Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 4: Trở về

Tại Anh Quốc 7:00pm.

Nó ngồi đối diện với người phụ nữ khoảng 35-40t nhưng thời gian ko làm bà ấy già đi và người đó ko ai khác là nữ hoàng Anh cũng là mama nó. Mama nó nói: Con hãy về Việt Nam đi.

Nó hỏi: Why? 


Mama nó trả lời: Mama muốn con lấy lại những thứ vốn thuộc về ta và gặp anh con nữa cũng đã 11 năm rồi.

Nó nói: Vâng, con muốn cùng sandy và Ema về. Mama nó ko nói gì chỉ "ừ" một tiếng rồi thôi.


Nó lên phòng ngồi vào ghế móc điện thoại ra nhắn cho hai con bạn. Nó nói: Mai về Việt 6h sáng. Hai con bạn nó chỉ "ừ"

Sáng:5h

Nó thức dậy ko phải nó ko muốn ngủ mà bởi vì nó ngủ ko quá 3 tiếng khi ngủ nó lại mơ thấy cái quá khứ ấy ko tài nào ngủ được. Nó bước vào phòng vệ sinh cá nhân khoảng 15 bước ra trong rất đẹp mắt với áo thung đen tay dày hình đầu lâu quần jean rách tai đeo khuyên tai hình cánh ác quỷ trong rất phá cách mang đôi giày cao gót khoảng 5,6 phân tôn lên đôi chân dài hơn siêu mẫu. Nó bước xuống cầu thang vào bàn ăn ông quản gia liền cung kính nói: Công chúa dùng gì ạ. Nó nói: sữa nóng. Ông quan gia hiểu ý đi làm cho nó li sữa nóng nhu đã yêu cầu. Uống xong li sữa cũng đã 5h30 nó bước ra cổng ngồi lên chiếc xe có hạng trên thế giới chỉ có 3 chiếc và 3 chiếc này thuộc về ba đứa tụi nó. Nó tới nơi đã thấy sandy và ema đứng đó. Hôm nay sandy mặt chiếc váy cúp ngực màu hồng phấn mang đôi giày búp bê cùng màu trong rất ư là dễ thương( nhưng mà thương ko dễ) trái ngược với sandy thì Ema trong cá tính nhỏ mặt áo cúp ngực màu vàng quần ngang đùi tôn lên đôi chân trắng ko ti vết mang đôi giày cao gót cao 5,6 phân. Cô và nhỏ thấy nó thì liền chạy lại nó. Nó ko nói gì chỉ bước đi cô và nhỏ cũng hiểu nên cũng bước theo nó lên máy bay mỗi người làm một việc nó thì nghe nhạc, cô thì đọc truyện, nhỏ thì ngủ.