Thích Em Từng Giây

Chương 59: Chương 59:

 
 
Ngọn tóc chưa lau khô có giọt nước tí tách rơi xuống, làm ướt nhẹp cổ áo Kiều Diệc Khê.
 
Kiều Diệc Khê từ từ che cổ: “Sao anh……”
 
Chu Minh Tự híp mi mắt đen như lông quạ: “Anh thế nào?”
 
Cô cảnh giác lui về sau hai bước: “Vừa nãy anh có nghe em nói chuyện không?”


 
“Nghe hết rồi,” người nào đó đứng dậy, “Em nói ba anh đồng ý anh chơi esport, muốn đi ký hợp đồng với anh.”
 
Cô mở miệng: “Vậy sao anh đang nghe rồi làm loại chuyện này……”
 
Chu Minh Tự thong thả ung dung, ra vẻ vô tội: “Không phải tự em sáp vào sao.”
 
 


“Nói vậy thì,” Kiều Diệc Khê chỉ chỉ chính mình, “Trách em?”
 
 
“Ai bảo em dựa gần như vậy,” đôi mắt Chu Minh Tự chợt tối lại, “Tự chủ của anh không tốt như em nghĩ đâu, Kiều Kiều.”
 
Gặp được người mình thích, anh không khống chế được chính mình.
 


“Đúng là không ngờ,” cô rầm rì, “Tự thần của lúc mới quen thì đoan chính cấm dục như vậy, lúc yêu đương thì là loại này.”
 
“Loại gì?”
 
Cô gái lời ít ý nhiều phun ra bốn chữ: “Ngoài lạnh trong nóng.”
 
“……”
 


“Ngoài lạnh trong nóng ngoài lạnh trong nóng, trước khi hẹn hò thì lạnh, sau khi hẹn hò thì nóng.” Cô giáo Tiểu Kiều đưa ra giải thích của bản thân.
 


Nhớ có một lần, cậu giơ cây dù màu đen đứng trong mưa, mí mắt nửa rũ xuống lẻ loi một mình, có giọt nước mưa chậm rãi chảy xuống đầu ngón tay cậu, mưa to bốc hơi, sương mù lượn lờ, giống như có gì đó tụ ngưng bên cạnh cậu, lúc ấy cô đã cảm thấy ――
 


Toàn thân người này tràn ngập khắc chế.
 
Mà cô rất chờ mong nhìn thấy dáng vẻ cậu bùng nổ và giải phóng.
 
Cô cũng biết, dáng vẻ này, chỉ có người thân mật nhất của cậu mới có thể nhìn thấy.
 


Cậu là kẻ khắc chế tiến công, mang theo tính xâm lược quét qua đồng bằng hoang dã không chừa một ngọn cỏ nào, cậu am hiểu nhất chính là chờ đợi và ngủ đông, còn biết tùy thời điểm giải phóng bản thân.
 
Nhưng bây giờ, dường như cậu đã giải phóng trước mặt cô cũng kha khá rồi.
 


“Phân tích có lý,” chàng trai để tay lên bàn phía sau cô, nhốt cô trong một tấc vuông này, phủ người xuống, “Vậy cho anh hôn thêm một chút nữa?”
 
“………………”
 
///
 
Sau đó Chu Minh Tự đi ký hợp đồng, là ba Chu đi với cậu.
 


Nghe nói ba Chu và Bùi Hàn Châu hàn huyên mười mấy phút, cuối cùng đạt thành nhận thức và chiến lược chung nào đó.
 
Mã Kỳ Thành và Phó Thu bị Chu Minh Tự dẫn vào, cũng thông qua khảo sát, trở thành đội viên của chiến đội.
 


Tháng 9 năm ấy, câu lạc bộ esport PL của Bùi Hàn Châu chính thức thành lập.
 
Câu lạc bộ PL bao gồm rất nhiều phân nhánh, nơi PUBG của Chu Minh Tự là một trong số đó.
 
Mà bọn họ là chiến đội chủ đạo trong bộ phận PUBG, ngoại trừ bọn họ, còn có rất nhiều chiến đội nhỏ.
 


Kiều Diệc Khê không ngờ là Trịnh Ngữ cũng được Bùi Hàn Châu ký kết kéo vào, anh ta, Chu Minh Tự, Mã Kỳ Thành và Phó Thu, trở thành một đội ngũ.
 
Trước khi công bố, Chu Minh Tự chuẩn bị ID trong trò chơi.
 


