Thích Không Thể Giấu

Chương 6

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Đinh Đinh đi rồi Doãn Hoan suy nghĩ một lúc, khi đó mặc dù ra nước ngoài có chút đột ngột, nhưng mà cô cũng là người bị hại mà.
Bị ba mẹ lừa, cô tìm ai để nói lý đây?


Bây giờ nhiều lần trải qua trăm ngàn đắng cay cuối cùng cũng đã quay lại, tên kia được lắm, còn ném sĩ diện của cô đi.


Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại lời của Đinh Đinh nói quả thật rất có lý, Lục Hoài Vũ cáu kỉnh với cô thì cô làm ầm lên, bản thân cũng thật nhát gan, trở về lâu như vậy mà cũng không dám đến trước mặt anh.


Nghĩ vậy  trong nháy mắt Doãn Hoan tỉnh táo lại, đưa tay tạo thành nắm đấm, trong lòng âm thầm cổ vũ cho bản thân.


Cô vén mái tóc bị gió thổi bay ra sau tai, đi từng bước đến chỗ của Lục Hoài Vũ. Vừa đi trong lòng vừa cân nhắc lát nữa nên nói gì để mở đầu, là chút thô bạo hay là chút dịu dàng đây.


Kết quả cô vừa đến trước mặt anh, còn chưa kịp mở miệng thì Lục Hoài Vũ đã ném một túi đậu phộng lớn còn vỏ vào trong ngực cô, nói một câu: “Bóc đi.” Sau đó không thèm để ý cô nữa.
Đầu chưa nâng lên, cũng không thèm nhìn cô một cái!


Doãn Hoan ôm túi đậu phộng ngẩn ngơ đứng nhìn động tác thành thạo nướng thịt xiên của anh.
Một lát sau Lục Hoài Vũ cảm thấy bóng dáng trước mặt  cứ đứng yên một chỗ không động đậy gì, anh ngẩng đầu khẽ nhướng mày, nhìn chằm chằm cô hỏi:
“Không bóc à?”


Doãn Hoan nhanh chóng xua tay giải thích: “Không phải, bóc đây bóc đây!”
Vì thế dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô ngoan ngoãn ôm bọc túi to ngồi bên cạnh im lặng bóc đậu phộng, vừa bóp vừa liếc  →nhìn anh một cách đầy oán giận, trên tay dùng sức vân vê đậu phộng giống như giận cá chém thớt.


Doãn Hoan thật sự không thể ngờ, lúc trước cô nói đi hướng đông Lục Hoài Vũ không dám đi hướng tây sao giờ lại biến thành như này rồi? Hai người bọn cô sao lại thay đổi thế này rồi? 


Doãn Hoan đang oán thầm trong lòng thì một mùi thơm thoang thoảng bay tới, từ sáng cô vẫn chưa ăn gì, giữa trưa bởi vì quá mệt nên cũng không ăn, bây giờ mùi vừa bay ra, bụng cô không nhịn được mà kêu lên.


Bọn Lâm Triệt dường như cũng ngửi thấy mùi thơm, giống như ong vỡ tổ chạy tới, đoạt những  que thịt xiên mới nướng trước mặt Lục Hoài Vũ.
Cô rướn cổ ra nhìn, thật sự một que xiên cũng không còn!


Doãn Hoan bĩu môi đáng thương nhìn về phía Lục Hoài Vũ, lông mi dài khẽ chớp vài cái, đôi mắt tròn đen láy mở to.


Đôi đồng tử đen láy của Lục Hoài Vũ cụp xuống, khóe mắt nhìn cô một cái, lông mi dài rậm che khuất đi đôi mắt, mặc dù anh không cười nhưng khuôn mặt điển trai vẫn đẹp như trước khiến cho người ta không thể rời mắt.


Doãn Hoan thở dài, nhìn bàn nướng bị giành nhau đến không còn gì thì suy sụp tinh thần, lại tiếp tục bóc đậu phộng, nhưng đáng tức giận nhất chính là Đinh Đinh không có nhãn lực lúc này cầm theo mấy cái xiên vừa giật được trong tay Lâm Triệt quơ quơ hỏi cô:


“Doãn Hoan cậu không đói bụng à, sao cậu lại không ăn vậy? Anh Vũ thật thần kỳ, làm gì cũng lợi hại như vậy, xiên thịt này so với đầu bếp năm sao còn ăn ngon hơn!”
Doãn Hoan: “………….. Mình không đói, các cậu ăn đi.”


