Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Từng tiếng thốt lên đầy kinh ngạc liên tục vang lên trong nhà ăn, Lục Hoài Vũ và Lâm Triệt còn có Thiệu Nhiên đi ra giữa tầm mắt của mọi người.
Doãn Hoan bị sặc hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường được, che miệng mãnh liệt ho, Hứa Ngải Lâm nhìn mà sốt ruột vừa đập phía sau lưng vừa lấy nước.
Triệu Hân Lôi dùng cánh tay đánh đánh Trình Dịch Hoan bên cạnh cô ấy, nhướng mày nhìn về phía bọn Lục Hoài Vũ: “Cái người mặc áo sơ mi trắng kia thật đẹp trai nha!”
Trình Dịch Hoan gật đầu.
Áo sơ mi trắng là áo đơn giản nhất nhưng mà phần lớn mọi người đều mặc không hợp. Lục Hoài Vũ cao một mét tám ba, dáng người lại đẹp, vai rộng eo thon chống đỡ toàn bộ áo sơmi, hơn nữa hơi thở của bản thân anh lạnh lùng sạch sẽ khiến cho cả người anh trông càng thêm đẹp trai chói mắt.
Trình Dịch Hoan mải mê nhìn vài lần sau đó liếc mắt nói với Triệu Hân Lôi:
“Quả thật rất đẹp, giá trị nhan sắc này tiến vào giới giải trí cũng không có vấn đề gì, sức đề kháng tuyệt đối, có thể hot.”
Triệu Hân Lôi đảo mắt nhỏ giọng nói với Trình Dịch Hoan: “Ôi Dịch Hoan, mình nhớ trước kia chị cậu học ở trường này, chị ấy đến đây lâu rồi chắc hẳn quen biết nhiều người, hay là nhờ chị ấy nghe ngóng một chút tin tức của vị dễ nhìn kia?”
Trình Dịch Hoan ngay lập tức hiểu được ý của cô ấy.
Hai nhà các cô ấy đều có gia cảnh tốt, từ cách ăn mặc đến khí thế của Lục Hoài Vũ biết được gia đình anh cũng không tồi, cô ấy đã động tâm ngay tức khắc.
Trầm Lộ vẫn im lặng ăn cơm thấy hai người các cô càng nói chuyện càng kích động rốt cuộc cũng không nhìn nổi: “Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng mà cậu đừng ảo tưởng nữa, anh ấy là Lục Hoài Vũ, là con của doanh nhân nổi tiếng T thị, nghe nói từ khi còn là sinh viên năm nhất đã bắt đầu giúp bố anh ấy quản lý công ty, với giá trị con người của chúng ta thì có lẽ người ta ngay cả con mắt cũng lười nhìn.”
Triệu Hân Lôi và Trình Dịch Hoan vừa nghe xong oán niệm chậc lưỡi, cầm chiếc đũa giống như giận cá chém thớt đẩy qua đẩy lại trong bát cháo.
“Mình chỉ là khen anh ấy đẹp trai, cậu nghĩ đi đâu vậy.” Triệu Hân Lôi miễn cưỡng cười, giải thích nói.
Trầm Lộ cười lạnh một tiếng.
Mặc dù cô ấy không học cùng một trường với Lục Hoài Vũ nhưng cô ấy đã nghe đến danh tiếng của Lục Hoài Vũ từ lâu.
Doãn Hoan vất vả lắm mới trở lại bình thường, rút ra hai tờ khăn giấy lau khóe miệng, sau đó nhìn sang phía nhóm người Lục Hoài Vũ.
Bọn họ gọi đồ ăn ngồi quanh bàn vừa nói chuyện vừa ăn, lúc Lục Hoài Vũ ăn cơm vô cùng nghiêm túc, chỉ lắng nghe những người khác nói chuyện ngẫu nhiên cười, thẳng tắp thẳng tắp, cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, sườn mặt hoàn mỹ làm cho người ta không ngừng được ý nghĩ muốn tiếp cận.
Nghiêm túc giống như những bạn trẻ đang yêu ở nhà trẻ.
Nghĩ như vậy cô không những cười ra tiếng mà khiến cho vài người bên cạnh nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc.
Triệu Hân Lôi giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, sau khi nhìn Doãn Hoan một lúc lâu rồi mới hỏi:
“Ey, Doãn Hoan bây giờ mọi người đi hướng đi nước ngoài, sao cậu lại về lúc này vậy? Mạ vàng đại học ở nước ngoài không tốt sao?”
