Thích Em Từng Giây

Chương 22: Chương 22:

 
Đoạn đường đi về dường như ngắn đến khó hiểu, Kiều Diệc Khê vẫn còn nhớ tới cảnh tượng và dư vị lúc đó, thang máy đã đưa bọn họ đến tầng tám.
 
Mẹ Chu vừa ngồi trên sô pha xem TV vừa chơi Anipop, bà xoay đầu về phía hai người rồi cất tiếng hỏi: “Sao đi lâu như vậy?”
 


Chu Minh Tự ném túi kẹo kia lên bàn.
 
“Chỉ mua cái này thôi?” Mẹ Chu hỏi, “Diệc Khê không mua cái gì sao?”
 
Dư vị của bánh crepe xoài ngàn lớp còn nhộn nhạo giữa môi và răng, Kiều Diệc Khê dùng đầu lưỡi quét qua, chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.
 


Chu Minh Tự nâng tầm mắt, dứt khoát trả lời: “Không có.”
 
Đây là đồng bọn tốt ở trần gian gì đây.
 
Kiều Diệc Khê âm thầm giơ ngón tay cái với cậu, lui về sau mấy bước.
 
“Dì ơi, con xuống dưới chạy bộ, một hồi lại đi lên.”
 
……
 


Ở nhà họ Chu nghỉ ngơi hai ngày, lại quay về trường đi học.
 
Nhưng cuộc sống trong phòng ký túc xá vừa yên ổn vừa tự do, ngoại trừ điều kiện của ký túc xá không tốt lắm, những cái khác đều có thể chịu đựng được.
 


Vào buổi tối thứ năm Kiều Diệc Khê ra cửa mua trái cây, lúc đi ngang qua con phố nào đó trên đường đến trường học, phát hiện ra một quầy trò chơi vừa khai trương.
 
Có lẽ gần đây có nhiều cặp đôi xuất hiện trong trường học hơn, nhóm chủ tiệm này phát hiện ra thời cơ buôn bán.
 


Cô thầm nghĩ dù sao trở về cũng chẳng có việc gì làm, cho nên tốn mười lăm đồng mua mười mũi tên.
 
Có bia ngắm ở gần đó, quy tắc trò chơi cũng rất đơn giản, bắn tên, cuối cùng xem xem có bao nhiêu mũi tên ném trúng hồng tâm.
 


Trúng tám cái tặng một gấu bông lớn, bảy cái tặng đèn trời, sáu cái là một cái gương đứng……
 
Kiều Diệc Khê dồn khí xuống đan điền, chậm rãi híp mắt, cố định người về phía trước, mũi tên lượn vòng từ tay cô bay ra ngoài ——
 


Một âm thanh nặng nề vang lên, là mũi tên trúng vào bia, cô còn chưa kịp xem thử nó dừng ở vòng nào, đã nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
 
“Phóng hay lắm.”
 
Lúc xa lúc gần, cười như không cười.
 


Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn, Chu Minh Tự đút tay vào túi quần đứng phía sau cô, dáng vẻ nhàn nhã thưởng thức.
 
Cô không nghĩ rằng có thể gặp cậu ở đây, hỏi, “Cậu tới làm gì vậy?”
 


Chu Minh Tự nhướng mày, ánh mắt chỉ về quán cà phê Internet ở đối diện, ý bảo chính mình vừa chơi xong trò chơi từ trong đó.
 
Cô gật đầu, tiện đà xem xem rốt cuộc mũi tên của mình đang thuộc về nơi nào.
 
Lệch rồi, cách hồng tâm cực kỳ xa, suýt chút nữa phóng ra ngoài rồi.
 


“……”
 
“Đây là mũi tên cậu nói hay sao?” Cô hoài nghi Chu Minh Tự hoa mắt, lẩm bẩm, “Làm tớ còn tưởng rằng đúng là xạ thủ thần thánh gì đó.”
 
Cậu rũ mắt cười khẽ: “Mũi tên của cậu và cách dùng súng của cậu giống nhau.”
 
“Nói thế nào.”
 


“Luôn luôn hoàn mỹ tránh đi tất cả các mục tiêu.”
 
Kiều Diệc Khê:
 
“Được,” cô gật đầu, không chịu thua cuộc đưa đồ vật trong tay cho cậu, “Tới, cậu tới, cậu tới đi quán quân thế giới ——”
 
Vẻ mặt chờ xem kịch hay.
 


Chu Minh Tự dừng một chút, nhận lấy đồ vật trong tay cô, lúc này chủ quầy chạy tới: “Cô gái nhỏ, không thể tìm người khác hỗ trợ đâu.”
 
