Sau đó, Trịnh Ngữ lại nhìn thấy Thư Nhiên dùng hết năm trăm viên đạn, tập trung sức lực toàn thân bắn loạn xạ vào cái bia ngắm viết tên anh và người khác, trăm ngàn lỗ lồi lõm mới chịu bỏ qua.
Sau đó cô thoát khỏi sân huấn luyện.
Vừa thoát khỏi sân huấn luyện, cô đã nhìn thấy lời mời lập đội gửi từ Trịnh Ngữ.
Cô nhìn cái lời mời kia ngây ngốc một lúc, cho đến khi lần đầu tiên lời mời tự động mất đi hiệu lực.
Sau đó anh gửi lời mời thứ hai.
Cô bấm đồng ý.
"Giải quyết xong rồi sao?"
Anh đơn giản đáp lại: "Ừm."
Cô không có hứng thú gì giật nhẹ khóe môi: "Dẫn em gái rất vui vẻ ha."
Trịnh Ngữ không hiểu sao cô cứ suy nghĩ như vậy: "Cái gì?"
"Không có gì," cô ho nhẹ một cái rồi bĩu môi, "Có phải anh rất thích dẫn em gái không?"
Lại tự phun thêm một câu, "Con trai hẳn ai cũng thích."
Trịnh Ngữ nhíu mày: "Anh không thích."
Cô lầm bầm hai câu: "Lừa gạt, đồ lừa gạt."
Trịnh Ngữ cảm thấy có chút gì đó là lạ: "Em... Sao thế?"
"Không nhìn ra sao —— Em không vui." Cô không chút suy nghĩ thốt ra.
"Vì sao không vui?"
"Không phải anh nói anh không thích dẫn em gái sao, đó —— "
Vừa nói quá nhanh, bây giờ mới nhận thấy không thích hợp.
Cô cũng không phải bạn gái của anh, sao có thể quản loại chuyện này.
Cho nên Thư Nhiên chỉ ho hai cái, nói: "Vậy em tính là gì, đàn ông sao?"
"..."
Trịnh Ngữ nghẹn một lúc lâu, không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Cô ấy xếp bản thân vào hạng mục dẫn em gái sao?
Trịnh Ngữ suy nghĩ một lúc, nói: "Cũng không thể nói như vậy."
"Thế nào?" Thư Nhiên nâng âm lượng lên mấy độ, "Lẽ nào em ở trong lòng anh ngay cả đàn ông cũng không được tính sao? !"
"... Em có thể đừng cực đoan như vậy được không," Trịnh Ngữ tạm dừng một lúc, "Dẫn em không hẳn là dẫn em gái, nhưng cũng không hẳn là dẫn anh em."
Thư Nhiên xùy một tiếng.
Nghe câu cuối cùng, người không biết còn tưởng rằng sau đó anh ấy sẽ quét một câu "Là dẫn bạn gái" nữa.
Hai người chơi một trận, Trịnh Ngữ không nhắc đến chuyện gọi Thư Úy, tự nhiên Thư Nhiên cũng không phá hoại bầu không khí này để đi nhắc nhở.
Sau khi bắt đầu trận mới được ba phút, cô hỏi: "Người bạn thất tình kia của anh còn gọi điện thoại cho anh nữa chứ?"
"Sẽ không, cậu ta chỉ muốn nhờ anh dẫn cậu ta chơi game," Trịnh Ngữ nói, "Vừa nãy chơi với cậu ta rồi, cậu ta sẽ yên tĩnh thôi."
Cô rất muốn hỏi anh ấy người bạn thất tình đó là nữ sao, nhưng lại cảm thấy quá sơ hở, mấy câu hỏi tuần hoàn xoay quanh trong đầu, cuối cùng hỏi một câu: "Có cần em giúp giới thiệu một chút không?"
Nếu như bạn bè thất tình là nữ, cần giới thiệu bạn trai, chắc chắn Trịnh Ngữ sẽ nói cô không giúp được gì.
Nếu như người nọ là nam, cần bạn gái, có thể Trịnh Ngữ sẽ nói có thể thử một lần.
Mặc dù không biết số hai【 Em rất đáng yêu 】vừa nãy rốt cuộc là người ra sao cũng, nhưng cô vẫn muốn hỏi, cho dù có thể sẽ thất vọng, cũng mạnh hơn không biết gì.
