắp chết rồi, nói cho ngươi cũng không sao.”
“Ngươi… Tâm Ma có thể lớn thành cái dạng này?” Lý Cảnh Lung dường như không tin vào mắt mình, lần trước An Lộc Sơn còn có vài phần giống ngươi, nhưng lúc này ở gần nhìn kỹ, chỉ là một con quái vật!
“Ma là Ma.” An Lộc Sơn lộ ra hàm răng nanh trong miệng, giống như đang cười, chăm chú nhìn Lý Cảnh Lung bị hắn uy hϊế͙p͙ mà run rẩy. Chợt hắn phất phất tay, Triều Vân tiến đến, mở cửa lồng, Lý Cảnh Lung cúi người chui ra, ngầng đầu nhìn kỹ con quái vật mình từng quen biết này.
An Lộc Sơn vung tay, Triều Vân đẩy chiếc lồng xuống dưới, lúc này trên tế đàn chỉ có An Lộc Sơn và Lý Cảnh Lung đối mặt nhau.
Thân thể An Lộc Sơn như được nhào nặn từ vô số người chết, những oán niệm khuấy đảo cùng một chỗ, dường như bi thương thế gian bị đổ xuống một cái ao hắc in, lại lấy hắc ín đó đổ lên người con quái vật này. Thân thể to béo tản ra hắc khí, ở mỗi bộ phận đều có oan hồn gào thét, muốn thoát khỏi giam cầm.
“Tâm Ma, Huyết Ma, Sân Ma, Oán Ma, ɖâʍ Ma…” An Lộc Sơn khẽ gầm, “Khi ta hút đủ ma khi, sẽ thành thần linh cường đại trong đất trời này!”
Dường như thế gian cảm nhận được, thiên địa run rẩy theo tiếng gầm của An Lộc Sơn.
Hai tay Lý Cảnh Lung bị một pháp khí trói chặt, định giãy dụa thì dây xích kia càng trói chặt hơn. Nhưng chuyện này không quan trọng, năng lượng địa mạch vọt tới, thứ gì cũng hôi phi yên diệt.
“Một hồn của Giải Ngục lại luyện được cường đại như vậy.” Lý Cảnh Lung run giọng nói. “Không thể tưởng tượng nổi, ngươi rốt cuôc là ai? Không phải An Lộc Sơn!”
An Lộc Sơn trầm giọng nói: “Ta là mỗi người trên thế gian này, Lý Cảnh Lung, thế nhân đều có oán hận thống khổ, ngươi cho rằng ngươi hiểu rõ được bao nhiêu?”
Lý Cảnh Lung lùi ra sau nửa bước, trầm giọng nói: “Thế nhân đều có oán hận, thống khổ, không tồi, nhưng người vẫn là người, chỉ vì…”
“Ngu xuẩn!” An Lộc Sơn nói như tiếng sấm, chặn nửa câu nói sau của Lý Cảnh Lung, “Nhập Ma!”
Hắn vặn vẹo đầu, dường như gầm thét: “Nhập Ma! Để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu âm hiểm trong lòng không dám nối ra, nhân tâm!”
Nói xong, An Lộc Sơn duỗi tay, hắc khí ầm ầm vọt tới chỗ Lý Cảnh Lung, nhưng cuồng phong bạo vũ, vây quanh người hắn.
“… Là bởi vì, giữa hồng trần này còn có thứ mà ta không thể buông bỏ!” Lý Cảnh Lung xuất chưởng, trong lòng bàn tay, bạch quang hừng hực tỏa ra!
Ma khí quấn lấy toàn thân Lý Cảnh Lung, lệ khí An Lộc Sơn hút vào đều được phóng thích, bao phủ toàn bộ tòa đài, mà Lý Cảnh Lung như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa bóng đêm vô cùng vô tận, như một ngọn núi vững vàng giữa sợ hãi tột cùng.
“Ta thấy…” An Lộc Sơn điên cuồng cười lên, quát, “Ngươi sẽ chết!”
Tay trái Lý Cảnh Lung cầm tấm bùa, trong lòng tay phải, Tâm Đăng lại sáng lên, quát: “Chấm dứt ở đây di!”
Ngay khi lúc hắn vận kình tiêu hủy bùa chú, một đạo bạch quang sáng rọi, dường như trong lòng có gì đó vỡ nát.
“Sinh giả vị quá khách, Tử giả vị quy nhân.”
“Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần!”
Giọng nói của Thanh Hùng vang vọng bên tai, Lý Cảnh Lung phát hiện mình quay lại Khu ma ti, vô số cảnh tượng biến ảo không ngừng, nhanh chóng quay về.
“Cha, con đau quá…”
“Hồng Tuấn?” Lý Cảnh Lung kinh ngạc nhìn màn này trước mắt, hét lớn, “Hồng Tuấn!”
