Thích Em Từng Giây

Chương 54: Chương 54:

 
 
Xe buýt lúc ba giờ chiều có hành khách thưa thớt, Kiều Diệc Khê bắt lấy cây cột, bị người nào đó  đẩy vào góc.
 
Ngón tay nóng lên.
 


Người này còn cố tình bày ra dáng vẻ trêu chọc cô, đuôi mắt cong lên, tay phải chống cạnh người cô, gương mặt quá phận kia kề sát lại, như muốn ngăn chặn tất cả ánh sáng trước mặt cô.
 
Cô cảm giác hô hấp của cô sắp bị cậu cướp hết rồi.
 


Ngay khi Chu Minh Tự nghiêng đầu, chuẩn bị làm chút gì đó, Kiều Diệc Khê vươn tay, mềm như bông đẩy cậu hai cái: “Xuống xe xuống xe!”
 
Nói xong, cô gái cướp đường từ khe hở nhỏ bên tay trái cậu rồi bỏ chạy, bởi vì không gian quá nhỏ, lúc nghiêng người, gương mặt cô cọ vào khóe môi cậu.
 


Giống con mèo, ngứa ngáy như gần như xa, nhưng lại…… Hình như mềm hơn.
 
Chu Minh Tự nâng cổ tay, chưa đã thèm ɭϊếʍƈ môi, lúc quay đầu lại thì cô đã nhảy xuống xe.
 
Kiều Diệc Khê trở về chưa được bao lâu, Thư Nhiên đã nhiệt tình mời cô online chơi game.
 
 


Bên Thư Nhiên còn có Trịnh Ngữ, Kiều Diệc Khê gọi Chu Minh Tự.
 
Cho dù hai người từng cạnh tranh nhau, nhưng không có gì ngăn cách bọn họ, Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ dùng phương thức cũ của họ ―― lần giao lưu duy nhất là lần hợp lực chiến đấu khi Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên đã bị hạ.
 


Đối diện với thế trận nằm cũng thắng vào phút cuối, Kiều Diệc Khê giải thích với Chu Minh Tự: “Em lâu lắm không chơi game, không tìm được xúc cảm, anh yên tâm, trận tiếp theo em chắc chắn có thể sống đến cuối cùng.”
 


Thư Nhiên ở bên kia bị sặc vì cô: “Bị người chơi ảo đánh chết cũng kêu không tìm được xúc cảm, tớ nói cậu nghe, cậu chỉ thuần túy là thoái hóa ―― vì bạn trai quá bá đạo mà đánh mất chức năng tự bảo vệ, gọi là yêu đương thoái hóa.”
 


“Cậu không biết xấu hổ mà nói tớ sao Nhiên Nhiên, nếu không phải vì cứu cậu, tớ có thể bị người chơi ảo đánh chết? Tớ lần nào không chơi với cậu cũng có thể sống sót, một khi ở cùng cậu, trăm ngàn cách chết kỳ lạ đều xuất hiện.”
 


Trước khi cứu Thư Nhiên thì Kiều Diệc Khê mới giết một người, máu không còn bao nhiêu, Thư Nhiên lại bị người đánh ngã, ở bên kia lâu lâu lại kêu to, nói cái gì mà Kiều Diệc Khê không tới cứu cô thì cô chết thật, còn mắng Kiều Diệc Khê vô tình vô nghĩa.
 


Kiều Diệc Khê chưa kịp dùng thuốc đã qua cứu cô, kết quả vừa ngồi xuống không bao lâu thì có người chơi ảo tới bắn cô, cô chưa kịp nhìn rõ người ở chỗ nào mà đã bị sỉ nhục đánh chết.
 


Chu Minh Tự vì không muốn cô dùng chân chạy bo, khi đó đang đi tìm xe nên cách cô 1000 mét, cậu vừa trượt xuống xe trượt tuyết hai người ngồi, thầm nghĩ rốt cuộc cũng tìm được chiếc ô tô dành cho bốn người, thì nhìn thấy Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên hiện lên trong danh sách tử vong.
 


…… Cho nên cậu chạy thật xa làm gì chứ.
 
Kiều Diệc Khê vừa chết, tâm tình của Chu Minh Tự không thể tốt, vì duy trì tâm tình của cậu, Kiều Diệc Khê dự định chơi đàng hoàng trận thứ hai, tự bảo vệ mình là chủ.
 