Đinh Đinh nghe vậy lại đâm thêm một nhát: “Cậu không ăn thì tớ đây ->vậy thì tớ sẽ ăn toàn bộ.”
Khuôn mặt Doãn Hoan tươi cười.
Nhìn mọi người cầm que xiên, bụng của Doãn Hoan  càng biểu tình mạnh mẽ, cô chỉ có thể quay đầu không nhìn bọn họ, nghiêm túc bóc đậu phộng.


Đột nhiên một làn hương thơm bay tới, sau đó một cái khay chứa đầy đồ ăn đặt trước mặt cô, đôi mắt Doãn Hoan sáng ngời, chậm rãi ngẩng đầu.
Mà Lục Hoài Vũ vẫn giống như đứa trẻ đang giận dỗi, đặt cái khay cũng không nhìn cô, xoay người rời đi uống rượu cùng bọn Lâm Triệt.


Doãn Hoan nở nụ cười, đưa tay cầm một nắm rau cuộn rồi cho vào miệng.
Quả nhiên ăn rất ngon!
Vì thế cô quay lưng lại với mọi người giống như con chuột hamster sột soạt ăn, Đinh Đinh đứng trong đám người có chút áy náy nói:


“Chúng ta ở đây ăn uống lại để cho một mình Hoan Hoan làm việc, như vậy sao được? Nếu không thì tớ đi giúp cậu ấy vậy.”
Vừa dứt lời Lục Hoài Vũ ở bên cạnh đang ngậm điếu thuốc đột nhiên nở nụ cười, nói với cô ấy:
“Không cần quan tâm cậu ấy, chỉ mệt thôi chưa chết được.”


Mặc dù nói như vậy nhưng khi anh nhìn bóng lưng mềm mại của Doãn Hoan, trong ánh mắt lại tràn đầy sự cưng chiều cùng sung sướng, vẻ mặt mấy người  sáng suốt bên cạnh nhìn anh không nói nên lời.
………..


Sau khi ăn uống no nê tâm tình Doãn Hoan đương nhiên tốt lên, cô không những bóc đậu phộng mà ngay cả làm chân bưng bê chạy bàn cũng lo được hết.
Tốt xấu gì cũng là chị em cùng mặc chung một cái quần, Đinh Đinh đau lòng ôm cánh tay Doãn Hoan, mắt lờ đờ say nhìn cô:


“Hoan Hoan có mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi, mình đi lấy cho cậu đồ ăn.”
Doãn Hoan: “Không cần, buổi tối hoạt động một chút coi như là giảm béo, ợ!”
Một tiếng ợ bất thình lình khiến hai người đều sửng sốt một lát.


Đinh Đinh lạnh nhạt nhìn cô, Doãn Hoan cười ha ha, Đinh Đinh quay đầu dùng ánh mắt như vậy nhìn Lục Hoài Vũ “Hai người các cậu có ý gì sao?”
Doãn Hoan lắc đầu: “Không có ý gì.”


Một bữa cơm, ngoại trừ một mình Doãn Hoan tỉnh táo còn những người khác đều đã gục xuống  sau khi giúp đỡ nhân viên phục vụ đưa bọn họ về phòng Doãn Hoan phát hiện Lục Hoài Vũ đang ngồi một mình ở bên ngoài.


Anh đút hai tay vào túi quần, mắt hướng đến cảnh đẹp dưới chân núi, nhìn gió lạnh thổi về phía xa.
Doãn Hoan đi đến phía sau anh, vươn ngón tay mảnh khảnh chọc chọc vào tấm lưng rắn chắc của anh:
“Sao cậu còn không về ngủ đi?”


Lục Hoài Vũ hơi nghiêng đầu, có một sự mờ mịt hiếm thấy trong đôi mắt luôn lạnh lùng,  sau khi nhìn thấy cô anh hơi mỉm cười.
Trong nháy mắt Doãn Hoan đột nhiên nghĩ đến thiếu niên ba năm trước, dưới ánh mặt trời chói chang, mỗi lần nhìn cô đều nở nụ cười ngọt ngào ngây ngốc như vậy.


