Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 68

Nó đi ra khỏi quán thì cũng không biết đi đâu chỉ là đi lang thang trên đường cách không xa lắm quán nó vừa đi ra, như nghĩ ra được gì đó nó rút điện thoại đã tắt nguồn từ sáng ra mở nguồn điện thoại lên như định gọi cho ai đó. Mới mở nguồn lên đã thấy 5 cuộc gọi nhỡ. Nó nhăn mày, mới sáng mà ai gọi nhiều vậy??? Kích vào xem, toàn là hắn gọi. Hắn gọi làm gì mà lắm vậy??? Nó suy nghĩ nhưng rồi cũng không gọi lại, nó gọi cho một số khác không lưu tên, mà cũng không hẳn cái số này không lưu tên mà những số khác trong máy nó cũng không lưu tên, nhưng mà nó có thể nhớ tất cả chủ nhân của số máy đó. 

"Alô, em nghe"__người bên đầu dây kia nói, là giọng con trai. 

--Zin, em cho một người con trai tầm tuổi chị đến đường xxx nhé, phải là người có thể giữ kín mọi chuyện, chị cần gấp__nó nói, hóa ra gọi Zin. 

"Chị có chuyện gì vậy???"__Zin hỏi. 

--Em không cần biết__nó nói giọng dường như lạnh đi. 

"Thôi được rồi, em đã biết"__Zin nói, nó cũng tắt máy ngay sau đó. Sau 5 phút có một thanh niên cũng đẹp trai tới gần nó hỏi: 

--Bạn có phải là Thiên Băng ko??? 

*Gật đầu* nó gật đầu thay câu trả lời. 


--Mình là được anh Zin gọi tới giúp bạn, mình tên Thiên__Thiên cười nhìn nó nói. 

Tôi muốn bạn đóng giả làm bạn trai tôi__nó giọng không lạnh không nóng nói. Thiên ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý, vì Zin bảo phải nghe theo lời nó. 

Tất nhiên chuyện này chỉ có tôi và cậu biết__nó nói. Đúng lúc này điện thoại của nó lại đổ chuông, là hắn gọi. Nó chần chừ một lúc rồi cũng bắt máy: 

--Alô. 

"Em đang ở đâu vậy? Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta gặp nhau được chứ???"__hắn đầu dây bên kia nói. 

--Tôi mắc việc rồi__nó nói, nó đã bắt đầu đổi cách xưng hô, còn hắn thì cứ tưởng nó vẫn là đang giận hắn việc ngày hôm trước. 

"Gặp một lúc thôi cũng không được sao???"__hắn lại hỏi. 

Không được__nói rồi nó liền cúp máy. Nó lấy tay xoa xoa mi tâm, nó cảm thấy thật đau đầu. Nó nhìn lơ đãng đi chỗ khác chợt nhìn thấy nhóm bọn hắn đã đi ra khỏi quán cafe từ khi nào, mà hướng bọn hắn đang đi lại là đi về phía nó đang đứng cùng cậu thanh niên đó. Làm sao đây??? Nó nghĩ. Rồi nó quyết định làm một việc, nó không biết làm như vậy đúng hay là sai nhưng hiện tại việc đó là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, tất cả không phải nên chấm dứt hay sao??? Nó choàng tay lên cổ Thiên rồi kéo lại gần mình, mặt đối mặt khiến cho cậu một phen hết hồn. 

--Hãy đứng yên__nó nói. 

Hành động của nó đã lọt vào mắt bọn hắn, nhưng trái ngược với sự thật thì bọn họ lại nghĩ nó ôm hôn một người ngay ở ngoài đường. 

Cái gì đây??? Đây là việc bận của nó sao??? Hắn nghĩ rồi bước chân thật nhanh về phía nó, bọn bạn cũng đi theo phía sau. 

Em làm gì vậy???__hắn nói, nó giật mình chỉ là giả nhưng vào mắt người khác là nó giật mình là thiệt, như kiểu làm việc xấu bị người ta phát hiện vậy. Nó mở to mắt nhìn hắn, không nói gì. 