Lần này bọn họ nhảy ở Sanhok, một bản đồ cực kỳ xinh đẹp, cây cỏ tươi tốt ở khắp nơi, hồ nước trong xanh đến mức có thể nhìn thấy đáy hồ, xung quanh ngập tràn màu xanh nhạt pha giữa đất trời và làn nước.
 


Kiều Diệc Khê nhân lúc Chu Minh Tự nhảy dù thì nhìn xuống khung cảnh non sông gấm vóc, không khỏi nói một câu: “Tiểu Chu anh xem, đây đều là giang sơn trẫm giành được vì anh.”
 


Chu Minh Tự còn chưa trả lời, Thư Nhiên đã xùy một tiếng: “Ngay cả người máy cậu cũng không đánh chết, còn muốn tranh đấu giành thiên hạ cho người ta?”
 
“……”
 


Rồi sau đó rơi xuống đất, Kiều Diệc Khê vào phòng lục soát vật phẩm, kết quả di động rung lên, tay bị trượt, cửa đẩy không ra.
 
Vừa lúc bị Thư Nhiên nhìn thấy cảnh này, cô thảnh thơi tổn thương Kiều Diệc Khê: “Cậu đừng nói với tớ chủ nhà này không muốn tiếp cậu.”
 


 “Không phải,” Kiều Diệc Khê tạm dừng, bắt đầu nói bậy bạ, “Là cái cửa này có vấn đề.”
 
Thư Nhiên không ngờ cô có thể mặt không đổi sắc nói loại lời nói này: “Cậu lại nói hươu nói vượn gì đấy?”
 


Kiều Diệc Khê xoay sang Chu Minh Tự để tìm sự đồng tình: “Cửa này có vấn đề, đúng không Chu Minh Tự?”
 
Vừa lúc thấy Chu Minh Tự đi tới, Kiều Diệc Khê mới nói nhỏ, vừa nói xong thì cậu đã đẩy cửa.
 
Kiều Diệc Khê: “……”
 
Không nể mặt cô như vậy à.
 


Ai ngờ giây tiếp theo, Chu Minh Tự đóng cửa lại, lui về sau hai bước, nghiêm túc đồng ý với cô: “Ừ, cửa có vấn đề.”
 
Thư Nhiên:
 
Kiều Diệc Khê cười: “Đúng vậy, PUBG rác rưởi.”
 
Chu Minh Tự hùa theo, nín cười nói: “Ừ, rác rưởi.”
 


“Hừ!” Thư Nhiên nghe không nổi nữa, “Hay cho một đôi phụ xướng phu tùy thảm hại vì người yêu phản tặc mà nói dối không chớp mắt!”
 
Trịnh Ngữ cũng mỉm cười.
 


“Đúng rồi Trịnh Ngữ,” Thư Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến, hỏi anh, “Sau trận đấu kia, có chiến đội nào muốn ký hợp đồng với anh không?”
 
Trịnh Ngữ trả lời: “Có.”
 
“Vậy anh ký chứ?”
 


“…… Có thể, còn phải xem lại,” nếu đã nhắc tới vấn đề này, Trịnh Ngữ thuận đường hỏi Chu Minh Tự, “Chu Minh Tự thì sao, có ký chưa?”
 
“Dự định ký,” Chu Minh Tự nói, “Điều kiện không tệ lắm.”
 


Sau đó cậu đi căn cứ huấn luyện xem sơ, có huấn luyện viên phụ trách, đội viên khá nghiêm túc, tất cả mọi người rất nỗ lực, không ai lười biếng.
 


Dù gì thì không cần tạm nghỉ học, mà vòng tuyển chọn giải đấu PGI của khu vực Trung Quốc cũng sắp bắt đầu, đã có cơ hội này, vậy không bằng cứ…… Cố gắng tận hưởng đi.
 
Lỡ như có thể có chút thành công, thì cớ sao không làm.
 


Thứ sáu lúc Chu Minh Tự đi ký hợp đồng, trên đường về, Kiều Diệc Khê hỏi cậu: “Việc này có thương lượng với ba mẹ anh không?”
 
Cậu lắc đầu.
 
“Vậy…… Có nói cho họ không?”
 
Chu Minh Tự tiếp tục lắc đầu, nói: “Cuộc đời anh, tự anh quyết định là được.”


