Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 1 - Chương 32: Tuyệt cảnh nghịch tập

Nhai Tí, Toan Nghê, Bá Hạ ba con quái thú dữ tợn từ từ tiến gần. Quắc Quốc phu nhân cười lạnh một tiếng, bàn tay từ trong tay áo thò ra ngăn ba con yêu quái lại, không lưu tâm vẫy tay một cái, xích sắt trên mặt đất bay lên, trói Hồng Tuấn lại, mặc kệ hắn đang hôn mê bất tỉnh kéo thẳng dậy, ném vào vách động.


Hồng Tuấn đau đớn kêu lên, chậm chạp trượt xuống, đầu cúi thấp, ý thức mơ hồ, trong mắt chỉ nhìn thấy bóng hình mờ ảo.
“Còn một đứa nữa.” Quắc Quốc phu nhân nhẹ nhàng nói, “Khu ma ti toàn bộ bị diệt, tới lúc này ngươi còn ôm hy vọng có đồng bọn đến cứu sao?”


Lý Cảnh Lung một thân quan phục uy vũ đã bị xé rách, trên vai trên lưng chằng chịt vết thương do bị đám yêu quái cắn xé, huyết dịch thấm ướt võ bào đã chuyển màu tím đen, khi giương mắt nhìn, tròng mắt dường như sắp phóng ra lửa đến nơi.
“Nói điều kiện đi!” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.


“Điều kiện? Ngươi còn tỉnh táo không?” Quắc Quốc phu nhân cười, nói, “Ngươi biết tại sao hôm nay ta mới động thủ xử lý ngươi không?”


Lý Cảnh Lung không trả lời, chỉ lo lắng nhìn Hồng Tuấn đằng sau Quắc Quốc phu nhân, Hồng Tuấn chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác toàn thân suy yếu vô cùng, mệt mỏi rã rời.


“Bởi vì ngươi chẳng có tí uy hϊế͙p͙ gì với ta cả.” Quắc Quốc phu nhân thấp giọng, “Lý Cảnh Lung, ngươi chỉ là một phàm nhân, nếu không xen vào việc của người khác, không chừng còn có thể sống thọ đến già.”
“Ngươi… Chính là… Yêu… Yêu Vương sao?” Hồng Tuấn đứt quãng nói.


Quắc Quốc phu nhân quay người, dò xét Hồng Tuấn, hững hờ nói: “Đúng thế.”
“Đám hồ yêu.. Đều là thủ hạ của ngươi.” Hồng Tuấn thống khổ nói.


“Nói đến việc này.” Quắc Quốc phu nhân quay người nhìn bể máu, thấp giọng nói, “Các ngươi lúc thiêu chết tộc nhân của ta, phải chăng đã chuẩn bị tốt để hôm nay chịu chết?”


“Đúng!” Hồng Tuấn quỳ trong xó, ngẩng đầu, nhìn Quắc Quốc phu nhân, thấp giọng, “Ngươi muốn biết tại sao không? Qua đây, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Quắc Quốc phu nhân chớp mắt biến sắc, nhíu mày nhìn Hồng Tuấn, từng bước tiến đến.


“Là ta hạ lệnh giết bọn chúng.” Lý Cảnh Lung đột nhiên nói, “Không can hệ đến Hồng Tuấn!”
Nói xong, Lý Cảnh Lung nhận ra ý đồ đem toàn bộ linh lực phóng thích, đánh lén Quắc Quốc phu nhân của Hồng Tuấn, thực sự không có phần nào khả quan, hướng phía Hồng Tuấn khẽ lắc đầu, cực lực ngăn cản.


“Vì sao lại làm vậy?” Hồng Tuấn cau mày, nói, “Ngươi cứ ung dung làm Yêu Vương, chẳng tốt sao? Tại sao lại giết người?”
Quắc Quốc phu nhân nghe nói như vậy, lại nở nụ cười, thấp giọng nói: “Ngươi sao lại ngây thơ như vậy?”
Khi Hồng Tuấn nhìn về phía Quắc Quốc phu nhân, trong mắt mang theo một chút thương hại.