Cô như ma xui quỷ khiến vươn tay, nhẹ nhàng nhéo hai má trơn nhẵn của anh, làn da săn chắc cũng không có quá nhiều thịt, nhưng cảm giác khi sờ không tồi, căng mọng.


Doãn Hoan chơi đùa đến phấn khích, không thể không chế được sức lực, cô nhéo  mạnh mẽ mà nắm mà kéo….Mặt của anh biến dạng theo từng động tác của cô, Doãn Hoan bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, giống như bản thân mới là người uống say kia.


Ngay khi cô đang chơi vui sướng, vừa ngước mắt lên đúng lúc chạm phải cặp mắt đen thâm thúy kia của Lục Hoài Vũ, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm giống như muốn khắc cô vào trong đôi mắt.
Trong lòng Doãn Hoan run lên, chậm rãi buông tay, nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc nhìn anh.


Nhìn trên mặt anh nổi lên dấu tay đỏ ửng, cô cắn môi cố gắng để mình bình tĩnh lại, tỏ ra không cần sợ như vậy.
“Chơi đủ rồi?”


Âm thanh của Lục Hoài Vũ khàn khàn,rõ ràng đang nói đùa nhưng không biết vì sao lại khiến cô xấu hổ, khuôn mặt kiêu ngạo trong chớp mắt lại đỏ bừng,tim đập càng lúc càng nhanh khiến cô hoảng hốt.


Lục Hoài Vũ thấy cô ngẩn ngơ  liền sát lại  một chút, anh nhíu mày, vẻ mặt  vô cùng tức giận nhìn cô:
“Không phải vừa rồi còn rất vui sao, bây giờ sao lại không nói nữa, hửm?”
Doãn Hoan bị anh ép lùi về sau mấy bước, ánh mắt đảo qua lại không dám nhìn anh, cuối cùng rầu rĩ mở miệng:


“Không phải chỉ véo mặt một chút sao, cùng lắm thì cho cậu véo lại……..”


Cô còn chưa nói xong thì tay Lục Hoài Vũ đã duỗi ra, một phen véo trên khuôn mặt đầy thịt của Doãn Hoan, cảm giác mềm mại trơn nhẵn làm cho Lục Hoài Vũ hoàn hồn trong nháy mắt, đôi mắt của anh trấn tĩnh trở lại, vô cùng kinh ngạc nhìn đôi tay tội ác của mình cùng đôi mắt ngấn lệ mông lung của Doãn Hoan……….


Lục Hoài Vũ: “………”
Sức tay của đàn ông thật sự lớn, mặc dù anh không dùng hết lực nhưng mà khuôn mặt vốn trắng nõn của Doãn Hoan đã đỏ rực một mảng, Lục Hoài Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm vệt đỏ trên mặt cô một lát.
“Cậu thật sự véo sao?”


Doãn Hoan  che mặt mình đi,  một dòng nước mắt trượt xuống từ đôi mắt tròn xoe.
Lục Hoài Vũ muốn duỗi tay ra dịu dàng lau cho cô, nhưng khi vừa duỗi ra được một nửa thì  bỗng nhiên thu lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, tàn nhẫn đánh một cái thật mạnh lên đầu.


Nhìn dáng vẻ không bình thường của anh, tâm tình Doãn Hoan trái lại bình tĩnh hơn, nghiêng người nhìn anh, che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của  mình dịu dàng hỏi:
“Này, cậu có khỏe không?”


Lục Hoài Vũ nhìn cô một cái, không chút lưu tình xoay người cất bước nhanh chóng đi về phía trước “Đi về ngủ.”
Nói xong liền không còn  bóng dáng nào, Doãn Hoan cảm thấy anh nhất định đã được luyện chạy như tên lửa, nếu không thì sao có thể đi nhanh như vậy?


Một trận gió lạnh thổi qua khiến Doãn Hoan bất giác rùng mình, gió núi về đêm thật sự lạnh không như bình thường, cô xoa xoa hai tay nhanh chóng chạy vào đại sảnh.
…..