 
Cô biết cậu là người có chủ kiến, sẽ không để ý đến ánh mắt của người khác, trên phương diện nào đó cũng bá đạo và mạnh mẽ.
 


“Nói như vậy cũng không sai,” Kiều Diệc Khê nói, “Nhưng không phải nên nói với họ một tiếng sao? Dì không tham gia vào việc này, anh không nói với chú sao?”
 
Trong nhận thức của cô, mấy chuyện lớn nên cần cha xem qua.
 


Chu Minh Tự cong môi, không biết nên nặn ra biểu cảm cười nào: “Nếu ông ấy biết, sẽ không đồng ý.”
 
Kiều Diệc Khê ngửa đầu: “Vì sao?”
 


“Không phát hiện sao, chỉ cần nhắc đến anh chơi game, vẻ mặt của ông ấy sẽ không tốt, ông ấy luôn hy vọng vào một ngày nào đó trò chơi có thể hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh,” Chu Minh Tự nhàn nhạt trình bày, “Nếu bây giờ nói cho ông ấy biết anh còn xếp trò chơi vào một trong những lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai ―― em cảm thấy ông ấy sẽ thế nào?”


 
Chu Minh Tự vừa nói như vậy, Kiều Diệc Khê mới nghĩ đến, bất kể là lần đầu tiên đến nhà cậu hay sau khi ba Chu kết thúc đi công tác, nhưng hễ có dính dáng tới trò chơi, ba Chu đều nhíu mày cực kỳ rõ ràng.
 
Lần trước còn hỏi Kiều Diệc Khê có phải Chu Minh Tự chơi game nên không về nhà không.


 
Kiều Diệc Khê thở dài: “Nhưng mà…… Có rất nhiều phụ huynh ở thế hệ của họ đều thuộc loại này, họ cho rằng trò chơi tiêu cực, hại người, chơi game là việc làm không đàng hoàng. Trong lòng họ, tuyển thủ esport còn không bằng một người có công việc bình thường.”
 


Nhưng cũng có thể thông cảm, thế hệ của bọn họ cũng đi một đường thẳng như vậy, không thể tiếp thu và tiêu hóa hoàn toàn tất cả các đồ vật trong thời đại mới. Huống hồ đã có tuổi, muốn thay đổi tư duy đã ăn sâu từ mấy thập niên trước, không phải chuyện dễ dàng.
 


Thời đại đổi thay trăm ngàn biến hóa, thế cuộc lớn tạo ra một hạng mục thể thao điện tử mới, chỉ là trò chơi này có hai mặt quá sâu, một mặt là nhiệt huyết phấn đấu và thanh xuân, một mặt khác, là học sinh chìm đắm trong trò chơi dẫn đến bỏ bê việc học.
 


Hầu hết những người thế hệ lớn như cha mẹ, phần lớn ấn tượng của họ dành cho trò chơi dừng lại ở vế sau, họ cho rằng thứ này chẳng qua chỉ lãng phí thời gian mất tiền hại sức khỏe.
 
Chu Minh Tự trầm ngâm: “Cho nên đừng nói với ông ấy trước, đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định.”
 


“Anh muốn làm chút thành tích, rồi mới đi thuyết phục ông ấy?” Kiều Diệc Khê nâng tầm mắt.
 
Chàng trai cong môi, rũ mắt nhìn cô, trong giọng nói dường như đang lan tràn sự vui vẻ.
 
“Thông minh.”
 
Sau khi ký hợp đồng, động tác của Chu Minh Tự khá nhanh, cậu lập tức đi vào tiết tấu mới.
 


Buổi sáng đi học, sau khi ăn trưa với Kiều Diệc Khê thì đi căn cứ để huấn luyện.
 
Buổi tối 10 giờ ngày đầu tiên, lúc cậu kết thúc huấn luyện, Kiều Diệc Khê cố ý đắp mặt nạ gọi điện thoại qua đó.
 
“Hôm nay thế nào? Thích ứng chứ?”
 


“Còn được, đánh mấy trận là tìm được trạng thái,” Chu Minh Tự trả lời cô, “Em thì sao? Buổi chiều làm gì?”
 
“Luyện trượt ván, thuận tiện xem tiểu thuyết,” Kiều Diệc Khê khép lại cuốn《 Mặt Trăng Và Đồng Xu 》, tiếp tục nói, “Hôm nay vẫn ở đó sao? Hay về phòng ngủ?”
 