“Ngươi thích Trường An, ta cũng vậy.” Hồng Tuấn trong mắt mang theo chua xót, nói, “Nhưng nếu không làm như vậy chẳng lẽ không thể sống nổi sao?”
Trong mắt Quắc Quốc phu nhân hiện lên một tia bất ngờ, trên đời có nhiều người như vậy nhưng chỉ có Hồng Tuấn dám hỏi.


“Ngươi nên đi hỏi Địch Nhân Kiệt!” Lúc này, nét mặt nàng ta tràn đầy sự độc ác, “Là hắn ra tay với yêu tộc trước, đuổi tận giết tuyệt!”


“Hồ ly là loài giống với con người nhất.” Hồng Tuấn thấp giọng, “Các ngươi tuy là yêu thân đầy đọa, nhưng lại hiểu sướng vui giận buồn của con người.”


“Không tồi.” Quắc Quốc phu nhân lạnh lùng nói, “Ta lại phát hiện, tất cả mọi thứ tình cảm chỉ là giả dối, không có chân tình, nếu không phải Tấn Vân động lòng với tiểu tử kia, muốn hắn mồ yên mả đẹp, không nỡ ném thi thể đi, lại giấu dưới gầm giường thì đã không phải nhận kết cục như vậy.”


Lý Cảnh Lung nghe đến đó run lên!
Con mèo từ phủ Tần Quốc phu nhân chạy ra, trốn vào trong phòng Tấn Vân phát hiện thây khô dưới giường…


“Ngươi đi qua Bình Khang phường! Ngươi đến gặp Tấn Vân!” Lý Cảnh Lung run rẩy nói, “Con mèo kia nhất định là nhìn thấy gương mặt hồ yêu của ngươi, mới đưa chúng ta đến đấy!”


Quắc Quốc phu nhân thở dài: “Ta không nghĩ rằng cùng Tấn Vân ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng vì một con mèo làm hỏng mọi chuyện. Trước khi chết ngươi còn thắc mắc gì? Hỏi đi, ta sẽ trả lời đầy đủ, dù sao hôm nay các ngươi đều không thoát khỏi cái chết!”


Lý Cảnh Lung ngẩng đầu, chăm chú nhìn Quắc Quốc phu nhân, nói, “Bên trong huyết trì kia là cái gì?”


Quắc Quốc phu nhân ôn nhu nói: “Đó chính là máu, do ta thu thập, tất cả tinh huyết nhân tộc. Hồ tộc chiếm đoạt hồn phách mới có khả năng huyễn hóa thành người, mà tinh huyết bị hút đi đều được chuyển đến đây, rót vào huyết trì. Sau khoa cử, ta vẫn nghĩ cách đưa các người dẫn tới đây…”


“… Dù sao đây cũng là thứ đồ hữu dụng nhất của ta. Một hài tử của ta…” Nàng quay đầu nhìn về huyết trì, nói, “Đã nghĩ muốn bổ sung cho huyết trì này, cần máu tươi. Mà các ngươi sẽ không buông tha bất kỳ dấu vết nào…”


“Kia là lấy một giọt máu làm mắt trận pháp dịch chuyển.” Hồng Tuấn thở dốc, nhìn về huyết trì trong sơn động, huyết trì kia không ngừng cuồn cuộn, trận pháp phía trên bốc ra ánh sáng nhàn nhạt.


