“Đợi một chút.” Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu cho Dương Ngọc Hoàn, “Để ta nghĩ lại đã.”
Hắn chỉ không giỏi đoán lòng người, nhưng không ngu ngốc, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện liền từ từ hiểu rõ. Quắc Quốc phu nhân gọi Ngọc Tảo Vân… Muội muội… Có lẽ là một hồ yêu khác, chính là bạch hồ mà Dương Ngọc Hoàn đã thấy.
Ô Khởi Vũ, Ngọc Tảo Vân chính là hai tỷ muội! Trong chốc lát Hồng Tuấn đã nắm được mấu chốt, Ô Khởi Vũ ban đầu cướp đoạt thân thể Quắc Quốc phu nhân, sau đó để Ngọc Tảo Vân chiếm thân thể Dương Ngọc Hoàn… Hồ yêu dùng hấp hồn chi thuật, đem hồn phách các thư sinh giam cầm trong cơ thể, lại lợi dụng điểm này biến hóa thay thế thí sinh.
Nhưng Khổng Tuyên dường như biết mục tiêu của Ngọc Tảo Vân là Dương Ngọc Hoàn, nên đã giúp đỡ nàng tránh được kiếp nạn này. Hồng Tuấn dường như thấy được đêm đó Ngọc Tảo Vân đến hấp thụ tinh khí của Dương Ngọc Hoàn, lại bị ấn chú vẽ trên lưng nàng phản kích, hủy đi yêu lực.
“Phù chú như nào?” Hồng Tuấn hỏi, “Người còn nhớ không?”
Dương Ngọc Hoàn chần chờ một lát, dò xét Hồng Tuấn rồi lắc đầu. Năm đó vẽ ở trên lưng nàng, Dương Ngọc Hoàn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
Nhưng Ô Khởi Vũ đưa Dương Ngọc Hoàn lên Quan Tinh đài, chuyện lúc đó là có ý gì? Trái tim Hồng Tuấn loạn cào cào, không chừng Ngọc Tảo Vân còn chưa chết! Lúc này vẫn đang ở trong cơ thể Dương Ngọc Hoàn. Nếu là như vậy, phụ thân chỉ phong ấn hồ yêu, chứ không giết chết nàng ta?
“Để ta kiểm tra lại.” Hồng Tuấn không nói hai lời, lần thứ ba chạm vào mạch môn Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn để mặc Hồng Tuấn, nói tiếp: “Lần ấy, cuối cùng Khổng đại phu chế thuốc, để ta uống mới từ từ khá hơn.”
“Về sau vẫn còn uống thuốc sao?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười một cái, đáp: “Triệt để trị tận gốc.”
Hồng Tuấn kiểm tra lần cuối, không phát hiện được gì nữa. Chí ít thì có một việc có thể khẳng định, hồ yêu không biết khi đoạt hồn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tóm lại hiện tại không có yêu lực gì lưu lại.
“Chúc mừng người.” Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, quyết định không nói hết cho Dương Ngọc Hoàn, “Ô Khởi Vũ vốn định cướp thân thể người, nhưng có sai sót nên bà ta thất bại. Ta nghĩ là đúng thời điểm người bị bệnh năm đó.”
Dương Ngọc Hoàn nói: “Cho nên nàng giả làm tỷ tỷ ta vài chục năm liền? Khó trách, khi còn bé đại tỷ không thích ta, nhưng sau khi ta ốm bệnh, nàng liền đối xử với ta rất tốt. Những năm gần đây, nàng đúng là…. Nhưng vốn là yêu quái, sao lại quan tâm ta như vậy?”
Hồng Tuấn nhìn Dương Ngọc Hoàn một lát, rồi nói, “Có lẽ bà ta thực sự mong muốn có một muội muội chăng?”
Dương Ngọc Hoàn mắt ngập nước, trầm mặc thật lâu, sau đó nước mắt tí tách chảy xuống, chua xót nghẹn ngào lên tiếng, “Ta không dám khóc, đại tỷ đúng là yêu quái hại nước hại dân. Bệ hạ dù khai ân không truy cứu Dương gia, nhưng trong mắt ta, dù là yêu hay người, nàng vẫn là đại tỷ của ta, ngươi hiểu không?”
Hồng Tuấn không ngờ Dương Ngọc Hoàn lại khóc, hiểu rõ nàng đang đau khổ, tuy Quắc Quốc phu nhân là hồ yêu, nhưng với nàng chính là người thân. Mất đi người thân làm sao không đau lòng? Nhưng nàng không dám nói cũng không dám biểu hiện gì trước mặt Lý Long Cơ.
