Thích Em Từng Giây

Chương 38: Chương 38:

 
Há Cảo bị nhốt vào lồng sắt thì quẫy đuôi, thành thật nhìn vách tường nhận phạt.
 
Kiều Diệc Khê gom chăn lại, nghiêng đầu hỏi Chu Minh Tự: “Sao cậu nghiêm khắc như vậy?”
 
Chu Minh Tự đáp: “Gần đây nó rất không nghe lời.”
 


Từ khi Kiều Diệc Khê tới đây, con mèo này có chút xu hướng vô pháp vô thiên.
 
Có lẽ thấy cô dễ nói chuyện, để cho Há Cảo cảm thấy làm gì cũng được tha thứ, nên mới càng ngày càng không bỏ cậu vào mắt.
 
Đặc biệt là tối hôm qua, còn dám có ý đồ giành đồ cô tặng.


 
Kiều Diệc Khê “ừ” một tiếng, thầm nghĩ dù sao thì Há Cảo cũng là nhóc con của Chu Minh Tự, chắc cậu sẽ có phương thức giáo dục của mình.
 
Sau khi thay xong quần áo, hai người ăn sáng ở ngoài phòng khách.
 


Sáng nay mẹ Chu nấu mì, Kiều Diệc Khê ăn được một lúc, thì nhận được tin nhắn từ Mã Kỳ Thành.
 
 
【 Em Kiều!! Chơi game không!!! 】
 
Cô cắn một miếng trứng ốp lết, mơ hồ nghiêng đầu nhìn Chu Minh Tự: “Mã Kỳ Thành hỏi chúng ta chơi game không.”
 
Chu Minh Tự: “Cậu chơi không?”


 
“Chơi chứ,” cô chớp chớp mắt, “Vì sao không chơi.”
 
Cậu rũ mắt đáp lại, “Ừm, vậy thì chơi.”
 
Ăn xong bữa sáng, bốn người bắt đầu một trận.
 
Từ lúc bắt đầu, thấy trận hôm nay chơi là hình thức bình thường, Mã Kỳ Thành còn tiếc hận một hồi.
 


“Haiz, hôm nay không có sao.”
 
“Không nhìn thấy em Kiều vì ngắm sao bị nổ đầu sao.”
 
Kiều Diệc Khê:
 
Cô hỏi Mã Kỳ Thành: “Hôm nay cậu không phát sóng trực tiếp sao?”
 
Mã Kỳ Thành đáp rất nhanh, “Hôm nay nghỉ ngơi.”
 


Kiều Diệc Khê vừa nhắc tới đề tài này, cậu lại giống như cái máy hát được bật công tắc, “Cậu không biết, cảm giác lúc tớ phát sóng trực tiếp cùng với lúc bình thường chơi với các cậu hoàn toàn không giống nhau…… Ngày thường đi theo Tự thần tớ còn có thể tùy tiện một chút, bây giờ thì hoàn toàn tự mình cầm súng đi về trước, đối thủ khá lợi hại áp lực khá lớn.”


 
“Chơi không tốt còn dễ bị ăn mắng.”
 
Kiều Diệc Khê cười cười: “Vậy cậu dẫn Chu Minh Tự đi phát sóng trực tiếp?”
 
“Chắc chắn không được, nếu như vậy thì người khác chỉ xem Tự thần, một người giúp việc như tớ có vẻ càng giống con gà, người cũng đi chỗ khác hết!”


 
Mã Kỳ Thành vừa nói xong câu này, phát hiện phòng đối diện có một người, còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Chu Minh Tự đi vào căn nhà kia, cầm lấy cây súng rác rưởi vừa nhặt được lúc mới rơi xuống bắt đầu bắn người.
 


Mã Kỳ Thành bất ngờ hô lên: “Đừng bắn đầu!! Tự thần!! Đừng bắn đầu cậu ta!!”
 
Tiếng súng vang lên, nhắc nhở Chu Minh Tự hạ gục người khác.
 
Kiều Diệc Khê hỏi: “Vì sao không bắn đầu?”
 


Mọi người đều biết, bắn vào đầu thì giá trị tổn thương cao hơn so với khi bắn vào người, có lúc bắn vào đầu ba phát súng là có thể giải quyết một người, bắn vào người thì yêu cầu rất nhiều lần.
 
Nếu không sao lại có cụm từ “nổ đầu”.
 