Sau khi cô hỏi xong, Trịnh Ngữ trả lời: "Không cần."
Thư Nhiên căng thẳng trong lòng: "Bạn bè là con gái sao?"
"Không phải, nam," Trịnh Ngữ nào biết cô đã trăm ngàn lần xoay chuyển tâm tư, chỉ nói, "Cậu ta yêu đương rất không nghiêm túc, nếu như giới thiệu, em vẫn nên quan tâm bạn bè bên cạnh thì tốt hơn."
"A... Được."
Cô mím môi. Không hiểu vì sao, tâm tình lại tốt hơn một chút.
Lỡ như cô gái kia thật sự là ghép ngẫu nhiên.
Cũng nói không chính xác.
Cô quăng mấy ý nghĩ loạn xạ ra sau đầu trước, dù sao phát tiết cũng phát tiết đủ rồi, bây giờ vẫn nên chơi game đàng hoàng thôi.
"Xạ thủ đứng đầu cả nước" vừa chạm đất đã nhặt được một cây 98K, tất cả những chuyện trước kia đều quẳng ra sau đầu, cô chuẩn bị chuyên tâm tập luyện cây súng này.
Dù sao thì cũng không thể nói dối trắng trợn.
Vừa nãy đụng tới bên cạnh có người, sau khi lượm một chút đạn quan trọng, Thư Nhiên liền chạy đến căn nhà có hai lầu, mở ống ngắm, ngắm chuẩn.
Tìm nửa ngày mới tìm được người kia ở chỗ nào, lúc cô đang chuẩn bị nổ súng, người kia đã hạ gục cô trước.
Trịnh Ngữ từ chỗ nhắc nhở nhìn thấy đồng đội bị hạ.
"Em ở đâu?"
"Sát vách anh, nhà hai lầu."
Anh ấy qua đây cứu viện cô, sau khi cứu xong, Thư Nhiên dùng thuốc rồi đứng lên, tiếp tục ngắm chuẩn.
Cô không cam lòng trúng đạn, nhất định phải bắn tới khi người nọ tan nát.
Trải qua sự siêng năng nỗ lực của xạ thủ đứng đầu cả nước, cuối cùng Thư Nhiên đánh trúng một phát, nhưng người khác chuẩn hơn cô nhiều, một phát thôi đã nổ đầu cô, cô lại bị hạ.
Trịnh Ngữ cách cô không xa, lại nhanh chóng chạy tới cứu cô.
Lần này sau khi làm đầy máu, Thư Nhiên lại lần nữa ló đầu khỏi cửa sổ, bắt đầu luyện tập.
Cứ như vậy, cô liên tục bị hạ hai lần, người đối diện dường như chơi với cô, cứ đứng ở nơi đó đánh nhau với cô, hưởng thụ quá trình bản thân không hề bị hạ một lần nào mà cô đã bị hạ bốn lần.
Lần thứ năm thân tàn ý chí kiên định đứng lên, Thư Nhiên nhìn thấy Trịnh Ngữ chưa đi, cho là anh chuẩn bị ra tay.
Dù sao cô cũng bắn được kha khá rồi, trình độ còn kém như vậy, có lẽ anh ấy thật sự không nhìn nổi nữa.
Kết quả đợi một lúc, Trịnh Ngữ không hề động đậy.
Vứt đi vài thứ thuốc vô dụng trong balo ra, Trịnh Ngữ phát hiện Thư Nhiên đang hướng mặt về phía mình.
Cô hỏi anh: "Anh không bắn sao?"
Trịnh Ngữ đáp lại: "Em bắn đi, anh ở bên cạnh nhìn."
"Nhìn?"
"Em bị hạ thì anh cứu em, " anh biết ý đồ của cô, từ từ nói, "Chúng ta ở trung tâm vòng tròn, tạm thời không cần di chuyển, em có thể luyện tập trước."
"Hai chúng ta cùng nhau ở chỗ này à? Vậy nếu sau đó có người đến thì sao?"
"Anh đánh, " anh nói, "Em chuyên tâm luyện súng."