Tay áo Hồng Tuấn còn mang theo mùi cá, giơ đến trước mặt Dương Ngọc Hoàn, Dương Ngọc Hoàn miễn cưỡng lau lau. Hồng Tuấn yên lặng ngồi cạnh nàng, không nói một lời.
“Ta hát một bài cho người nha?” Hồng Tuấn nói.
Dương Ngọc Hoàn không trả lời, Hồng Tuấn thấp giọng hát: “Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh…”
Ngày đó nghe qua Lý Quy Niên hát xướng, hắn học được bài này, giờ phút này thiếu niên thấp giọng hát lên, tuy không có nhạc, nhưng vẫn mang theo ý vị dịu dàng an ủi lòng người.
Trời đầy sao sáng, gió đêm rét lạnh, Lý Long Cơ cùng Lý Cảnh Lung đi dạo ở giáo trường. Lý Cảnh Lung khí huyết phương cương, không sợ hàn khí, nhưng Lý Long Cơ đã già, Lý Cảnh Lung sợ mấy ngày vất vả, lại gặp gió lạnh, sợ hoàng đế bị phong hàn, nên đề nghị về điện chờ, Lý Long Cơ lại bảo không sao.
“Trẫm khi cỡ tuổi ngươi, cả ngày giấu tài, trong cung được nghe không ít lời đồn đại. Bây giờ nhớ ra, rất giống mấy thứ ngươi phải chịu vài năm trước.”
Lý Cảnh Lung từng nghe qua, khi Võ hậu còn tại vị, Lý Long Cơ vì bảo vệ chính mình, cả ngày nghịch ngợm, thể hiện một bộ dáng bùn nhão không trát được tường, mới sống được đến lúc lật đổ đám người Thượng Quan Uyển Nhi. Thầm nghĩ người là giấu tài còn ta thực sự là xui xẻo.
“Nhưng đời người, dù là vàng ngọc bị che giấu cũng sẽ có một ngày nào đó sẽ lại sáng rực chói lòa.” Lý Long Cơ còn nói, “Điểm này ngươi rất giống trẫm.”
Lý Cảnh Lung vội nói không dám, đáp: “Nếu không có huynh đệ Khu ma ti liều chết hàng yêu, thần bây giờ cũng chỉ là kẻ mãng phu mà thôi.”
Lý Long Cơ liền cười, vỗ vai Lý Cảnh Lung rất có hàm súc mà nói: “Nhưng khi ngươi đã chọn con đường này, từ nay về sau có lẽ không khá hơn. Mặc dù có thể hơi tàn nhẫn nhưng các ngươi dưới trướng Hanh nhi, có lẽ mãi mãi sẽ không có ngày được lộ diện.”
Lý Cảnh Lung nghe câu nói “Mong thanh kiếm sắc bén này vĩnh viễn không cần ra khỏi vỏ.” của Lý Hanh, đã hiểu rõ. Sức mạnh của Khu ma ti là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể bảo vệ Đại Đường, nhưng nếu phản loạn, cũng sẽ khiến căn cơ quốc gia chao đảo, dẫn đến sinh linh đồ thán. Bây giờ nghe Lý Long Cơ nhắc lại, lời ấy chính là cảnh báo.
Theo lý thuyết, để Khu ma ti không uy hϊế͙p͙ được triều đình, bọn hắn phải tuyệt đối độc lập, không tham gia chính trị, không kết nạp đảng phái, không có công danh, không được thảo luận bất cứ chính sự nào, dù là đại thần trong triều cũng không được biết rõ về Khu ma ti.
Ý tứ Lý Long Cơ hết sức rõ ràng, từ nay về sau, các ngươi đừng hy vọng thăng quan tiến chức, chiếu cáo thiên hạ luận công ban thưởng, quan hệ với đại thần triều đình, tham dự triều chính, chỉ được nghe mệnh lệnh của Thái tử. Phải biết khiêm tốn, không được đứng đầu gió, nếu không khi đạt được sùng bái của bách tính, uy vọng ngày càng lớn, phiền phức sẽ càng nhiều.
Đây cũng là biện pháp cuối cùng của Lý Long Cơ.
Nhưng thân nam nhi sống ở trên đời, có mấy người chấp nhận việc không có danh tiếng gì?
Lý Cảnh Lung trầm mặc một lát, nói ra: “Thần đều hiểu.”
Lý Long Cơ liền gật đầu.
Trong xe ngựa, Hồng Tuấn hát đến câu cuối, tâm tình Dương Ngọc Hoàn cũng bình tĩnh lại, hai mắt vẫn đỏ hoe, khóe miệng mỉm cười buồn bã.
