Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 2: Bụng đau

Cười, người đó nói vậy đúng không? Có ý gì, chẳng lẽ cười nhạo ta là kẻ bán tiếng cười kiếm sống sao? Đáng ghê tởm! Thủy Tụ Nhi tự đoán tự giận, những kẻ dám bất kính với hắn trước đây đều bị bỏ độc cho câm điếc hết rồi, tên này…

Hình Bắc Minh khoát tay, Thủy Tụ Nhi cũng đứng bật dậy lùi về phía sau, chỉ một khắc sau lại bị điểm huyệt, khóc không ra nước mắt.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, tại hạ không phải những cô nương bán tiếng cười trên phố hoa, muốn mua tiếng cười các hạ vui lòng đến đó, thứ lỗi ta không tháp tùng!” Thủy Tụ Nhi biết võ công của mình không phải đối thủ người ta, nghiến răng nói.

“Vừa nãy ngươi còn cười rất vui vẻ, sao ta bảo ngươi cười ngươi lại không cười nữa? Ta cảm thấy giọng cười của ngươi còn nghe được.” Hình Bắc Minh lạnh mặt nói.

“Ngươi nói cái gì?” Tiếng cười của ta còn nghe được? Ta chỉ có tiếng cười nghe được? Ngươi không thấy được dung mạo xinh đẹp tuyệt thế vô song người gặp người thích hoa gặp hoa nở Phan An xấu hổ của ta sao, nhà ngươi mù sao? Răng Thủy Tụ Nhi bị nghiến đến sắp rớt rồi, hắn từ nhỏ được sủng ái được thương yêu được chiều chuộng được ca tụng đến lớn, hôm nay hoàn toàn không chịu được cảnh có người không thèm để ý đến mỹ mạo của hắn, bây giờ chỉ muốn tàn bạo dạy dỗ tên này một trận.

“Tai ngươi cũng không hoạt động tốt, xem ra ngoài tiếng cười ra thì không còn gì đáng chú ý, ai.” Hoàn toàn không đếm xỉa đến mỹ mạo đã gần như méo mó của Thủy Tụ Nhi, Hình Bắc Minh hoàn toàn thất vọng thở dài một hơi, không khác gì đổ dầu vào lửa.


Đàn ảnh vệ trên mái nhà đồng loạt lắc đầu, cần biết, điểm đáng quý nhất của chủ tử bọn họ là thành thật, không phải có câu mật ngọt chết ruồi, lời thật lại mất lòng đó sao!

Thủy Tụ Nhi tức đến bật cười: “Hừ hừ, ngươi có gan mau thả ta ra, nếu không kết quả của ngươi sẽ rất thê thả, có biết tiểu gia là ai không?”

“Đường Tụ, tôn tử  của chưởng môn Đường Môn đương nhiệm.” Đôi môi mấp máy, thân phận của vị tiểu gia nào đó bị công bố.

Thủy Tụ Nhi biến sắc, hắn vừa đến Giang Nam, không biết các đại nhân vật ở đây, dù khi nãy thấy vị quản gia kia ra tay đã biết người đến nhất định không phải tầm thường nhưng cũng không để vào mắt, nhưng hiện tại người này không chút ngập ngừng nói ra thân phận hắn, chắc chắn là cao thủ giang hồ, chẳng lẽ mình chọc trúng người không nên chọc rồi?

Đại trượng phu biết co biết duỗi, Đường Tụ tự nói với bản thân, sắc mặt hắn trong nháy mắt biến hình, cười gần thành đóa hoa: “Đại hiệp, không phải ngươi muốn nghe ta cười sao? Để ta cười cho ngươi nghe, ha há… Ha há…”

Ảnh Thập Thất nhíu mày, người này cười khó nghe qua, chủ tử sắp nổi giận rồi.

Quả nhiên, Hình Bắc Minh tao nhã đứng dậy, bước đi không hề quay đầu, còn quẳng lại một câu: “Không thể tin lời đồn đãi được, sau này không đến nữa.”

Để lại một đóa hoa tàn trong phòng, nếu Đường Tụ không bị điểm huyệt, hắn đã xông ra đốt luôn con thuyền hoa này cùng người nọ rồi, ân oán đã kết, sau này gặp mặt ta cho ngươi biết tay!


