[Thích Cố] Vu Thương

Chương 5

Đêm lạnh như nước, ánh trăng tựa hoa liên, lặng yên không một tiếng động, một bóng đen nhảy vào bên trong Vương phủ.

Triệu Hàn đang ở thư phòng chuẩn bị cho buổi lâm triều ngày mai, Lý Đống chết thực sự đã khiến hắn rất đau đầu. Đại Tống hiện tại đã đến ngày diệt vong, nội bộ mục nát không chịu nổi mưa gió, bên ngoài lại có Đại Liêu, Đại Kim như hổ rình mồi, chỉ có mỗi một thủ quan duy nhất làm lá chắn cho Đại Tống, mất đi thủ quan Lý Đống giống như long mất đầu, căn bản không chịu nổi một kích.

Nghĩ đến đây, Triệu Hàn không khỏi cau mày, ngẩng đầu ngóng nhìn ngoài cửa sổ, một vầng trăng cô độc treo cao, giống như Tống triều hiện tại tứ cố vô thân [một thân một mình], tràn ngập nguy cơ, không khỏi thở dài thật sâu.


Lúc này, ngoài cửa một bóng đen sượt qua, “Ai?” Triệu Hàn lớn tiếng quát, ban đêm xông vào Tương Vương phủ quả thật lá gan cũng không nhỏ.

Không tiếng trả lời, chỉ có cửa thư phòng bị đẩy ra, giữa màn đêm một người lặng yên đứng thẳng, gió nhẹ thổi làm cho một thân áo trắng đong đưa, ánh trăng rơi lên áo bào tuyết trắng, hòa tan mà tiêu thất đi, tựa như bảo thạch khéo léo ngưng tụ ánh sáng trăng, tựa như không nguyện ý để người nhìn thấy, ở trên bề mặt áo bào trắng trượt qua sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh. Một đôi mắt trong suốt như đêm giống như bị bao phủ bởi một màn sương dày, làm cho người khác không thể nắm bắt ý nghĩ trong đó.

“Tại hạ Cố Tích Triều.” Không nhanh không chậm trả lời một câu, lại làm cho Tương Vương cảm thấy trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra ý tứ gì, nói, “Lúc trước nghe nói nhi nữ của Phó Tông Thư được gả cho một nam nhân bố y [dân thường], nhưng kinh tài tuyệt diễm, chỉ tiếc dù có năng lực bày mưu tính kế quyết thắng thiên lý, lại đi sai con đường, biến tất cả thành một màn tinh phong huyết vũ, cuối cùng gần như vạn kiếp bất phục, người này chắc hẳn chính là ngươi.”

Cố Tích Triều cũng không để ý, chỉ nói, “Hôm nay tới đây, Cố Tích Triều là muốn cùng Vương gia làm một cuộc giao dịch.” Trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt Cố Tích Triều không thể đoán được.

“Một kẻ bố y, việc xấu loang lổ, lại dám vọng tưởng cùng ta đàm điều kiện.” Cùng với một tiếng cười lạnh, người so với âm thanh còn nhanh hơn, một bàn tay đã như kiềm sắt bóp lấy cổ Cố Tích Triều.


Cố Tích Triều thất kinh, vừa rồi động tác nhanh như chớp của Triệu Hàn thế nhưng chính mình không thể nắm bắt, người này võ công không chỉ cao hơn mình, thậm chí đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Mặc dù như thế, trong lời nói vẫn ngạo khí như cũ, “Cố Tích Triều hôm nay dám đến, tất nhiên tin tưởng Tương Vương là kẻ biết trọng dụng người, huống hồ Đại Tống hiện tại cũng không thể tìm ra được một người như tại hạ đây.” Không khí bị ngăn trở, hô hấp đã dần dần khó khăn, sắc mặt vốn đã trắng bệch lúc này càng thêm tái nhợt.

“Ha ha.” Triệu Hàn ngửa mặt lên trời cười to, “Khá lắm Cố Tích Triều, quả nhiên cuồng ngạo, dám bảo Đại Tống ta không người, bất quá bổn vương chính là thích tính cuồng ngạo này, tạm thời sẽ nghe thử một chút giao dịch của ngươi, để xem ngươi có cái gì thủ đoạn.” Dứt lời, liền buông lỏng tay.

Hô hấp bị cản trở bỗng nhiên được khai thông, không khí mạnh mẽ tiến vào khiến Cố Tích Triều một trận ho khan, mới vừa rồi hai gò má tái nhợt hiện tại đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng, nhưng trong đôi mắt vẫn không giảm đi sự sắc bén.

“Cái gọi là quân vì hộ quốc mà trị tận gốc, bảo vệ giang sơn, thủ quan tướng sĩ là quan trọng nhất. Thế nhưng, hiện nay quốc khố trống rỗng, các tướng sĩ trên cơ bản đều không có ai cam nguyện ra sức bảo vệ quốc gia. Cho nên việc trước mắt chính là bổ sung quốc khố, Cố mỗ hiện tại đang kiểm soát vài mạch máu kinh tế ở kinh thành, đó là trước tiên. Tiếp theo, uy hiếp lớn nhất của Đại Tống lúc này chính là Liêu quốc, tuy trước đây có giao tình nhưng vẫn là nguy cơ tứ phía. Chính là thế nhân vẫn chưa nhìn ra rằng kỳ thực hoàn cảnh của Đại Liêu cùng Đại Tống có chút tương tự, chỉ cần Kim quốc quật khởi lập tức sẽ đem Liêu quốc tức tốc rơi vào trong lò lửa. Đại Tống nếu như có thể cùng Kim quốc hợp tác, tuy là không đạt được gì, Liêu quốc cũng tự nhiên rơi vào thế giáp công.”


“Cố Tích Triều a Cố Tích Triều. Thế nhân nói ngươi đã buông tha con đường làm quan, chuyên tâm kinh doanh, vốn luôn khiến người ta cảm thấy kỳ quái, long làm sau chịu ở lâu nơi nước cạn. Thật không ngờ nguyên lai mỗi một bước của ngươi sớm đều đã có dự mưu. Mưu trước động sau, thật cẩn thận. Nếu lúc trước Phó Tông Thư nguyện ý trọng dụng ngươi, chỉ sợ sớm đã được khoác hoàng bào. Bổn vương ngày mai liền tấu lên Hoàng Thượng, chỉ thị ngươi trở thành thủ quan Đại tướng quân.”

“Đa tạ Tương Vương, như vậy tại hạ xin cáo từ trước.”

Triệu Hàn nhìn theo bóng dáng Cố Tích Triều, “Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, cho dù là một con độc long, vẫn có thể xem là nhân tài, dùng sẽ làm cho quốc gia lớn mạnh, không dùng chính là tổn thất lớn của quốc gia, mà nếu mặc kệ lại sẽ trở thành tai ương cho Đại Tống. Kể từ ngày hôm nay, ngươi liền hảo hảo cho ta sở dụng, vì nước tận lực đi.”