“Lần này ngươi về Trường An.” Dương Ngọc Hoàn hỏi, “Là điều tra sự tình của phụ mẫu sao?”
Hồng Tuấn gật đầu, Dương Ngọc Hoàn nói, “Ngoại tổ phụ của ngươi qua trận ôn dịch kia đã không còn ai. Nhưng cữu gia của mẫu thân ngươi, khi còn sống là vọng tộc ở Hà Tây, ngoại tổ phụ từng là Hà Tây Tiết Độ sứ, còn nhớ kỹ ngươi có một vị cữu cữu, tên là gì ta không nhớ, nhưng mười lăm năm trước thăng lên làm Tấn Xương quận Thích sứ, sau vì một chuyện liên quan đến Hung Nô mà bị giáng chức, không biết bị biếm đến Sa Châu hay Qua Châu rồi.”
“Các ngươi đều là ân nhân cứu mạng ta, nếu cần đến phủ thừa tướng, bảo với quản gia nói với ca ca ta một tiếng. Lúc đó sẽ điều tra thêm hộ ngươi, đến khi hắn về triều báo cáo công việc, cũng có một lần đoàn tụ thân nhân.”
Hồng Tuấn vội nói cảm ơn, Dương Ngọc Hoàn lấy một hạp thực, nói: “Ngươi thích bánh ngọt, ta mang cho ngươi một chút.”
“Tạ ơn!” Lần này Hồng Tuấn cũng cảm ơn thật lòng, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Hồng Tuấn rời xe ngựa, trời lạnh, để Dương Ngọc Hoàn không phải xuống xe, Lý Long Cơ cùng Lý Cảnh Lung thong thả trở về, xe ngựa quay về. Lý Cảnh Lung lông mày nhăn lại nhìn Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn phát hiện sau khi nói chuyện cùng hoàng đế, Lý Cảnh Lung hình như có chút ủ rũ, liền hỏi: “Làm sao rồi?”
Lý Cảnh Lung không đáp, Hồng Tuấn liền mở hộp ra, nói: “Ngươi ăn chút đi, sẽ vui hơn đó.
“Thật ngưỡng mộ ngươi,” Lý Cảnh Lung nghiêm mặt, “Ngày nào cũng có thể thật vui vẻ.”
Hồng Tuấn cười, lúc nghe chuyện cũ của phụ mẫu, quả thực cũng có chút đau buồn, nhưng lại thấy rất vui, dường như biết được chuyện cũ hai người liền cảm thấy một loại cảm mến kỳ lạ. Như khi Dương Ngọc Hoàn nói không có ký ức về danh tự phụ mẫu, khiến hắn cảm thấy có một liên hệ kỳ dị nào đó với nhân tộc. Hắn cũng là một thành viên của bọn họ, bao gồm toàn thể thế gian, dùng một thái độ đương nhiên mà thu nạp hắn.
Màn đêm buông xuống, Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung trở lại Khu ma ti, mỗi gian phòng đều chiếu ra ánh đèn vàng ấm áp, ngay cả bên hồ nước của Cá chép yêu cũng có một ngọn đèn lưu ly.
Hồng Tuấn ngáp một cái, Lý Cảnh Lung nghiêm mặt nói: “Lúc này ngươi đang suy nghĩ gì?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, không đợi hắn trả lời, Lý Cảnh Lung liền nói: “Ta nghĩ lần lượt gõ cửa từng gian phòng, cùng bọn họ trò chuyện.”
Hồng Tuấn đứng trong hành lang, nhìn cửa phòng, nói “Ta thấy nhìn thế này, thật tốt.”
Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, gật đầu: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai đến Hoa Thanh cung tắm suối nước nóng.””
“Thật sao?!” Hồng Tuấn reo hò nói.
“Cái gì?” Mọi người trong phòng nghe thấy đều đồng thanh. Lý Cảnh Lung lại bước nhanh quay người đi, Cừu Vĩnh Tư không hỏi thêm, Hồng Tuấn liền trở lại phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Cảnh Lung gặp Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái, cùng Hồng Tuấn, Cá chép yêu, bốn người một cá đứng ngoài cổng chính Khu ma ti, đang nghiên cứu gì đó.
“Chào trưởng sử.” Mạc Nhật Căn cười nói.
Lý Cảnh Lung xem xét cẩn thận cái cổng, thấy Cừu Vĩnh Tư nâng bút chấm chu sa, vẽ một cái phù lên cửa.
“Dùng làm gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn đáp: “Vĩnh Tư ca lĩnh hội từ phù chú của Quắc Quốc phu nhân, muốn thử xem có thể che giấu vị trí của Khu ma ti không?”