Sau đó quả nhiên là như vậy, Thư Nhiên đọ súng với người đối diện, cô bị hạ thì anh cứu cô, sau đó có người đến thì anh liền xóa sổ, bảo đảm cô không bị phân tâm, có thể chuyên tâm luyện tập, hơn nữa còn ở bên cạnh nói cho cô biết cần đặt súng ở đâu mới có thể ngắm chuẩn nổ đầu.
Thư Nhiên chưa từng nghĩ tới đường đường là đại lão lại ở chỗ này chỉ dẫn cô luyện tập, hơn nữa còn cứu cô ném thuốc cho cô, đây quả thực là đãi ngộ thần tiên chưa từng nghĩ đến.
Sự chăm sóc của anh trở thành áp lực, áp lực biến thành động lực, trong lòng Thư Nhiên cháy lên một ngọn lửa, khơi dậy quyết tâm muốn thắng.
—— Kèm theo hai phát súng như có thần trợ giúp, cô hạ gục người kia.
Bởi người nọ không có đồng đội, cho nên trực tiếp tử vong, ngay cả cơ hội được cứu cũng không có.
Thư Nhiên phấn khích đến mức như sắp nhảy lên: "Em bắn chết anh ta!!!"
Trịnh Ngữ tựa như bị cô lây nhiễm, anh cũng mỉm cười: "Nhìn thấy rồi."
"Em thật lợi hại! Đây là phát súng có ý nghĩa kỉ niệm nhất, kỉ niệm một tấm lòng kiên trì học hỏi vừa mọc lên, " Thư Nhiên cảm thấy bản thân quá ngầu, không quên đem công lao chia cho Trịnh Ngữ, "Đương nhiên, cái anh trả giá cũng không thể không có công lao."
"Không dám." Trịnh Ngữ ở bên kia cười cười, lúc này còn không quên chế nhạo cô, "Còn là năng lực lĩnh hội hơn người của xạ thủ chúng ta."
—— Còn do năng lực lĩnh hội hơn người của xạ thủ chúng ta.
Ngay lúc đó, Thư Nhiên bị niềm vui chiếm đoạt suy nghĩ, không kịp phản ứng, lúc tối chìm vào giấc ngủ, cô nhớ lại sự việc đã xảy ra hôm nay, mới nhận thấy trong lời này có hai chữ đặc biệt.
"Phắc!"
Thư Nhiên bất ngờ ngồi dậy khỏi giường, bởi vì thức dậy quá nhanh, đỉnh đầu đụng vào trần nhà, bụp một cái, âm thanh xuyên qua bức tường lan đến bốn phía.
Kiều Diệc Khê đang ngủ thì choàng tỉnh, mờ mịt nói: "Xảy ra chuyện gì, động đất"
Thư Nhiên không đáp lại, bởi vì tâm tình của cô lúc này đã không có từ ngữ gì có thể miêu tả.
Cho dù là người nghe có ý thì ý ngầm trong hai chữ "chúng ta" này, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Gió đêm hây hẩy, đêm càng khuya càng làm người ngủ say, cô nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, không biết ngủ thϊế͙p͙ đi từ lúc nào.
///
Bởi vì hôm trước ngủ mơ mơ màng màng, nửa chừng còn thức giấc hai lần, cho nên vào ngày hôm sau, lúc Thư Nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở cổng trường học, cô còn chưa kịp phản ứng gì.
Cô đi đến bên cạnh anh, sau khi đi ra ngoài mấy bước mới hơi do dự quay đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt đó tròn hai mươi giây để xác nhận.
"Trịnh Ngữ...?"
Nhận được cái gật đầu khẳng định.
Hôm nay anh ấy mặc đồ thể thao, cả người nhàn nhã tùy ý, không giống như là đi đường xa đến, lại giống như sáng sớm đến đây chạy bộ hơn.
Thư Nhiên đang bất ngờ, tự mình bấm một cái bàn tay: "Sao anh đến đây?"
Vì sao bản thân chạy đến nơi này, thật ra thì anh cũng không rõ lắm.
Trịnh Ngữ suy tư trong chốc lát, sau đó đưa ra câu trả lời: "Đi dạo."
"Đi dạo?!" Con người Thư Nhiên hơi khô khốc, càng cảm giác mờ ảo hơn, "Anh dạo từ thành phố W đến chỗ cách hơn mười cây số"
"Đi tới sân bay, thuận tiện đi lên máy bay." Anh nói.