Mong đợi mà đến, thất vọng mà về chính là tình trạng hiện tại của Hình Bắc Minh. Sau khi xuống thuyền hoa bị trừng một cái, Trình Bá vẫn phụ tùng theo sát chủ tử hồi phủ, không nói thêm lời nào nữa, hôm nay không hợp xuất hành!

Lúc dùng cơm tối lại ném vỡ chén bát, đàn hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, sợ chủ tử phát hỏa lên người bọn họ, ném bọn họ đi, nghe nói vị tẩm phi bị ném ra đầu tiên đến nay vẫn còn nằm trên giường!

Buổi tối Ảnh Thập Thất vẫn trốn trên cây như thường ngày, tự đoán xem khi nào chủ tử sẽ ném tẩm phi ra, không biết có phải đã thành thói quen rồi không, trước khi Hình Bắc Minh vào phòng nhất định sẽ chọn một tẩm phi, dù là sẽ bị ném ra. Thế nhưng hôm nay Ảnh Thập Thất đã chờ hết một phần mười nén nhang rồi mà trong phòng vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ chủ tử…

Tiếng gió rít lên, trong nháy mắt Ảnh Thập Thất đã điều động tế bào ứng chiến toàn thân, lại có người đánh lén! Ám khí phóng vào phòng bị Ảnh Thập Nhị đánh rơi, ngay sau đó đợt thứ hai lao đến, Ảnh Thập Nhất đánh rơi, vài bóng đen muốn xông vào phòng, quây đánh thành một khối với Ảnh Thập Nhất Thập Nhị, người đánh lén lần này công phu cao hơn so với trước đây, hợp tác cũng rất chặt chẽ, nhất thời chặn được Ảnh Thập Nhất Thập Nhị.

Có vài kẻ muốn nhân cơ hội này phá cửa xông vào, đột nhiên kiếm khí ập đến, bị bức lùi hai bước bước, “Phụt!”, trước ngực vang lên tiếng vạt áo bị chém rách. Nếu không nhờ lùi lại kịp thời, thứ bị chém rách sẽ là cổ bọn hắn! Người nào, nội công cao như vậy! Bọn người kia vốn nghĩ là Hình Bắc Minh xuất hiện, tập trung nhìn lại thì thấy một hắc y nhân giống hệt các ảnh vệ. Giận dữ rống lớn một tiếng, xông đến chỗ hắn.

Tốc chiến tốc thắng, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ảnh Thập Thất, đường kiếm tàn nhẫn không chỉ ngăn đám người đánh lén xông đến, mà còn dần bức chúng vào trong sân, không muốn cổ bị chém đứt thì chỉ có thể lùi lại, ảnh vệ này tuy có vẻ trẻ tuổi nhưng chiêu nào cũng ngoan độc muốn lấy mạng người, bọn chúng không chỉ không làm gì được hắn, mà tính mệnh bản thân cũng khó giữ.

Kiếm đâm vào lồng ngực một người, nhẹ nhàng rút ra đỡ chiêu của một tên khác nhân thời cơ đánh tới, vốn là một chiêu rất dễ tránh, nhưng Ảnh Thập Thất đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói lên, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ, miễn cưỡng tránh được một đao chém ngang hông, nhưng cánh tay lại bị chém rớt một mảnh thịt.

Cố dằn đau đớn trên cánh tay và cảm giác co rút trong bụng, Ảnh Thập Thất nổi giận chém đứt cổ tên kia, đá qua một bên, nhưng lại không còn sức tránh một cước của tên khác đá tới, ngực nhói lên, một khắc sau lưng hắn tông vỡ thứ gì đó, lăn phòng của chủ tử.


Nghe thấy tiếng nữ tử thét to, Ảnh Thập Thất không nhịn được phun ra một búng máu, xoay đầu đối diện một đôi mắt lạnh lùng, trong lòng kinh hãi, ánh mắt dời đến thứ bị tông đổ, hai cánh cửa trở thành trang sức treo trên khung cửa lắc lư muốn rớt.

Lần này chết chắc rồi, chỉ trách bản thân ăn bậy, ăn luôn cả mệnh rồi.

Vùng vẫy bò lên, xông đến bọn người kia lần nữa, dù chết cũng phải kéo một tên theo làm đệm!