Doãn Hoan cắn một miếng bánh mỳ, không nhanh không chậm nhai, nghe xong câu hỏi của cô ấy thì cúi đầu một chút, sau đó cười nói:
“Đương nhiên là có mục đích.”
Các nữ sinh từ trước đến nay rất hóng hớt, vừa nghe cô nói có mục đích đến ngay cả Trầm Lộ và Hứa Ngải Lâm bên cạnh đều dựng thẳng lỗ tai nhìn về phía cô, cùng đợi cô nói ra mục đích bỏ đi du học.
Ý cười Doãn Hoan càng sâu, đôi mắt to cong thành hai vầng trăng khuyết đối diện với ánh sáng bên cửa sổ, dịu dàng khiến cho người ta không thể rời mắt.
“Vì Lục Hoài Vũ.”
“…”
Mọi người đợi nửa ngày kết quả chờ được một câu như vậy, ‘cắt’ một tiếng sau đó thu dọn đồ chuẩn bị quay về ký túc xá.
Ngay lúc các cô thu dọn đồ thì Lục Hoài Vũ vẫn đang nghiêm túc ăn cơm đột nhiên quay đầu, sâu trong con ngươi đen nhiều ánh lửa chợt lóe qua.
……
Cuộc sống đại học coi như thoải mái, hiện tại Doãn Hoan đang sống một cuộc sống hai chiều ở trường và ở nhà.
Hôm nay sau khi kết thúc khóa học, Doãn Hoan nhận được cuộc gọi của Đinh Đinh nói cô ấy đã đến cổng trường phía tây trường cô, ép cô đến cổng tây để gặp mặt. Doãn Hoan bất đắc dĩ chỉ có thể nói một tiếng với Hứa Ngải Lâm sau đó đi đến cổng trường phía tây.
Từ xa Doãn Hoan đã nhìn thấy mái tóc xanh chói của Đinh Đinh, trong tay cô ấy cầm một cốc kem lớn há to miệng ăn, nhìn thấy Doãn Hoan nhe răng cười từng bước nhỏ chạy đến chỗ cô.
“Hoan Hoan đã lâu không gặp, có nhớ mình không đấy!”
Doãn Hoan kéo cô ấy còn nghiêm túc gật đầu, thấy vậy Đinh Đinh cười càng vui.
“Đói không? Mình đưa cậu đi ăn.”
Doãn Hoan nhìn thời gian đã hơn mười một giờ, buổi sáng thức dậy trễ còn chưa ăn cơm, vừa nhắc đến quả thật cô có hơi đói bụng, vì thế cười nói với cô ấy:
“Cậu muốn ăn gì mình mời.”
Dù sao ở địa bàn của mình tất nhiên phải chủ nhà hiếu khách.
Đinh Đinh ý vị thâm trường xua tay: “Tiết kiệm chút tiền cho cậu.”
Ánh mắt Doãn Hoan lóe lên một tia nghi hoặc lại bị Đinh Đinh quấy nhiễu làm loạn hết lên.
Vốn tưởng rằng hai người tùy ý tìm một quán ăn nhỏ ăn vài miếng là xong, nào biết Đinh Đinh gọi xe taxi, hai người trực tiếp đến một khách sạn cách trường học không xa.
Điều kiện nơi này vô cùng tốt, đồ ăn ở đây đều vô cùng công phu, bình thường muốn đến đây ăn thì phải hẹn trước rất lâu, ngày nghỉ lại càng khó đặt chỗ.
Mãi đến lúc vào cửa khách sạn Doãn Hoan mới phát hiện điều không thích hợp, vì thế bỏ tay Đinh Đinh ra, khóe môi đỏ hồng nhếch lên, ánh mắt nhìn cô ấy chăm chú hỏi:
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Cô gắt gao nhìn cửa phòng đóng chặt “Có phải bọn Lục Hoài Vũ ở trong đúng không?”
Đinh Đinh bị cô hỏi có chút khó xử, ánh mắt nhìn loạn trái phải, hai tay xoa xoa không biết nên trả lời như thế nào.
“Không phải cậu vì anh Vũ mới về sao, mình đây không phải vì giúp cậu sao……”
Giọng của cô ấy càng ngày càng nhỏ.
