Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 71

Bước từ trên lầu đi xuống, nó muốn kiếm thứ gì lót dạ ngay lúc này. Tuy là không muốn ăn nhưng tránh để bụng réo vì tối hôm qua đến trưa nay nó chưa ăn gì nên nó mới đi kiếm đồ ăn lót dạ. Đi xuống tới dưới lầu thì nó thấy bọn bạn hắn ngồi đó, khuôn mặt nó trở nên lạnh lùng. Nó không muốn quan tâm đến sự tồn tại của bọn họ. Nó lướt qua bọn họ đi vào phòng bếp bắt đầu nấu mì xào ăn, lúc này ngoài phòng khách có người nói rất to dường như là muốn cho nó nghe thấy: 

Cô ta có biết Ken vì cô ta mà bị bệnh nặng không vậy???__là giọng nói của Cậu. 

Nói làm gì loại người đó cũng vô ích, ngay cả Kan cậu ấy cũng không ưa gì cô ta nữa rồi mà__cô nói. Đáng nhẽ những lời nói của bọn họ sẽ không kích động đến nó đâu, nhưng vế sau câu nói của cô đã kích động đến nó. Kan, anh trai nó, không ưa gì nó. Chiếc vá trên tay nó rơi xuống đất kêu lẻng kẻng khiến người ngồi ngoài phòng khách chú ý đến. Nó đứng bất động nhìn cho đến khi: 

--Chị sao vậy???__Zin chạy vòng từ ghế sofa đến gian phòng bếp hỏi nó. Lúc này nó mới hoàn hồn lại, giọng lạnh trả lời: 

Không sao__nó cúi xuống nhặt cái vá lên bỏ vào chậu rửa, lấy cái vá khác ra. Tắt bếp nó lấy vá múc phần mì xào ra dĩa và đem tới bàn ngồi. Lúc này Hana và bọn bạn cũng tới phòng bếp xem tình hình nhưng có vẻ không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đứng nhìn nó..... ăn mì. Cảnh này trông rất giống như người đầy tớ và chủ. 


Nó múc một thìa mì mới đưa lên tới miệng chưa kịp ăn thì vứt ngay cái thìa xuống dĩa, tay bịt miệng lại bật dậy đẩy ghế chạy lách qua bọn họ chạy lên lầu. Ai cũng trố mắt trước hành động này của nó trừ Zin và Hana. Nó bị sao vậy??? Đây là câu hỏi mà ai không biết chuyện gì cũng tự hỏi mình. 

Còn Zin và Hana lo cho nó lắm, ai cũng muốn lên lầu xem nó ra sao nhưng sợ bọn họ nghi ngờ nên không có giám lên lầu. Bọn họ chỉ có thể lo cho nó trên lầu thôi. 

Cô ta bị sao vậy???__cậu nhíu mày hổ, mặc dù cậu biết sẽ không có đáp án. 

Không có gì đâu__Zin nói. 

--Cậu biết chuyện gì sao???__ang nhìn Zin hỏi chứ không sao Zin biết là không có chuyện gì. Zun biết mình hơi quá lố nên giả vờ thản nhiên nói: 


--Nhìn chị ấy vẫn khỏe mà, có chuyện gì đâu__nói rồi cậu quay lại nhìn cậu và cô nói: 

Lần sau nếu muốn giữ mạng sống thì các cậu nên im miệng lại nếu không__Zin nói rồi giơ nắm đấm lên gằn giọng nói tiếp: 

--Nắm đấm của tớ không nể tình bạn đâu. 

--Nào, nào sao dữ vậy. Chuyện đâu còn có đó. Đã không có chuyện gì thì chúng ta đi siêu thị mua vài món đồ về nấu cháo cho Ken đi, tiện thể giải hòa trong nhóm ta luôn__Nhỏ nói.


--Nhưng ai trông nom Ken giờ__Cô nói. 

--Cậu ấy ngủ say nên sẽ còn lâu mới tỉnh, ta đi một lúc rồi về__Hana nói rồi nháy mắt với Zin, Zin chẳng hiểu ý Hana nháy mắt là gì??? Nhíu mày nhìn, cái nhíu mày này của cậu cũng đủ khiến cho Hana hiểu cậu không hiểu cái gì. Hana lắc lắc đầu vẻ chán nản, thông minh một đời mà dốt trong một phút. Hana ghé sát tai Zin nói nhỏ: 

"Đi đi, em nghĩ chị Băng cũng muốn thăm Ken lắm đó" 

Nói đến đây Zun cũng đã hiểu, để không gian riêng cho nó và hắn. 

--Thôi được chúng ta đi một lúc rồi về__Zin nói, thế là cả bọn cùng kéo nhau đi siêu thị. 