... ? ? ?
Thư Nhiên há miệng, không nói nên lời, nửa ngày mới điều chỉnh được hệ thống ngôn ngữ của mình.
"Chỉ... Chỉ là đến xem thôi sao? Ngồi máy bay lâu như vậy, chỉ vì đến đây đi dạo bộ?”
Anh ngẩng đầu, lại nói: "Cũng có lẽ muốn ăn cá nướng trước cửa trường học các em."
Hôm nay, nguyên nhân đến đây rất đơn giản, lúc sáng sớm đi dạo đến sân bay, vừa mở di động nhìn thì vừa lúc thấy có chuyến bay đến thành phố Y, thế là anh đã tới đây.
Hình như có thứ gì đó ngầm chỉ dẫn anh có chuyện cần làm.
Thư Nhiên vừa nghe cá nướng, hiểu rồi.
Quán cá nướng này đúng là không tệ, có rất nhiều học sinh dù đã tốt nghiệp nhưng vẫn cố tình hằng năm ngồi xe về đây để ăn một bữa.
Cô búng tay, ngẩng mặt nói: "Vậy đi thôi."
"Đi đâu?"
"Dẫn anh đi ăn cá nướng, không phải anh cố ý đến ăn sao," Thư Nhiên cười, "Lần trước anh tới em cũng không chiêu đãi anh, đi thôi, hôm nay tổng giám đốc Nhiên dẫn anh đi dạo đại học A."
Nói xong, cô quay người đi về hướng quán cá nướng, cũng không cho anh cơ hội từ chối.
Lúc đi vào quán, hai người gặp may mắn, vừa lúc chỉ còn một bàn.
Thư Nhiên ngựa quen đường cũ kéo ghế ngồi xuống gọi món ăn, Trịnh Ngữ ngồi đối diện cô, nhìn đầu cô nhẹ nhàng di chuyển cùng với tiết tấu âm nhạc trong quán, cô chậm rãi xem đồ ăn.
Người ở phía sau thảo luận cái gì đó, tiếng thảo luận rất lớn.
"Anh ta không sửa được, hôm qua lại dẫn em gái đến nửa đêm, tức chết tớ rồi."
"Tớ phát hiện có rất nhiều con trai thích dẫn em gái chơi game, bởi vì có thể thả thính sao? Bản tính trời sinh của con trai, cậu đừng nóng giận, anh ta dẫn em gái kia đẹp không?"
"Không đẹp, còn chưa có đẹp bằng một nửa tớ! Cho nên tớ mới tức! Là tớ không tốt sao, vì sao không dẫn tớ mà muốn dẫn cô gái khác?!"
Trịnh Ngữ sững lại.
Nhìn người đối diện nhớ lại hôm qua cô cũng nói lời liên quan đến chủ đề "dẫn em gái", hơn nữa hình như giọng điệu lúc đó cũng không được tốt lắm.
Anh lúc đó không hiểu ra sao, lúc này nghe thấy người ta nói, nghĩ một lúc mới hiểu ra, cô viết tên anh và người kia lên bia ngắm bắn, có phải xem người kia thành em gái anh ấy dẫn không?
Cho nên mới hỏi anh... Có phải thích dẫn em gái không?
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy có chút chuyện cần phải nói.
Thư Nhiên vừa gọi món xong, quay đầu liền nghe người trước mặt nói: "Hôm qua cô gái kia..."
"Ai?" Cô chưa bắt kịp đề tài.
"Cái người em để tên anh chung với người kia lên bia ngắm bắn."
"..."
Thư Nhiên giật mình vài giây, bất ngờ nói: "Anh nhìn thấy rồi sao?"
"Ừm, nhưng không quan trọng," anh đi thẳng vào chủ đề, "Cô ấy không phải em gái anh dẫn, là bạn cùng phòng của người bạn dẫn em gái."
Trong khoảnh khắc nói xong chuyện này, dường như anh suy nghĩ, tự mình qua đây, có thể vì muốn nói lời này.
Thư Nhiên nhìn ấy một lúc lâu, cảm giác hệ thống ngôn ngữ lại tê liệt, phải mất công gây dựng lại đại não một lúc lâu mới thốt ra một câu: "Nói cái này với em làm gì..."
Nhưng vẫn là có một chút, mừng thầm, vi diệu.
