Nửa dĩa tôm hùm đất và một ly nước cam đi xuống bụng Kiều Diệc Khê, tất nhiên là chưa kịp phản ứng bản thân đang nói gì.
Đến lúc nhìn thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Chu Minh Tự, cô cũng không giải thích cái gì mới gọi là —— độc thân nhiều năm luyện nên tốc độ tay.
Tuy rằng cách dùng cụm từ “tốc độ tay” dưới tình huống này cũng cũng chỉ có một nghĩa : )
Cô chỉ vừa lòng gật đầu, sau đó đứng khỏi ghế.
Nhìn Chu Minh Tự không động đậy, cô thậm chí còn có chút thúc giục: “Không đi sao?”
Cậu hơi sững lại, lúc này mới từ từ đứng dậy.
Gió vào ban đêm hơi lạnh, Kiều Diệc Khê đẩy cửa ra đi ra ngoài, gió lạnh ở bên ngoài ùa vào mặt cô.
Cô giậm chân hai cái, chà xát cánh tay.
Chu Minh Tự ở tuổi này hoàn toàn thuộc loại hình không sợ lạnh, cô nhìn cậu thản nhiên đi ra, không hề run rẩy chút nào.
Cô hỏi cậu: “Bây giờ cậu về sao?”
Chu Minh Tự rũ mắt: “Sao?”
“Ăn nhiều rồi, tớ muốn đi dạo rồi mới về.”
Cậu đút tay vào túi, gật đầu, “Đi bên nào?”
“Vòng cửa sau đi một vòng đi.” Cô vui vẻ đề nghị.
Vòng từ cửa sau có một khu rừng, trên nhánh cây có treo đèn nhiều màu rực rỡ, sắc đêm thấp thoáng dưới ánh đèn màu, tạo ra một nét đẹp vừa thanh lịch lại có phần tao nhã.
Diện tích của đại học A khá lớn, chỉ đi nửa vòng mà cô đã có chút mệt, sau đó dứt khoát ngồi xuống cỏ để nghỉ ngơi.
Bãi cỏ này, vào buổi sáng lúc có ánh nắng đẹp sẽ thường xuyên nhìn thấy mấy cặp đôi dắt nhau đến đây để đọc sách và học tập, cây cỏ gạt đi ưu phiền trong lòng, lúc cô ôm sách đến lớp, thỉnh thoảng cũng sẽ hơi hâm mộ.
Chu Minh Tự ngồi xuống cạnh cô.
Cô đặt tay về phía sau, chống nửa người trên bãi cỏ ngẩng mặt lên, rơi vào mộng tưởng không mấy chân thật nào đó.
Nếu cô có bạn trai, nhất định kéo bạn trai tới đây phơi nắng.
Mở quyển sách ra đặt bên cạnh, gối lên đùi bạn trai, phơi ánh nắng ấm áp ngủ gà ngủ gật……
Đang nghĩ ngợi như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có thêm một vật gì đó bên chân, cô nghiêng đầu nhìn xem, là một vòng tay.
“Nơi này muỗi nhiều,” cậu nói, “Mang đi.”
“Vòng tay đuổi muỗi sao?”
“Ừm.”
Cô kinh ngạc, “Cậu còn mang theo vật này sao?”
“Vừa mới mua.”
Chu Minh Tự xoay đầu, ánh mắt dừng trên người trung niên vừa rời đi.
Kiều Diệc Khê: “……”
Chu Minh Tự: “Cậu đừng nói với tôi, người vừa giới thiệu vòng tay với tôi một lúc lâu kia, cậu không hề biết?”
Kiều Diệc Khê: “…… Tớ thật sự không biết.”
Cô vừa nghĩ đến cuộc sống yêu đương của mình trong tương lai, có chút chìm đắm.
Mang vòng tay đuổi muỗi vào, Kiều Diệc Khê ngẩng đầu nhìn lên, chỉ vào sinh vật có ánh sáng yếu ớt ở gần đó rồi nói: “Đó là đom đóm sao?”
Chu Minh Tự gật đầu.
“Rất ít đến đây?”
“Đúng vậy, tớ khá sợ mấy loại sâu, nên rất hiếm khi đi tới chỗ có cây cối tươi tốt vào buổi tối.”
“Nói như vậy ……” Cô lại chậm rãi nói, “Bây giờ cẩn thận lắng nghe, có lẽ còn có tiếng côn trùng kêu ——”
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận lắng nghe.
Cơ quan thị giác bị đóng lại, khả năng nắm giữ của thính giác được nâng cao, cô ngửa đầu nghe kỹ hơn.
Nghe được một chuỗi…… Thanh âm kỳ quái?
“Ây da, anh đừng sờ loạn!”
“Không được không được, quần áo của em sắp bị anh kéo xuống rồi!”
“Chồng đừng quậy nữa.”
Còn cùng với vài tiếng kêu rên của người nữ.
Kiều Diệc Khê cho rằng có thể nghe được tiếng côn trùng nhưng trên thực tế lại nghe được âm thanh dã chiến:
Ý thức được trong rừng cây đang có người làm chuyện kỳ quái, cô nhanh chóng đứng lên, kéo cánh tay Chu Minh Tự chạy ra ngoài.
Nhỏ giọng thúc giục cậu, “Đi đi đi, đi nhanh lên.”
Chu Minh Tự chạy theo cô một đoạn đường, lúc dừng lại mới nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“A…… Thì là……”
Gương mặt của cô gái nổi lên một tầng hồng nhạt, gãi gãi cằm, không biết nên giải thích thế nào, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu.
“Người trong rừng có lẽ cần một không gian không có người.”
