Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 78

~•~•~Quay lại hiện tại.

Nó đưa Zun về nhà rồi tự mình cũng về nhà mình. Bước vào nhà nó đã thấy bọn hắn lại cười vui vẻ. Đúng là bọn họ không bao giờ phải lo âu cái gì hết nhỉ. Lúc nào cũng có thể cười nói. Thấy nó bọn hắn liền ngừng cười nhưng nó không quan tâm. Nó lên lầu tắm rửa may sao nó không có bị thương mà chỉ bị bầm tím vài chỗ thôi, thay áo quần nó lại xuống lầu. Bọn hắn vẫn giữ im lặng từ khi nó về. Nó đi qua bọn họ chuẩn bị ra ngoài thì Zin vội vàng hỏi:

Chị, chị đi đâu vậy, còn chuyến bay qua Mĩ n....__Zin chưa nói xong bị nó ngắt lời.

Mai tôi sẽ bay, còn giờ tôi muốn đi gặp "bạn trai" tôi, được chưa__nó nói rồi bỏ đi thẳng, thật ra nó chẳng đi gặp bạn trai nào cả. Còn lại bọn hắn ai cũng để ý đến hắn.

Không cần nhìn tớ__hắn biết bọn bạn quan tâm tới tâm trạng mình nhưng là hắn vẫn giả lơ. Tâm trạng của hắn bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ "chán ghét", đúng hắn chán ghét nó hiện tại.

Cậu không sao chứ???__anh hỏi hắn.

Tớ thì sao chứ, cô ta với tớ không có quan hệ gì, cô ta đi gặp ai là quyền của cô ta__hắn nói nhưng lực ở tay nắm tách trà lại tăng như muốn bóp nát ngay cái ly tức khắc.


Vậy cậu cũng kiếm bạn gái mới đi__cậu nói nửa đùa nửa thật, nào ngờ hắn lại đồng ý.

Được__hắn gật đầu đồng ý rồi gọi điện cho ai đó, lát sau hắn đứng dậy nói:

Bây giờ tớ sẽ đi chơi, các cậu nếu muốn đi cùng thì hãy thay đồ đi__hắn nói rồi đi vào phòng thay đồ

Sau khi thay đồ tất cả đều tập trung ở phòng khách:

Hai cậu không đi sao???__cậu nhìn Zin và Hana hỏi.

Không, tớ mệt__Zin và Hana không hẹn mà cùng nói một câu.

Vậy ở nhà trông nhà nhé, tụi tớ đi đây__cô cười cười nói. Thế là cả đám đi chơi còn Zin và Hana ở nhà.


Bọn hắn đi chơi đến tối tầm 6h30 tối thì chạm mặt nó ngay ngoài đường. Nó lại đi với một thằng con trai khác không phải cái tên lúc trước. Nó cũng thấy bọn hắn, bên cạnh hắn còn có một đứa con gái như người không xương đang bám chặt vào hắn, nhưng rồi nó lại đưa tay ôm tay của cậu con trai bên cạnh nhìn cậu ta cười, cậu ta cũng cười đáp trả nó. Hắn thấy cảnh đó tức giận nói:

Đi về__hắn nói rồi lôi người bạn gái đang ôm hắn đi, lúc đi ngang qua nó hắn nói chỉ đủ để nó nghe:

Đồ con gái không biết xấu hổ

Bọn bạn hắn cũng nhìn nó với đôi mắt xem thường, còn anh là nhìn nó với đôi mắt thất vọng. Đợi bọn hắn đã bắt taxi đi hẳn nó buông tay cậu con trai ra rồi nói:

Cảm ơn cậu đã giúp tôi, bây giờ cậu có thể đi__cậu con trai đó cúi đầu với nó rồi đi, thật ra cậu ta cũng là một điệp viên tình cờ nó gặp khi đi ngoài đường cùng nhau đứng nói chuyện vài câu. Lúc bắt gặp thấy hắn bên cạnh còn có một người con gái ôm hắn, nó cảm thấy tim mình như có hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua, rất đau. Nhưng hắn như vậy nó càng quyết tâm rời xa hắn để cho hắn hạnh phúc. Rồi bất chợt nó quay sang cậu con trai nhờ cậu ta đóng giả bạn trai mình và cậu ta cũng đã đồng ý. Mọi chuyện là như vậy đó. Cậu thanh niên kia đi rồi, nó cũng đứng bần thần ra đo nhìn theo hướng hắn vừa đi. Từ trong túi áo khoác nó rút ra một tấm ảnh. Bức ảnh là của một người con trai nó yêu, không sai là ảnh của hắn khi chụp ở biển một mình, nó đã đi rửa ảnh này và khi nào cũng để trong người. Nhìn hắn trong ảnh thật đẹp kèm với nụ cười như thiên sứ, nó đã làm tổn thương người thiên sứ đó. Tay cầm ảnh của nó bất chợt run lên, đầu toát đầy mồ hôi lạnh, bụng truyền tới cơn đau. Căn bệnh nó tái phát. Bác sĩ nói bệnh của nó đang di căn đi sang vùng khác nếu không chữa trị sớm nữa thì khó có thể cứu vãn được. Nó ôm bụng, phải làm sao giờ, trong người nó hiện không có thuốc uống. Nhìn quanh rốt cuộc nó phát hiện bên kia đường có một tiệm thuốc tây. Nó một tay nắm chặt bức ảnh của hắn một tay ôm bụng đi qua đường, ở đường này xe cộ qua lại cũng không nhiều. Nhưng nó mới đi qua được nửa đường thì...