Bởi vì tính chất trận đấu quốc tế chơi phiên bản quốc tế, chính là chơi game với tất cả bạn bè quốc tế, chỉ có thể dùng tên tiếng anh. Trước đó Chu Minh Tự chỉ tùy tiện đặt tên, lần này là chính thức lên sàn, phải lấy cái tên mới khác.
 


Cậu hỏi Kiều Diệc Khê: “Em cảm thấy anh đặt tên gì thì ổn?”
 
Kiều Diệc Khê suy nghĩ một lúc: “Cheetah? Báo săn, rất hợp anh.”
 
Cậu hung mãnh biết bao, từ khi Kiều Diệc Khê thấy cậu chơi chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy cậu giống báo săn, tốc độ nhanh nhẹn, lực tổn thương cao.
 


Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc mới cười nói, “Được đó, vậy đặt tên này.”
 
Rất nhanh sau đó, cậu đổi ID trò chơi.
 
Ngày đó câu lạc bộ công bố đội viên trên Weibo, chỉ đăng vài tấm ảnh chụp thôi mà mọi người đều lên hot search.
 


Đầu tiên là Bùi Hàn Châu lấy độ quốc dân siêu cao và tốc độ tên lửa của mình xông lên hot search thứ năm, sau đó gắn nhãn #pl câu lạc bộ esport #cường thế bá chiếm thứ mười hai, #pl giá trị nhan sắc hoả tốc bay lên lượt tìm kiếm.
 


Dù sao thì cây cờ Chu Minh Tự đã được treo lên, Trịnh Ngữ ném vào đám người cũng xem như xuất sắc, Mã Kỳ Thành và Phó Thu lớn lên thì thanh thoát điển trai, cực kỳ thu hút hảo cảm của người qua đường, chẳng sợ người không chơi trò này cũng không nhịn được vào xem hai lần, tóm lại là không ai không thích trai đẹp.


 
Huống hồ hai cái hotsearch esport của Bùi Hàn Châu đã chú định chiến đội này đã tự mang lưu lượng ngay từ đầu.
 
Bình luận dưới Weibo ồn ào huyên náo.
 


【 Phắc, bốn người trước kia không phải chuyên nghiệp chứ? Bùi Hàn Châu đánh nước cờ gì thế Đây rốt cuộc là kinh hỉ hay là kinh sợ. 】
 


【 Tuy chưa biết bọn họ chơi thế nào! Nhưng xét thấy Bùi Hàn Châu chưa từng thất thủ, nên tôi tạm thời xem việc này là kinh hỉ, dù sao thì nhìn mặt cũng đàng hoàng. 】
 


【 Chồng tôi tìm được đội viên quý hiếm này từ đâu thế, khuôn mặt đẹp trai như vậy thao tác chắc chắn không kém, tóm lại là chồng tôi sẽ không làm việc vả mặt như vậy!! Tôi khóa chặt Chu Minh Tự Trịnh Ngữ Mã Kỳ Thành Phó Thu, chìa khóa ném xuống biển! 】
 


【 Chu Minh Tự…… Đẹp trai quá đi……】
 
【 Mẹ ôi đẹp trai quá, tôi muốn đi tham quan câu lạc bộ PL một ngày, có ai đi chung không? 】
 
【 Không nói tôi còn tưởng đây là công ty quản lý nào tuyển thực tập sinh, chẳng lẽ đội này xem nhan sắc mới ký kết sao? 】
 


Không bao lâu sau, Chu Minh Tự cũng lên hot search.
 
Theo sau hot search là một cái meme ɭϊếʍƈ màn hình.
 


Lượt tìm kiếm trên cùng do một cô blogger xinh gái đào ra, cô ấy thả mấy tấm ảnh chụp không góc chết Chu Minh Tự trong chiến đội, còn có mấy tấm do quần chúng ăn dưa uyên bác đào ra, một số ảnh thường ngày hồi cấp ba và đại học của Chu Minh Tự.
 


Cô blogger xinh gái tung tin: 【 Cho mọi người xem tôi vừa đào được thứ gì tốt trên hot search, tuyệt thế soái ca Bùi Hàn Châu cũng tuyển tuyệt thế soái ca, nghe nói người đẹp trai nghiệp vụ giỏi, mời các chị em nhấm nháp chung. 】
 
Lượt chia sẻ nhanh chóng đạt hai chục ngàn, bình luận rất xuất sắc.
 


