Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 10: Hỗn loạn

Sau khi cánh tay thò từ quan tài ra đẩy thần kinh mọi người lên mức căng thẳng tối đa thì tiếp sau đó liền khiến chúng nhân cứng người, sự hiện diện của Thiên Hạ Đệ Nhất bảo chủ cho bọn họ sức mạnh nhất định, chỉ chốc lát sau lưng Hình Bắc Minh đã có một đoàn người tụ tập, lão nhân có danh tiếng khi nãy lo sợ hỏi Hình đại bảo chủ: “Hình bảo chủ, đó… Cái đó…”

Hình Bắc Minh oai hùng nói: “Bản bảo chủ không tin trên đời này có ma quỷ, đó chỉ là thứ những kẻ nhát gan tưởng tượng ra.” [ ê, nhột nha =.=]

Đàn “kẻ nhát gan” tuy giận thầm, nhưng vẫn trốn sau lưng hắn không động đậy: “Vẫn, vẫn phải nhờ Hình bảo chủ xem thử một chút, chẳng may là…”

“Phóng thí!” Ai đó giận dữ quát, mọi người nhìn sang, Nghiêm lão tam nổi giận rồi: “Thi cốt cha ta còn chưa lạnh mà các ngươi lại ở đây, ở đây nói những thứ…” Có lẽ là thư sinh nên không biết cách mắng người, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

Nói thế nào cũng tính là đang nhận lời giúp người khác, cuối cùng Hình Bắc Minh cũng đã nhớ lại mục đích khi đến đây, “Thất đại phu.”

Ảnh Thất ngẩn người, nhưng thấy ánh mắt của chủ tử hướng về hắn, lập tức hiểu ý, chỉ thầm 囧 một cái với mấy chữ “Thất đại phu”, hắn đi đến phía trước nói với mọi người: “Các vị nghe ta nói một lời, sau khi chết, máu sẽ ngừng lưu thông, ngẫu nhiên sẽ gây co rút tạo ra những động tác như duỗi tay duỗi chân, đây là hiện tượng thường thấy, các vị không cần phải sợ.”


Nếu đã là đại phu, thì lời nói ra có thể tin được, huống chi đây còn là đại phu của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, tim mọi người tạm thời chạy trở về lồng ngực. Nhưng vẫn có vài người nghi ngờ: “Vậy vậy luồng khí lạnh ấy là thế nào?”

Ảnh Thất chắp tay, đưa mắt nhìn ba vị thiếu gia Nghiêm gia: “Việc này, thì phải hỏi Nghiêm công tử rồi.”

Ba chữ Nghiêm công tử này nói về vị nào không ai biết được, chỉ đồng loạt nhìn về phía Nghiêm đại thiếu gia Nghiêm Xương Hổ, sắc mặt Nghiêm Xương Hổ trầm xuống, nói giọng lãnh đạm: “Chuyện này không liên quan đến ta, các vị có thể hỏi lão tam, cha ta và hắn đã thảo luận chuyện gì ngay cả con trưởng như ta đây cũng không biết.”

Thì ra còn có chuyện này, theo lời Nghiêm Xương Hổ nói, chẳng lẽ đưa con Nghiêm trang chủ yêu thương nhất là Nghiêm gia tam tử?

Nghiêm Vân Thăng vốn đang rất cảm kích vì Ảnh Thất nói giúp hắn, hiện tại lại bị kéo vào vòng chiến hỏa, cũng bất chấp, giận dữ chỉ vào Nghiêm Xương Hổ nói: “Đại ca, khi cha còn sống chỉ nói với đệ rằng, nếu chẳng may cha gặp chuyện bất trắc thì nhất định phải bảo tồn thi thể của cha không được để cho người có mưu đồ xấu phá hoại, ta còn nghĩ cha nói đùa, cha vẫn đang khỏe mạnh sao lại có ý nghĩ kì lạ như thế! Không ngờ ngày hôm sau… Thì ra cha đã sớm biết có người muốn hại mình, đại ca, người đó là ai?”

Nghiêm Xương Hổ cũng chỉ vào mũi hắn mắng: “Ngươi nói thế là ý gì? Chẳng lẽ là ta hại cha sao? Lão tam, nói năng phải biết chừng mực, cẩn thận bị Thiên Lôi đánh!”

Nghiêm Vân Thăng giận dữ chỉ lên trời: “Người làm chuyện xấu xa mới đáng bị trời trừng phạt.”

“Ầm ầm…” Đột nhiên tiếng sấm rền vang, tia chớp lóe lên, Nghiêm Xương Hổ giật mình, sắc mặt cũng có vẻ như không nhịn được nữa, biểu tình thế này nói thẳng ra thì chính là chột dạ, mọi người xôn xao nghị luận, ánh mắt nhìn Nghiêm Xương Hổ chẳng khác gì nhìn một kẻ sát nhân.


Nghiêm Vân Thăng cười lạnh, “Đại ca, huynh chột dạ sao? Thì ra thật sự là do ngươi hại chết cha!”

Nghiêm Xương Hổ đột nhiên hoảng loạn, xua tay liên tục: “Không có! Không phải ta! Ta không hại cha!”