Trịnh Ngữ chỉ nói: "Sợ em hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm anh mang cô ấy. Anh không có, cũng không hề thêm WeChat cô ấy."
Thư Nhiên gãi cằm: "Cô ấy muốn thêm WeChat anh?"
"Ừm, anh không đồng ý." Anh cúi đầu nhìn di động, vô ý đáp lại.
"Rất tốt," Thư Nhiên lại che giấu ho hai cái, bổ sung, "Con trai ra bên ngoài, phải bảo vệ tốt bản thân."
Lúc gần ăn xong, Thư Nhiên rời khỏi đó đi vệ sinh, di động còn đặt trên bàn.
Thật ra thì anh không muốn nhìn lén, nhưng trong khoảnh khắc màn hình di động sáng lên, cộng thêm di động lại đặt nằm ngang, anh tùy tiện liếc một cái là đọc được sơ tin nhắn.
Vừa bắt đầu thì không để bụng, cho đến khi nhớ lại tin nhắn ở trong lòng thêm một lần, lúc này anh mới khó tin xác nhận thêm một lần ——
【 Ăn cơm với Trịnh Ngữ à? Vậy em nắm chắc cơ hội, nói không chừng có thể một lần tóm gọn, kết thúc cuộc đời độc thân của em. 】
Những lời này là có ý gì, anh ấy nghĩ bản thân có lẽ có thể hiểu rõ.
Một lần tóm gọn, còn có thể kết thúc cuộc đời độc thân, ngoại trừ bạn trai, không có gì khác.
Liên tưởng đến số đạn phát tiết trong sân huấn luyện, anh nghĩ, có phải có nghĩa là cô thích anh không?
Cho nên nhìn thấy anh dẫn em gái sẽ không vui.
Sau khi Thư Nhiên trở về, anh cũng không vội vã dò hỏi, chỉ theo chân cô đi dạo một vòng đại học A, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Bởi vì tới khá vội vàng, cho nên không hề mang theo quần áo tắm rửa gì, chỉ có thể gấp rút ngồi máy bay quay về lúc bảy giờ tối.
Thư Nhiên lại lần nữa tiễn anh đến sân bay.
Lần trước đứng trước mặt anh cô còn rất lo lắng, nhưng lần này đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ do mấy ngày này đã để bọn họ hiểu biết nhau không ít, mọi thứ cũng không tràn ngập sự mù mờ nữa.
Anh ấy vốn không muốn cô tiễn, nhưng vì cô cứng đầu, nên anh cũng đành lui về phía sau một bước, chỉ căn dặn cô lúc về phải chú ý an toàn.
"Yên tâm đi, em rõ như lòng bàn tay chỗ này, không có vấn đề gì đâu." Cô vỗ tay.
Trịnh Ngữ lên máy bay, trong lúc chờ đợi máy bay cất cánh, có gửi tin nhắn cho Thư Úy.
Cách một lúc Thư Úy mới nhắn lại: 【 Chuyện gì? 】
Anh ấy nói: 【 Em ấy có cháu gái sao? 】
Đi kèm với tin nhắn bất ngờ trước, bỗng nhiên anh nghĩ đến dòng tin nhắn có ký hiệu thần bí cô đã gửi tới kia "@¥#%% Em thích anh 855 chíp chíp oa oa 9722564".
Lúc đó cô nói là cháu gái bấm loạn, nhưng lại như manh mối nào đó, làm anh không thể không tìm tòi nghiên cứu.
Thư Úy rất nhanh đã nhắn lại: 【 Thư Nhiên sao? Nó thì có cháu gái cái rắm, không có. 】
Trịnh Ngữ tiếp tục xác định: 【 Thật? 】
【 Cậu hoài nghi tôi? Tôi đã từng nói dối cậu chưa? Loại việc này có cần nói dối không? 】
Thư Úy lại hỏi: 【 Xảy ra chuyện gì? 】
Trịnh Ngữ nói: 【 Lần trước em ấy gửi tin nhắn cho tôi nói thích tôi, sau đó nói với tôi là cháu gái em ấy bấm bậy. 】
Rất nhanh sau đó, một chuỗi tin nhắn dài của Thư Úy đã nhảy ra: 【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. 】
【 Lời nó nói đừng tin hết, tin một là được. 】 Thư Úy nói.