Chu Minh Tự: “……”
Hai người yên lặng quay về ký túc xá, cũng không ai nói chuyện nữa, từng người tự tiêu hóa tin tức có được trước đó.
Từng ngôi sao thỉnh thoảng lóe lên, khảm giữa màn trời.
Lúc đến dưới ký túc xá, cô mới nghĩ tới là Chu Minh Tự đưa cô đến đây.
Kiều Diệc Khê đứng ở cửa vẫy tay với cậu, cười cười, “Vậy tớ lên đây, ngủ ngon.”
Lúc cô gái cười rộ sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, chân mày cũng nhẹ nhàng cong theo.
Yết hầu của Chu Minh Tự chuyển động.
“Ừm, ngủ ngon.”
///
Kiều Diệc Khê bước vào phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy Thư Nhiên đang khoe khoang cái túi mới của bản thân.
Thư Nhiên giơ cái túi đan của mình lên rồi nhảy đến trước mặt cô: “Tada, đẹp không?”
“Khá đẹp, cậu mua khi nào?”
“Mua trên mạng, vừa nãy nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới.” Tâm tình của Thư Nhiên cực kỳ tốt.
Hướng Mộc thuận đường hỏi một câu: “Bao nhiêu tiền?”
“Hơn một ngàn, hơi đắt, nhưng rất đáng đồng tiền!”
Hướng Mộc: “Đáng chỗ nào?”
“Giá gốc của túi này hơn hai ngàn, giảm hơn một ngàn, giảm tận một ngàn ……!”
Thư Nhiên giơ ngón tay lên, “Lời một ngàn đó, đồng nghĩa với việc tặng cậu một ngàn đó bạn ơi!”
Trong mắt của Thư Nhiên bắn ra ánh sáng hào hứng: “Tặng cậu một ngàn, nếu là cậu cậu có muốn không, cậu có mua không, cậu có làm không?!”
“—— Cho nên tớ cứ mua.”
Hình như có lý.
Lại hình như vô lý.
Nội tâm của Hướng Mộc tranh đấu, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời: “……”
Tiền của phụ nữ đúng là dễ kiếm.
“Các cậu nói xem có phải tớ lời to không,” Thư Nhiên vui vẻ tận lực hò hét, “Nếu đây không phải kỳ tích, tớ cũng không biết cái gì mới gọi là kỳ tích.”
Kiều Diệc Khê cúi người về trước, vỗ vào bả vai cô.
“Nhiên Nhiên, sau này cậu thật sự rất thích hợp bán hàng, đừng đi học, đi bán bảo hiểm đi.”
Thư Nhiên: “Không giấu gì cậu, tớ cũng có quyết định này.”
Sau khi tán dóc với Thư Nhiên cái túi xách hời, Kiều Diệc Khê đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường lướt Weibo.
Lướt đến một video trò chơi, lúc cô đang muốn chơi một ván, nhận được thông báo lời mời từ Mã Kỳ Thành.
【 Tới chơi không em Kiều! Thiếu một người! 】
Kiều Diệc Khê: 【 Tới đây. 】
Cô online, bị kéo vào đội, nghe được Mã Kỳ Thành đang cảm khái: “Em Kiều thật tốt, kêu lúc nào đến lúc đó. Tự thần tới rồi, cậu cũng tới rồi.”
Kiều Diệc Khê: “Tớ tới tiêu hóa thức ăn.”
Bốn người nhanh chóng bắt đầu lập đội, Chu Minh Tự dẫn ba người nhảy dù.
Lúc Nguyễn Âm Thư bò lên giường có nói một câu: “Đói quá đi, Nhiên Nhiên, đưa bịch bánh quy cho tớ.”
Giọng nói của Nguyễn Âm Thư và Kiều Diệc Khê có phần giống nhau, Chu Minh Tự nghe nhầm, hỏi Kiều Diệc Khê: “Nhanh như vậy đã đói bụng?”
Ở trong lòng cậu cô là người gì chứ, ăn nhiều như vậy còn đói?
“Là bạn cùng phòng của tớ nói đói bụng,” Kiều Diệc Khê đáp lại, “Nhưng còn cậu, chàng trai dưỡng sinh, tôm hùm đất cay như vậy, dạ dày cậu chịu được sao?”
Chu Minh Tự: “Dạ dày tôi không thành vấn đề.”
Mã Kỳ Thành lung tung nói tiếp: “Vậy thận thì sao, thận được không?”
Chu Minh Tự: “……”
Phó Thu: “Chú ý ảnh hưởng một chút, Mã Kỳ Thành, ở đây có em gái.”
“Đã biết,” Mã Kỳ Thành cười hì hì thay đổi chủ đề, “Hai người các cậu ăn tôm hùm đất với nhau vào buổi tối à?”
Chàng trai hơi mất kiên nhẫn, hỏi bằng âm mũi, “Không được?”
“Có thể, có thể.”
Địa điểm mà Chu Minh Tự nhảy lần này là khu bỏ hoang, bọn họ vừa rơi xuống chưa được bao lâu, cũng có một đội nhảy về phía bên này.
Kiều Diệc Khê còn chưa nhặt được súng, trong phút chốc hơi hoảng loạn, kết quả là còn chưa kịp nhìn thấy bóng người ở bên kia, đã nhìn thấy nhắc nhở truyền đến ở dưới.
Đồng đội của bạn 【 Tôi có mèo 】 sử dụng Tommy Gun hạ gục【 Cười đến mức dây thanh quản thắt lại 】.
……
Mới xuống đã chết, cô cảm thấy vị dây thanh quản thắt lại này chắc là cười không nổi rồi.