“Không tồi.” Quắc Quốc phu nhân nhẹ nhàng nói hai từ, “Các ngươi cũng là người thông minh, nếu tìm được chân tướng có thể phát hiện ra ta, ta sao bố trí để các ngươi từng bước rơi vào cạm bẫy? Nếu không ngươi cho rằng Nhai Tí sẽ ngu xuẩn đánh rơi một mảnh vảy sao?”
Hồng Tuấn: “…”


“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Quắc Quốc phu nhân vừa cười nói, “Bất quá huyết trì này, không phải tùy tiện muốn thấy là thấy. Nó dùng yêu lực Hồ tộc, dùng máu tươi phàm nhân luyện thành, ta bỏ ra nhiều sức lực, phí hơn mười năm, mới nuôi được như bây giờ, mỗi khi có một giọt máu chảy vào, nó đều có thể hóa thân thành người đó.” Quắc Quốc phu nhân mỉm cười, thản nhiên nói.


“Làm thế nào lại biến thành ta được?” Hồng Tuấn đến giờ vẫn không tin, khi nhìn thấy chính mình trong huyết trì.
“Vậy lại bị thương bởi kiếm của Lý trưởng sử.” Quắc Quốc phu nhân cười, “Chính hắn đem đến đó, thích không?”


Hồng Tuấn bỗng nhiên nhớ đến lúc mới gặp Lý Cảnh Lung, ngón tay bị kiếm cắt thương.
“Hiện tại chỉ cần thêm máu của một phàm nhân nữa…” Quắc Quốc phu nhân vẫn điềm đạm nói, “Mọi việc liền đại công cáo thành, đáng tiếc các ngươi sẽ không thấy được.”


“Ngươi muốn cho nó biến thành ai?” Lý Cảnh Lung lập tức cảm thấy lạnh sống lưng
“Không thể được!” Hồng Tuấn lên tiếng, “Ngươi không thể động vào nhân gian thiên tử, hắn có Tử Vi tinh hộ thể!”


“Đúng thế.” Quắc Quốc phu nhân nói, “Nhưng ta có thể giam lỏng hắn, thay một hình nhân giống y hệt, ai sẽ phát hiện ra? Ngoại trừ muội muội phàm nhân ngu xuẩn kia thôi, không phải sao?”
Lý Cảnh Lung không ngừng thở dốc.
“Hỏi xong chưa?” Quắc Quốc phu nhân nói, “Nếu không còn cần hỏi, ta sẽ xuống tay.”


Tâm niệm Lý Cảnh Lung thay đổi thật nhanh chỉ muốn kéo dài thời gian, Quắc Quốc phu nhân nói: “Kéo dài không có ích lợi gì, Lý trưởng sử, đây là ta dùng pháp thuật mở ra chỗ này, dù các ngươi có thoát được khỏi lồng giam, không có pháp thuật của ta dịch chuyển đi thì sẽ mãi mãi không rời khỏi huyết trì này được.”


Nói xong, nàng ta hướng về phía Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung dường như ngừng thở.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hồng Tuấn run giọng.


“Rút gân ngươi, lột da ngươi.” Quắc Quốc phu nhân nói, “Đem ngươi lăng trì trước mặt Lý trưởng sử. Trước cắt da đầu ngươi xuống, lột bỏ gương mặt xinh đẹp này, sau rút khô máu ngươi, cuối cùng nuốt chửng hồn phách, hóa thành ngươi rồi lăng trì thượng cấp của ngươi, đồng liêu của ngươi, thấy thế nào?”


Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung: “…”


Chốc lát chỉ còn tiếng hít thở trong sơn động, Quắc Quốc phu nhân giơ tay, khiến thân thể Hồng Tuấn bị nhấc lên theo. Phân phó mà nói, “Còn chưa nhìn qua pháp bảo của ngươi, mang đến để ta nhìn xem, phi đao của ngươi hình như rất sắc bén. Bá Hạ, đem pháp bảo của hắn đến.”


Bá Hạ hóa thân thành người, hai tay dâng lên pháp bảo của Hồng Tuấn.
“Là dùng thanh phi đao này, vẫn là…” Quắc Quốc phu nhân nhìn thoáng qua miếng lông Khổng Tước bằng ngọc bích, mặt biến sắc.