【 Là sinh viên xuất sắc của đại học A, vừa đẹp trai vừa thành tích tốt còn biết chơi game, trời ơi, đây là người đàn ông đi ra từ phim thần tượng nào vậy. 】
 


【 Hình dung thế nào nhỉ, trước đây tôi đã biết anh ấy, đây là người ngay từ đầu đã hấp dẫn tôi bằng thao tác, sau đó tôi vừa nhìn bàn tay, con mẹ nó đẹp, lại vừa thấy mặt, con mẹ nó còn đẹp hơn. Sao có thể có người có thao tác và nhan sắc chuẩn đến khó lường như vậy? 】
 


Nhưng bình luận hot nhất lại là ――
 


【 Đừng ảo tưởng nữa các vị, tôi và Chu Minh Tự học chung trường cấp hai, người ta có tiếng là không có hứng thú đối với nữ sinh, ba năm cấp ba nhận được vô số thư tình, không hề dao động chút nào, chưa từng có mờ ám gì với cô gái nào cả. Haiz, phỏng chừng có rất nhiều cô gái sau khi biết tình hình này thì rất hẩm hiu vì vỡ mộng. 】


 
Phía dưới quả nhiên có nhiều cô gái vỡ mộng.
 


Còn có người rất lạc quan: 【 Nếu anh ấy thực sự có bạn gái thì tôi ghen ghét mà khóc thành chó ngay tại chỗ mất, may là anh ấy không có hứng thú với con gái, như vậy đã là cơ hội dành cho tất cả chị em rồi ha ha ha!! Muốn chết thì cùng chết a!! 】
 


Kiều Diệc Khê nhìn đến chỗ này, nhất thời tâm tình rất phức tạp.
 
Cô không chỉ không chết với mọi người, còn “sống một mình”, đến lúc đó liệu có bị ánh mắt ghen ghét đâm xuyên hay không thì……
 


Nhưng khi nhìn thấy mọi người đang thảo luận về người dường như xa xôi không thể với tới kia, mà người đó sau khi chơi xong thì nhanh chóng gửi WeChat cho cô, cô lại thỏa mãn, lặng lẽ nhếch khóe môi.
 
Ai nói anh ấy không thích phụ nữ.
 
///
 


Kiều Diệc Khê không ngờ được, hot search của Bùi Hàn Châu đã lui xuống sau đêm đó, còn của Chu Minh Tự thì không, ngược lại còn chen lên trước mười hạng.
 
Việc này đều do Thư Nhiên nói cô nghe.
 


“Tớ suýt nữa muốn nói Chu Minh Tự có bạn gái, chính là khuê mật bạn tớ! Quào, cậu nói đến lúc mọi người biết thì xuất sắc cỡ nào, có thể biến thành một đống chanh chua lè thành tinh không.”
 


Kiều Diệc Khê nhướng mày: “Trịnh Ngữ cũng thu hoạch rất nhiều người hâm mộ, tâm tình cậu thế nào?”
 


“Tớ kiêu ngạo, cũng rất có cảm giác nguy hiểm,” Thư Nhiên nói, “Nhà tớ cần nhanh chân thu anh ấy vào túi, nếu không thì trễ chút nữa là không lấy được. Không nói nữa, càng nói càng có cảm giác cạnh tranh, tớ đi giành đây bye bye!”
 


“……” Kiều Diệc Khê nhìn điện thoại bị cúp máy, thở dài vì hận không thể rèn sắt thành thép.
 


Cô mở iPad, bọn Chu Minh Tự hôm nay vừa vặn có buổi phát sóng trực tiếp. Vốn trước kia nếu chiến đội vừa thành lập thì rất hiếm khi phát sóng trực tiếp, nhưng Bùi Hàn Châu không phải người thường, hơn nữa bốn người đám Chu Minh Tự phối hợp không tệ, có ăn ý.
 


Chu Minh Tự ở chiến đội trước kia cũng thỉnh thoảng tham dự phát sóng trực tiếp, nhưng phát sóng trực tiếp trong chiến đội kia không lộ mặt, hơn nữa cũng không phải chiến đội nổi danh, fans không nhiều lắm.
 
 


Huống hồ khi bọn họ phát sóng trực tiếp, phía dưới còn có một màn hình nhỏ, chủ yếu để quay bàn phím của họ, thỉnh thoảng sẽ quay đến mặt.
 
Chỉ cần quay đến khuôn mặt, bình luận lập tức bay ra hết đợt này đến đợt khác “A a a a”.


Thậm chí có người hoàn toàn mù mờ về trò chơi này, chỉ vì xem Chu Minh Tự mới bắt đầu chơi game.
 
Cực kỳ cố gắng.
 


