[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 15

Bảy ngày sau, hai người đã vượt qua Đại Đồng Phủ Tây Kinh của Đại Liêu, tiếp cận biên giới Đại Tống.

Trên đường đi, hai người di chuyển gấp rút, không nghỉ chân lại để tránh phiền phức không cần thiết.

Hiện tại chỉ còn cách biên giới hơn 70 dặm.

Nơi này hoang vu vắng lặng, vách núi dựng đứng chắn bên trái con đường, bên phải, cỏ dại tháng năm um tùm đã vươn đến bụng ngựa.

Khí trời ấm nồng, gió nhẹ phớt qua mặt, trong gió quyện theo mùi hương hoa dại không rõ tên.

Trên sườn dốc phủ cỏ bên phải con đường mọc đầy hoa dại điểm xuyết, cảnh đẹp khó cưỡng, dù là Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều cũng không khỏi ghì cương ngựa, chầm chậm đi tới.

Cố Tích Triều thả lơi dây cương, từ trong tay áo rút ra một thanh sáo ngắn, đặt ngang bên môi, thử mấy nốt, rồi chậm rãi thổi lên.

Khúc nhạc thanh thanh dìu dặt theo gió bay đi, tan vào trong hương hoa, hợp cùng tiếng vân tước ríu rít bên trời, tựa như nhạc trời làm lay động bụi trần trong tâm.

(một loài chim thuộc họ sơn ca)

Cố Tích Triều thuận miệng thổi lên, ban đầu là theo nhạc phổ từng xem qua, dần dà tùy ý thả trôi đi, cũng không biết là giai điệu từ khoảng thời gian nào nào dâng lên trong hồ tâm, cứ nương theo tâm ý mà thổi, không màng đến khuôn phép, đem hết trắc trở của đời này, mờ mịt của kiếp sau đều hóa thành tiếng sáo ngân vang, tan vào hư không.


Thích Thiếu Thương lẳng lặng cưỡi ngựa đạp trên tiếng sáo, tiếng sáo du dương, mang theo tâm tư bay đến chín tầng trời.

Giây khắc này, Thích Thiếu Thương nhớ lại thời niên thiếu, cuộc sống trải qua trong Phích Lịch Đường nhớ lại sự kinh diễm và kích động khi lần đầu nhìn thấy Tức Hồng Lệ nhớ lại hào tình kiêu hãnh khi mới bước chân ra giang hồ nhớ lại hoàng hôn và cảnh uống rượu ca hát của Liên Vân Trại…. Chỉ chớp mắt, bản thân đã có hai hàng tóc mai điểm bạc, mà bao nhiêu chuyện quá khứ đều hóa thành mây khói tan mất, chỉ có một dải thanh sắc còn lưu khắc lại trước mắt giang sơn như mộng, trong tâm hào tình còn đó…

Trong lòng Thích Thiếu Thương chợt dâng lên niềm hoài cảm khó nói nên lời, hét dài một tiếng, hợp cùng tiếng sáo, vang vọng tản mác, dội lại giữa núi non, nghe như xé gấm, vọng mãi không thôi.

Cố Tích Triều tuy chìm đắm trong tiếng sáo, nhưng vẫn nghe được giữa tiếng sáo và tiếng hét dài có âm thanh “rạo rạo”, hình như do tiếng hét chấn động, trên vách núi có đá vụn lăn xuống.

Cổ tay Cố Tích Triều khẽ động, thu lại thanh sáo, thần sắc ngưng trọng.

Thích Thiếu Thương đương nhiên cũng nghe được một tơ bất thường này, hai người vẫn giục ngựa chầm chậm tiến tới, nhưng ánh mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy trong mắt nhau một tia cảnh giác.

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều không hẹn đều cùng siết lấy giây cương, tuy không giục ngựa nhanh lên, nhưng đều âm thầm chuẩn bị.

Tay trái Cố Tích Triều nắm dây cương, tay phải đặt lên chuôi kiếm treo bên yên ngựa. Kiếm này là hồi cuối năm trước, Thích Thiếu Thương nhờ người mang đến Hy Châu, tên kiếm là Khô Mộc.