“Về phòng ngủ, bây giờ đã về tới dưới ký túc xá. Sao nào, chuẩn bị đón anh?”
 
Kiều Diệc Khê sờ áo ngủ trên người: “Vậy thì không, em chỉ hỏi chút thôi.”
 
“……”
 
Một lúc sau, Kiều Diệc Khê hỏi: “Câu lạc bộ có con gái chứ?”
 


“Bên bọn anh không có, nhưng phân nhóm dota hình như có, sao vậy?”
 
Một câu lạc bộ phân thành rất nhiều chiến đội, mỗi chiến đội phụ trách trò chơi khác nhau.
 
“Không có gì,” cô mơ hồ hỏi, “Con gái bên kia, đẹp chứ?”
 


Chu Minh Tự nhíu mày, hình như lúc vừa đi vào thì huấn luyện viên có dẫn đi tham quan một vòng, nhưng cậu không mấy chú ý.
 
“Bình thường thôi.”
 
Kiều Diệc Khê cắn môi, lại hỏi: “Con gái bên kia đẹp chứ?”
 
Chu Minh Tự: ?
 
“Sao lại hỏi thêm lần nữa?”
 


Kiều Diệc Khê nhái lại: “Đẹp chứ?”
 
Một lúc sau, Chu Minh Tự ý thức được cái gì, có lẽ cô muốn một câu trả lời hài lòng.
 
Vì thế cậu hiểu rõ nói: “Không đẹp bằng em.”
 


Vốn nghĩ đây là câu trả lời cô muốn, không ngờ Kiều Diệc Khê còn hỏi: “Con gái bên kia đẹp chứ?”
 
“……”
 
Chu Minh Tự suy tư một lúc lâu, mới nói: “Không biết, chưa thấy qua, không rõ lắm.”
 
Phủ nhận ba lần.
 
Quả nhiên, lần này, Kiều Diệc Khê dừng đặt vấn đề.


 
Cô ở bên kia cười tủm tỉm: “Khát khao được sống của Tự thần khá mạnh.”
 
“Không phải khát khao muốn sống, là lời thật lòng,” Chu Minh Tự nói, “Anh thật sự không chú ý các cô ấy trông như thế nào, cũng không liên quan đến anh.”
 


Kiều Diệc Khê nằm trên giường, vẫn cảm thấy chưa hài lòng.
 
“Chúng ta mới hẹn hò chưa bao lâu đúng không, kết quả anh lập tức bị ném vào một hoàn cảnh mới, hơn nữa có thể có rất nhiều cô gái, em không quen thuộc nơi đó, cũng hết cách.”
 


Cô chớp mắt: “Nếu anh tìm niềm vui mới khác, thì em……”
 
Chu Minh Tự hứng thú: “Thì em thế nào?”
 
Dùng tất cả thủ đoạn của cô để giữ cậu?
 
Kiều Diệc Khê: “Thì em tìm người đẹp hơn cao hơn biết chơi game hơn anh.”
 
Chu Minh Tự: “………………”
 


Hay cho một chiêu thắng vì đánh bất ngờ.
 
“Được thôi,” Chu Minh Tự ngón tay giật giật, “không thèm để ý” nói, “Em thử xem.”
 
Bên kia trầm mặc một lúc, một chút động tĩnh cũng không có.
 


Chu Minh Tự vốn nghĩ cô đang cứng đầu, không ngờ bên kia thật sự ngắt kết nối, cậu thoáng chốc nhíu mày, cầm di động lên xác nhận vài lần.
 
Bên cô thật sự không có âm thanh gì.
 
Qua vài phút, giọng nói của Kiều Diệc Khê mới truyền tới: “Này?”
 


Chu Minh Tự nhíu mày thật sâu: “Em đi đâu?” Tìm bạn trai mới à?
 
“Không, em vừa đi xuống mua giấy vệ sinh, đi tới cầu thang thì tín hiệu bị gián đoạn,” Kiều Diệc Khê nói, “Đi vào phòng ngủ mới kết nối được.”
 
Chu Minh Tự: “……”
 
Mẹ nó, dọa cậu nhảy dựng.
 


“Sao nào, anh sợ à?” Kiều Diệc Khê híp mắt, “Sợ em thật sự đi tìm người tốt hơn anh, sau đó đá anh?”
 