Sáng sớm hôm sau mọi người say rượu đều tỉnh lại, người không tỉnh cũng bị đánh thức đến tỉnh ngủ, sau đó vệ sinh cá nhân đơn giản một chút rồi đi ăn sáng.
Cũng may nhiều người sôi nổi thích náo nhiệt, những khó chịu vì ồn ào cũng dịu đi rất nhiều.


Lưng Doãn Hoan đeo cái túi cúi đầu đi sau cùng đám người, Đinh Đinh quấn lấy Lâm Triệt đi ở phía trước, khi ngoảnh đầu nhìn thấy Doãn Hoang ở phía cuối cùng, cô ấy sốt ruột vẫy tay với cô để cô đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng Lục Hoài Vũ thẳng tắp ở phía trước, Doãn Hoan khó xử lắc đầu.


Cô mới không đi lên.
Thấy vậy Đinh Đinh dừng lại một lát, chờ khi Doãn Hoan đi đến trước mặt cô ấy thì kéo cô bước nhanh hơn, Doãn Hoan bị cô ấy kéo cả một đường lon ton đi lên đội ngũ ở đằng trước.
“Nơi này thật tốt, đi mệt còn có người nói chuyện nữa.”


Đinh Đinh kéo tay cô lắc lư bước đi, đột nhiên cô ấy tiến đến trước mặt cô, vươn tay nâng cằm cô lên, vệt đỏ rõ ràng trên mặt Doãn Hoan đập vào mắt mọi người.
Cô ấy tò mò nhìn vệt đỏ này hỏi: “Bị thương rồi, sao lại thành ra thế này?”


Doãn Hoan nhìn bóng dáng Lục Hoài Vũ gần ngay trước mắt, tức nghiến răng đáp:
“Bị chó cắn.” 
Đinh Đinh sửng sốt: “Chó cắn? Con chó này cũng thật nhẫn tâm, có thể cắn trên mặt!”


Lời nói vừa dứt thì thân ảnh Lục Hoài Vũ ở đằng trước vụt qua rõ ràng, đúng lúc này tên Mập đi đến bên cạnh Lục Hoài Vũ muốn xin anh chai nước tăng lực.


Trong nhóm người cũng chỉ có anh có thể lực tốt để mang theo nhiều đồ đạc cho nên những người khác thiếu đồ gì cứ tìm anh là được.


Tên Mập vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vệt đỏ trên mặt Lục Hoài Vũ, mặc dù vành mũ đè xuống rất thấp nhưng cũng không thể qua được đôi mắt sắc bén của tên Mập, cậu nghi ngờ mở miệng hỏi:
“Ôi anh Vũ, mặt của anh bị sao vậy?”


Lục Hoài Vũ liếc mắt nhìn về phía sau, học theo bộ dáng tức giận của Doãn Hoan cười lạnh một tiếng, nói: 
“Mèo cào đấy.”
Doãn Hoan: “………”
Đinh Đinh: “……..”
Doãn Hoan và Đinh Đinh ở phía sau nghe đoạn đối thoại của hai người vô cùng rõ ràng, Đinh Đinh quan tâm nhìn Doãn Hoan hỏi:


“Chẳng lẽ hai cậu một lời không hợp nên đánh nhau đấy à?”
Doãn Hoan bất đắc dĩ nói: “Cậu thấy mình giống người đánh nhau sao?”
Đinh Đinh cũng biết mình suy nghĩ nhiều, dù sao lấy tính cách nhát gan kia của Doãn Hoan, cô chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện không chiếm được tiện nghi.


Nhưng Đinh Đinh vẫn tò mò, kéo cô tiếp tục truy hỏi:
“Vậy thì khuôn mặt này của cậu rốt cuộc bị cắn như nào?”
Doãn Hoan thẳng thắn nhìn cô:
“Bị chó cắn.”
Đinh Đinh: “……… Tự chơi một mình đi.”


Nói xong cô ấy tung cánh chạy đi tìm Lâm Triệt, Lâm Triệt vừa thấy bóng dáng cô ấy thì nhanh chân bỏ chạy nhưng không thể ngăn lại được.
Hết chương 6.