Trịnh Ngữ hỏi anh: 【 Tin cái nào? 】
Bên kia trả lời rất đơn giản: 【 Thích cậu. 】
Trịnh Ngữ nhìn tin nhắn, im lặng rất lâu.
Thư Úy ý thức được bản thân nhất thời lanh mồm lanh miệng, vội vàng bù đắp: 【 Tôi nói bậy. 】
Trịnh Ngữ: "..."
Thư Úy lại thay em gái mình chậm rãi thăm dò: 【 Nếu như, tôi nói nếu như, nếu như nó thật sự thích cậu thì sao? 】
Trịnh Ngữ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nói: 【 Vậy rất tốt. 】
Bởi vì hình như anh, cũng thích cô.
Từ lúc vừa bắt đầu chơi game chỉ đơn thuần cảm thấy cô chơi vui, càng về sau thì chậm rãi thân thiết với cô, bắt đầu đùa vui đùa với cô, bảo cô trốn phía sau mình, thiện cảm vô tình thay đổi, anh đã muốn chăm sóc cô, sẵn lòng trả giá thời gian và sức lực vì cô, chỉ cần cô muốn.
Đã lâu không gặp cô, lại có một chút, muốn gặp cô.
///
Máy bay bay nửa tiếng, lúc Trịnh Ngữ về đến nhà đã là chín giờ tối.
Anh gọi cho Thư Nhiên.
Thư Nhiên bắt máy, nhạc nền ở bên kia có chút ầm ĩ, không giống như ở ký túc xá.
"Alo?"
"Anh về đến nhà rồi, " anh nói, "Em ở đâu?"
" Em đang ăn bánh kẹp mới ra của Starbucks, ăn xong thì về."
"Ừm, vậy em sớm..."
Anh còn chưa dứt lời đã bị giọng nói bên cô cắt ngang.
Có giọng con trai xuyên qua tai nghe truyền đến: "Cái kia, chị gái, có thể cho tôi hỏi một chút số WeChat không?"
Trịnh Ngữ: ?
Sau đó tút một tiếng, âm thanh bên điện thoại cô bị đứt quãng.
Trịnh Ngữ nhíu mày nhìn giao diện rời khỏi cuộc trò chuyện —— cô cúp điện thoại anh, không phải vì cho người khác quét số WeChat chứ?
...
"Thực ngại quá, em không cố ý!"
Đối mặt với việc người bên cạnh liên tục xin lỗi, Thư Nhiên nói không sao, sau đó cầm khăn giấy lên chà vào tay áo.
Vừa nãy cô đang gọi điện thoại với Trịnh Ngữ, đột nhiên có người đi tới hỏi số WeChat thì thôi đi, bên cạnh còn có cô gái làm ngã cái cốc làm nước bắn lên tay cô.
Trong lúc hoảng loạn cô không cẩn thận cúp điện thoại.
Lúc này đã lau sạch sẽ ngón tay và tay áo, tùy tiện đưa ra lý do đuổi người muốn số WeChat kia đi, cô đứng dậy đi về ký túc xá.
Vừa cầm di động lên nhìn, năm phút trước Trịnh Ngữ có gửi dấu chấm hỏi cho cô.
Một phút trước khi gửi dấu chấm hỏi cho cô: 【 Em cho số WeChat rồi? 】
Thư Nhiên nháy mắt mấy cái, mặc dù không cho, nhưng muốn đùa giỡn anh.
Thế là cô nói: 【 Sao thế? 】
Trịnh Ngữ hỏi: 【 Cho thật? 】
Cô đặt đầu lưỡi ở răng rồi cười, chậm rì rì nhắn lại: 【 Anh cảm thấy em cho, hay là không cho? 】
【 Đương nhiên không cho. 】
【 Không cho cũng được, 】 cô vừa gõ chữ thì tim bắt đầu đập rộn lên, một tiếng trống làm càng thêm tinh thần hăng hái rồi bấm gửi đi, 【 Vậy vì sao anh quản mấy việc này của em? 】
Một giây, hai giây, ba giây.
Mười giây qua đi, di động nhận được tin nhắn mới.
【 Bởi vì... 】
【@¥#%% Anh cũng thích em 855 chíp chíp oa oa 9722564】