Doãn Hoan cũng không quở trách ý của cô ấy, nhưng mà bây giờ thái độ của Lục Hoài Vũ đối với cô vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm đến mức không nói rõ được, cho nên căn bản cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với anh như nào.
Vả lại trở về lâu như vậy rồi Lục Hoài Vũ vẫn giống như trốn tránh cô, huống hồ Đinh Đinh cứ dẫn theo cô gặp bọn họ hết lần này đến lần khác sẽ chỉ khiến mọi người phản cảm với cô.
“Mình cũng không có ý gì khác, cậu vì tốt cho mình, mình biết, nhưng mà bây giờ thật sự mình không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào, cho nên cậu vào ngồi với bọn họ đi, buổi chiều mình còn có tiết, về trước nhé.”
Nói xong cô cầm tay Đinh Đinh, hai người nhìn nhau cười, đều đã hiểu tâm tư của đối phương.
Sau đó Doãn Hoan xoay người rời đi.
Đinh Đinh nhìn bóng lưng Doãn Hoan thở dài, lúc này cửa phòng mở ra Lâm Triệt từ bên trong ló nhìn thấy Đinh Đinh đang đứng ở cửa ngẩn người nhịn không được đánh vào ót của cô ấy.
“Phát ngốc cái gì vậy? Còn không mau đi vào đi!”
Đinh Đinh vừa thấy Lâm Triệt tất cả suy nghĩ linh tinh tan thành mây khói, cô ấy vui vẻ chạy vào.
Bên này Doãn Hoan vừa mới đi đến cuối hành lang, vừa rẽ chỗ ngoặt suýt chút nữa đụng vào lồng ngực của ai đó, vì để trốn anh ấy mà trực tiếp ngã về phía sau ——
Mắt thấy cơ thể không tự chủ sắp ngã xuống, theo bản năng Doãn Hoan nắm lấy áo trước ngực của người đàn ông, sau đó gắt gao nhắm hai mắt lại chờ đợi cơn đau đớn kéo đến.
Nhưng mà khiến cho cô không nghĩ tới chính là, trước khi đau đớn còn chưa kéo đến thì một cánh tay rộng mà mạnh mẽ trực tiếp kéo cô vào trong ngực.
Hơi thở mang theo vị bạc hà cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn giữa mũi, lòng bàn tay mơ hồ vuốt ve cơ ngực rắn chắc của anh, có một loại quen thuộc và an tâm không nói lên lời.
Mở mắt ra, cô vừa định ngẩng đầu nói lời cảm ơn liền thấy một gương mặt quen thuộc đang cúi đầu nhìn cô.
“Lục Hoài Vũ…”
Trong âm thanh êm ái còn mang theo chút run rẩy, dường như bị màn vừa rồi dọa không nhẹ. Đôi mắt ướt đẫm giống như con thỏ nhỏ kinh hãi nhìn anh.
Cổ tay áo của anh kéo đến phía trên khuỷu tay, cánh tay kề sát cái eo mềm mại của cô.
Nghĩ vậy Lục Hoài Vũ thu hồi cánh tay rồi đút vào trong túi, hai tai ửng đỏ được che giấu hoàn mỹ dưới vẻ mặt không thay đổi của anh. Một lát sau, anh hầm hừ thốt ra một chứ ‘ừ’ rồi không hề nhìn cô.
Sau đó lại là một màn yên lặng.
Lục Hoài Vũ vuốt một nắm mái tóc ngắn tinh tế, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đứng thẳng trước mặt cô.
Doãn Hoan nhìn bộ dáng khó chịu kia của anh đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, nhẹ giọng hô lên với anh:
“Làm phiền tránh ra, cậu đang chắn đường của tôi.”
Cho dù là tức giận nhưng giọng nói của cô vẫn dễ nghe như trước, giống như đang làm nũng.
Đầu tiên Lục Hoài Vũ sửng sốt, sau đó lui lại một bước nhỏ cho cô đủ một không gian nhỏ để cô đi qua, nhưng mà lúc cô xoay người rời đi nháy mắt mở miệng nói:
“Nếu đã đến rồi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng thì bước chân của Doãn Hoan dừng lại, mà chính Lục Hoài Vũ cũng giật mình sửng sốt vài giây nhưng trước khi cô xoay người lại đã khôi phục nguyên trạng.