“Yên tâm đi,” cô chậm rãi nói, “Em gà mờ như vậy, sẽ không quen được người biết chơi game hơn anh, tất cả người ghép đôi với em đều gà mờ như em thôi.”
 


“……”
 
Kiều Diệc Khê kẹp di động: “Anh không đi tắm sao? Còn gọi điện thoại với em.”
 
“Gọi thêm nửa tiếng nữa, chút nữa mới cúp nước.”
 


Hai người gọi điện thoại thêm nửa tiếng, Kiều Diệc Khê ngáp dài ngáp ngắn bò lên giường chuẩn bị đi ngủ, lúc này điện thoại mới có khuynh hướng sắp cúp.
 
Trước khi cúp máy, cô thuận miệng xác nhận: “Buổi chiều mai còn phải đi huấn luyện sao?”
 


Nhận được đáp án khẳng định: “Ừ.”
 
Không bao lâu sau, Chu Minh Tự lại nói: “Đừng lo.”
 
Kiều Diệc Khê: “A? Lo cái gì?”
 


“Sẽ không tìm niềm vui mới khác,” giọng nói của chàng trai hòa lẫn với bóng tối nhẹ nhàng truyền đến, “Anh không nhìn thấy cô gái khác, chỉ nhìn thấy em.”
 
“Được rồi, anh đi tắm đây.”
 
Ngay sau đó, Kiều Diệc Khê còn chưa có phản ứng gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy.


 
Vài giây sau, cô bỗng ý thức được…… Chu Minh Tự cậu, không phải đang xấu hổ chứ?
 


Người từ trước đến giờ không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì mà nói lời dịu dàng tình cảm như vậy, hình như lục phủ ngũ tạng và dây thanh bắt đầu nóng lên, lại không muốn bị cô nhìn thấu, nên đành cật lực ngụy trang bình tĩnh rồi cúp máy, vờ như bình tĩnh đi tắm.
 


Trên thực tế, rất có khả năng ngay cả chính mình đang làm gì cũng không biết.
 
Nghĩ đến đây, Kiều Diệc Khê đặt điện thoại lên ngực, cắn cắn môi dưới, khó kiềm được khóe miệng tạo ra một độ cong rất nhỏ rất nhỏ.
 
Không biết cô ở chỗ này nôn nao cái gì.
 


Kiều Diệc Khê cười đến mức mặt cũng cứng đờ mới ý thức được chỗ không đúng, xoa xoa gò má phồng cứng, chuẩn bị thả rèm che xuống giường.
 
Nghiêng người sang một bên mới phát hiện Thư Nhiên ngồi đối diện nhìn cô chăm chú được một lúc.
 


Thư Nhiên dùng khuôn mặt vô cảm tức giận đến ngứa răng: “Yêu đương vui lắm đúng không?”
 
Kiều Diệc Khê hé miệng, cuối cùng chân thành nói: “Hình như là vậy.”
 


Mà bên kia, Kiều Diệc Khê quả nhiên không đoán sai, sau khi cúp máy thì Chu Minh Tự đang dọn dẹp đi tắm muốn đổi đồ ngủ.
 
Bởi vì trong toilet không có rổ, nên bọn họ phải bỏ quần áo vào túi mới mang vào toilet.
 


Người này nhìn thì không hề khác với bình thường, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng, không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là……
 
Bạn cùng phòng thò qua hỏi cậu: “Hí, nghĩ gì đấy Tự thần?”
 
Chu Minh Tự nhíu mày: “Nghĩ muốn đi tắm.”
 


“Tắm?” Bạn cùng phòng chỉ động tác bỏ vào túi của cậu, “Vậy cậu bỏ con chuột và bàn phím vào túi làm gì? Vào nhà vệ sinh đại chiến với vòi sen máy nước nóng sao?”
 
Chu Minh Tự nhìn tấm lót chuột trong túi, bỗng rơi vào sự hỗn loạn của trầm mặc một lúc lâu.
 


“…………”
 
///
 
Ngày tiếp theo, Chu Minh Tự vừa đến căn cứ đã ngoan ngoãn gửi tin nhắn “điểm danh” cho Kiều Diệc Khê.
 
Kiều Diệc Khê vừa xem xong một video đàn violon thì nhận được tin nhắn của Chu Minh Tự: 【 Tới rồi. 】
 


Còn gửi cho cô một đoạn phim cậu đi từ cửa vào, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.
 