“Trù Tinh! Trù Tinh…”
Giả Dục Trạch ôm tiểu Hồng Tuấn, bi thương khóc lớn, Lý Cảnh Lung quay đầu, phát hiện Kim giáp chiến thần cầm Trí Tuệ kiếm đứng sau lưng mình!
Kim hỏa đốt toàn thân của Hồng Tuấn, cơ thể hóa than, tuôn ra huyết dịch, giãy dụa trong lòng mẫu thân. Khổng Tuyên phóng thích pháp thuật, vừa lao đến chỗ Kim giáp chiến thần, vừa chống đỡ một mũi tên kia bay đến!
Thời gian lại đảo ngược, Lý Cảnh Lung nắm chặt cuốn “Phục yêu lục”, đứng giữa Khu ma ti hoang phế.
“Đưa hắn đến đây.” Trên bích họa, di ảnh của Địch Nhân Kiệt tỏa sáng, “Ta sẽ trừ bỏ ma chủng trong cơ thể hắn…”
“Không, không.” Lý Cảnh Lung lui ra phía sau.
Trong nháy mắt, mọi chuyện xâu chuỗi lại, Khu ma ti trong ngày mưa, Hồng Tuấn sắp rời khỏi Trường An, Khổng Tuyên tan cửa nát nhà, cuối cùng… Thanh Hùng xuất hiện.
“Chuộc tội đi.”
Bên tai Lý Cảnh Lung vang lên lời nói thầm của Thanh Hùng: “Cả đời này ngươi chú định sẽ phải chuộc tội vì chuyện này.
Lý Cảnh Lung ôm đầu, gào lên như mãnh thú, ngẩng đầu lên thấy mình đã cuốn vào trong hắc khí, hắc khí trong người bị rút ra, hóa thành ‘Lý Cảnh Lung’ khác đứng trước mặt.
“Hóa ra như vậy…” Lý Cảnh Lung hắc ám há miệng, phát ra giọng nói của An Lộc Sơn, “Ta thấy được… áy náy, phẫn hận, tư dục của ngươi…”
Lý Cảnh Lung cố gắng khống chế, nhưng đã quá muộn, khi phù chú kia bị thiêu hủy, lam quang từ lòng đất điên cuồng tuôn ra, ầm vàng nuốt sạch cơn lốc hắc khí này!
“Đây là cái gì?!” An Lộc Sơn không ngờ có biến cố này!
Dưới trời âm u, ở đáy tế đàn, năng lượng địa mạch ầm vang phá đất vọt lên hơn năm trượng, kiến trúc trăm trượng xung quanh lập tức bị phá nát, bay ra bốn phương tám hướng, điên cuồng xoay tròn quanh An Lộc Sơn và Lý Cảnh Lung.
Một đạo lam quang xông thẳng lên trời.
“Huynh ấy bắt đầu rồi!” Hồng Tuấn chạy đến giữa Thông Thiên Phù Đồ, tay chân nhanh nhẹn quỳ gối trong pháp trận, thấp giọng nói, “Dù là thần gì xin cho huynh ấy bình an trở về…”
Hồng Tuấn móc phù chú, vận kình, thiêu hủy. Năng lượng địa mạch ầm ầm tuôn ra.
Trước Long Môn Sơn, trên đường hầm bỏ hoang, bùa trú lơ lửng trong tay Mạc Nhật Căn bị đốt thành tro, lam quang dưới chân dâng lên.
Trước Cầu Thiên Tân, Đặc Lan Đóa đốt phù chú.
Cứ một đạo một đạo lam quang lần lượt dâng lên, trong thành Lạc Dương, từ trong bảy kiến trúc như Bắc Đẩu Thất Tinh, năng lượng địa mạch được phóng thích tuôn lên!
Giữa mặt đất mênh mông, bảy cột sáng ầm ầm tản ra, sau đó hóa thành vô số điểm sáng hướng về giữa tế đàn ở Minh Đường lao tới.
“Dừng ở đây, Ma chướng…” Giọng nói Lý Cảnh Lung trở nên uy vũ trang nghiêm, hàng ngàn điểm sáng tụ về thân thể hắn, năng lượng càng ngày càng mạnh, ở sau lưng lờ mờ hiện ra một pháp tướng.
An Lộc Sơn gầm lên: “Đừng nghĩ dùng được chiêu cũ! Không dễ đâu!”
Lý Cảnh Lung chậm rãi mở hai mắt, như đêm ở Đại Minh cung, giận dữ thiêu đốt toàn thân, hắn hóa thành quang thể hư linh.
Ánh sáng khắp nơi, Nhiên Đăng hàng thần!
Hắn vươn tay, Trí Tuệ kiếm bay tới, rơi vào tay hắn, nắm chặt.
Đốm sáng như ngàn vạn sao trời, bắn về phía Lý Cảnh Lung, nhập vào thân thể hắn. An Lộc Sơn cực lực chống cự, nhưng hắc khí gặp cường quang của Nhiên Đăng như tuyết tan ngày hè, không ngừng bị thiêu đốt đến tan đi.