Kiều Diệc Khê xoay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh: “Không phải hai người bên kia cũng cùng nhau sao?”
 


Chủ quầy sửng sốt một lát, nhìn nhìn bên kia, lại nhìn nhìn cô và Chu Minh Tự, không tiếp tục ngăn cản nữa, quay về vị trí ngồi xuống.
 


Đoạn đối thoại ở gần đó như có như không bay đến, giọng nói nũng nịu của cô gái “chồng ơi người ta muốn đèn trời mà” lọt vào trong lỗ tai, Kiều Diệc Khê thoáng chốc nổi lên một lớp da gà.
 
Thì ra là cặp đôi.
 
Vậy mà vừa nãy cô còn so sánh bản thân với người ta.
 


Có chút mơ hồ nhìn Chu Minh Tự, cô lại phát hiện hình như cậu không nghe được, đang nghiêm túc chơi trò chơi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Rất nhanh sau đó, cô cũng không suy nghĩ thêm hiểu lầm đẹp đẽ này nữa, nghiêm túc nhìn Chu Minh Tự phóng phi tiêu.
 


Không thể không nói, kích sát vương chính là kích sát vương, trò chơi đã cho cậu một nền tảng vững chắc, mũi tên này ở trên tay cậu ngoan ngoãn như có linh tính.
 
Chu Minh Tự tổng cộng trúng được bảy mũi tên, có thể lấy được một cái đèn trời.
 


Có lẽ chỉ có rất ít người có thể trúng nhiều như vậy, ngay cả đèn mà ông chủ cũng không bày ra, lật qua lật lại trong túi một lúc lâu mới tìm thấy một cái.
 
“Không tệ, nhóc con lợi hại đấy.”
 
Ông chủ nhìn cậu, bàn tay vừa đưa đèn qua vừa mở miệng khen cậu.
 


Chu Minh Tự không giơ tay, nghiêng đầu nhìn Kiều Diệc Khê, nâng mi mắt lên: “Còn không đón lấy?”
 
Kiều Diệc Khê không nghĩ tới, chỉ vào mình: “Cho tớ sao?”
 
“Nếu không thì?” Cậu vò vò tóc, “Tôi cầm theo cũng không có tác dụng gì.”
 


Cung kính không bằng tuân mệnh, cô mang theo tâm tình rất tốt ôm đèn quay về ký túc xá.
 


Buổi tối sau khi tắt đèn thì cô xuống giường đi vào WC, trong lúc vô tình đụng phải chốt tắt mở của đèn trời, đột nhiên, ánh đèn màu xanh nhạt phủ đầy bức tường, bên trên có vẽ cảnh tượng buổi đêm xinh đẹp, hòa cùng ánh trăng sáng.
 


Thư Nhiên vén mùng lên nhìn ra bên ngoài: “Phắc, cái gì đẹp vậy.”
 
Nguyễn Âm Thư xoa xoa đôi mắt mơ mơ màng màng, “Tớ còn tưởng hoa mắt……”
 
Kiều Diệc Khê không ngờ bỗng nhiên bị đồ vật đẹp như vậy làm bất ngờ, vui mừng chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.


 
【 Một vị đại lão không muốn lộ danh tính tặng cho, khá xinh đẹp. 】
 
Trước khi ngủ, lướt qua một đống thông báo, cô phát hiện Chu Minh Tự bấm like.
 
///
 


Vào cuối tuần mọi người lại cùng nhau chơi game, đồng đội của cô vẫn là ba người kỳ cựu —— Chu Minh Tự, Mã Kỳ Thành, Phó Thu.
 


Từ lúc Mã Kỳ Thành biết Chu Minh Tự đăng ký cuộc thi esport vẫn luôn dong dài, giống như mấy con muỗi vào mùa hè, không ngừng vo ve vo ve bên tai người khác, cố tình đánh không chết.
 
“Trời ạ, nếu cậu thật sự một trận thành danh, còn không phải sau này sẽ có chiến đội coi trọng cậu?”
 


“Này cậu nói, nếu thật sự có chiến đội ký hợp đồng với cậu, cậu ký hay không ký? Ký rồi có phải cần tạm nghỉ học để đi huấn luyện không? Nhưng cậu học đại học tốt như vậy, không giống với trình độ gà mờ như bọn tôi, nếu thật phải lựa chọn thì chẳng phải rất khó sao……”
 


“Tôi nói cho cậu biết, trước kia cũng có một chỗ muốn ký với tôi làm streamer game, nhưng tôi thấy chỗ đó khá nhỏ, nên không đồng ý.”
 