Lần đầu tiên rút thanh kiếm ra, Cố Tích Triều liền yêu thích nó.

Bề ngoài Khô Mộc kiếm có vẻ thô sơ xưa cũ, nhưng lại nhẹ nhàng như cành khô, rất thích hợp với kiếm pháp linh hoạt của Cố Tích Triều tên là Khô Mộc, lưỡi kiếm lại ánh lên sắc nước mùa xuân, Cố Tích Triều mơ hồ cảm nhận được đây là ẩn ý của Thích Thiếu Thương.

Cố Tích Triều bây giờ là hồn phách phản ngược về quá khứ, tuy chưa nhìn thấu được tương lai của thời đại này, nhưng vẫn hiểu rõ ngụ ý của ‘Khô mộc phùng xuân’: Không có trở ngại nào không thể vượt qua, không có ngày mai nào không thể đến, dù cho Vãn Tình chết đi, mất hết tất cả, trong lòng nguội lạnh, nhưng mà, tất cả những điều này đều sẽ qua đi, cũng giống như tất cả mọi việc trước mắt, đến một ngàn năm sau cũng sẽ giống như một giấc mộng mơ hồ…

Vì vậy, sắc xanh của thanh Khô Mộc này dường như là một tia sự sống từ trong đống tro tàn, cũng là điều mà Thích Thiếu Thương muốn nói với mình!


Ngựa của Cố Tích Triều được mua trước khi rời khỏi Hy Châu, cũng không phải tệ, nhưng so với con Thanh Câu của Thích Thiếu Thương thì lại kém hơn một chút.

(tên một giống ngựa quý)

Con Thanh Câu vì quá sức kén ăn mà bị gọi là Oản Đậu đó, là do Mục Cưu Bình cướp được từ trong tay người Liêu, ngoại trừ việc kén ăn ra, nó đích thực là một con tuấn mã cao lớn dũng mãnh, Thích Thiếu Thương vô cùng yêu thích.

(đậu hòa lan)

Vì vậy, Cố Tích Triều vô thức khẽ kẹp chân vào hông ngựa, dẫn ngựa đi nhanh hơn mấy bước, đi chắn trước Thanh Câu.

Thanh Câu vốn kiêu ngạo, không chịu được có ngựa khác vượt qua mình, nhất thời bất mãn thở phì ra, tỏ thái độ khó chịu.

Thích Thiếu Thương mỉm cười, vỗ vỗ cổ ngựa cưng, tỏ ý an ủi.

Ngay chính lúc này, Cố Tích Triều chợt thấy thân thể đảo một cái, người hụp mạnh xuống dưới!!

Vó trước của ngựa đạp vào khoảng trống, ngã quỵ xuống dưới.

Thì ra, con đường phía trước đã xuất hiện một cái hố sâu chừng một thước, rõ ràng là mới đào mấy ngày nay, bên trên được che rất cẩn thận bằng phiến đá rất mỏng, lẫn vào dưới con đường mọc đầy cỏ dại, không thể nhìn ra được, vì vậy dù Cố Tích Triều đã cảnh giác nhưng vẫn bị lọt vào.

Phiến đá này chỉ kê hờ, con ngựa đạp mạnh một chân lên, lập tức vỡ nát, ngựa bất ngờ mất trọng tâm, khụy ào xuống dưới.

Cố Tích Triều theo thế ngựa đổ xuống mà phóng nhào lên trước, bên tai nghe rắc một tiếng, tâm thắt lại, biết là xương chân của ngựa đã bị gãy!

Cố Tích Triều nín thở quay người, vươn tay trái đập mạnh lên đất, mượn thế nhảy lên tay phải vung ra, vỏ của Khô Mộc kiếm trong tay như sao băng bay vút đi, “bụp” một cái đập vào một thân ảnh mới vừa nhô lên từ trong lùm cỏ ven đường, vẳng lên tiếng hét thảm và một chuỗi máu vút ra.