Mấy ngày sau đó, thao tác trong trận đấu và ảnh chụp của Chu Minh Tự được phát lại nhiều lần xem như phúc lợi, độ nổi tiếng cũng như nước lũ dâng cao, thậm chí còn có đãi ngộ được mở đề tài bàn luận chỉ có người nổi tiếng mới có trên Weibo, bên trong đều nói về cậu.
 


Quả nhiên, cậu không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu cơ hội được người khác để mắt đến mà thôi.
Ngày đó chiến đội cho nghỉ mấy tiếng đồng hồ, Kiều Diệc Khê không biết, chỉ bỗng nhiên bị Chu Minh Tự gọi online để chơi game.
Mã Kỳ Thành và Phó Thu cũng có mặt.
 


Cô thuận miệng hỏi: “Trịnh Ngữ đâu?”
 
“Đang ngủ.”
 
Cô đáp ừ, cũng không nghĩ nhiều.
 
Mã Kỳ Thành cũng muốn chơi game, nên quen tay mở chức năng phát sóng trực tiếp hằng ngày.
 


Lần này chỗ bọn họ nhảy dù là chỗ tương đối kích thích, ba người kia thì bằng bằng chém chém giết giết, Kiều Diệc Khê tựa như người chơi ảo, đi sau mông Chu Minh Tự nhặt vật phẩm.
 
Đương nhiên, nhặt đồ thì nhặt đến cuối cùng cái gì cũng có.
 


Chu Minh Tự xử lý người xong rồi, còn ném mũ cấp ba của mình cho cô.
 
Trên đầu cô là mũ cấp một màu xanh, sau khi đội mũ cấp ba lên, mũ cấp một rơi xuống trước mặt Chu Minh Tự.
 
Giọng nói của chàng trai xuyên qua tai nghe truyền tới tai cô: “Anh thay em giết người, xong việc thì em đưa cho anh một cái nón xanh?”


 
Kiều Diệc Khê cười đến sắp ngất: “Thích không.”
 
Cậu nhàn nhạt hừ mũi, không đáp lời.
 


Bọn họ lái xe gập ghềnh đi xuống một chỗ, Mã Kỳ Thành ló đầu ra ngoài cửa sổ mở ống ngắm nhìn xa, “Đậu phộng ha ha ha ha, có cặp đôi chạm đầu vào nhau chụp ảnh ở chỗ này, tôi nhìn thấy là muốn đánh chết mấy người khoe khoang này …… Ai ai ai, Tự thần cậu lái chậm chút, đi qua rồi!”
 


Tuy Mã Kỳ Thành không đánh tới được hai người khoe khoang này thì có chút tiếc nuối, nhưng cũng kệ.
 
Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Là kiểu nghiêng đầu chụp ảnh sao?”
 
Cô từng nhìn thấy.
 


Trong trò chơi có phím ló đầu trái phải, người bên trái thì nghiêng sang phải, người bên phải thì nghiêng sang trái, nhìn như dựa đầu vào đầu, là tư thế thường gặp của các cặp đôi.
 


“Đúng vậy, đây là tư thế do mấy cặp đôi phát minh,” Mã Kỳ Thành lại hỏi Chu Minh Tự, “Tự thần, chúng ta có cần……”
 
“Không cần, cút, thật ngu ngốc.” Chu Minh Tự từ chối ba lần liên tiếp.
 
Mã Kỳ Thành: “…… Được thôi.”
 


Sau đó Kiều Diệc Khê ở trong phòng lục soát đồ vật, vừa quay đầu nhìn thì thấy Chu Minh Tự xuất hiện phía sau cô, làm cô hoảng sợ.
 
“Anh chạy tới đây làm gì?”
 
“Tặng đồ cho em,” Chu Minh Tự hỏi, “Em có thiếu gì không?”
 


Cô còn chưa nói gì cả, Chu Minh Tự đã ném một đống thuốc và đồ trị thương xuống đất.
 
“Sao anh có nhiều đồ vậy?” Kiều Diệc Khê ɭϊếʍƈ môi, “Cho em hết, vậy anh thì sao?”
 
Chu Minh Tự: “Anh nhặt hai phần.”
 
Mã Kỳ Thành: “Chậc.”
 


Kiều Diệc Khê nhặt mấy thứ kia, Chu Minh Tự còn ném cho cô ống ngắm 6x, sau khi lắp vào thì cô mở ngắm, nhìn thấy phòng đối diện có người.
 
Cô nhanh chóng báo tin: “A, có người có người.”
 


Chu Minh Tự cũng chạy đến cửa sổ cô vừa mở ống ngắm, vừa lúc nhìn thấy một nam một nữ đầu dựa vào đầu, cô gái quay đầu trước, được một lúc thì chàng trai nghiêng người, hai người dựa đầu vào nhau.
 