Doãn Hoan quay đầu kinh ngạc nhìn anh, Lục Hoài Vũ ɭϊếʍƈ khóe môi có chút khô ráo, thở dài còn nói câu:
“Vào thôi, chẳng lẽ còn muốn tôi mời cậu?”
Nói xong cũng không quay đầu lại đi đến phòng ăn.
Doãn Hoan bỗng nhiên cười, những buồn bực nhỏ lúc trước trong nháy mắt đã tan thành mây khói, giống như trong phút chốc nhìn thấy được hình dáng thỏa hiệp của anh ngày trước.
Hai người một trước một sau vào phòng, bên trong mọi người đang náo loạn nháy mắt dừng lại, vô cùng hứng thú dò xét hai người tới lui.
Đinh Đinh là người không giữ được bí mật, mọi người đã biết chuyện vừa rồi hai người cùng nhau đến nhưng trong giây lát Doãn Hoan lại đi về, thế mà lúc này lại thấy cô và Lục Hoài Vũ cùng nhau đi vào, mọi người không nghĩ nhiều mới là lạ.
Khi ăn cơm Đinh Đinh nói thầm bên tai Doãn Hoan:
“Hoan Hoan, chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi không phải cậu đang dạy bảo mình sao, sao mà chớp mắt đã quay lại rồi?” Nói xong vôi trộm nhìn thoáng qua Lục Hoài Vũ đang nghiêm túc ăn cơm “Không ngờ còn cùng anh ấy quay lại, sao lại thế này?”
Doãn Hoan uống một ngụm nước canh nấm mới phát hiện mùi vị vô cùng ổn, vì thế cũng rót cho Đinh Đinh một bát rồi nhét vào trong tay cô ấy, sau đó nói lại chuyện hai người đơn giản trải qua cho cô ấy nghe.
Đinh Đinh vừa nghe xong nở nụ cười “Nói như vậy thì anh ấy vẫn rất thương cậu đấy.”
Doãn Hoan trợn mắt liếc nhìn cô ấy, bộ não này hoạt động lớn thật, để cô ăn ké bữa cơm là thương sao?
“Đừng đoán mò, ăn cơm đi.”
Sau khi rượu đủ cơm no, xong tên Mập với Lâm Triệt nói chuyện phiếm về dã ngoại cắm trại, đột nhiên Thiệu Nhiên nghĩ đến đợt nghỉ dài hạn mười một ngày sắp đến nên rủ bọn họ đi chơi vào kỳ nghỉ ấy.
Đề tài vừa đưa ra đã được nhất trí ủng hộ, chỉ có Lục Hoài Vũ và Doãn Hoan không nói gì, Đinh Đinh đảo mắt nhìn đến đây liền đứng dậy kéo cánh tay Doãn Hoan không ngừng đong đưa
“Hoan Hoan cậu đi với mình đi mà, bọn họ là một đám đàn ông chỉ có mình là một cô gái nhỏ mình sợ mình chịu thiệt!”
Thiệu Nhiên vừa nghe xong, cười nhạo nói:
“Làm sao, lão Đinh là sợ đi tiểu xa chúng tôi hay là đánh nhau không bằng chúng tôi vậy?” Nói xong một đám đàn ông cười ha ha, tên Mập ngồi bên cạnh phía trái Đinh Đinh, cậu vỗ vỗ bả vai của cô ấy an ủi nói:
“Cậu yên tâm, mọi người đều là anh em chắc chắn sẽ hạ thủ lưu tình.”
Nói xong lại là một trận cười phá lên.
Đinh Đinh tức giận xoay người đấm mỗi người một cái, cuối cùng ngồi bên cạnh Doãn Hoan ôm lấy cánh tay cô khóc thút thít:
“Cậu thấy đấy, bọn họ làm gì còn có tình người? Cậu không đi thì mình sẽ bị ức hϊế͙p͙ đến chết mất!”
Khuôn mặt nhỏ của Doãn Hoan khó xử ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoài Vũ, ai ngờ Lục Hoài Vũ cũng đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt mang theo chút lười biếng.
“Muốn đi thì tự chuẩn bị trước, thời gian địa điểm sau này định lại, cái khác sau đó sẽ thông báo.”
Hàm ý chính là cũng coi như cô ở trong đó.
Khóe miệng Doãn Hoan không nhịn được cong lên, má lúm đồng tiền nhỏ lại hiện lên khiến Lục Hoài Vũ ở đối diện không ngừng nhìn về phía cô ——
Hết chương 3.