Mã Kỳ Thành: “Người kia có mũ cấp ba! Không bắn đầu còn có thể giữ lại cái mũ đầy máu để đội lên, bắn vào đầu chẳng phải là cố tình vứt mũ cấp ba sao? Dù sao cũng chết, sao không chọn giữ lại vật phẩm quý cho bản thân chứ?”
 
Chu Minh Tự ở bên kia nhàn nhạt trả lời: “Nói chậm.”


 
Mũ và áo giáp đều có thanh máu, trúng đạn sẽ rớt đi lượng máu tương ứng, rớt xong máu rồi, đồ vật cũng nổ tung.
 
Sau khi nổ tung thì biến mất, yêu cầu tìm vật bảo vệ mới.
 
Mã Kỳ Thành run rẩy hỏi: “Cậu bắn đầu?”
 
“Ừm.”
 
“Rớt bao nhiêu?”
 


“Một nửa.”
 
Đó cũng chính là, mũ cấp ba còn thừa lại một nửa lượng máu.
 
Mã Kỳ Thành kêu rên: “Cậu mẹ nó cũng quá xa xỉ, sao có thể xuống tay với mũ cấp ba được?”
 


“Có mũ đã không tệ rồi,” Kiều Diệc Khê nói, “Bây giờ tớ vẫn đang đội mũ cấp một, nếu cậu không cần thì tớ đi nhặt.”
 


Cho dù nói thế nào đi nữa, năng lực phòng hộ của mũ cấp ba đã đặt ở đó, mũ cấp ba có nửa lượng máu chắc chắn tốt hơn nhiều so với mũ cấp một đầy lượng máu.
 


“Ấy đừng đừng đừng, tớ muốn,” tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng mũ cấp ba có sức hút rất lớn đối với Mã Kỳ Thành, “Ai nói tớ không cần?!”
 
Kiều Diệc Khê: “Không kịp nữa rồi, tớ đi trước một bước.”
 
Mã Kỳ Thành:
 


Kiều Diệc Khê đi vào căn nhà Chu Minh Tự vừa nổ súng, nhưng không biết cái hộp rốt cuộc nằm ở đâu, hỏi Chu Minh Tự: “Mũ cấp ba có nửa lượng máu kia ở đâu?”
 
Chu Minh Tự sững lại, “Cậu muốn?”
 


“Đúng vậy, mau nói cho tớ biết nó ở đâu, nếu không thì chờ lát nữa Mã Kỳ Thành tới giành với tớ.” Kiều Diệc Khê thúc giục.
 
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, nói: “Đừng nhặt, cho Mã Kỳ Thành đi.”
 
Kiều Diệc Khê: “……”
 
Được rồi.
 


Cô suy nghĩ lại, bản thân cũng không ra ngoài đánh người, chỉ lén lút núp ở phía sau ngắm phong cảnh nhặt vật phẩm gì đó, muốn có đồ tốt như vậy cũng không có tác dụng gì.
 


Trái với Mã Kỳ Thành thích ra ngoài đánh người, lại thích chết, lấy mũ cấp ba đội cũng không có gì đáng trách.
 
So sánh thì vẫn là Mã Kỳ Thành cần hơn cô.
 
Cô nói được, sau đó lui từ trong phòng ra ngoài, nghe được Mã Kỳ Thành cười hi hi: “Vẫn là Tự thần nuông chiều tớ.”


 
Mã Kỳ Thành vừa nhặt mũ đội lên, Kiều Diệc Khê đã đi vào một phòng khác, bỗng nhiên trước mặt hiện lên một bóng người.
 
Cô theo bản năng muốn bắn, còn chưa nổ súng, thì thấy rõ người trước mặt là Chu Minh Tự.
 
Cậu dừng trước mặt cô, giống như muốn làm gì đó.
 


Kiều Diệc Khê: “Sao nào?”
 
Cậu tháo mũ cấp ba của cậu ra, đặt trước mặt cô, ý bảo cô đội lên, giải thích đơn giản: “Cái kia của cậu ta sắp nổ rồi.”
 
Cái mũ cấp ba kia của cậu ta sắp nổ rồi.
 
Cái của tôi tốt, cho cậu.
 
///
 


Kiều Diệc Khê nhìn cái mũ cấp ba trước mặt sửng sốt khoảng vài giây, cài đặt tự động nhặt đồ đội lên giúp cô, cô nhìn thử, lượng máu của cái mũ này vẫn còn đầy.
 


Cô cảm thấy hiếm lạ, lại có chút không công bằng: “Các cậu làm thế nào tìm được mũ cấp ba vậy? Tớ vốn không tìm thấy.”
 