Ngay sau đó, Chu Minh Tự lại hạ gục hai người, có thể nhìn thấy ID của họ ở dưới: 【 Cười đến mức tâm thần phân liệt 】 và 【 Cười đến mức thần kinh xoạc chân 】.
Cái tên này…… Kiều Diệc Khê cũng khá tò mò không biết người còn lại sẽ gọi là gì.
Chu Minh Tự đổi súng, xóa sổ tên cuối cùng đang muốn chạy trốn.
Người cuối cùng tên 【 Cười đến mức óc phun trào 】.
Đây đúng là một đội cực kỳ đoàn kết, ngay cả tên cũng đặt thống nhất như vậy.
Bốn cái hộp đặt rất gần nhau, cũng coi như là mang theo một loại ý nghĩa hài hòa khác.
Khởi đầu này, Chu Minh Tự ngay cả một giọt máu cũng không mất đã giết được bốn người, thoạt nhìn thì đây là mở màn vô cùng tốt.
Mã Kỳ Thành cũng lục soát được vật phẩm khá béo bở, chỉ một lúc đã trang bị đầy người.
Một khi mở đầu quá thuận buồm xuôi gió, cũng có nghĩa là cuồng phong chân chính còn ở phía sau.
Quả nhiên, vừa vào trận chung kết thì bọn họ đã bị hai đội vây quanh, Mã Kỳ Thành và Phó Thu quá mức lỗ mãng mà xông lên bậy bạ, rất nhanh đã chết ở bên ngoài.
Mã Kỳ Thành tiếc nuối ném con chuột: “Phắc, lỗi của tôi lỗi của tôi, tôi không nhìn thấy còn có người sau cái cây!”
Phó Thu hối hận: “Bây giờ nói mấy lời này thì có tác dụng gì, tôi đã bị cậu liên lụy chết theo, Mã Kỳ Thành.”
Mã Kỳ Thành: “Không sao, chúng ta nhìn Tự thần ăn **, cũng như nhau.”
Chu Minh Tự xử lý một người ở xa trước, sau đó nhân lúc đồng đội đỡ người kia tới thì ném một quả bom, hai người còn sót lại ở bên kia cũng ngủm cùng nhau.
Còn một đội sót lại ba người, Kiều Diệc Khê nghe tiếng bước chân xoay chuyển khắp nơi trong tai nghe, hỏi cậu: “Bây giờ tớ làm sao đây?”
Chu Minh Tự: “Núp đi là được, người để tôi giết.”
Cô khom lưng núp trên gác mái, nhìn thấy người thì lén lút nổ hai phát súng ném quả bom, lúc Chu Minh Tự đánh nhau với người cuối cùng, cô đúng lúc ném một quả bom qua đó, cứ vậy mà gặp được vận may to lớn nổ chết người cuối cùng.
Máu của Kiều Diệc Khê không còn nhiều lắm, vốn muốn mở hộp lấy chút thuốc, nhưng Chu Minh Tự ngồi trong xe ấn kèn hai cái: “Đừng nhặt nữa, bo tới rồi.”
“Nhưng máu tớ sắp hết rồi ……”
“Ra ngoài rồi nói,” cậu nói, “Không đi nữa đợi lát bị bo giết.”
Những lời này có hiệu quả khá lớn, Kiều Diệc Khê cực kỳ sợ bị bo độc chết nên lập tức nhảy qua cửa sổ rời khỏi đó. Quả nhiên, Chu Minh Tự đoán không sai, cả đoạn đường bọn họ và vòng bo cậu chạy tôi đuổi, suýt chút nữa chết trong bo, may mắn là Chu Minh Tự biết nhìn đại cục.
Vào được khu an toàn, Kiều Diệc Khê lục soát một vòng căn nhà phía trước, đạn thì có rất nhiều, đáng tiếc không có thuốc.
Lúc này vòng đã co lại rất nhỏ, tiếng súng vang lên khắp nơi, Kiều Diệc Khê rất chân thật nói: “Tớ cảm thấy tớ sắp chết rồi, nói lời từ biệt với cậu trước.”
Chu Minh Tự không nói chuyện, xoay người nhảy khỏi cửa sổ đi ra ngoài.
Kiều Diệc Khê suy nghĩ tuy cô cách cái chết không xa rồi, nhưng lúc này còn chưa chết đâu, Chu Minh Tự có cần thiết vứt cô nhanh vậy không?
Vì thế cô hỏi một câu: “Cậu đi đâu?”
Giọng nói trầm thấp của chàng trai sột soạt chui dọc theo tai nghe vào màng nhĩ cô: “Đi lấy thuốc cho cậu.”
……
Cô sửng sốt vài giây, cho đến khi một chuỗi tiếng súng vang lên, thông báo Chu Minh Tự hạ gục người khác.
Cậu lấy vài lọ thuốc trong hộp của mấy người bị hạ, sau đó vòng đến trước mặt cô, ném tất cả thuốc cho cô.
Thuốc không ít, thanh máu của cô nhanh chóng đầy lên, nào có dáng vẻ thoi thóp như vừa nãy.
Mã Kỳ Thành tấm tắc cảm khái: “Tự tiểu đệ, một người chữa bệnh có đủ tư cách, lúc nào cũng vì Kiều lão đại bôn ba tiếp viện ở tiền tuyến.”
“Kiều lão đại thiếu cái gì, cậu ta liền đi tìm cái đó.”
Kiều Diệc Khê ra vẻ hơi suy tư, rất nhanh đã nói tiếp: “Tớ thiếu tiền.”
Mã Kỳ Thành:
Trận đó Chu Minh Tự đúng là không làm Mã Kỳ Thành thất vọng, dẫn theo “con chồng trước” kiêm “cá chép sống” Kiều Diệc Khê thuận lợi ăn gà.
