[Thích Cố] Vu Thương

Chương 3: Minh Nguyệt Thiên Lý Cố Nhân Hi

“Thích Thiếu Thương, ngươi tốt hơn là thúc thủ chịu trói đi.”

“Cái gì thúc thủ chịu trói, người cũng không phải ta giết.”

“Ngươi lấy cái gì chứng minh người không phải do ngươi giết? Một đao trí mạng, miệng vết thương tinh tế, lại rất sâu, rõ ràng chính là vết thương do Nghịch Thủy Hàn lưu lại. Hiện tại, ngươi lại có mặt tại hiện trường, người không phải do ngươi giết thì có thể do ai giết? Huống chi, ngươi chính là người có động cơ lớn nhất, vì huynh đệ Liên Vân Trại mà báo thù, không phải sao? Tóm lại, hôm nay nhất định phải bắt ngươi về Lục Phiến Môn!” Nếu đã là Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh phân phó, như vậy thì không cần ngại ác mồm ác miệng gì nữa, Truy Mệnh quyết định phải mang cho bằng được Thích Thiếu Thương quay về Lục Phiến Môn.

Thế nhưng, Thích Thiếu Thương cũng không phải đèn dầu chỉ biết đứng một chỗ, làm gì có chuyện ngoan ngoãn chờ người đến bắt. Liên Vân Trại có ba điều luôn đáng tự hào, kiếm của Thích Thiếu Thương, đầu óc của Nguyễn Minh Chính và khinh công của Câu Thanh Phong. Kiếm đã nhanh, người hiển nhiên càng nhanh hơn. Nhanh như chớp, Thích Thiếu Thương đã từ giữa nội đường nhảy ra đến tận ngoài sân, mắt thấy chỉ còn cách cửa chính mười bước chân. Truy Mệnh làm sao có thể buông tha, lập tức vận khởi khinh công đuổi theo.

Thích Thiếu Thương Cửu Hiện Thần Long hiển nhiên danh bất hư truyền, Thôi tam gia đôi chân truy phong cũng không phải hư danh.  Một màn ngươi truy ta đuổi, mấy vị tiểu bộ khoái đứng ở phía sau đã sớm không còn nhìn thấy thân ảnh bọn họ.

Tuy đang vào ban đêm, nhưng là thời điểm trăng sáng sao thưa. Nương theo ánh trăng, cộng thêm đôi chân tuyệt đỉnh của mình, mắt thấy đuổi kịp Thích Thiếu Thương đã là chuyện dễ như trở bàn tay, Truy Mệnh xuất chiêu, thẳng thủ áp sát, gần như bắt được. Nhưng Cửu Hiện Thần Long lại đâu phải hạng người hời hợt, vỏ kiếm Nghịch Thủy Hàn cắt ngang, linh hoạt chặn lại chiêu thức của Truy Mệnh. Thu ngược tay trở về, thuận thế nhảy qua một bên, đôi chân truy phong kia lại lập tức áp sát đến. Thích Thiếu Thương mượn lực mặt đất nhảy lên, tức khắc nhảy ra xa hơn hai thước. Vốn không muốn ham chiến, nương theo khoảng cách, quay người lại liền ẩn náu vào bên trong phố xá.

Thời điểm đầu tháng Tám, chính là hội chùa được tổ chức. Một khi đã hòa vào đường phố, biển người mờ mịt làm sao còn có thể nhìn thấy được bóng người mặc cho Truy Mệnh có một đôi thần chân đi nữa thì cũng là anh hùng không đất dụng võ.

Vừa vào phố xá, Thích Thiếu Thương liền lẫn vào trong đám người, nương theo dòng người mà di chuyển, chỉ chốc lát sau đã biến mất vô tung vô ảnh. Truy Mệnh nhìn quanh bốn phía, đâu đâu cũng là đám đông rộn ràng nhốn nháo, vô pháp mà tìm được Thích Thiếu Thương, biết đã để hắn chạy thoát, dù có xuống đường phố tìm kiếm cũng chỉ phí công mà thôi, đành phải bỏ cuộc.


Mà lúc này Thích Thiếu Thương đã đi tới một đoạn phố xá yên tĩnh, thấy đã thoát khỏi Truy Mệnh, liền thẳng tiến đến Phong Mãn Lâu. Mùi hương, án mạng, trực giác nói cho hắn biết, Phong Mãn Lâu sẽ là nơi cho hắn đáp án mà hắn mong muốn.