Chu Minh Tự: “Cậu không có kinh nghiệm.”
 


“Đúng vậy, giống chúng tớ chơi nhiều, biết chỗ nào có vật phẩm tốt,” Mã Kỳ Thành nhặt mũ cấp ba có nửa lượng máu, vẫn rất vui vẻ, tiếp lời Chu Minh Tự, “Rất dễ dàng tự lục soát tìm được nhiều vật phẩm tốt.”
 


Mã Kỳ Thành vừa nói vừa tiếp tục lục soát phòng, trong lúc vô tình giáp mặt với 
Kiều Diệc Khê, giật mình một cái.
 
“Phắc, cậu mẹ nó trên đầu không phải đội mũ cấp ba sao”
 
Kiều Diệc Khê: “Ừm, lượng máu còn đầy.”
 
Mã Kỳ Thành: “Được, quấy rầy rồi.”


 
Sau khi đánh xong mấy bàn, mẹ Chu ở phòng bếp gọi hai người: “Diệc Khê! Minh Tự! Đừng chơi game nữa, ra ngoài mua chút đồ giúp mẹ đi?”
 
Kiều Diệc Khê nghiêng người đáp: “Được ạ, mua cái gì?”
 


Mẹ Chu đưa danh sách mua sắm cho bọn họ, một danh sách thật dài thật nhiều, hai người bắt xe đến siêu thị lớn gần đó.
 


Kiều Diệc Khê đã lâu không dạo siêu thị, đồ ăn vặt gì đó đều đa phần mua trên mạng, cho dù thỉnh thoảng muốn mua đồ vật, cửa hàng tiện lợi bên cạnh trường học cũng có thể thỏa mãn.
 
Cô đẩy xe đẩy, đi dọc theo kệ để hàng trong siêu thị.
 


Siêu thị làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp, trên đỉnh đầu còn phát một khúc nhạc có giai điệu du dương, người đi dạo không nhanh không chậm, sản phẩm được trưng bày ngay ngắn tạo cho người khác một loại thỏa mãn.
 


Trong danh sách mẹ Chu đưa có mấy loại gia vị như dầu muối tương giấm, bọn họ đi tìm một vòng, mới mua đủ mấy món được liệt kê.
 
Nước tương có rất nhiều nhãn hiệu có thể lựa chọn, Kiều Diệc Khê vừa chọn vừa hỏi Chu Minh Tự: “Cậu nói xem chúng ta mua loại nào thì tốt?”
 


Chu Minh Tự trả lời rất nhanh, nói ra chân lý mua sắm của bản thân: “Đắt tốt.”
 
“…… Được.”
 
Đi đến quầy thực phẩm tươi sống, Kiều Diệc Khê lại lấy danh sách ra xem: “Còn có tôm đất tươi, nhìn thế nào cũng không tươi lắm?”
 
Chu Minh Tự nhìn cô, cũng trầm mặc.
 


Kiều Diệc Khê: “Sườn non mềm. Sườn non là non thế nào? Sao biết được nó mềm?”
 
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, chợt đưa ra câu trả lời.
 
“Tùy tiện mua đi.”
 


Hai vị thanh niên phật hệ không có kinh nghiệm sinh hoạt gì đẩy cái xe chứa không ít đồ, nguyên tắc mua sắm là tùy duyên, cái gì thuận mắt thì mua cái đó.
 
Thật vất vả mới hoàn thành xong nhiệm vụ mua sắm mẹ Chu đưa, đã tới thời gian lựa chọn tự do.
 


Kiều Diệc Khê chạy tới quầy thức ăn vặt yêu thích nhất, chọn khoai tây lát và bánh phồng tôm.
 
Bánh snack dâu được đặt trên cùng của kệ để hàng, cô đặt tay vào kệ rồi nhón chân lên, mục đích muốn lấy xuống.
 
Không lấy được, còn thiếu vài xăng-ti-mét.
 


Chu Minh Tự lấy kẹo bạc hà xong, đi ngang qua, nhìn thấy cô gái nhón chân ra sức lấy, nhướng mày.
 
Cậu bước nhanh qua đó, đứng phía sau cô, giơ tay lên theo cô, ngừng ở bịch bánh nào đó: “Cái này?”
 


Hơi thở của chàng trai trong nháy mắt bao lấy cô, hơi thở hương chanh giao vòng quanh quẩn, dường như vây cô lại ở góc này.
 
Bàn tay cậu cách bàn tay cô không xa, gần thêm một chút là có thể bọc lấy cô.
 