Ván thứ hai, Mã Kỳ Thành rửa được mối nhục khi xưa, không lỗ mãng đấu đá lung tung nữa, đi theo Phó Thu sống đến cuối cùng.
///
Hoạt động của câu lạc bộ trượt ván kết thúc đúng hạn, Kiều Diệc Khê ở ký túc xá nghỉ ngơi vài hôm, cuối cùng lại trở về trạng thái tràn đầy sức sống.
Vào buổi chiều thứ tư, cô bị Thư Nhiên kéo ra ngoài mua bánh kem.
Ngoài cửa ký túc xá thường có vài quầy bán hàng, có lúc thì bán đồ vật, có lúc thì chỉ qua loa dựng một cái lều bạt, tổ chức vài hoạt động trong đó, để người khác tăng thêm sức chú ý gì đó.
Có lúc để người khác viết từ con số 1 đến 300, nếu không sai số nào, thì đưa cho người đó một con gấu bông cực kỳ lớn, có lúc lại là hoạt động văn nghệ.
Lúc mua xong bánh rồi quay về, Kiều Diệc Khê phát hiện ra hoạt động hôm nay là giải Sudoku, mục đích để tuyên truyền một ứng dụng toán học nào đó.
Cô vốn cho rằng loại thử thách này sẽ không có người nào tham gia, nhưng có lẽ phần thưởng quá mê người, cho nên người đến khiêu chiến cũng không ít.
Nhón chân nhìn vào trong, vậy mà cô lại thấy người đứng trước cái bảng là Chu Minh Tự.
Chàng trai có vẻ mặt lãnh đạm, bị Trịnh Hòa đẩy lên trên vị trí khiêu chiến.
“Cậu chơi một lát đi anh trai, tôi vừa không điền được mấy cái, cậu giúp tôi rửa mối nhục khi xưa không được sao”
Chu Minh Tự: “Không được.”
“Không được cũng phải được!”
Trịnh Hòa chưa nói lời thứ hai, ngoan cố đè Chu Minh Tự ngồi vào vị trí: “Nếu cậu không viết, hôm nay trở về cứ chờ nhặt xác cho tôi đi!”
Chu Minh Tự: “……”
Bút được chuyển sang tay cậu, cậu cúi đầu nhìn lướt qua đề mục, sau đó điền mấy con số vào.
Trò chơi có tổng cộng mười vòng, từ dễ đến khó, Kiều Diệc Khê đứng bên cạnh nhìn cậu giải.
MC đang đứng bên cạnh dõng dạc giải thích.
“Vòng thứ tám rồi! Ôi trời, đây là người đầu tiên đánh tới vòng thứ tám nha.”
“Vòng thứ chín rồi, cậu ấy sẽ trở thành người đầu tiên qua ải chứ?”
“Được, vòng cuối cùng —— có mấy chỗ trống cuối cùng, xem thử xem quà tặng của chúng tôi có thể bị cậu ấy lấy đi không?!”
Giải xong công thức, Chu Minh Tự đặt bút xuông, thành công rồi.
Ở dưới vang lên tiếng bàn luận.
“Chúc mừng chúc mừng,” MC lấy một cái hộp từ phía sau, “Đây là lễ vật vượt ải của chúng tôi, một bộ cọ trang điểm trị giá tám trăm!”
Mở hộp ra, bên trong là một cọ trang điểm màu trắng hồng có hình móng vuốt mèo, phần đầu cọ mềm mại, còn có thể bóp vào.
Bên ngoài hộp trang điểm là một cái túi có hình móng vuốt mèo, phần lót cũng là màu hồng.
Chu Minh Tự nhíu mày, nhìn về phía Trịnh Hòa, dùng chân mày dò hỏi cậu ta: cậu gọi tôi tới chỉ để thắng loại đồ vật nhàm chán ngu ngốc này?
Trịnh Hòa cũng ngây ngốc: “Tôi không biết là cái này, tôi chỉ muốn cậu tới giải đề thôi.”
“Chàng trai này có vẻ không hứng thú với phần thưởng của chúng tôi,” MC nữ cười cười, “Đây đều là cọ trang điểm làm bằng lông dê, bao gồm các loại phấn nền tạo khối, còn có một bộ cọ dành cho mắt, cực kỳ mềm, hơn nữa thiết kế của nó cũng rất đáng yêu, móng vuốt mèo còn có thể bóp được, chắc chắn con gái không thể từ chối.”
“Nhìn cậu đẹp trai như vậy, hẳn là có bạn gái rồi đúng chứ, tặng cho bạn gái cậu, chắc chắn cô ấy rất thích.”
Trịnh Hòa ở một bên làm mặt quỷ: “Cậu ta không có bạn gái……”
“A, không có bạn gái sao,” MC cũng là người biết cách xử sự, quét mắt nhìn khán giả đứng bên cạnh, “Tôi thấy bên này có rất nhiều khán giả nữ, nếu cậu cảm thấy không có cách xử lý, tặng cho các cô ấy cũng được nha ——”
Chu Minh Tự nâng mi mắt.
MC vẫy tay nâng cao sự nhiệt tình của mọi người: “Có ai muốn không?!”
Lập tức có tiếng hô đồng thanh, cả đám con gái đều vươn tay ra.
Lúc này, Kiều Diệc Khê đứng phía ngoài cùng, vừa lúc mắt đối mắt với Chu Minh Tự.
Cô theo bản năng ngửa đầu chào cậu, cười cười.
Chu Minh Tự nghĩ dù sao cũng không có ai khác để tặng, vươn tay ném đi, cái túi tạo nên một hình cung, rơi xuống chỗ bên kia của cô.