Kiều Diệc Khê: 【 Sao báo cáo kỹ càng tỉ mỉ như vậy? 】
 
Chu Minh Tự: 【 Vì chứng minh anh không thấy những người khác. 】
 


Kiều Diệc Khê: 【 Xùy, Tự thần tự giác vậy sao? Vậy lỡ như con gái gõ cửa phòng bọn anh, nũng nịu hỏi: Tự thần có ở đây không có thể dẫn em chơi game không? Anh làm sao đây? 】
 
Chu Minh Tự: 【 Anh lập tức nói Chu Minh Tự đã chết. 】
 
Một chàng trai tàn nhẫn.
 


Quả nhiên, lúc thốt ra lời này, Kiều Diệc Khê lập tức gửi meme qua: 【 Thu hồi, nhanh chóng thu hồi! Nào có ai tự nguyền rủa mình như anh vậy! 】
 
Chu Minh Tự vừa thu hồi, lại nhìn thấy tin nhắn của cô: 【 Anh chết rồi thì em làm sao đây? 】
 


Cậu ngẩn ra, hoảng hốt một lúc, còn chưa kịp cảm động, tin nhắn của Kiều Diệc Khê lại được gửi qua: 【 Em đây không thể cầm mũ cấp ba giáp cấp ba miễn phí nữa, em không cho phép. 】
 
Chu Minh Tự: 【 ? 】
 
Được.
 


Vào cuối tuần, bữa tiệc mẹ Kiều đã nói trước đó đến đúng hạn.
 
Cũng chỉ có hai nhà Chu Kiều tham gia, bữa cơm này xem như là lời cảm ơn của mẹ Kiều đối với sự chăm sóc của nhà họ Chu dành cho Kiều Diệc Khê trong mấy tháng vừa qua, và cũng coi như chúc mừng.
 


Nhà họ Kiều thích cay, Kiều Diệc Khê phát hiện đồ ăn của bữa cơm này một nửa cay một nửa thanh đạm, hoàn toàn không phù hợp với tác phong nhà cô. Hơn nữa lúc cô ở nhà họ Chu, cũng không phát hiện khẩu vị của Chu Minh Tự và mẹ Chu thanh đạm đến mức này.
 


Vì thế cô nhỏ giọng hỏi mẹ Kiều: “Vì sao có nhiều đồ ăn thanh đạm như vậy?”
 
Mẹ Kiều đáp: “Chú Chu cao huyết áp, đồ ăn phải lấy thanh đạm làm chủ. Trước kia không nghe nói sao?”
 
Kiều Diệc Khê tưởng tượng, lúc này mới nhớ lại hình như đã từng nghe qua việc này ở chỗ nào.


 
Nhưng cũng không đáng ngại, đồ ăn cô thích mẹ Kiều đã gọi rồi, chỉ ăn những món đó cũng đủ.
 
Trên bàn cơm, mọi người nói chuyện con cái rồi đến nghề nghiệp, Kiều Diệc Khê dự định ngầm ám chỉ một chút.
 


“Hai ngày trước con nhìn thấy video phát sóng trực tiếp của tuyển thủ chuyên nghiệp esport lên hot search, hình như Chu Minh Tự chơi trò chơi khá tốt, con cảm thấy nói không chừng có thể đi con đường esport này, nếu làm tốt vẫn có thể danh lợi song thu.”
 


Ba Chu chậm rãi lắc đầu: “Đại học A có nhiều ngành nghề để nó chọn, đi chơi game làm gì? Nó đã đi học mười mấy năm, cuối cùng chạy đi chơi game ―― nói đến cũng không giống ai.”
 


“Bây giờ nghề trò chơi không hỗn loạn như trước kia, đã đi vào quỹ đạo rất nhiều rồi,” Kiều Diệc Khê nói, “Bây giờ tuyển thủ esport có rất nhiều fans.”
 


Ba Chu nhíu mày: “Chú còn hy vọng nó chọn một trường học có ngành nghề tốt, không cần đi làm những việc hoa hòe loè loẹt đó, con đường đàng hoàng của bao nhiêu tiền bối đã đi thì không đi, lại đi con đường chưa ai khai khẩn, lãng phí tài nguyên.”
 


Đại học A tốt như vậy, không cần vứt bỏ nhiều ngành nghề tốt trong trường học, để đi làm một việc nó cho rằng rất vớ vẩn.
 