Giọng nói của Chu Minh Tự trên đỉnh đầu cô, một loại cảm giác áp bức như có như không, cậu xác nhận: “Vị dâu?”
 
Kiều Diệc Khê gật đầu.
 
Cậu dựa vào ưu thế chiều cao thoải mái cầm lấy một bịch: “Muốn mấy bịch?”
 
“Một bịch…… Đủ rồi.”
 


Cậu gật đầu, xoay người, lưu loát ném snack dâu của cô vào xe đẩy, sau đó đẩy xe đi về trước.
 
Cô dùng hai tay mới đẩy xe được, còn cậu chỉ cần một bàn tay đã có thể dễ dàng đẩy được.
 
Kiều Diệc Khê đứng ngây ngốc một lúc, lúc này mới lắc đầu, theo đi sau.
 
///


 
Vào thứ ba, Kiều Diệc Khê nhận được tin nhắn, nói buổi tối thứ năm cô được phân công đi tuần tra phòng ký túc xá.
 


Thật ra thì tuần tra phòng ký túc xá không phải chuyện nhóm bọn họ nên quan tâm, nhưng ngày đó vừa lúc trong Hội Học Sinh có hoạt động, không đủ nhân lực, nhóm trưởng của bọn họ đã xung phong ôm việc này.
 
Cô, Giang Tuyết còn có một chàng trai khác, phụ trách tuần tra cả ký túc xá số sáu.


Lúc nhận được thông báo cô còn giật mình, nghĩ ngợi một chút, hình như Chu Minh Tự ở ký túc xá số sáu?
 
Cô tuần tra phòng cậu, vậy nghĩa vụ nhắc nhở vẫn nên có.
 


Vì thế cô nhắn tin cho cậu: 【 Tối thứ năm tuần tra ký túc xá, tớ tuần tra tòa số sáu, nhớ giấu kỹ bình đun siêu tốc và máy sấy còn có mấy đồ điện công suất lớn, nếu bị phát hiện sẽ tịch thu. 】
 


Trên phương diện này đúng là trường học quản rất nghiêm, cấm phòng ngủ sử dụng rất nhiều đồ điện, tuy có rất ít người làm theo.
 
Loại đồ như bình đun siêu tốc, không có phòng ngủ nào không chuẩn bị một cái; không có máy sấy, mùa đông sao làm khô tóc đi ngủ được.
 


Chu Minh Tự lập tức ngầm hiểu, nhắn lại cô: 【 Được. 】
 
Tối thứ năm lúc 7 giờ, bọn họ treo biển hành nghề, bắt đầu đi tuần từ lầu một.
 
Đây là hành động đột kích, phía sau còn dẫn theo giáo viên, bọn họ thu hoạch cũng được kha khá.
 


Thu được bình đun siêu tốc, máy sấy, nồi nấu siêu tốc là việc rất bình thường, có phòng còn thu được bàn ủi treo, mấy chàng trai nào đó còn tinh xảo hơn các cô gái.
 


Ngoại trừ bàn ủi treo, bọn họ thậm chí thu được một thùng hotdog. Được biết, đây đã là buôn bán 245, 10 giờ tối bán hotdog, hai đồng một cây hotdog, không lừa già dối trẻ, không thể thiếu tiền.
 
Đây là con quỷ tiền ham buôn bán đáng chết gì chứ.
 


À, đương nhiên, giáo viên còn chưa thu được một bồn ngâm chân cắm điện công suất lớn, lúc tịch thu thì chàng trai kia suýt chút nữa ngỏm củ tỏi ngay tại chỗ.
 
Rất nhanh sau đó, cô đã tới lầu ba, đi đến cửa phòng ngủ của Chu Minh Tự.
 
Giơ tay gõ cửa hai cái: “Xin chào, có ai không?”
 


Một giọng nam xa lạ truyền ra: “Ai đó?”
 
“Tuần tra ký túc xá.”
 
Bên trong vang lên tiếng hỗn tạp náo động, xen lẫn tiếng hoảng hốt và la ó.
 
Một lúc sau, cửa bị mở ra: “Kiểm tra phòng ngủ đúng chứ?”
 


Kiều Diệc Khê gật đầu, chàng trai đứng trước mặt kéo cửa ra, để cô tiến vào.
 
Càng về sau, việc kiểm tra chắc chắn không nghiêm khắc như trước đó, bây giờ mọi người đều phân công nhau hành động, đề cao hiệu suất, với mục đích xong sớm một chút.
 