Một mình cậu ngồi đó nói vô cùng hăng hái, có lẽ mọi người cũng không để ý nghe, Kiều Diệc Khê ở trong phòng quay tới quay lui, nghe được tiếng bước chân.


 
Cô hỏi Chu Minh Tự: “Bây giờ cậu không ở trên lầu tớ đúng chứ?”
 
“Không có.”
 
“Dưới lầu thì sao?”
 
“Cũng không có.”
 


Chu Minh Tự xoay màn hình, rất nhanh phát hiện bên phía cô có người, chỉ là bây giờ cậu ở trong phòng trên lầu bốn, không tiện nhảy xuống dưới.
 
Cậu nói lớn, “Trong phòng nhà màu đỏ có người.”
 
Mã Kỳ Thành: “Tôi đi xem thử.”
 


Chạy đến dưới căn nhà màu đỏ, Mã Kỳ Thành xoay qua xoay lại: “Ở đâu, người ở đâu, tôi không thấy mà?”
 


Chu Minh Tự trơ mắt nhìn người nọ ném bom, đang xách súng chuẩn bị bắn Kiều Diệc Khê, mà Mã Kỳ Thành vẫn còn ở dưới mờ mịt xoay qua xoay lại, không có thời gian để lãng phí nữa, trực tiếp nhảy từ sân thượng xuống, bấm máy nhắm chuẩn, sau đó nổ đầu.
 


Mã Kỳ Thành nghe được tiếng súng thì nhanh chóng nói: “Người chết rồi? Rốt cuộc ở đâu chứ, để tôi tìm một lúc, còn không tìm được.”
 
Chu Minh Tự nhàn nhạt nói: “Không cần đôi mắt thì có thể quyên tặng cho người cần.”
 


“Sao lại nói vậy!” Mã Kỳ Thành ho khan một cái, “Tốt xấu gì tôi cũng giết năm người rồi có được không.”
 
Lại khiêu khích hỏi cậu, “Cậu thì sao Chu Minh Tự, giết mấy người?”
 
Chu Minh Tự: “Mười ba.”
 
“……”
 


Lúc này Mã Kỳ Thành hoàn toàn câm nín: “Ây da, quấy rầy rồi.”
 
Kiều Diệc Khê nhìn thanh máu của mọi người ở góc trên bên phải, vậy mà máu của Chu Minh Tự giảm đi không ít.
 
Cô hỏi: “Người vừa nãy bắn cậu rồi sao?”
 
“Không, tôi té từ trên lầu xuống nên mất máu.”


 
Mã Kỳ Thành: “Quá anh dũng, vì cứu đồng đội mà không tiếc nhảy lầu, Tự thần, cậu đúng là người tốt.”
 
Chu Minh Tự: “Cút.”
 


Kiều Diệc Khê có lớp học đàn violon vào tuần đó, cho nên cuối tuần ở lại nhà họ Chu, vốn dĩ hai người còn muốn đánh một ván, không nghĩ rằng lúc đang muốn bấm nút chuẩn bị, một cục bông nhảy lên đùi cô.
 


Há Cảo bò đến mép bàn, vươn móng vuốt ra cọ vào tay Kiều Diệc Khê, sau đó lấy tay cô đặt lên đầu mình.
 
Cô lập tức hiểu rõ, sờ sờ đầu của Há Cảo, nói với Chu Minh Tự: “Các cậu chơi đi, tớ chơi với Há Cảo một chút.”
 


Mã Kỳ Thành giống như bị nhấn nút: “Phắc, cậu chơi với Há Cảo? Đồ vật hôi hám kia không cào chết cậu, lần trước làm tớ nảy sinh bóng ma tâm lý, đập rớt di động của tớ vào nước lại cắn tớ, người không biết còn tưởng tớ giật vợ nó.”
 


“Nó không có vợ,” Phó Thu nhắc nhở nói, “Bây giờ nó là con mèo đực không trứng, đã không xứng có được tình yêu nữa.”
 
Mã Kỳ Thành ngộ ra đạo lý: “Đúng ha, cứ nghĩ như vậy cũng làm tôi giảm bớt nhiều rồi, ít nhất thì tôi có.”
 


Phó Thu: “Cậu có trứng hay không cũng không tìm được vợ?”
 
Mã Kỳ Thành: “Cậu cái đồ chó con mẹ nó chứ nói gì đó?!”
 


Hai người lại bắt đầu giằng co trong nhóm, Kiều Diệc Khê đang vuốt lông cho Há Cảo, ai ngờ con vật nhỏ vươn móng vuốt đánh vào tay Chu Minh Tự, ý bảo không cho cậu chơi nữa.
 