“Ngươi…” Quắc Quốc phu nhân nhìn Hồng Tuấn, vẻ mặt sững sờ, run giọng, “Pháp bảo này từ đâu mà có? Ngươi… chẳng lẽ ngươi là người của Diệu Kim cung?”
Hồng Tuấn không chớp mắt chăm chú nhìn Quắc Quốc phu nhân.


“Dám đụng vào ta.” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Cha ta sẽ đem ngươi đốt thành tro!”
Quắc Quốc phu nhân bỗng nhiên cười một trận vừa thê lương vừa cường điệu.


“Ha ha ha —— ngươi cho rằng lão nương sẽ sợ hắn sao?!” Quắc Quốc phu nhân cười nhạo nói, “Chỉ là bại tướng dưới tay. Để ta gửi xương cốt ngươi đem lên núi Thái Hành, xem hắn sẽ làm gì?”
Quắc Quốc phu nhân nhặt lên một thanh phi đao, lạnh lùng chăm chú nhìn Hồng Tuấn.


“Dừng tay!” Lý Cảnh Lung nói, “Quắc Quốc phu nhân!”
“Còn muốn nói gì?” Quắc Quốc phu nhân hít một hơi, hai mắt nhắm lại, nói, “Các ngươi đều trốn không thoát, Lý Cảnh Lung, ngươi không thể thuyết phục một mẫu thân tha thứ cho hung thủ giết chết hài nhi nàng ta đâu.”


“Đều là ta làm.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi đã cùng phụ thân Hồng Tuấn có quen biết, để hắn ngửi Ly Hồn Phấn, quên đi tất cả, thả hắn đi không phải tốt hơn sao?”
Quắc Quốc phu nhân quay đầu, nhìn chăm chú Lý Cảnh Lung.


Lý Cảnh Lung: “Mặc dù không biết các ngươi từng có quá khứ thế nào, nhưng oan gia nên giải không nên kết, ngươi lăng trì ta, buông tha hắn, bớt đi một địch nhân, chẳng phải là tốt hơn?”


Quắc Quốc phu nhân gằn từng chữ: “Lý Cảnh Lung, ngươi có biết cha ruột hắn đã làm gì không? Nếu như ngươi như biết, sẽ không dám nói như vậy.”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Phụ thân của hắn, giết muội muội ta.” Quắc Quốc phu nhân trầm giọng nói, “Hôm nay có thể tính toán tất cả đều trong tay ta.”


Hồng Tuấn: “!!!”
Quắc Quốc phu nhân cầm lấy phi đao, Hồng Tuấn cố nghiêng đầu, chỉ muốn liều mạng dùng toàn bộ khí lực đem phi đao gọi về, một đao cắt đứt yết hầu Quắc Quốc phu nhân. Nhưng toàn thân pháp lực đã hút kiệt, ngay cả một chút khí lực cũng không có.


Mà đúng lúc này, một chiếc nhẫn trên tay Quắc Quốc phu nhân đột nhiên phát sáng. Nàng dừng động tác, chần chừ, rồi lại lấy phi đao rạch một đường trên tay Hồng Tuấn, kéo thành một vết thương máu tươi ứa ra.
Hồng Tuấn đau đến hô to một tiếng.


Quắc Quốc phu nhân sai bảo ba con yêu quái, “Bá Hạ đi đưa tên Thổ Hỏa La kia đến đây, Nhai Tí cùng Toan Nghê trông chừng bọn hắn, không được để bọn chúng chết, ta sẽ quay lại ngay.”


Ba con yêu quái gật đầu vâng mệnh, chiếc nhẫn trên tay Quắc Quốc phu nhân sáng lên, nàng ta giơ ngón trỏ cùng ngón giữa, phi thân lên vẽ ra một đạo phù chú, phù chú lóe sáng,  “ông” một tiếng nàng ta biến mất không thấy tăm hơi.


Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú động tác của Quắc Quốc phu nhân, lại mệt lả nên không ngừng run rẩy, Hồng Tuấn giương mắt cả hai đối mặt với nhau. Nhai Tí đi về phía hắn, một đầu gối đè lên bụng Hồng Tuấn. Hồng Tuấn ho khan tức thở, toàn thân đau đớn co rút, lôi theo xích sắt ngã trên mặt đất.


“Muốn ăn gì không?” Nhai Tí túm tóc Hồng Tuấn, lôi hắn từ dưới đất lên, nói “Nuốt dao được không?”
Hồng Tuấn thở dốc, một tên khác tên gọi Toan Nghê nói: “Đừng có giết hắn!”
“Cái người Thổ Hỏa La kia là của ta.” Nhai Tí nói, thả Hồng Tuấn xuống.


Bụng của hắn vẫn còn vết thương cháy đen do hỏa cầu gây ra, loạng choạng đến bên cạnh huyết trì, máu ngấm vào, hắn kêu đau một tiếng.


“Ta đi.” Người áo đen tên gọi Bá Hạ nói, sau đó mang theo một giọt trong huyết trì, “bá” một tiếng hóa thành ngọn lửa đen, bắn về pháp trận trên đỉnh động, cứ thế biến mất.


Lý Cảnh Lung nhìn động tác của Bá Hạ, lúc đó Toan Nghê chú ý tới Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung dời tầm mắt, nhưng Toan Nghê vẫn phát hiện ra, đi tới.
“Đừng đánh hắn!” Hồng Tuấn nằm nghiêng trên mặt đất, khó nhọc nói, “Hắn là phàm nhân!”


Toan Nghê cười lạnh, mở cửa lồng. Lý Cảnh Lung định xuất thủ công kích Toan Nghê, Toan Nghê phun ra một đám khói đen, cuốn lấy Lý Cảnh Lung, hắn không thèm động thủ chỉ ném Lý Cảnh Lung vào tường. Lưng Lý Cảnh Lụng đập vào vách động lập tức ngất đi. Hồng Tuấn quát to một tiếng, Lý Cảnh Lung ngã mạnh xuống bên cạnh hắn.


Toan Nghê cười nhạo nói: “Phế vật.”
Hồng Tuấn mở to hai mắt, trông thấy Lý Cảnh Lung mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ra, đọng lại trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Toan Nghê lười nhác ném Lý Cảnh Lung về lồng sắt, quay người rời đi, đi tới một chỗ cao trong hang, đến sau cột đá làm cái gì không biết.


Hồng Tuấn vươn tay muốn dò mạch đập Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung lại trở tay, cầm lấy ngón tay hắn, mở mắt ra hiệu im lặng.
Hồng Tuấn tạm yên lòng, hắn cách Lý Cảnh Lung chưa đầy một thước, hai người nằm nghiêng trên mặt đất nhìn nhau, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng bể máu kia cuồn cuộn rung động.


Trong mắt Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung không nhúc nhích chăm chú nhìn hắn, thời gian như ngừng lại, nhưng thực tế vẫn đang dần trôi, vì hắn trông thấy hai mắt Lý Cảnh Lung phiếm hồng, cổ họng khẽ động, hiển nhiên đang cố gắng nín nhịn. Một giọt lệ dọc theo mũi chầm chậm nhỏ xuống, hòa lẫn với máu tươi.


Môi của hắn khẽ nhúc nhích, khẩu hình đó là…
Thực xin lỗi…
Hồng Tuấn cố gắng nặn ra một nụ cười, trông thấy Lý Cảnh Lung phải chịu đựng như vậy, vết thương trên người dường như chẳng xá gì.
Một lát sau, Hồng Tuấn nói với Lý Cảnh Lung: “Chúng ta vẫn còn sống.”