“Hơn nữa, trò chơi có gì hay để chơi? Đều là việc làm không đàng hoàng.”
 


Một khi nói đến đề tài trò chơi, cảm xúc của ba Chu đúng là không tốt lắm, áp suất hình như trầm xuống.
 
Kiều Diệc Khê thức thời ngừng lại, thay đổi đề tài: “Đúng rồi, tháng sau chúng con có biểu diễn đàn cello, mọi người tới xem đi.”
 
Cứ như vậy, đề tài bị bỏ qua.
 


Ngày thứ hai, lúc hai người đi học, Kiều Diệc Khê đi trên đường nói về chuyện này.
 
“Anh không đoán sai…… Ba anh đúng là rất ghét bỏ esport này.”
 
Chu Minh Tự mím môi, không nói chuyện.
 


“Nhưng mà,” cô giật nhẹ tay áo cậu, “Ông ấy nghiêm khắc với anh cũng là việc bình thường, dù sao thì thành tích của anh tốt như vậy, đại học A tốt như vậy, chắc chắn ông ấy không muốn anh đi con đường ông ấy xem là bất chính.”
 


Có lẽ dưới góc nhìn của ba Chu, loại cảm giác này giống như con trai từ bỏ công ty lớn có giá trị mấy trăm triệu tiền đồ như gấm, cho dù thế nào cũng phải đi một con đường tự gây dựng sự nghiệp thoạt nhìn rất phản đạo tách rời con đường bình thường.
 


Thành kiến thật sự…… Thâm căn cố đế khó đổi.
 
Bên ngoài có xe, Chu Minh Tự kéo cô về phía cậu một lúc, lơ đãng nói: “Cho nên càng phải tạo thành tích cho ông ấy xem.”
 
Kiều Diệc Khê gật đầu.
 


Lớp chuyên ngành sáng nay của hai người không giống nhau, họ tách nhau lúc ở giao lộ, giáo viên lớp Chu Minh Tự khá tốt, cho tan học trước, vì thế Chu Minh Tự đi đến cửa phòng học Kiều Diệc Khê để chờ cô.
 


Giáo viên các cô hình như đang làm bài trắc nghiệm, lúc gần tan học thì cô thu dọn đồ đạc, phía dưới lại nháo nhào lên, cậu nhìn thấy có người chọc chọc sau lưng Kiều Diệc Khê, đỏ mặt nói chuyện gì đó.
 


Hẳn là mượn bút, bởi vì sau đó cậu nhìn thấy Kiều Diệc Khê đưa bút của cô qua.
 
Chàng trai phía sau cô điền xong bài thi lại chủ động lấy bài thi của cô đi nộp, lúc trở về, lại cầm di động nói gì đó.
 
Sau đó Kiều Diệc Khê lắc đầu.
 


Sau khi Kiều Diệc Khê đi ra, Chu Minh Tự mới hỏi cô: “Người vừa nãy…… Bắt chuyện với em?”
 
“Anh nhìn thấy?” Cô có chút kinh ngạc, “Cũng không hẳn bắt chuyện.”
 
Cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe cô nói: “Hỏi số WeChat thôi, em chưa cho.”
 


Cô nói rất thản nhiên, giống như đã thân kinh bách chiến (*), chuyện này chẳng qua như một khúc nhạc đệm nhỏ sẽ gặp phải trong cuộc sống.
 
(*) Thân kinh bách chiến ý chỉ trải qua trăm trận đánh, từng gặp rất nhiều lần việc gì đó.
 
Chu Minh Tự: “Thường có người tìm em hỏi cái này?”
 


“Cũng tạm, ngẫu nhiên có người em không quen biết đến dự thính, sau đó hỏi em một đống vấn đề, cuối cùng hỏi em có thể làm quen không,” cô nhún vai, “Không biết lấy thời khoá biểu của em ở đâu.”
 
Chu Minh Tự gom lại chân mày, như đang suy tư.
 


Vì thế vào ngày thứ tư, lúc Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự đi đến cửa phòng học của cô, cô mới nhận ra không thích hợp: “Anh vào cùng một phòng học với em? Không phải chứ, không phải anh đi học ở khu 2 sao?”
 
“Tạm thời hủy bỏ,” Chu Minh Tự nói, “Tới học chung với em.”
 


Hình như chưa từng đi học chung với cô.
 