—————————————–

Cùng những tửu lâu khác không giống nhau, Phong Mãn Lâu vừa vào đêm thì đã đóng cửa. Bình thường khó tránh khỏi làm người đến mất hứng, nhưng tình cảnh hiện tại thì lại rất thuận tiện cho Thích Thiếu Thương. Thừa lúc trời tối, Thích Thiếu Thương trèo tường mà vào. Thế nhưng, hắn còn chưa tiếp cận đến bên tường, chi nha một tiếng, cửa đã mở ra. Đi ra chính là một lão nhân gầy gò, không phải ai khác, đúng là chưởng quầy của Phong Mãn Lâu.

Nếu là bình thường, chưởng quầy đêm khuya xuất môn thật sự là kỳ quái, Thích Thiếu Thương ngày thường tuy không nhàn rỗi để đi lo việc này, nhưng hôm nay thì khác, ở Phong Mãn Lâu có nhiều điểm rất đáng ngờ, rất nhiều nghi hoặc chờ hắn làm sáng tỏ. Huống chi, vị chưởng quầy này trên người tràn ngập điểm đáng ngờ. Dáng đi nhã nhặn so với bộ dạng tập tễnh của một vị chưởng quầy hoàn toàn bất đồng, giống như một người rất linh hoạt, không hề phù hợp với một lão nhân đã ngoài năm mươi, nhìn bước chân kia càng giống như của một tiểu nhị trẻ tuổi. Không hề do dự, cũng không kịp để do dự, Thích Thiếu Thương liền âm thầm đuổi theo.

Dọc theo phố xá, ra khỏi thành, qua Lãnh Tương Lâm, hướng sâu bên trong rừng mà tiếp cận, cảm giác vui sướng vì sắp được biết rõ chân tướng đã không còn, ngược lại cước bộ Thích Thiếu Thương càng ngày càng nặng nề,  bởi vì con đường này hắn rất quen thuộc. Tuy rằng, hắn chưa một lần đi qua, nhưng hắn biết rõ con đường này sẽ dẫn đến đâu, ở cuối đường là người nào.

Càng chạy, hắn lại càng sợ, hắn không biết mình hiện tại là sợ cái gì, chỉ biết là cảm thấy rất sợ hãi… Đã vào tiết trời mùa xuân ấm áp, cho dù là buổi tối, một cơn gió nhẹ cũng mang theo xuân ý dịu dàng, thế nhưng hắn lại cảm thấy rét lạnh, rét lạnh đến tận xương… Bởi vì tâm hắn lãnh, trong lòng càng lúc càng trầm xuống, hắn sắp gặp cái gì… Sắp nhìn thấy ai…

Rốt cục, lão chưởng quầy đi đến trước một căn tiểu ốc thì ngừng lại, nhẹ gõ cửa. Cùng lúc cửa được mở, tim Thích Thiếu Thương cơ hồ cũng muốn ngừng đập, hắn cầu nguyện, hắn chờ đợi…

Mây đen che lấp mặt trời, bỗng nhiên tản ra, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại ngăn cản tầm mắt, người ngoài cửa nhoáng một cái đã đi vào, cửa lại đóng, Thích Thiếu Thương nhìn đến, cũng chỉ thấy được một mạt màu sắc, là mạt màu sắc hắn không thể quen thuộc hơn, thanh, lãnh ngạo mà còn tuyệt diễm.

Cố… Tích… Triều… Một cái tên từ dưới đáy lòng bật khởi, đó là cái tên hắn luôn cố quên đi, đó là cái tên từng kích khởi sóng to gió lớn, cũng là cái tên lưu lại dấu vết thật sâu trong lòng hắn.

Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, chẳng lẽ ngươi không điên? Chẳng lẽ ở linh đường bi thương đến đứt ruột kia chỉ là mưu kế của ngươi? Chẳng lẽ ở lại tiểu cư tưởng nhớ vong thê chỉ là biểu hiện giả dối? Chẳng lẽ ngươi trăm phương ngàn kế, thực chất vẫn chưa từng từ bỏ khát cầu của ngươi? Chẳng lẽ hiện giờ ngươi vẫn đầy tay huyết tinh! Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết hối cải!


Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, rất lạnh, rất đau, là tâm lãnh, là đau lòng.

Nhưng mạt thanh sắc kia đã lưu lại trong tâm hắn nỗi khiếp sợ quá mức to lớn, lớn đến mức những thân ảnh thanh sắc rơi vào mắt hắn so với người kia đều nhỏ bé. Hoặc có thể là trong lòng hắn, màu xanh như vậy chỉ phù hợp với một người, cũng chỉ có người này mới xứng đáng mặc nó.

—————————–

“Vãn Tình, có khách sao?” Một tiếng hỏi từ phòng trong truyền tới.

“Không phải, là chưởng quầy của Phong Mãn Lâu đến.” Lên tiếng trả lời là một cô gái có y phục thanh sắc, lần đầu nhìn thấy nàng sẽ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, môi đỏ thắm, như nước mùa thu, tựa như tiên nữ hạ phàm. Bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng đều sẽ rơi vào khuynh đảo, rơi vào khiếp sợ, không chỉ bởi vì vẻ đẹp của nàng, mà là bởi vì nàng cực kỳ giống một người, nhi nữ của Phó Tông Thư, Phó Vãn Tình. Thế nhưng, vị nữ tử dịu dàng thanh nhã kia sớm đã ở cuộc quyết chiến tại kinh thành tự vẫn, hóa thành một lời hứa để cả đời bảo hộ người nàng yêu thương, hóa thành một cái khóa, khóa lại một mảnh tinh phong huyết vũ. Người kia đã qua đời, chuyện cũ khó quên, hiện tại người trước mắt lại là người phương nào? Người này bất luận là cử chỉ, ngữ khí, hay thần thái đều giống một người, chỉ là thiếu đi một phần quý khí cùng bi thương, lại hơn một phần quyến rũ cùng xinh đẹp, trong ánh mắt lại mang theo một tia âm lãnh, một tia lệ khí.

“Chưởng quầy đêm khuya đến đây, chẳng lẽ Phong Mãn Lâu đã xảy ra vấn đề gì sao?” Kèm theo lời nói, một người từ trong ốc đi ra, thanh sam phiêu dật, nhã nhặn như thần tiên, tựa như không dính nửa điểm tục trần, trên môi mang theo ý cười tựa như gió đầu xuân quất vào mặt, tươi mát vô ưu, nhu tình nhộn nhạo. Toàn thân không thấy một tia ngông cuồng, nửa điểm kiêu ngạo, ai sẽ nghĩ tới người này lại chính là Cố Tích Triều năm xưa huyết tẩy Liên Vân Trại, san bằng Hủy Nặc Thành, dấy lên đầy trời tinh phong huyết vũ, thế nhưng bọn họ lại xác xác thực thực là cùng một người, đều kinh tài tuyệt diễm, khuynh quốc khuynh thành.

Cho nên, đối mặt y, cho dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, lão chưởng quầy cũng không dám một chút chậm trễ, nhanh chóng trả lời, “Không có chuyện gì khẩn cấp, chính là trước mắt ta mang đến sổ sách tháng này, cùng Cố lão bản báo cáo một chút.”

“Phong Mãn Lâu kinh doanh chỉ mới một năm, đã vươn đến vị trí số một kinh thành, đối với lão chưởng quầy chúng ta đương nhiên tin tưởng, sổ sách trước mắt cứ để lại đi. Bất quá lúc trước đã nói rõ việc đối ngoại của Phong Mãn Lâu sẽ giao cho ngươi toàn quyền xử lý, ngươi cũng chưa từng phá giới mang chuyện đến cửa Tích Tình tiểu cư. Hôm nay đêm khuya lại đến đây, hẳn là vô sự bất đăng tam bảo điện đi [đại khái là không có chuyện sẽ không đến].” Lời nói vẫn mềm nhẹ, nhưng ngữ khí chính là nghi ngờ chất vấn.

“Cái này…” Lão chưởng quầy nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào. Thân là chưởng quầy tửu điếm, đã gặp qua vô số người, lão biết rõ người trước mắt này, tuy nhìn nhu tình như nước, tâm tư một mảnh trong sáng, nhưng tuyệt đối một lời nói dối cũng không thể qua được y.