Người tập kích bên ngoài đã sớm bị Ảnh Tam Ảnh Thập vừa đến và Thập Nhất Thập Nhị giết sạch, không một người sống, đương nhiên, Hình Bắc Minh không cần người sống.

Ý tưởng tìm người làm đệm thất bại, trên mặt Ảnh Thập Thất cũng không có biểu cảm gì, các ảnh vệ đều đeo mặt nạ đồng làm đặc điểm nhận dạng, dù có muốn cũng không nhìn được, dưới ánh mắt ẩn chứa lo lắng của Thập Nhất Thập Nhị, Ảnh Thập Thất đi đến trước cánh cửa phòng đang lay lắt sắp rơi, quỳ một gối xuống.

Các ảnh vệ còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống, dù không để người tập kích vào phòng, nhưng bọn họ cũng đã phá quy tắc, Ảnh Thập Thất đã lăn cả người vào luôn rồi…

Một lát sau, giọng nói lạnh lùng của Hình Bắc Minh truyền đến: “Làm việc bất lợi, mỗi người mười roi, người vừa lăn vào, thêm hai mươi.”

“Vâng.” Đàn ảnh vệ biến mất, ngay sau đó là quản gia Trình Bá dẫn người đến thu dọn, rất nhanh sau đó trong sân đã sạch sẽ như bình thường, Trình Bá ra ý bảo hai người đi theo hắn đi đến cạnh cửa. Hai người vừa đứng xong, “Rầm!” một tiếng, lại có người bị ném ra, hai người thuần thục kéo người đi.


“Quá nhát gan, trục xuất khỏi bảo.” Hình Bắc Minh nói.

“Vâng, chủ tử.” Thế là vị tẩm phi xui xẻo bị Thập Thất dọa sợ được trục xuất.

Ảnh Thập Thất nằm úp trên giường, trên lưng đầy vết roi ngang dọc, còn kéo dài đến tận mông, vết thương trên cánh tay chỉ mới đắp thuốc còn chưa băng lại, tình trạng thê thảm đến không dám nhìn. Bụng vẫn đau quặn từng cơn, Ảnh Thập Thất khó chịu xoay người đổi tư thế, lại khiến cho nơi bị thương chảy máu.

“Đừng động đậy.” Ảnh Thất vỗ hắn một cái, còn chưa chịu ngoan: “Nghe nói đệ lăn vào phòng của chủ tử, sao lại sơ ý như vậy?”

“Không biết.” Ảnh Thập Thất nhíu nhíu mày: “Bụng đột nhiên đau nhói, chắc là ăn nhầm thứ gì rồi, biết vậy tối qua đã không ăn cái đùi gà để quá nửa đêm.”

Ảnh Thất dở khóc dở cười, hắn chỉ nhớ mỗi thứ này sao? Nhưng mà, hắn trầm ngâm một lúc: “Ăn một cái đùi gà quá nửa đêm không đến mức đau bụng, gần đây có bị thương không?”

“Không có, gần đây đâu có ai đến làm phiền chủ tử, huynh không thấy chủ tử đã buồn chán đến cực điểm rồi sao?’ Ảnh Thập Thất đưa tay lên đếm đếm, không biết tẩm phi hôm qua có bị ném ra không?

“Nói bừa, tâm trạng của chủ tử chúng ta làm sao đoán được? Lần này xem như mạng ngươi lớn, nếu tâm trạng chủ tử không tốt, mười tên như đệ cũng không đủ để chết!” Ảnh Thất hơi bế Ảnh Thập Thất lên một chút, cầm băng vải quấn hắn thành xác ướp, thấy hắn vẫn còn cau mày, biết người này cho dù có bị chém rớt một mảnh thịt cũng không nhíu mày một chút, nhất định là bụng khó chịu đến cực điểm, lo lắng nói: “Bụng khó chịu lắm sao? Hay là, gọi đại phu trong bảo đến xem?”


“Không cần không cần, đệ ngủ một lát sẽ khỏi.” Ảnh Thập Thất thấy hắn lo lắng thái quá, vội xua tay.

“Ta xem xem.” Vẫn cảm thấy lo lắng, Ảnh Thất cầm tay Ảnh Thập Thất lên, bắt mạch…