Cậu trầm mặc một lúc.
 
Chẳng lẽ con gái bây giờ đều thích thế?
 


Chu Minh Tự dừng một chút, đứng trên lập trường của Kiều Diệc Khê dò hỏi cô: “Em có muốn……”
 
Cậu còn chưa nói xong, Kiều Diệc Khê đã giành đáp.
 
Cô nhăn mũi: “Không cần, quá ngốc.”
 
“……”
 


Mã Kỳ Thành ở bên kia đập bàn cười to: “Ha ha ha đây còn không phải là thiên đạo luân hồi thiện ác cuối cùng cũng gặp quả báo sao!”
 


Sau đó Kiều Diệc Khê nhảy khỏi phòng, liếc mắt nhìn phía trên góc trái, phát hiện đối diện chỉ còn lại có một kẻ địch, không biết vị trí cụ thể ở chỗ nào.
 


Lúc cô đang muốn tìm người, đột nhiên bị người ta đánh một phát, mũ cấp ba bị bắn tan tành, cô nhanh chóng tìm một góc núp vào.
 
Chu Minh Tự: “Ai bắn em?”
 
“Không biết, hình như rất xa.”
 


Kiều Diệc Khê trốn tránh dùng thuốc, một lúc sau, đột nhiên nhanh trí nói với Chu Minh Tự: “Anh muốn đi bắn anh ta sao?”
 
“Đương nhiên.”
 
Cô gật đầu, hướng dẫn từng bước: “Kẻ bắn bạn gái anh ――”
 


Chút ăn ý này vẫn phải có, Chu Minh Tự suy tư một lúc, sau đó tiếp lời: “Tuy xa tất diệt.”
 
Kiều Diệc Khê vừa lòng ừ một tiếng, lại nói: “Đầu có thể đứt, máu có thể chảy ――”
 
“Không thể đánh bạn gái tôi.”
 
Cô híp mắt cười.
 


Quả nhiên, Chu Minh Tự vừa nói xong, một chuỗi tiếng súng vang lên, cậu bắn chết người nọ.
 
Một ván kết thúc, lúc Kiều Diệc Khê nhìn giao diện thống kê, nghe thấy bên Chu Minh Tự có tiếng bước chân quanh quẩn ở cầu thang, không khỏi hỏi: “Anh đi đâu?”
 
“Ký túc xá.”
 


Kiều Diệc Khê ở ký túc xá một mình, nên cô có thể nghe rõ mấy loại tiếng vang.
 
Ngay khi tiếng bước chân bên cậu dừng lại được một lúc, cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa hình như cũng dừng theo.
 


Dường như nháy mắt hiểu rõ cái gì đó, cô buông di động chạy đến cửa, tim đập gia tốc.
 
Chiến đội bên cậu quản lý rất nghiêm, bọn họ đã trò chuyện với nhau dựa vào phần mềm hơn một tuần nay, không thể gặp nhau.
 


Rốt cuộc cô cũng cảm nhận sâu sắc mỗi lần gặp mặt quý báu đến cỡ nào.
 
Đang nghĩ như vậy, lúc vừa mở cửa, Kiều Diệc Khê mở rộng hai tay nghênh đón chàng trai của cô.
 
Đã lâu như vậy không gặp nhau, tới tình ý chân thành  cái ôm đầy cõi lòng, vẫn làm người khác hạnh phúc.


 
Vì thế lúc Chu Minh Tự mở cửa, lập tức nhìn thấy cô gái ngẩng mặt cười, nâng cao đôi tay, dáng vẻ chờ ôm.
 
Cậu sững lại hai giây, lúc này mới nhíu mày vờ như suy nghĩ, lẩm bẩm lui về sau ――
 
“Có phải tư thế mở cửa của anh không thích hợp không?”
 


Vì thế, Kiều Diệc Khê trơ mắt nhìn cửa khép lại trước mặt mình.
 
……
 
Kiều Diệc Khê tức giận mở cửa: “Vậy anh đừng vào nữa!”
 
Kết quả vừa sờ vào then cửa, cánh cửa lại bị người khác mở từ bên ngoài.
 


Cô theo quán tính nghiêng về trước, nhanh chóng rơi vào lòng ngực ấm áp.
 
Kiều Diệc Khê: “Anh làm gì?”
 
Chàng trai cười khẽ chống cằm lên đỉnh đầu cô, gãi gãi cằm cô, cậu trầm giọng lưu luyến ――
 
“Không phải muốn ôm?”