“Tích Triều, chàng từng nói Phong Mãn Lâu kinh doanh chỉ mới một năm, lão chưởng quầy cùng chàng vẫn là chưa gặp mặt, hiện giờ vừa thấy, khoe thành tích một chút cũng là chuyện thường tình a.” ‘Vãn Tình’ thấy lão chưởng quầy khó xử, vội đến hòa giải.


Không lên tiếng, nhưng ánh mắt sắc bén mới vừa rồi đã hầu như tiêu tán, nhu tình nhìn thê tử của mình tựa như thủy đàm bập bềnh, nói, “Nếu không có chuyện gì, đêm đã khuya, chưởng quầy mời trở về đi.”

“Muội đi tiễn khách.” ‘Vãn Tình’ đứng dậy dẫn lão chưởng quầy ra cửa, Cố Tích Triều xoay người trở vào nội ốc. Nhìn bóng dáng Cố Tích Triều đi vào nội ốc, trong mắt là thân ảnh người kia, một tia sắc bén chợt hiện qua, một loại âm lãnh khiến cho người ta không rét mà run.

“Tiểu thư quả nhiên tài giỏi, độc long trước kia hiện tại đã trở thành chim ở trong lồng. Có long tương trợ, tiểu thư đại cừu tất có thể báo, hoàn thành tâm nguyện.”

“Đã là long, như thế nào có thể dễ dàng hàng phục, ta chẳng qua là mượn một cái khóa tâm, tạm thời khóa y lại mà thôi. Y hiện tại tuy rằng đã mất trí nhớ, cũng khó nói sẽ không có thời điểm phục hồi trở lại, cho nên kế hoạch của chúng ta cần phải nhanh hơn một chút.”

————

Từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, Thích Thiếu Thương chậm rãi đến gần tiểu cư. Phải xác thực, hắn mới có thể tin tưởng những gì mình nhìn thấy.

Phòng trong ánh sáng nến lay động, mê man âm thầm, nhìn kỹ, có thể xác định ở Tích Tình tiểu cư tuyệt đối không chỉ có một người. Tuy rằng xem xét kỹ lưỡng, nhưng một đoạn đối thoại kia một chữ cũng không lọt vào tai Thích Thiếu Thương.

“Phong Mãn Lâu tựa hồ bị theo dõi… Ngày hôm nay ta nhìn thấy không ít tiểu bộ khoái của Lục Phiến Môn quanh quẩn ở trước cửa lâu.” Là một thanh âm già nua, chắc là của lão chưởng quầy vừa mới vào nhà lúc nãy.

“Việc nhỏ như vậy, sợ cái gì…” Thanh âm trả lời rõ ràng là của một người rất trẻ tuổi, tuy là đã đè thấp thanh âm, nghe không ra là của ai, nhưng tuyệt đối không phải thanh âm của người Thích Thiếu Thương quen biết, càng mềm mại, lại càng âm lãnh. Thế nhưng, Tích Tình tiểu cư từ trước tới giờ là người nọ sống một mình, vậy người nói chuyện kia là ai? Một lòng muốn dò xét tới cùng, Thích Thiếu Thương liền di chuyển đến gần bên cửa sổ một chút.

“Ai?” Điện quang dường như cũng cùng lúc với âm thanh mà phóng ra ngoài cửa sổ, sượt qua tóc mai của Thích Thiếu Thương. Nương theo ánh đao, một thân ảnh liền nhảy ra, nhanh như chớp, rồi lại nhẹ nhàng như không xương, không chê vào đâu được. Người xuất hiện không ai khác, chính là Cố Tích Triều.


“Ngươi là ai? Vì sao đêm khuya lại trốn bên ngoài Tích Tình tiểu cư?”

“Quả nhiên là ngươi.” Không tiếp lời câu hỏi của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương tự thì thào một mình, “Tả Lãnh Chi, Lý Đống, Lê Thiểu Hàn đều là do ngươi giết đúng không?” Thanh âm không tự chủ được mà run rẩy, phẫn nộ, cừu hận, hỗn loạn thống khổ cùng thất vọng.