“Được,” Kiều Diệc Khê vỗ vai cậu, “Anh cứ dựa vào vẻ ngoài này hấp dẫn mấy cô gái trong lớp chúng em, làm các cô không còn tâm tình học tập, sau đó giáo viên không thể không cho tan học sớm.”
 


“…… Em có bạn trai để dùng vào việc này?”
 
“Không chỉ thế,” Kiều Diệc Khê đè cậu ngồi xuống vị trí, “Anh giúp em chiếm chỗ trước, em đi vệ sinh xong về liền.”
 


Đi tới nhà vệ sinh, Kiều Diệc Khê không ngờ còn cần xếp hàng, nên cô gửi tin nhắn cho Chu Minh Tự: 【 Em xếp hàng trước, giáo viên điểm danh thì nói em đi vệ sinh. 】
 
Gửi xong, Kiều Diệc Khê hâm mộ nhìn sang nhà vệ sinh nam quạnh quẽ cách vách.
 


Vì sao bất kể đi đến chỗ nào, nhà vệ sinh nữ luôn trong trạng thái chật ních, còn nhà vệ sinh nam luôn luôn trống vắng như vậy.
 
Giờ phút này, cô tự đáy lòng hâm mộ sự khác biệt của giống đực.
 
Ngay lúc cô đang đứng chờ, giáo viên đã bắt đầu điểm danh.
 


Kiều Diệc Khê được xếp trước trong danh sách, rất nhanh đã gọi tới tên cô.
 
“Kiều Diệc Khê.”
 
Lần thứ nhất không ai trả lời.
 
“Kiều Diệc Khê.”
 
Lần thứ hai, Chu Minh Tự mới phản ứng lại, cậu tiếp lời.
 
Không ngờ có một giọng nói khác đồng thời vang lên ――


 
“Có.”
 
“Cô ấy đi vệ sinh rồi.”
 
“………………”
 
Chu Minh Tự nhíu mày nhìn sang nơi bắt đầu giọng nói kia, thế mà lại nhìn thấy Tề Cam.
 
Tề Cam cũng xoay người nhìn cậu.
 
Giáo viên đứng trên bục giảng nhìn sổ điểm danh, gõ gõ bàn.
 


“Ý gì? Kiều Diệc Khê rốt cuộc là nam hay nữ hay là vừa nam vừa nữ, còn dùng thuật phân thân đúng không, sao lại có hai người”
 
Cả phòng cười rộ lên.
 
“Đừng ỷ tôi lớn tuổi thì hù tôi,” giáo viên chỉ vào Tề Cam ở dưới, “Bạn học nam này, cậu đứng lên.”
 


Tề Cam đứng lên.
 
Giáo viên: “Cậu là Kiều Diệc Khê à? Không đúng, tôi nghĩ Kiều Diệc Khê không phải là con gái sao?”
 
Phía dưới có người cười đến mức chuột rút.
 
Giáo viên gõ bút, dò hỏi: “Nhanh lên, tên gì.”
 
Tề Cam thành thật nói: “Tề, Tề Cam.”
 


“Vậy thì đúng rồi,” người trên bục giảng đẩy mắt kính, “Đừng làm động tác giả ở lớp học tôi, không tồn tại loại việc điểm danh giúp.”
 
Bỗng nhiên, giáo viên nhìn sang Chu Minh Tự: “Cậu thì sao, cậu là ai?”
 


Kiều Diệc Khê nhanh chóng đi vệ sinh, lúc trở về thì thấy chàng trai đứng ở vị trí cạnh cửa sổ, cao gầy hút mắt, hơn nữa còn trở thành tâm điểm của mọi người.
 
Cô nghi hoặc một người dự thính như Chu Minh Tự thì đứng lên làm gì chứ, rất nhanh sau đó, cô lại nghe thấy tiếng cậu vang lên.
 


Chàng trai nâng giọng, mang theo chút cường thế như đang tuyên thệ chủ quyền, nghe kỹ hơn, còn có cảm giác thỏa mãn và thích ý ――
 
“Em là bạn trai của Kiều Diệc Khê.”
 


Giọng nói không lớn không nhỏ, cùng với sự chắc chắn không thể nghi ngờ, dường như đang nói với những người còn ôm giấc mộng hão huyền với Kiều Diệc Khê:
 
Đừng mơ mộng hão huyền nữa, người này, là bạn gái ―― của tôi.
 
Của tôi.