Cô gần như vô thức giơ tay đón lấy, nâng mặt lên, có chút mờ mịt.
Cậu là trung tâm giữa tầm mắt của đám người, động tác cũng rất lớn, bên cạnh có hơn mười người hai mươi mấy cánh tay đang vươn thẳng lên, cậu cũng không thèm liếc một cái, lấy đồ vật nhiều người muốn như vậy trực tiếp vứt cho cô.
Thậm chí không hề có một giây do dự.
Trong đám người vang lên một chuỗi tiếng hô vừa hâm mộ vừa tiếc nuối.
Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn cô.
Chương 29:
Sau khi trở về phòng ngủ, Thư Nhiên còn đang cảm khái.
“Trời ơi, trong khoảnh khắc kia, cậu đúng là không thấy động tác đồng loạt quay đầu nhìn này, đồng bào nữ mang theo ánh mắt vừa hâm mộ ghen tị vừa đan xen hận thù ——”
“Bộ cọ này đúng là dễ thương, có đứa con gái nào không muốn chứ.”
“Nhưng đúng là tớ không nghĩ tới, cậu đứng ngoài đám người như vậy, không hề điên cuồng vươn tay đòi cậu ta cho, nhưng cậu ta chỉ liếc mắt một cái, đã ném bộ cọ cho cậu.”
Kiều Diệc Khê đặt bộ cọ lên bàn, suy tư một hồi.
“Có lẽ cậu ấy thật sự không biết nên cho ai.”
Lúc ấy có rất nhiều nữ sinh lạ mặt vây quanh Chu Minh Tự, hơn nữa cậu ấy không phải là người thích giao tiếp với con gái, bởi vì có mối quan hệ không tính là tệ với cô, nên mới dứt khoát tặng bộ cọ hình móng vuốt mèo cho cô.
Hẳn là như vậy.
Thư Nhiên đi đến bên cạnh bàn cô, vươn tay bóp cái móng vuốt mềm mềm trên túi, lại sờ sờ phần thịt dưới bàn chân mèo.
Phần thịt được làm từ chất liệu silicon, sờ lên cũng có chút giống, ngay cả Thư Nhiên là loại người không rành trang điểm cũng hơi thích bộ cọ này.
Thư Nhiên vừa sờ vừa cảm khái: “Tớ mãi mãi thích phần thịt dưới chân mèo.”
Kiều Diệc Khê: “Vậy cậu cũng mua một bộ?”
“Quá đắt, mua cũng không dùng đến, tớ và cậu lại không giống nhau, cậu đây là miễn phí OK?” Thư Nhiên nói, “Miễn phí thật tốt, không dùng tới cũng sẽ không đau lòng.”
Cuối cùng của cuối cùng, Thư Nhiên dựa vào cầu thang, ánh mắt dại ra liên tục lắc đầu.
“Hôm nay cậu thật hạnh phúc, không phải vai chính cũng nổi bật.”
“A, có một trúc mã cool ngầu đúng là tốt.”
///
Vào thứ sáu, Kiều Diệc Khê đi đưa tài liệu giúp giáo viên, đi từ xa đã nghe được giọng nói của huấn luyện viên trong phòng học.
“Ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng lưng.”
“Lý Diệp em đi đàng hoàng đừng có cà nhắc ha ha ha!”
“Hai tay phải giữ chặt, đúng, giữ chặt.”
“Được, bây giờ các em đọc đoạn này cho tôi nghe một chút.”
Ngay sau đó là âm thanh đọc kịch bản.
Cô đi lên lầu để đưa tài liệu, lúc xuống dưới cũng là lúc thấy các cô ấy đang trong giờ nghỉ giải lao.
Kiều Diệc Khê đang muốn xuống lầu, chỉ là khi nhìn lướt qua bên kia, thấy một gương mặt quen mắt, còn chưa kịp chào hỏi, đã bị gọi lại.
“Kiều Kiều!”
“Sao vậy?” Cô ngừng lại, nghiêng đầu hỏi.
Đây là học tỷ cô quen biết ở câu lạc bộ trượt ván, tên Giang Tuyết, quan hệ giữa hai người tuy không tính là vô cùng tốt, nhưng cũng có thể nói với nhau vài câu.
Giang Tuyết vội vàng nói với cô: “Gần đây em không bận gì chứ?”
Kiều Diệc Khê lắc đầu.
“Vào Lễ Tạ Ơn bọn chị có một hoạt động văn nghệ nhỏ, cần hai người nam nữ làm MC, bên của chị còn thiếu một nữ MC,” trên trán Giang Tuyết có vài giọt mồ hôi, “Em có thể tới giúp chứ?”
“Em xem đi, những người này đều do chị chọn sơ để làm một ít chuyện, nhưng các cô ấy cũng chưa lên sân khấu lần nào, chị vừa mới xem thử, hiệu quả cũng không tốt lắm.”
“Nếu là em, chắc chắn không cần huấn luyện phiền phức như vậy,” Giang Tuyết cười ha ha hai cái, “Dáng vẻ của em tốt như vậy, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện đọc hai đoạn trên sân khấu là OK.”
Kiều Diệc Khê chỉ vào chính mình, có chút do dự: “Nhưng em cũng chưa làm qua MC.”
“Không sao, đến lúc đó chị diễn tập hai lần với em là em sẽ biết, thật sự không khó, cứ đọc theo như kịch bản là được! Chị mời em ăn cơm được không?”
Cô lắc đầu: “Vậy thì không cần.”
Giang Tuyết dùng chiêu cầu xin cuối cùng, chắp tay lại, đôi mắt chớp chớp: “Cầu xin em……”
Cuối cùng thì Kiều Diệc Khê mềm lòng, đồng ý với cô: “Được rồi, em đi.”