Cứ như vậy, hai người bị một con mèo làm ngưng sự nghiệp trò chơi vào tối nay, chỉ ngồi bên cạnh chơi với nó.
 


Hình như nó rất thích hương thơm trên người Kiều Diệc Khê, luôn cắn vào tay áo cô, Chu Minh Tự cau mày kịp lúc dừng nó lại, lại bị cái lắc đầu của Kiều Diệc Khê cắt ngang.
 
Cô hỏi: “Lúc cậu chơi game nó cũng thường muốn cậu chơi với nó sao?”
 


“Vậy thì không, nó khá thích phiền ba mẹ tôi.”
 
Kiều Diệc Khê cười: “Hình như nó hơi sợ cậu.”
 
Ví dụ như có loại mèo, lúc quậy phá sẽ thẳng thừng đạp lên bàn phím của chủ nhân, còn Há Cảo sẽ không, chỉ thăm dò cọ vào tay cậu.
 


“Ừm, bình thường tôi khá nghiêm khắc với nó,” cậu chớp mắt, “Nhưng khi có mặt cậu, lá gan của nó hình như cũng lớn thêm.”
 
Bởi vì buổi tối trước đó không đánh một trận cho ra hồn, nên sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, tự mình cô vào trò chơi chơi một trận đơn người.
 


Lúc chơi một mình cũng cô đơn hơn, đã không có Mã Kỳ Thành ở bên cạnh tụng kinh, lại không có tiếng súng thay nhau nổi lên của Chu Minh Tự, cô nhảy ở thành phố P, lục soát nửa ngày mới nhặt được một cây shotgun.
 


Cây súng này nên hình dung như thế nào nhỉ, biết chơi sẽ chơi được, không biết chơi thì hoàn toàn chơi qua loa.
 
Tuy giá trị thương tổn của nó rất cao, nhưng mỗi lần chỉ được bắn một phát, bắn xong còn cần vài giây nạp đạn, nếu không bắn chuẩn, hoàn toàn không thể so với súng bắn tỉa.
 


Cô đang cầu nguyện cho bản thân đừng gặp người, kết quả ngay chỗ rẽ nhìn thấy kẻ địch, cô nả một phát súng, cũng không biết có trúng hay không, lúc đang chờ súng nạp đạn cũng không ngoài dự đoán bị người khác bắn chết.
 


Lúc đi vào phòng Chu Minh Tự để gọi cậu thức dậy thì cô còn đang thì thầm: “Sau này đúng là không thể dùng shotgun, giống như loại sử dụng súng không chuẩn như mình chỉ có thể dùng súng nhiều đạn, nếu không thì chỉ có thể bắn một phát mà còn bắn không trúng, cũng chỉ có chết……”
 


Nói đến một nửa thì đột nhiên im bặt, bởi vì cô phát hiện Chu Minh Tự đang ngồi trên giường cầm di động chơi game.
 
Mà cây súng trên tay cậu, không biết xui xẻo sao lại đúng là —— shotgun.
 


Trận này của cậu sắp kết thúc rồi, đang bắn từ dưới lên người ngồi xổm ngay cửa cầu thang, trên tay người kia có một cây AKM có một đống đạn mà thương tổn lại cao, vậy mà chỉ trong chớp mắt cậu đã ngoi đầu lên hạ gục người kia.
 


Sau đó lui xuống dưới, nạp đạn, lại ngoi đầu lên, Chu Minh Tự dựa vào năng lực phản ứng lập tức và khả năng khống chế cực kỳ cao của mình, hai phát súng đã xử lý đối thủ.
 
Ăn gà.
 
Dùng shotgun ăn gà.
 


Trong thế giới của Kiều Diệc Khê, chuyện này gần như là chuyện không có khả năng xảy ra.
 
Con gà mờ có chất lượng tốt là Kiều Diệc Khê ghen ghét nắm chặt nắm tay: “Cậu quá không tôn trọng trò chơi này!!”
 
Cậu cười một cái, đang muốn nói gì đó, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.


 
Là một cuộc gọi từ số điện thoại lạ, cậu vốn muốn cúp đi, nhưng Kiều Diệc Khê hỏi: “Lỡ như là chuyển phát nhanh thì sao?”
 
Sững lại một chút, Chu Minh Tự lại chuyển sang bắt máy, chờ bên kia nói trước.
 