A Thái giải thích: “Nếu không nhỡ có người xông vào nhầm hoặc là cướp đến, không có cách gì chống đỡ.””
Lý Cảnh Lung khen ngợi cách hay! Nếu có thể lấy pháp thuật che mắt hoặc mở một không gian ngăn cách Khu ma ti, sẽ không xuất hiện tình huống thiên tử thị sát thấy đám người còn đang ngủ.
“Cong sang đây một chút.” Hồng Tuấn chỉ vào phù chú trên cửa nói.
“Ngươi nhìn cái này.” Cừu Vĩnh Tư ra hiệu Hồng Tuấn nhìn sang bên cạnh, nói, “Phi thạch di sơn đảo hải chú văn.[1]”
“Đúng đúng!” Hồng Tuấn chính là với cái gì cũng đều thấy hứng thú, hiện giờ sùng bái nhất chính là Cừu Vĩnh Tư. A Thái có Cự Phong Phiến có thể xuất ra phong hỏa băng sa, nhưng cũng chỉ là sức mạnh ngũ hành. Đinh Đầu Thất Tiễn của Mạc Nhật Căn có thể truy đuổi địch nhân, hóa thành Thương Lang vẫn là tiếp nhận được.
Chỉ có Cừu Vĩnh Tư, làm yêu quái một bút vung lên biến thành tranh vẽ. Lại có thể đem vật từ trong tranh gọi ra bên ngoài, lại là phù chú đại sư vượt qua hiểu biết của Hồng Tuấn, lại hiểu rõ pháp bảo, khiến hắn thập phần sùng bái.
“Có thể trang trí thêm.” Hồng Tuấn còn nói.
“Ngươi thử xem?” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
Hồng Tuấn cầm bút, trầm ngâm một lát, vẽ thêm mấy điểm nhỏ trang trí bên cạnh, nói: “Được rồi!”
Mọi người lui ra sau, Cừu Vĩnh Tư nói, “Lần đầu mở cửa đóng cửa, trưởng sử thử đi? Về sau có thể nghĩ cách khiến cơ quan tự khởi động, trước mắt cứ thế này đã.”
Mạc Nhật Căn hướng dẫn Lý Cảnh Lung các khởi động phù chú, Lý Cảnh Lung đứng trong ngõ, trong tay phát ra ánh sáng Tâm Đăng.
Toàn bộ ngõ nhỏ bỗng nhiên vặn vẹo, “ông” một tiếng phù văn phát ra hào quang, gạch đá tứ phía bay đến, ầm ầm rung động, che giấu đại môn.
“Thành công!” Hồng Tuấn chỉ cảm thấy thực sự thần kỳ.
“Xoay tròn đảo ngược phù văn, có thể mở ra.” Cừu Vinh Tư lại nói.
Lý Cảnh Lung đẩy tay về trước, gạch đá lại sáng lên, phù văn trên cửa xoay tròn đảo ngược, gạch đá bay đi, đại môn hiện ra, mở rộng, Bất Động Minh Vương đứng trong tiền sảnh chăm chú nhìn năm người.
“Tốt rồi!” Lý Cảnh Lung hết sức hài lòng. Mọi người thử qua, cuối cùng đã giải quyết được một cái phiền phức. Từ nay về sau không có ai có thể tự nhiên xông vào Khu ma ti, đây trở thành một phủ quan độc lập, kể cả thái tử đến cũng phải đợi bọn họ mở cửa.
Vừa lúc Lý Long Cơ ban thưởng, không nhắc đến việc thăng quan, Lý Cảnh Lung vẫn là trưởng sử, lại ban thêm sáu con ngựa, gấm vóc bốn mươi súc, hai trăm lượng vàng, bốn mươi thạch lương, thêm sáu khối kim ti nam mộc để Khu ma ti làm lệnh bài.
Lại có một cái hộp nhỏ, bên trong là xá lợi đại sư Huyền Trang, Cá chép yêu ôm xá lợi, cảm thấy xúc động.
Lý Long Cơ ban thưởng đều là ngựa tốt Đại Uyển, mỗi con lại đều không giống nhau, Cá chép yêu trợn tròn mắt, nói: “Ta cưỡi kiểu gì?”
Đám người: “…”
Cá chép yêu cưỡi lên yên ngựa, hai chân không giẫm được đến bàn đạp, miễn cưỡng kẹp chặt bụng ngựa, cái đầu cá hướng lên trời, chỉ nhìn được hai bên không thấy đằng trước. Muốn cưỡi ngựa ra ngoài không chừng một đám người sẽ bị dọa phát điên.