Dù sao thì gần đây cô cũng không có việc gì làm, nếu có thể giúp đỡ thì cứ giúp thôi.
Giang Tuyết lập tức nhếch miệng cười: “Quá tốt rồi! Vậy em bận việc trước đi, quay về chị nhắn cho em một chút những việc cần chú ý, tuần sau chúng ta đến tập thử một lần.”
“Ok.”
Sau khi quay về, Giang Tuyết gửi một đoạn video tài liệu cho cô, trong đó có hiện trường một vài hoạt động trong trường học, để cô tham khảo một chút cảm giác cần có của nữ MC.
Thật ra cũng không có yêu cầu gì cần lưu ý, đơn giản là lưng phải thẳng, cách đi trên sân khấu, tiếng phổ thông cần chuẩn một chút.
Nhưng tiếng phổ thông của cô vốn đã đủ chuẩn, nên làm MC cũng không xem là yêu cầu cao.
Chỉ là lễ phục mà trường học chuẩn bị sẵn đều là đi thuê, hơn nữa cũng không đẹp lắm, Giang Tuyết nói nếu cô muốn, có thể tự đi mua một bộ, màu trắng là được.
Vào thời điểm cuối tuần lúc cô ở nhà họ Chu, sau khi ăn xong cơm trưa lại rảnh rỗi không có việc gì làm, liền dự định muốn dạo phố.
Lúc đứng dậy mẹ Chu có hỏi cô: “Đi đâu vậy?”
“Hoạt động trong trường cần con dẫn chương trình, con xem thử có mua được lễ phục thích hợp hay không.” Cô nói, “Đi dạo trung tâm thương mại gần đây.”
Mẹ Chu bỗng nhiên dừng bàn tay đang rửa cà chua: “Có phải Minh Tự cũng muốn mua áo khoác không?”
Chu Minh Tự đang đẩy cái ghế cũng dừng một chút, chợt gật đầu.
Mẹ Chu chà chà bàn tay: “Vậy hai đứa các con đi đi, dì vừa lúc làm vệ sinh trong nhà, đã lâu không quét dọn rồi.”
—— Vì thế kết quả cuối cùng lại biến thành Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự cùng nhau ra cửa.
Lúc ra khỏi cửa tiểu khu, cũng là lúc Giang Tuyết gửi video cho cô.
【 Đến lúc đó cứ vậy đi lên sân khấu, thế nào, xinh chứ ~~】
Cô nhấn mở, nhìn thấy hai người MC lần lượt đi ra từ hai bên trái phải, nữ MC khoác tay nam MC, có ánh đèn màu xanh nhạt đi cùng họ, sau đó bốn người gặp gỡ nhau, rồi đứng yên.
Đúng là khá đẹp.
Cô hỏi Giang Tuyết: 【 Vậy đến lúc đó em cần phải khoác tay một người MC khác sao? 】
Giang Tuyết: 【 Đúng vậy, nam nữ phối hợp như vậy. Nhưng cũng chỉ khoác tay vào lúc bắt đầu, sau đó cứ đứng cạnh nhau là được. 】
Kiều Diệc Khê: 【 Được. 】
Chu Minh Tự liếc mắt, sau đó cúi người hỏi một câu: “MC?”
Cô phồng má gật đầu: “Giúp đỡ học tỷ, chị ấy không tìm được MC.”
Ánh mắt của chàng trai lướt qua màn hình di động của cô, dừng lại vài giây, chợt nhíu mày.
“Là câu lạc bộ phát thanh không tìm được người, muốn cậu làm MC?”
Cô nhẹ nhàng nâng đuôi mi: “A?”
“Không có gì,” cậu thu hồi ánh mắt, yết hầu chuyển động, “Lễ phục cần loại gì?”
“Có lẽ…… Đẹp là được?” Cô nói, “Tớ cũng không có khái niệm gì về nó.”
Lúc đến trung tâm thương mại, bọn họ đi lên thang cuốn.
Lầu ba là trang phục dành cho nam, lầu bốn mới là trang phục dành cho nữ.
Kiều Diệc Khê dừng ở cửa cầu thang lầu ba, nói với cậu: “Dạo của cậu trước đi.”
Chàng trai gật đầu, tăng tốc độ bước chân.
Chàng trai dạo phố thật sự nhanh chóng, Kiều Diệc Khê nhìn cậu đi vào cửa hàng nào đó, sau đó ánh mắt quét một vòng những sản phẩm mới của mùa này, cuối cùng gỡ một cái áo khoác màu đen.
Ướm thử lên người, cậu cảm thấy cũng khá được, chuẩn bị gọi người phục vụ tới gói lại áo.
Kiều Diệc Khê còn chưa kịp phản ứng, “Cậu chọn được rồi”
“Ừm,” Chu Minh Tự gật đầu, “Sao vậy?”
“Không sao cả,” cô vuốt cằm, “Chỉ cảm thấy loại quần áo này, không phải cậu có rất nhiều cái rồi sao?”
Hình như cậu có khá nhiều áo khoác màu đen, có đôi lúc cô cũng không phân biệt được.
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, “Cũng không hoàn toàn giống nhau, tay áo và túi tiền không phải chung kiểu.”
Kiều Diệc Khê:
Cô hơi hé miệng, không nói nên lời.
Trực nam đúng là rất lợi hại, không phân biệt được màu son của con gái, nhưng lại có thể phân biệt áo khoác màu đen của mình rõ ràng như vậy.
Cậu nhướng mày: “Muốn nói gì?”
Kiều Diệc Khê ngẩng mặt nhìn một vòng, sau đó cắn môi nhỏ giọng nói: “Một ý kiến?”