“Tan biến đi!” Thanh âm của Lý Cảnh Lung vang vọng vòm trời, kinh mạch đứt đoạn, năng lượng địa mạch đã bao phủ toàn bộ thân thể hắn, lúc này hắn cảm nhận được ý thức của mình hòa vào thiên địa, nhìn thấy đại đạo hư vô!
An Lộc Sơn sợ hãi kêu rên, hắn không trốn đi đâu được khỏi biển ánh sáng này, quỳ trên đất, nhận phát quyết của thần minh! Ma khí bị thổi tan, lồng ngực hư thối hiển hiện, trái tim bị ma khí gặm nhấm đen kịt, mà vẫn nhịp nhàng đập, dường như đang thiêu đốt giữa hắc hỏa dày đặc kia.
Đúng lúc ý thức của Lý Cảnh Lung tương liên thiên địa, một thanh âm kích phá cảnh giới hàng thần vô ngã.
“Lý Cảnh Lung…”Giọng nói thống khổ của Hồng Tuấn cầu xin, “Ngươi vì sao… lại muốn thế này…”
Lý Cảnh Lung trợn to hai mắt, trong chớp mắt, sức mạnh Tâm Đăng cuồn cuộn đổ ngược về thiêu đốt trái tim hắn!
Đúng lúc đó, Tháp Thông Thiên.
Toàn thành Lạc Dương đã thành biển ánh sang, Hồng Tuấn cảm nhận được năng lượng địa mạch chảy xuôi qua thân thể mình hướng về Minh Đường phía xa, giữa luồng năng lượng cường địa kia, hắn nghe thấy một giọng nói.
“Ma chủng…” Giọng nói trầm thấp vang lên, “Cuối cùng ngươi cũng sẽ diệt vong…”
Giọng nói Cá chép yêu vang lên phía sau, mà lúc này ý thức Hồng Tuấn đã mơ hồ, ánh sáng bốn phía chuyển hóa thành Khu ma ti dưới ánh mặt trời chói chang ngày hè, hắn quay về lúc còn bé, quỳ gối trong trung đình ở nội viện, ngẩng đầu thấy Kim giáp chiến thần cầm Trí Tuệ kiếm chỉ tới.
“Không… Không…” Hồng Tuấn run giọng nói, “Đừng! Đừng giết ta!”
Pháp trận địa mạch chấn động, Cá chép yêu ở bên ngoài hô: “Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn bị lam quang địa mạch bao phủ, cả người hóa thành quang thể, trên sống lưng có một sợi tơ kéo lên. Xuất hiện pháp khí của Bất Động Minh Vương!
“Đây cũng là pháp thuật các ngươi nói sao?” Cá chép yêu cảm thấy không đúng, chạy đến gần, hô: “Hồng Tuấn! Ngươi sao rồi!”
Trái tim Hồng Tuấn quặng đau, phong ấn của Lý Cảnh Lung trên ngực hắn vỡ vụn, ma hỏa không khống chế được mà dấy lên!
Hồng Tuấn đau đớn hô to, dường như quay lại ngày đó khi còn bé, phụ thân, mẫu thân, Lý Cảnh Lung xuất hiện lần lượt trước mặt, Kim giáp chiến thần phía sau quát: “Ma chướng! Mau đền tội!”
Khổn Yêu Thằng bộc phát kim quang, rút ra từ trong cơ thể Hồng Tuấn, Cá chép yêu vô cùng sốt ruột nhưng không giúp được gì, chỉ hô: “Hồng Tuấn!”
Đúng lúc đó thấy Bất Động Minh Vương nâng một tay, cầm Khổn Yêu Thằng. Dây thừng thu về, cố gắng trói trái tim của Hồng Tuấn lại, ma khí bạo tán đầy trời co dần, quay ngược vào thân thể Hồng Tuấn!
Hai mắt Hồng Tuấn thất thần, ngã xuống đất!
Ngay sau đó, pháp trận mất khống chế, Tháp Thông Thiên đổ sụp!
________________________________________________
Thiên quân nhất phát: Ngàn cân treo sợi tóc
Lảm nhảm time: Còn chừng gần 70 chương nữa, mình không chắc có hoàn được trước tết âm lịch không nữa, nhưng sẽ cố gắng hết sức (ಥ﹏ಥ) người tính không bằng trời tính, hồi mới làm đã nhắm mỗi ngày một chương để giữa năm xong rồi dẩy sang Định Hải, thế mà cuối năm rồi vẫn còn một quyển rưỡi nữa… (ಥ﹏ಥ) đúng là nói trước bước không qua. Các bạn thông cảm nha (ಥ﹏ಥ)
*Để sẵn một thùng khăn giấy cho các chị em* Chuẩn bị tinh thần ăn ngược đi nào!!