Một mình Kiều Diệc Khê đi vào phòng ngủ của họ, Chu Minh Tự đứng cạnh ngăn tủ nhìn cô.
 
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu trong phòng ngủ, cậu mặc đồ ngủ tay dài làm bằng vải bông, máy tính đặt trên bàn dừng ở giao diện【 Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà 】 của trò chơi.


 
Toàn bộ phòng ngủ ngập trong bầu không khí ồn ào, nhưng cậu đứng ở đó, giống như thắp sáng nơi đó vậy.
 


Bạn cùng phòng bên cạnh cậu chìm đắm trong trò chơi, không hề biết tình huống đang diễn ra, nằm bò trên giường kêu lên: “F*ck! Cứu con đi, mấy ba lấy giúp con đồ sạc trên bàn được không?”
 
Một bàn tay duỗi xuống từ giường trên, sờ soạng không có mục tiêu giữa không trung như đang hối thúc.
 


Kiều Diệc Khê vừa lúc đi vào trong, cách chỗ đó gần, nhìn thấy đồ sạc của cậu ta, nên thuận tay đưa lên đó.
 
Nam sinh ló đầu xuống dưới: “Cảm ơn ba!”
 
Vừa nhìn thì thấy không đúng: “Ể?! Sao là nữ”
 
Có người thay cậu giải thích nghi hoặc: “Kiểm tra phòng ngủ.”
 


“À à, tôi cứ nghĩ hình như tôi đã gặp ở đâu rồi,” nam sinh kia cười hai cái, “Có rảnh thường xuyên đến chơi…… Không phải, thường xuyên đến kiểm tra phòng ngủ!”
 
“……”
 
Kiều Diệc Khê đi đến bồn rửa mặt, vừa xoay đầu thì nhìn thấy một cái máy giặt.
 


Máy giặt cửa trước, loại lớn, không nên thuộc về phòng ngủ sinh viên, máy giặt công suất lớn.
 
Con ngươi của cô phóng lớn, không thể tưởng tượng được nhìn về phía Chu Minh Tự, dùng ánh mắt hỏi cậu: không phải tớ bảo cậu giấu mấy thứ này đi sao? Bị phát hiện có thể tịch thu.
 


Chu Minh Tự nhún vai, bất đắc dĩ nâng tầm mắt.
 
Ngụ ý, quá lớn, không giấu được.
 
Kiều Diệc Khê:?
 
Vậy phải làm sao bây giờ.
 
Không thể ngờ rằng, giáo viên đứng ở ngoài kêu lên: “Kiều Diệc Khê đâu, em ấy kiểm tra phòng ngủ nào?”
 


Kiều Diệc Khê hoả tốc xông ra cửa: “Em ở đây!”
 
Giáo viên ló đầu vào nhìn: “Thế nào, có đồ điện vi phạm quy định không?”
 
Cô sửng sốt một giây, chợt thản nhiên cười cười: “Không ạ.”
 


Lại đỡ bả vai của giáo viên dẫn ra ngoài, “Phòng ngủ này không có gì để thu cả, chúng ta lên lầu xem đi, lầu một đã kiểm tra xong rồi.”
 
Người giáo viên không nghi ngờ gì, cứ như vậy bị cô gạt lên lầu, 330 trong xui có may tránh được một kiếp.
 


Sau khi đóng cửa lại, bạn cùng phòng A lòng còn sợ hãi nói: “Hù chết ông đây rồi, ông đây còn tưởng giáo viên kia sắp đi vào, như vậy thì mấy ngàn tệ có thể mất tiền ngu rồi.”
 


Bạn cùng phòng B: “Tiểu tỷ tỷ tuần tra này đúng là người tốt, vậy mà giúp chúng ta giấu trời qua biển.”
 
Người muốn đồ sạc ở trên giường trở mình, rất nhanh đã xuống giường, dò hỏi Chu Minh Tự: “Đây là người tặng bánh quy cho cậu trước đó đúng không? Bạn cậu?”
 


Chu Minh Tự nhìn cậu ta, mặt không có biểu cảm gì đáp lại: “Ừm.”
 
“Có bạn trai không”
 
Chu Minh Tự đặt ly nước xuống, giọng nói trầm xuống: “Liên quan gì đến cậu?”
 
Người kia chà chà tay: “Tôi nghĩ……”
 


Chu Minh Tự chống lên mép bàn quay đầu lại, nâng mí mắt lên, sau đó chầm chậm khép lại đuôi mắt, bình tĩnh cắt ngang.
 
“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”