Chỉ trong chớp mắt, Cố Tích Triều đã đứng vững trên đất, ngước mắt nhìn qua, trong lùm cỏ cao nửa người đã lộ ra mười mấy tên hán tử bịt khăn đen, tay cầm binh đao, hung hăng dữ dằn, kẻ bị vỏ kiếm của Cố Tích Triều đập trúng cũng nằm trong đám người này.

Cố Tích Triều khẽ cười lạnh, xiết chặt cán kiếm.

Ngựa của Cố Tích Triều vừa gặp chuyện, Thích Thiếu Thương liền kịp thời ghì ngựa mình lại lúc nãy bọn thích khách áo đen không kịp nhân lúc Cố Tích Triều không đứng vững để lập tức xông lên triển khai tấn công, chính là vì Thích Thiếu Thương không bị trúng bẫy, kiếm lộ hàn quang, chĩa thẳng vào chúng!

Thanh âm trong vang của Cố Tích Triều mang theo hàn khí thấu xương: “Các ngươi chắc sẽ không chịu nói đâu, nhưng ta vẫn hỏi một câu vậy! Các ngươi là ai?!”

Bọn hắc y nhân không đáp, nhãn thần lóe lên tia sáng hung hãn sắc bén như sói hoang, từ từ xiết vòng vây.

Vành tai Thích Thiếu Thương khẽ động, nhẹ nhàng cho kiếm vào vỏ, nhanh chóng cầm hai thanh côn ngắn treo bên yên ngựa lên, đảo lên lắp lại, trong chớp mắt trong tay đã có thêm một thanh thương dài một trượng hai xích, mũi thương sáng tuyết, lóa lên dưới ánh mặt trời.

Trường thương vừa nắm trong tay, trên vách núi liền vang tiếng dây cung vun vút, mười mấy mũi tên mang kình lực dữ dội bay vút xuống, rít lên trong không khí.

Thích Thiếu Thương từ trên ngựa phóng lên, trường thương thốc gió quét rơi hết vũ tiễn bọn hắc y nhân cách đó không xa đồng loạt hét một tiếng, vung vẩy binh khí, nhất tề xông lên.

Cổ tay Cố Tích Triều cử động, vụt ra một luồng sáng xanh, thân lao theo kiếm, cùng bọn hắc y nhân giao chiến Thích Thiếu Thương vung trường thương dũng mãnh, một thương quét qua, không ai địch nổi nhưng mưa tiễn từ vách núi không ngừng rơi xuống, Thích Thiếu Thương buộc phải thường xuyên phóng lên quét đi mưa tiễn, một mình Cố Tích Triều đối phó với mười mấy người, áp lực tự nhiên cũng tăng lên rất nhiều, chẳng mấy chốc, vai trái của Cố Tích Triều đã bị một thanh kích câu móc vào da thịt, tức khắc phun ra một cơn mưa máu, dù Cố Tích Triều vốn quen chịu đựng, cũng không khỏi hô khẽ một tiếng, mặt nhăn lại.

Cố Tích Triều nghiến răng, trầm giọng gọi: “Đại đương gia, chúng ta trừ đi đám trên vách núi trước đã!”

Thích Thiếu Thương cũng hiểu rõ đạo lý này: “Được!” Trường thương chấn động, liên tiếp gạt những mũi tên đang phóng xuống về hướng đám hắc y nhân, nhân lúc chúng bận lo đỡ tên, Cố Tích Triều nhấn mũi chân một cái, phóng đến vật cưỡi đã khụy xuống giữa đường.

Đưa tay vào cái túi treo trên yên ngựa lấy ra một món đồ, Cố Tích Triều cầm hỏa chiết tử nghênh gió điểm hỏa, vật hình ống đen thui đó liền phát ra tiếng “xì xì”.


Tay phải Cố Tích Triều cầm ống đen, chuyển người một cái, phóng về hướng Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương hiểu ý, trường thương khựng lại, mũi thương hơi chúi xuống.