Nó đi lên lầu nôn khan một trận xong thì mệt lả cả người, lấy ra hai viên thuốc uống vào. Nó hy vọng hành động lúc nãy của nó không khiến cho những người kia nghi ngờ. Tuy họ không nghi ngờ gì cũng khiến cho nó có chút thất vọng nhưng điều đó không phải nó muốn sao, nó làm mọi cách để giấu giếm căn bệnh của mình, làm mọi cách để bọn họ hận nó thì nó còn có thể mong chờ gì nữa. Sự thương hại từ họ sao??? Không thể nào có chuyện đó xảy ra được. Nó lắc đầu không muốn nghĩ nữa. Xong xuôi đâu đó nó lại xuống dưới lầu nhưng không thấy bọn người kia đâu. Đúng lúc này điện thoại của nó có tin nhắn đến, là của Zn. Nó nhíu mày, cậu ta đi đâu rồi mà phải nhắn tin cho nó chứ. Rốt cuộc nó cũng mở tin nhắn ra đọc, nội dung tin nhắn như sau: 


"Ckj, e cùg với ~ n` kja dj sjeu tkj ruj, ckj có tkể vào tkam Ken ruj đấy, e bjet ckj lo cko cau ay mừk" (Chị, em cùng với những người kia đi siêu thị rồi, chị có thể vào thăm Phong rồi đấy, em biết chị lo cho cậu ấy mà)__đọc xong tin nhắn nó cũng hơi ngớ người. Bạn bè thân thiết kiểu gì mà bạn đau còn rủ nhau đi siêu thị chứ. Thật là lạ ghê. Nó bấm máy nhắn tin gửi lại cho Zin: 

"Noj nkam j z" (nói nhảm gì vậy)__sau khi nó gửi tin này đi thì cũng không có tin của Zin gửi lại nữa. Nói là vậy nhưng nó lại nhìn đến cánh cửa phòng hắn, chần chừ một lúc nó cũng tới gần cánh cửa. Mở ra nó thấy hắn đang nằm trên griường đầu toát đầy mồ hôi. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn nó rất là đau lòng. Nó tiến tới cái ghế nhỏ đặt gần giường hắn, có lẽ cái ghế này là bọn bạn đặt ở đây ngồi túc trực hắn ấy mà. Đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt hắn nhưng nó sợ, không phải sợ hắn tỉnh mà là nó sợ nó không kìm được lòng mình mà nói hết mọi điều cho hắn biết. Đã tốn công sức nhiều như vậy nó không muốn vì một việc nhỏ như này mà phá hỏng tất cả. Không thể được. Nó bất lực buông thỏng bàn tay xuống. 

--Nước....__bất chợt hắn nói làm cho nó giật mình, nó tưởng hắn đã tỉnh lại nhưng thật ra hắn chỉ là đang nói mê sảng. Nó rót một cốc nước trên cái bàn bên cạnh chỗ mình ngồi rồi giúp hắn uống, lúc này nó mới đụng vào hắn mới biết hắn nóng như thế nào, hắn sốt cao quá. Nó nhìn quanh phòng một lúc rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay nó có một cái khăn ướt. Nó giúp hắn lau mồ hôi trên mặt rồi lại đi giặt khăn lần nữa, cuối cùng nó gấp khăn lại rồi đắp khăn lên trán hắn. Nó ngồi ngắm hắn ngủ, trông hắn ngủ thật ngon. Nó đưa tay vén vài sợi tóc của hắn đang che mắt ra, nó nhìn hắn nói: 

--Anh hãy mạnh mẽ lên, anh vì cớ gì phải hành hạ mình như vậy chứ. Chỉ cần một mình em đau là được rồi.....anh chóng khỏe nhé. 

Chợt lúc này điện thoại hắn đổ chuông, nó nhìn chiếc điện thoại. Chuông đổ vài lần thì tắt máy chứng tỏ nguời đầu dây bên kia không có tính kiên nhẫn. Màn hình điện thoại hắn hiện lên hình nền của một người con gái, người đó không phải nó sao??? Nó nhướn mày nhìn cái điện thoại một lúc thì cầm điện thoại lên. Trong ảnh nó cười thật tươi không có vướng bận cái gì cả. Nó nhìn ảnh rồi lại nhìn hắn, cuối cùng nó quyết đinh xóa hết ảnh của nó trong máy hắn đi. Cũng may điện thoại của hắn không có khóa màn hình, nó chọn ảnh có nó trong đó và xóa đi. Như vậy hắn sẽ không bận tâm đến nó nữa đi.Đã muốn quên thì không nên giữ thứ gì thuộc về người đó cả. Khoan, chiếc khuyên tai nó tặng hắn??? Hắn vẫn còn đang đeo, phải làm sao để hắn vứt đi??? Nó nhìn nhưng thôi, mặc kệ đi, có lẽ hắn hận nó thì sẽ tháo chiếc khuyên tai đó sớm thôi. Nó đứng dậy ra ngoài khép cửa phòng hắn lại rồi xuống phòng bếp, nhìn dĩa mì xào trên bàn nó nhớ lại lúc nãy mới ngửi thấy mùi dầu xào thức ăn nó đã thấy buồn nôn. Nó đem dĩa mì đổ vào thùng rác rồi để dĩa vào bồn rửa chén