Cậu ừ một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.
“Cậu cũng có nhiều quần áo màu đen như vậy, đổi sang màu khác đi, chỗ này có nhiều trang phục nam đẹp như vậy, chắc chắn có cái thích hợp cậu.”
Chu Minh Tự: “Ví dụ như?”
Cô dùng ánh mắt ngó nghiêng, gỡ cái áo khoác màu đỏ mận xuống: “Ví dụ như màu này, hơi sáng một chút so với đen, nhưng cũng không phải sáng theo kiểu sặc sỡ, tớ cảm thấy cậu có thể thử xem.”
Màu sắc này, mặc vào khá có khí chất.
Chu Minh Tự dừng một chút, chắc chưa từng thử qua màu này, có chút do dự.
“Muốn thử thì thử, không muốn thì thôi vậy,” cô dựa một bên, “Xem cậu đó.”
Một lúc sau, cậu lấy cái áo khoác trong tay cô.
Sự thật chứng minh rằng, thẩm mỹ của Kiều Diệc Khê khá tốt.
Cái áo này khá hợp với dáng người cậu, tất nhiên cũng có thể là người này vốn là cái giá treo áo, không chỉ từ bả vai đến cổ tay đều vừa người, còn có vẻ có thêm một loại khí chất kết hợp giữa cấm dục và phá giới.
Nhân viên cửa hàng đi tới cũng ồ một tiếng: “Cậu mặc loại này cũng rất hợp người.”
Bên cạnh có cô gái đang chọn quần áo giúp bạn trai, nhìn thấy Chu Minh Tự mặc cái áo này, cũng nhanh chóng nói: “Lấy giúp em cái này đi, thoạt nhìn khá đẹp.”
Chu Minh Tự nhìn vào gương, cúi đầu, khóe môi dường như cong lên: “Lợi hại.”
Lời này là nói với cô.
Một phong cách mới, vậy mà hiếm khi thích hợp cậu.
Kiều Diệc Khê đắc ý nhếch chân mày: “Nói rồi mà, tớ rất hiếm khi sai.”
Thật ra thì cô cũng không bất ngờ gì nhiều, bởi vì Chu Minh Tự ở trong mắt cô thuộc về người mẫu trời sinh, có lẽ rất khó có trang phục cậu mặc không hợp.
“Con gái nghiên cứu quần áo khá nhiều, chắc chắn vẫn có cái nhìn không giống với con trai,” cô nói, “Sau này cậu có thể để con gái giúp cậu tham khảo nhiều một chút, có thể mở ra khoảng trời của thế giới mới.”
Nếu không thì sao lại có cách nói là, rất nhiều chàng trai bình thường bị bạn gái biến thành nam thần, có lúc đi trên đường vừa thấy phong cách trang phục kia, có lẽ có thể nhìn ra người này có bạn gái hay không.
“Ừm.”
Mua xong trang phục dành cho nam, bọn họ đi lên lầu xem trang phục dành cho nữ.
Con gái lúc dạo phố không có tính mục đích mạnh như con trai, Kiều Diệc Khê đi đi dừng dừng, nhìn thấy bên ngoài cửa hàng ổn thì mới đi vào trong xem hai cái, gặp được đồ thích mới thử một lần.
Cuối cùng cô nhìn trúng một cửa hàng, thử ba cái váy.
Một cái màu xanh biển, làn váy được khảm đầy vỏ sò, có phủ thêm một lớp vải voan mỏng màu hồng nhạt, hơi hướng phong cách biển cả. Lộ vai.
Còn một cái có màu thay đổi dần từ trắng thành xanh, màu xanh cực kỳ xinh đẹp, tựa như sóng biển. Lộ xương quai xanh.
Cái cuối cùng thuần trắng, không công cũng không tội, nhưng có tay áo, che tới cánh tay. Nhìn thế nào cũng là một kiểu dáng bảo thủ.
Cô không biết lựa chọn như thế nào, khó khăn đứng trước ba cái váy.
Nhân viên cửa hàng cũng hơi bối rối: “Thích cái nào nhỉ?”
“Tất cả không tệ lắm.”
“Thật ra đều rất hợp với em, chủ yếu là em đẹp, mặc gì cũng đẹp.”
Bởi vì vừa nãy cô đã giúp Chu Minh Tự tham khảo, cho nên lúc này, cô cũng nhìn sang cậu với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
“Cậu cảm thấy cái nào tốt hơn?”
Chu Minh Tự thong thả nửa ngày, mở miệng: “Đều đẹp.”
“……”
Nhân viên cửa hàng dành thời gian để Kiều Diệc Khê tự do lựa chọn, ánh mắt quét qua cái túi của Chu Minh Tự, thuận miệng hỏi: “Vừa mua áo khoác sao?”
Kiều Diệc Khê không nghĩ tới mắt của cô ấy lại tinh như vậy: “Sao chị biết là áo khoác?”
“Áo khoác cửa hàng bọn họ đẹp nhất mà,” nhân viên cửa hàng cười cười, “Khá tốt, đã bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, cũng cần mặc áo khoác.”
Những lời này làm Chu Minh Tự nghĩ tới điều gì đó, cậu ngẩng đầu hỏi cô: “Khi nào dẫn chương trình?”
“Cuối tháng này.”
Nhân viên cửa hàng: “Đúng đó, cuối tháng có lẽ sẽ trở lạnh, nếu không thì em chọn cái có tay áo đi, cái này làn váy cũng dài, chống lạnh tốt hơn so với hai cái trước.”
Cứ như vậy, dưới sự “chỉ điểm” của Chu Minh Tự, cô lấy cái váy quy củ kia.