“Cái kia…” Hồng Tuấn nói, “Ngươi vẫn để ta cõng đi.”
“Ra ngoài cứ mang theo ngựa của ta.” Cá chép yêu nói, “Mọi người đi cả, để một mình ở nhà thực đáng thương.”
Lý Cảnh Lung đành phải đáp ứng, nói: “Đến Ly sơn tắm suối nước nóng, đi thôi!”
Mọi người reo hò, giục ngựa vòng qua ngõ hẻm, xuyên qua cổng Tây, rời Trường An, tiến đến Ly sơn.
Hồng Tuấn chọn con ngựa trắng, đi lên đầu, tắm trong gió bình nguyên mà rong ruổi. Lý Cảnh Lung điều khiển một con ngựa lông đỏ toàn thân, từ sau đuổi tới. Cừu Vĩnh Tư cưỡi một con màu xám, con của Mạc Nhật Căn màu đen, A Thái cưỡi một con lông nâu nhạt, cuối cùng là con ngựa xanh đen không chở ai, như gió táp rong ruổi.
Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi điều khiển ngựa không bằng ta.”
“Ngươi đuổi theo ta sao?” Hồng Tuấn quay đầu nói, “Ngựa của ta chắc chắn nhanh hơn ngươi!”
“Ta không tin! Xem ngựa ai chạy đến Ly sơn đầu tiên?” Mạc Nhật Căn phi như bay qua.
“Ơ!” A Thái nói, “Đánh cược xem?”
“Được!” Cừu Vĩnh Tư lớn tiếng nói, “Cược một vò rượu Hổ phách! Ai đến trước uống hết!”
Lý Cảnh Lung nói: “Các ngươi sẽ thua cho mà xem! Ai đến Ly sơn trước từ đây sẽ là lão đại của Khu ma ti!:
“Đi!” Mọi người nhao nhao hô.
Nói xong một tiếng huýt, Hãn huyết bảo mã tăng tốc, mọi người vội vàng thúc ngựa, như chớp phóng đến Ly sơn.
Sau hai canh giờ, thắng bại rõ ràng.
Đến Ly sơn đầu tiên chính là con ngựa không chở theo ai. Lý Cảnh Lung thứ hai, Mạc Nhật Căn thứ ba, Cừu Vĩnh Tư thứ tư, A Thái thứ năm, Hồng Tuấn hạng chót.
Mọi người: “…”
“Ta thành lão đại rồi sao?” Cá chép yêu mờ mịt, kỳ tích luôn luôn tới quá nhanh, khiến không kịp trở tay thay quần áo.
Lý Cảnh Lung: “Cái này không thể được… Trên ngựa không có ai.”
“Thế nhưng Mạc Nhật Căn vừa nói.” Hồng Tuấn nói, ” ‘Ngựa ai’ tới trước Ly Sơn trước, chứ không phải ‘ai tới’ Ly sơn trước.”
Cá chép yêu sau lưng Hồng Tuấn, nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mau gọi lão đại.”
Lý Cảnh Lung: “Cái này… lão…lão”
Lý Cảnh Lung đối một con Cá chép yêu gọi lão đại, thực sự không gọi được. Nếu ngày khác Khu ma ti toàn bộ hành động, lại để một con cá chép dẫn đầu mệnh quan triều đình, năm người Khu ma sư nam chinh bắc chiến… Việc này khiến người ta muốn thổ huyết.
Mọi người nhìn Lý Canh Lung, thầm nghĩ “Không muốn gọi! Không muốn gọi!” Ngươi không nhận, mọi người cũng sẽ không nhận, ngươi mà nhận một con cá chép chân đầy lông làm lão đại, sẽ vạn kiếp bất phục!
“Lão… Lão đại.” Lý Cảnh Lung nói.
“Không nghe thấy, nói to lên?” Cá chép yêu chống nạnh.
Lý Cảnh Lung đành phải nói: “Lão đại! Lão đại!”
“Ai, lão nhị.” Cá chép yêu đáp.
Lúc này bách vị tạp trần, trưởng sử hận bản thân cả đời số khổ, kêu một tiếng xong như từ giã cõi đời, mặt mũi bi thảm, cưỡi ngựa lên núi thẳng một đường.
Những người còn lại đành phải làm tiểu đệ, ngay cả Hồng Tuấn cũng gọi không nổi, thuận miệng gọi một tiếng, nói: “Đi đi! Tắm suối nước nóng!”
__________________
Không gian chi phù: phù chú không gian
[1] Phi thạch di sơn đào hải: đá bay dời núi lấp biển.