Cố Tích Triều phóng đến nơi, mũi chân đạp lên đầu thương, Thích Thiếu Thương hất mạnh, Cố Tích Triều mượn lực nhảy lên, tay trái gượng đau vung kiếm gạt đi mũi tên, thân người phóng lên tựa như một con nhạn màu xanh đang giương đôi cánh thấm máu.

Đến được trên đỉnh, cái ống đen cũng thoát ra khỏi tay, xoáy tròn bay lên bờ vách núi, một luồng sáng lửa bùng lên, vách núi chấn động, ầm một tiếng kinh hoàng, đá vụn bụi đất ào xuống như mưa, đám người đang kịch chiến bên dưới đều phải tản ra tránh né.

Cố Tích Triều rơi ngược xuống, trường thương của Thích Thiếu Thương lại giơ ra, giương giữa lưng chừng, Cố Tích Triều mượn lực đạp một cái, xoay người giữa không trung, nhẹ nhàng chạm đất.

Một cú ném hoàn hảo đến từng ly, thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt, chính là do Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều phối hợp vô cùng trơn tru.

Chưa đợi đám thích khách áo đen hiểu ra chuyện gì, các tay cung thủ trên miệng vách núi đã bị hỏa khí Tụ Gian Lôi của Phích Lịch Đường vô hiệu hóa.

Cố Tích Triều thầm thấy may mắn, hôm đó khi thích sát Lôi Viễn đã tiện thể lấy luôn mấy thanh Tụ Gian Lôi về, nếu không gặp phải tình thế bị tập kích kẹp giữa thế này, muốn thoát thân quả thực vô cùng phiền phức.

Vết thương trên vai đau nhói, một nửa bên áo đã bị máu thấm ướt, thanh kích câu đó rất hung tàn, da thịt trên vai Cố Tích Triều đã bị toát ra một mảng lớn chỉ là Cố Tích Triều lúc này tinh thần rất phấn chấn, tay phải cầm kiếm rất vững, mắt sáng rực, vết thương nhất thời không thể khiến Cố Tích Triều mất đi chiến ý.

Nhưng Thích Thiếu Thương lại nhìn thấy rõ, vệt máu trên người Cố Tích Triều đang chầm chậm loang ra, từng giọt nhỏ thấm xuống đất, nhuộm đỏ cả một vạt cỏ dưới chân.

Thích Thiếu Thương hạ quyết tâm tốc chiến tốc thắng, tuyệt không nương tay, liền hét dài một tiếng, vung trường thương lên, giục ngựa lao tới, xông vào trong đội ngũ của đám hắc y nhân.

Chân ngựa Thanh Câu cao lớn mạnh mẽ, đám hắc y nhân đó nào dám cản đường?

Bọn chúng dạt ra hai bên, trường thương của Thích Thiếu Thương liền vút tới, thanh thương quét qua, liền có hai tên áo đen cầm đao bị quét vào lưng, hét thảm gục xuống.

Mũi thương vụt cái, hất cái tên lúc nãy dùng kích câu đâm Cố Tích Triều lên, xuyên thẳng yết hầu, cầm chắc cái chết.


Cố Tích Triều phát hiện bản thân dù rõ ràng có mang ký ức của thời đại bình yên một ngàn năm sau, nhưng khi đối mặt với tình thế đao quang lấp loáng, sát khí trùng trùng thế này, lại vẫn thấy máu huyết bừng bừng, ngạo khí ngập tâm: Hai người chúng ta đồng tâm hiệp sức, thì làm sao các ngươi với thứ thủ đoạn hạ đẳng này có thể chống đỡ được??

Trường kiếm như ngân xà linh hoạt, loang loáng dưới ánh mặt trời, khơi lên sắc máu, tay áo Cố Tích Triều phiêu động, thân hình vụt chuyển, xuyên qua lại giữa đám binh khí của hắc y nhân, rất nhanh đã có kẻ trúng kiếm la lên gục xuống.

Mùi máu tanh nhanh chóng phủ lấp hương hoa trong gió, không lâu sau, đám hắc y nhân chỉ còn có bốn tên còn đứng được, bốn kẻ đó nhìn vào mắt nhau, lập tức tản ra bỏ chạy về các hướng.