"Bíp....bíp...".....


"Kéeeeet.....".....

"Rầm"

Một chuỗi sự việc xảy ra mà không ai ngờ đến. Nó bị xe tông đập đầu xuống đường, máu chảy ra rất nhiều. Xe tông nhưng tay nó vẫn nắm chặt bức ảnh của hắn. Trước lúc nhắm mắt ở khóe mắt nó còn rớt ra một giọt nước mắt mặn chát hòa cùng với màu đỏ của máu. Ý thức của nó dần mơ hồ, mắt nó nhắm nghiền chỉ nghe loáng thoáng lời của người dân bủa vây quanh nó xem.

"Mau gọi cấp cứu"

~•~•~

Tại bệnh viện.

Tránh đường làm ơn tránh đường__một đoàn bác sĩ cùng y tá chạy theo một chiếc à không cùng lúc có hai chiếc xe đẩy đẩy hai người con gái nằm trên hai chiếc xe đẩy khác nhau đều là bị tai nạn giao thông hướng đến hai phòng cấp cứu cạnh nhau. Một trong hai người con gái đang thở ô xi là....nó. Nó được vào phòng cấp cứu không bao lâu thì ở đại sảnh bệnh viện có hai người con trai chạy vào, không ai có thể ngoài Zin và Hana. Hai cậu gọi điện cho nó thì cảnh sát lại bắt máy, sau khi biết nó bị tai nạn hai cậu liền chạy đến bệnh viện ngay. Trong lòng họ đang run sợ, sợ nó sẽ không qua khỏi.


Cô, cô cho cháu hỏi người gặp tai nạn vừa được đưa vào đang ấp cứu ở đâu ạ__Zin bắt tay một cô y ta hỏi.

Cậu đi thẳng xong có một con đường rẽ trái là tới__cô y tá nói. Zin nói cảm ơn rồi cùng với Hana chạy theo hướng cô y tá chỉ. Bọn họ tới nơi thì phòng cấp cứu vẫn đang đèn đỏ. Cậu( Zin) và Hana chỉ có thể ngồi xuống ghế đợi và cầu mong nó không xảy ra chuyện gì.

"Tinh" tiếng đèn xanh của một phòng cấp cứu mở, vác sĩ bước ra. Zin và Hana liền bật đứng dậy giữ tay người bác sĩ hỏi, giọng nói trở nên run run:

Bác sĩ người vừa được cấp cứu vì tai nạn giao thông sao rồi ạ.

--Xin hỏi các người là người nhà của cô ta???__ông bác sĩ nhìn hai người thanh niên trước mắt hỏi. Hai cậu gật đầu, thì nhận lại là ánh mắt chia buồn của ông bác sĩ:

Bệnh nhân đã bị tử vong do mất máu nhiều khi trên đường đến đây, xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không được, theo nguyện vọng của người trước lúc chết chúng tôi cho chuyển tới nhà xác chuẩn bị hỏa táng, mời hai cậu tới nhận tro cốt, xin chia buồn__ông bác sĩ nói. Hai người như không tin vào tai mình, nó chết rồi sao??? Không thể nào, tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao???

Ông bác sĩ chỉ biết lắc đầu với họ, khi người thân mình chết ai cũng sẽ vậy và ông cũng đã quá quen với tình cảnh này khi làm bác sĩ.

Zin và Hana đứng bất động ngay trước phòng cấp cứu ánh mắt vô định. Khi chấp nhận được sự thật, hai người cũng chỉ có thể tới nhận tro cốt của nó trong một cái bình sứ. Mà trong căn phòng cấp cứu khác vẫn đang diễn ra một cuộc phẫu thuật cho một người con gái khác cũng gặp tai nạn giao thông. Chính hai người cũng không biết, một lúc đều được đưa vào bệnh viện cấp cứu hai người con gái đều gặp tai nạn giao thông.