Đây là việc bận của em sao??? Em không thể gặp tôi vì đi với người khác sao???__hắn hỏi nó. Nó im lặng một lúc thì quay ra nhìn Thiên nói:

Anh về trước đi, em nói chuyện với người này một lát__Thiên biết là nó đang giả vờ thân mật với cậu, cậu gật đầu rồi chào nó bắt một chiếc taxi rời đi. 


--Anh hỏi em, cậu ta là ai???__hắn hỏi, hắn hy vọng nó cho hắn một lời giải thích thỏa đáng. 

--Chúng ta nên kết thúc__nó không trả lời vấn đề của hắn, giọng không nóng không lạnh nói.

--Em là đang giận anh nên nói thế sao???__hắn hỏi, hắn sợ, hắn thật sự sợ nó nói là sự thật. 

--Anh không thấy sao??? Tôi ôm hôn một người khác trước mặt anh là giả sao??? Hay là mắt anh bị mù???__nó hỏi. 

--Em là đang đùa rồi, chuyện này anh không thấy vui đâu, em đừng đùa nữa__hắn vẫn không muốn tin lời nó nói. 

--Không. Tôi nói là sự thật__nó khẳng định lời nói của mình. Nghe được lời khẳng định từ nó thì tai hắn bắt đầu ù lên, bầu trời trong xanh của hắn dường như mây đen kéo đến nhanh đến mức không thể ngừa kịp. Thấy hắn bắt đầu tin những gì mình nói thì nó nói tiếp: 

--Tôi đã chán anh rồi, anh chỉ là một món đồ chơi để cho tôi phá thôi__nó nói, câu nói của nó làm cho tim hắn bắt đầu vỡ vụn. Nó biết hắn đau, nhưng thà đau một lần còn hơn đau cả đời. 

--Cô nố là thật??? Cô chưa từng yêu tôi???__hắn tay nắm thật chặt nhìn nó hỏi. Đối diện với ánh mắt của hắn nó không giám nhìn, đôi mắt của hắn dường như muốn nhìn thấu tim gan nó vậy. Nó nhìn sang hướng khác chần chừ một lúc cũng nói: 

--Không. Anh chỉ là món đồ chơi qua đường. 


Nó nói làm cho hắn vừa đau vừa tức giận. 

--Cô....__hắn quá tức nên giơ tay lên định tát nó nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung vì câu nói của nó: 

--Anh định tát tôi ư???__nó nhìn thẳng hắn hỏi. Hắn im lặng, nó bật cười, một nụ cười không ai biết được trong đó là một sự chua xót. 

--Haha...thật nực cười. Trong đời tôi từ nhỏ đến lớn bị ăn cái tát đều là từ bạn từng thân cả người từng yêu có phải là quá đen hay không???__nó cười khẩy nói. Hắn hạ tay mình xuống nhìn nó nói: 

--Được cô đã vô tình thì tôi cũng vô nghĩa, chúng ta kết thúc__hắn nói rồi quay lưng bước đi, hắn cảm thấy cõi lòng mình thật đau. Sao có thể??? Ông trời sao lại đối xử với hắn như thế chứ??? Tại sao chứ??? Tại sao.... 

cô/em/cậu thật là vô tình__bạn hắn nghe được cuộc đối thoại của nó và hắn thì cũng tức giận cả nhóm đồng thanh, nó tại sao lại đối xử với hắn như vây chứ. 

--Không phải lúc tôi nói chấm dứt rồi sao các người lấy quyền gì trách cứ tôi__nó nhắc lại cho bọn hắn nghe. Bọn bạn hắn cứng họng không nói gì được, nhưng rồi anh là người nói lại nó: 

--Em thật là vô tâm, anh không ngờ mình lại có một đứa em trơ tráo như vậy__anh nói rồi bỏ đi, những ngườ còn lại cũng đi theo anh bỏ lại cho nó một ánh mắt xem thường.