“Chào, chào cậu, tớ là Khương Điềm đến từ lớp Thiết Kế Cảnh Quan khoa nghệ thuật, cậu là Chu Minh Tự sao? Nghe nói cậu chơi trò chơi rất tốt, có…… Có thể dẫn tớ chơi chứ?”
 
Kiều Diệc Khê trầm ngâm, thẳng thừng nói: “Khoa nghệ thuật sao, nghe nói khoa nghệ thuật có rất nhiều em gái xinh đẹp.”
 


Cô gái tự đọc tên này cũng còn biết nắm bắt trọng điểm.
 
Hơn nữa cái tên Khương Điềm này cô còn hơi quen thuộc, có lẽ khá nổi tiếng trong khoa.
 
Chu Minh Tự dừng lại hai giây, rất nhanh đáp lại.
 
“Tôi chơi game rất gà.”
 


Một vị kích sát vương dùng shotgun ăn gà mà nói ra lời như vậy, sau đó cúp máy.
 
Kiều Diệc Khê:……
 
Giả vờ ngu theo kiểu ngược lại, một đòn trí mạng.
 
Cô nhấp nhấp cái miệng, nâng mi mắt lên: “Cậu, chơi game, rất gà?”
 


Chàng trai gật đầu theo lời cô nói, vẻ mặt chân thành, “Ừm.”
 
Cũng chân thành như lúc cô nói với người khác mình không có WeChat và di động bị hỏng.
 
Cô cắn chặt răng: “Được.”
 
Chu Minh Tự là gà mờ, vậy thì cô ngay cả gà mờ cũng không đáng gọi : )
 


Vỗ vỗ bàn tay, cô nói: “Hôm nay dì ra ngoài bận việc, buổi sáng ăn gì?”
 
“Thức ăn ngoài,” cậu không chút để tâm xoay xoay di động, “Nếu không thì còn có lựa chọn khác?”
 
Kiều Diệc Khê: “Cậu khi dễ tớ?”
 


Lúc này đúng là làm cho Chu Minh Tự thật sự hứng thú, đuôi mắt rộng mở, cậu nhìn cô: “Cậu biết làm?”
 
Cô khiêm tốn phủi phủi vạt áo, “Cũng tàm tạm thôi, chỉ là trình độ của đầu bếp giỏi.”
 


Cậu không nhịn được cong mắt cười, thích thú híp mắt lại: “Vậy đầu bếp giỏi đi chuẩn bị đi, tôi sao cũng được.”
 
Đầu bếp giỏi rời khỏi phòng cậu, chỉ trong chốc lát, bàn tay thần bí đặt sau lưng, lặng lẽ mang chiến lợi phẩm trở về.
 
“Cậu chọn một cái.”
 


Lúc này Chu Minh Tự đúng là hơi tò mò, dường như trong lòng nổi lên một tia khâm phục.
 
“Còn có thể chọn?”
 
“Ừm.”
 
Đầu bếp giỏi mỗi tay cầm một ly mì ăn liền: “Bò kho và tôm tươi, ăn cái nào?”
 
“………………”
 


Chu Minh Tự cảm thấy bản thân vừa đưa ra lựa chọn tin tưởng chuyện ma quỷ của cô gái, đúng là lãng phí tình cảm.
 
“Nhanh một chút, nước sắp bốc hơi hết rồi.” Cô liên tục xoay đầu nhìn lại, lại giống như nhớ đến cái gì đó, “Đúng rồi đúng rồi.”
 


Trong lòng cậu lại dâng lên một tia hy vọng: “Ừm?”
 
“Còn có thể lựa chọn thêm xúc xích, tớ thuận tay ném vào đó.”
 
Ngoại trừ mì ăn liền, Kiều · sát thủ phòng bếp · Diệc Khê cũng không chắc có thể làm những thứ khác.
 


Cũng không phải vì chuyện gì khác, cô dám làm, chỉ sợ Chu Minh Tự không dám ăn.
 
Tất nhiên, cũng sợ cậu bị trúng độc —— sống nhờ trong nhà người ta, còn làm bữa cơm để người ta nhập viện, nghĩ như thế nào cũng có vẻ giống lấy oán trả ơn.
 
Chu Minh Tự: “……”
 


“Sao nào, ghét bỏ không đủ phong phú sao?”
 
Cô ɭϊếʍƈ khóe môi, “Đủ rồi mà, tớ không làm phòng bếp nhà cậu nổ tung cũng đã đủ cố gắng rồi.”
 
“Không,” Chu Minh Tự xoa bóp ấn đường, “Quá phong phú rồi.”
 
“Tớ có chút thụ sủng nhược kinh.”
 


Kiều Diệc Khê:?