Lý Cảnh Lung gật gật đầu, nhìn về phía Nhai Tí bên ngoài huyết trì, cùng Toan Nghê đã đi đến chỗ đất cao. Hiện tại không biết A Thái ở đâu, trước hết cứ nghĩ biện pháp tự xoay xở đã.
“Ta có thể làm gì?” Lý Cảnh Lung hạ giọng thật thấp hỏi.
Hồng Tuấn nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đâu?”


Hai người nhìn về một xó xỉnh khác, thấy Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn. Thực tế từ lúc Hồng Tuấn đến đây, hai người kia không nói một lời, dường như hôn mê bất tỉnh.
Lý Cảnh Lung nói rất nhỏ: “Hồ yêu hút hết pháp lực bọn họ, đều ngất cả.”


Hồng Tuấn đột nhiên nhớ ra vì Lý Cảnh Lung là người phàm, nên Quắc Quốc phu nhân không hút được gì cả.
“Ngươi có thể cầm được phi đao sao?” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Đánh lén bọn chúng?”
Lý Cảnh Lung nâng tay phải lên, ra hiệu Hồng Tuấn nhìn qua.


Đầu ngón tay của hắn đã bị bẻ, gãy ngược về sau trong rất kinh khủng.
Hồng Tuấn nhìn thấy cảm thấy thực đau lòng, Lý Cảnh Lung lắc đầu, nói: “Không đau nữa rồi, đừng sợ, trước tiên băng bó vết thương trên tay ngươi đã.”


Hồng Tuấn nhỏ giọng nói: “Chờ thêm chút nữa, không chừng ta có thể hồi phục pháp lực, gọi phi đao trở về, có hy vọng hơn.”
“Cần bao lâu?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Quắc Quốc phu nhân chắc sẽ trở về rất nhanh.”


Hồng Tuấn chưa hề gặp qua tình trạng toàn thân mất đi pháp lực thế, chờ thật lâu, tu vi vẫn không khôi phục chút nào, cả người mềm nhũn, chỉ sợ sau này không dùng được pháp thuật nữa.


Chắc sẽ không xảy ra đâu… Hồng Tuấn tự an ủi. Trọng Minh dạy hắn cách sử dụng pháp bảo có nói, linh khí từ trong linh mạch tự sinh ra, liên tục sinh sôi không ngừng, chỉ cần bỏ thời gian tu luyện, sẽ mãi mãi không biến mất.
“Ta không biết.” Hồng Tuấn lo nghĩ nói.


Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn cứ an tâm, không cần nóng vội, lấy hai đoạn ngón tay phải bị gãy, nhẹ nhàng nắm chặt tay hồng Tuấn, nói, “Giúp ta một chút… Nhờ ngươi.”
Hồng Tuấn nhìn hai ngón tay của hắn bị gãy, thực sự không đành lòng. Lý Cảnh Lung ra hiệu đừng sợ.


Hồng Tuấn chần chừ một lát, đành phải cầm lấy hai ngón tay thon dài của Lý Cảnh Lung, vặn ngược lại, phát ra một tiếng kêu răng rắc.
Lý Cảnh Lung đau đến suýt ngất đi, tay trái ôm chặt tay phải, người cong lại, há mồm thở dốc, qua lúc sau mới thấy đỡ, toàn bộ quá trình hắn không kêu một tiếng.


“Còn đau không?” Hồng Tuấn lo lắng hỏi.
Lý Cảnh Lung cố gắng động đậy tay, thấp giọng, “Gãy đốt ngón tay, chỉ miễn cưỡng cử động, không làm được gì.”
Hơi thở của hắn bình ổn lại, lại hỏi: “Hồng Tuấn, ta nhớ ngươi đã nói, trong cơ thể ta có Tâm Đăng phải không? Còn nhớ không?”


_____________________________
Tuyệt cảnh nghịch tập: Tập kích trong cảnh khốn cùng