Lâu ngày không gặp, người trước mắt vẫn như cũ trâm dài búi tóc, ống tay áo phất phơ. Quen biết ở Kỳ Đình, vũ cầm lộng kiếm [chơi đàn múa kiếm], ngàn dặm đuổi giết, khắc cốt cừu hận, lại phút chốc thoảng qua trước mắt hắn, khung cảnh lúc ấy rõ ràng ở trước mắt, thân hình Thích Thiếu Thương ngừng lại một chút, liền như một cái sơ hở, sơ hở này tựa như thời gian trôi qua nhanh, một cái chớp mắt đã không còn. Cố Tích Triều siết chặc tay, nhanh nhẹn một đạo bạch quang đánh ra, một chiếc tiểu phủ màu bạc cấp bách mà đến, “Đinh” một tiếng vang lên, giữa không trung bắn ra tinh hoa, tiểu phủ cùng Nghịch Thủy Hàn đụng nhau, lóe lên tinh quang. Thích Thiếu Thương xuất kiếm, kiếm thế thẳng hướng Cố Tích Triều, Cố Tích Triều bay lên cao, thân thủ tiếp lấy chiếc tiểu phủ đang bay trở về, đánh xuống, vừa vặn ngăn cản một kiếm của Thích Thiếu Thương, lại “Đinh” một tiếng, kiếm cùng phủ lần nữa chạm nhau phát ra tinh quang!

Lúc này, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy toàn bộ chân khí cuồn cuộn chảy, lảo đảo rút lui vài bước, huyết khí cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi.

“Thần Khốc Tiểu Phủ, nổi tiếng chuyên phá cương khí hộ thân, ngươi còn không hồn phi phách tán.” Lời này vừa nói ra, trong lòng Cố Tích Triều tựa như sét đánh giữa trời vang. Phảng phất có cái gì đó xẹt qua trong đầu, nhưng lại không thể bắt lấy, rõ ràng không hề ấn tượng, rồi lại như rất quen thuộc.

“Người vừa rồi hỏi ta là ai? Lẽ nào ngươi không nhớ rõ ta là ai?”

“Ta nên nhận biết ngươi sao?” Tuy là nói như thế, trong lòng đích xác là không có chút ấn tượng với người trước mắt. Thế nhưng, tận sâu trong lòng, lại có một loại cảm giác giống như đã quen biết từ rất lâu, thậm chí còn hơn cả quen thuộc. Lắc lắc đầu, muốn xua đi do dự trong lòng, tiếp theo, kiếm ra khỏi vỏ, người phiêu như gió, dứt khoát dồn ép Thích Thiếu Thương.

Nhìn thấy thế công kích, Thích Thiếu Thương lập tức nhảy lên cao, cả người lẫn kiếm, nghiêng đánh xuống, cấp bách đâm thẳng Cố Tích Triều. Không có kiếm nào so với Nghịch Thủy Hàn có thể nhanh hơn, mắt thấy kiếm phong sắp đâm vào trong ngực đối phương, liền đột ngột lệch qua một bên. Mà ngay cả Thích Thiếu Thương cũng không biết kiếm phong tại sao lại lệch, có thể giải thích, nếu hắn có thể giải thích, ân ân oán oán năm xưa giữa hắn và y cũng sớm đã chấm dứt rồi.

Lúc này Tịch Chiếu lại đánh tới, một kiếm đâm vào, nhất thời trên áo lông cừu loang lổ vết máu, vô cùng chói mắt. Nhưng trong lòng đột ngột xoay chuyển một vòng, Cố Tích Triều như thế nào cũng không thể thẳng tay đâm tới. Rõ ràng đối với người trước mắt không hề ấn tượng, rõ ràng có thể không lưu tình mà giết chết hắn, vì sao khi đối mặt người này tâm lại không thể bình tĩnh được? Mỏng tựa như cánh ve, Tịch Chiếu vô cùng nhẹ nhàng, lúc này vì cái gì lại cảm thấy nặng tựa ngàn quân?

Không muốn nghĩ nữa, cũng không nguyện nghĩ nữa. Tịch Chiếu trở vào vỏ, Cố Tích Triều đi trở về tiểu cư. Sống hay chết, tùy vào tạo hóa của ngươi đi.


Lúc Thích Thiếu Thương tỉnh lại, chung quanh đã không còn một bóng người, Cố Tích Triều cuối cùng vẫn không buông tha hắn, quả nhiên trong tim y đã không còn hình ảnh của hắn.

Bầu trời nặng trĩu, đêm chưa hết, chuyện xưa dù rõ ràng, cũng đã sớm bị lãng quên.