Mua xong đã là buổi chiều, Chu Minh Tự hỏi: “Còn muốn mua gì?”
Kiều Diệc Khê: “Giày đi.”
“Vậy ăn trước rồi dạo tiếp?” Cậu nhìn đồng hồ trên tay, “Gần đây có quán mì chân cua không tệ.”
Kiều Diệc Khê cảm thấy dạo phố với người này cũng quá bớt lo rồi, nên cũng đồng ý.
Sau khi ăn xong mì chân cua nóng hổi, hai người bọn họ chơi một trận, dự định đánh xong một ván mới dạo tiếp.
Vào trò chơi, Kiều Diệc Khê còn đang tìm súng, Chu Minh Tự đã ở bên kia bắn chết thêm một người.
Trong tay cậu là một cây súng máy DP-28, dân gian gọi là mâm gà lớn, đặc điểm là đạn nhiều, hơn bốn mươi viên.
Cậu dùng ba phát súng đã xoá sổ một người, còn hơn ba mươi viên đạn, theo lý mà nói thì vậy là đủ rồi.
Nhưng cậu vẫn nạp đạn thêm lần nữa, cho đến khi nhìn thấy đạn được nạp đầy.
Hình như Mã Kỳ Thành đang quan sát cậu chơi, lúc này gửi một tin nhắn cho cậu.
【 Đã nhiều năm như vậy, chứng cưỡng chế của cậu vẫn nghiêm trọng như xưa. 】
Cho dù chỉ nả một phát súng, cũng muốn nạp đạn lần nữa, đến khi nhìn thấy đạn đầy mới thôi.
Trận này rất nhanh đã ăn gà, lúc cậu rời khỏi trò chơi cũng là lúc nhìn thấy lời mời của Mã Kỳ Thành, cậu từ chối.
Mã Kỳ Thành: 【 ? 】
Mã Kỳ Thành: 【 Sao bây giờ cậu lại biến thành vậy? Thà dẫn em gái cũng không đánh với anh em?! Tên nhóc trọng sắc khinh bạn như cậu này!!! 】
Chu Minh Tự: 【 Đợi lát nữa đánh. 】
Mã Kỳ Thành: 【 Vậy bây giờ cậu muốn làm gì? 】
Chu Minh Tự: 【 Mua đồ. 】
Mã Kỳ Thành: 【 Mua gì? 】
Đã đi tới cửa hàng bán giày rồi, Chu Minh Tự trực tiếp gửi định vị cho Mã Kỳ Thành.
Mã Kỳ Thành yên tâm: 【 Được, không phải trọng sắc khinh bạn là được. 】
Một lúc sau, Mã Kỳ Thành mở định vị ra —— là cửa hàng bán giày nữ.
……
Này mẹ nó không phải là trọng sắc khinh bạn sao!
///
Sau khi nhắn cho Mã Kỳ Thành, Chu Minh Tự cất di động đi vào cửa hàng.
Trong cửa hàng có không ít người, mấy cô gái đều bận rộn thử giày, thử xong đặt giày lên ngăn tủ, đặt cũng không chỉnh tề.
Mấy đôi giày khác đều đặt ngang nhau, chỉ có một đôi màu đỏ bị đặt nghiêng, nhìn lướt qua, nhìn thế nào cũng không thoải mái.
Người bệnh mắc chứng cưỡng chế thời kì cuối là Chu Minh Tự nhíu mày.
Gần như theo bản năng, cậu vươn tay cầm chiếc giày kia.
Hình như có người quăng cậu một ánh mắt có chút mê hoặc.
Lúc này cậu mới ý thức được, bản thân là một người đàn ông, đứng ở chỗ này cầm một chiếc giày cao gót nữ —— hình như có chút không ổn.
Nếu phải tìm một cái cớ hợp lý cho chuyện bản thân lấy giày, vậy thì hẳn là……
Ánh mắt của cậu dừng ở người trên ghế cách đó không xa, Kiều Diệc Khê.
Cô nhìn trúng mấy đôi giày, lúc này đang ngồi chờ nhân viên lấy số đo, bởi vì vừa thử giày xong, cô đang để chân trần, nâng nửa bàn chân lên.
Để tránh cho lại bị người khác nghĩ mình biến thái, cậu lập tức nhìn cô rồi đi đến đó.
Hai tay của Kiều Diệc Khê đang cầm hai chiếc giày, đang xem khi nào nhân viên quay về ——
Một cái áo sơ mi phẳng phiu xuất hiện trước mặt cô.
Chu Minh Tự thấp giọng hỏi: “Thích cái này không?”
Cô còn chưa kịp nói chuyện hay nhìn kỹ, cậu đã cúi người, không cho ai xen vào nắm lấy mắt cá chân cô, rồi mang giày vào chân cô.
Ánh đèn vụn vặt rơi xuống, bao trọn từ đuôi tóc đến cái cằm cậu, mang theo một đường viền vừa trôi chảy vừa mờ ảo.
Bởi vì bị cậu nâng mắt cá chân lên, cô theo bản năng ngửa về phía sau.
Lòng bàn tay ấm áp của chàng trai vòng quanh làn da mẫn cảm của cô cứ một đường truyền thẳng tín hiệu đến não bộ, là một trải nghiệm và tư thế hoàn toàn xa lạ, tựa như bị điện giật, cô nhẹ nhàng run lên.
Kiều Diệc Khê mờ mịt nâng mí mắt, nhìn thấy đường viền môi căng mọng của chàng trai.
Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng chưa từng nghĩ đến cậu sẽ mang giày cao gót giúp bản thân, cô chớp mắt, do dự gọi một tiếng: “Chu Minh Tự?”