“Là hắn! Là hắn hại cha chết! Ta tận mắt nhìn thấy!” Nghiêm lão nhị đứng phía sau đột nhiên muốn làm chuyện chính nghĩa, phẫn nộ chỉ vào người mà mới hôm qua mình còn thân thiết gọi là đại ca, “Tối hôm đó, cha nói muốn chia đều tài sản cho ba huynh đệ chúng ta, kết quả đại ca không vừa lòng nên tranh cãi với cha, đại ca, đại ca giận quá liền… Liền bóp cổ cha… Ai cũng biết đại ca ta võ nghệ cao cường, ta sợ đại ca sẽ giết ta diệt khẩu cho nên… Ta không phải là người, ta nhìn thấy hắn hại chết cha ta…”

Những lời này của Nghiêm lão nhị không chỉ chứng minh Nghiên Xương Hổ giết người, mà còn phủi sạch sẽ tội thấy chết không cứu của mình, ngồi bệt xuống mặt đất khóc to, còn vừa khóc vừa lay quan tài.

“Không phải là người, ngay cả cha mình cũng giết!” Người xung quanh chỉ trỏ khiến hai mắt Nghiêm Xương Hổ đỏ ngầu, hắn phát điên đánh về phía Nghiêm lão nhị, “Ngươi nói bậy! Ta không giết cha! Ngươi hãm hại ta muốn độc chiếm tài sản ta giết ngươi!”

Nghiêm lão nhị chật vật trốn, vừa tránh vừa la cứu mạng, vị lão nhân có danh tiếng nhưng không biết tên kia giận đến mức râu cũng run rẩy, chỉ huy những người bên cạnh: “Đi, bắt tên súc sinh kia lại cho ta, chờ tang sự hoàn tất đưa đến quan phủ.

Nghiêm Xương Hổ mắt đỏ ngầu, thấy ai thì công kích người đó, trong chốc lát mọi người không ngăn hắn lại được, dưới ánh mắt cầu cứu của lão nhân, Hình Bắc Minh chỉ dùng một ngón tay đã đè Nghiêm Xương Hổ lại một chỗ, mọi người liền dùng dây thừng trói hắn lại, áp chế hắn tiếp tục hoàn thành tang sự. Lúc này Nghiêm trang chủ xui xẻo mới có thể bình an xuống mồ.

Dù đã khóc lóc kể lể nguyên nhân mình thấy chết không cứu, Nghiêm lão nhị vẫn sợ bị liên lụy, thế là càng ra sức khóc. Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn và lão đại đã không còn như trước, ngược lại Ngiêm Vân Thăng luôn biết chu toàn bổn phận lại được Nghiêm trang chủ tin tưởng chiếm được hảo cảm của mọi người, Nghiêm lão nhị lập tức nhận ra tài sản của mình đang gặp nguy hiểm, ánh mắt nhìn lão tam cũng dẫn theo vài phần căm hận.


Tang sự đã xong, những người không muốn bị cuốn vào trận chiến tranh giành tài sản của Nghiêm gia vội cáo từ, những người còn lại đều thích xem náo nhiệt, đương nhiên còn có đoàn người từ thành Nguyệt Minh đang buồn chán.

Nghiêm Xương Hổ đã bị đưa đến quan phủ, bị xử lý thế nào thì bọn Hình Bắc Minh không quan tâm, hiện tại lão nhị Nghiêm gia cũng là con chuột qua phố bị người người xua đánh, không dám bước ra khỏi cửa phòng một bước. Nghiêm Vân Thăng vẫn thản nhiên như ngày thường, ra vào các nơi, chào mời các quan viên thương nhân có qua lại với Nghiêm gia, từng lời nói hành động đều rất khéo léo hào phóng, cho nên càng được mọi người yêu thích.

Đêm đó, một tiếng kêu thảm thiết truyền khắp Nghiêm gia, lúc mọi người chạy đến thì thấy Nghiêm Vân Thăng nằm trong vũng máu, trong tay còn nắm chặt một miếng ngọc bội rõ ràng là được giật của người khác xuống, là của Nghiêm lão nhị.

“Vô liêm sỉ! Ngay cả đệ đệ của mình cũng không tha!” Lần này tri phủ của Kỳ Châu, cũng chính là vị lão nhân kia, Hứa Chư, tức giận đến lông mi râu cằm cũng run run, hạ lệnh toàn lực truy nã Nghiêm lão nhị đã đào tẩu.

Hình đại bảo chủ vẫn đi theo thêm gia vị hiện tại đã xem đủ náo nhiệt, thản nhiên quay về chỗ của mình, hoàn toàn không để ý đến những hỗn loạn phía sau, người mời đại phu, người giúp cầm máu, người lại xung phong truy nã Nghiêm lão nhị.

Nhàn nhã uống vài ngụm trà lạnh, Kha Vi Khanh nói không chút thành ý: “Chủ nhà bị thương, trong nhà loạn thành như vậy, chúng ta lại an nhàn như vậy có tội lỗi lắm không?”

Hình Bắc Minh thản nhiên mở miệng: “Đây không phải chuyện hắn mong sao?” Lực chú ý của hắn bị người đứng thẳng sau lưng mình hút hết, sắc mặt Thập Thất hơi khó chịu, có lẽ do mấy hôm nay theo bọn họ chạy tới chạy lui không nghỉ ngơi tốt, tổn thương nguyên khí, đưa mắt ra hiệu cho Ảnh Thất, Ảnh Thất dẫn Thập Thất lui xuống.


Kha Vi Khanh nhìn đến khi bọn họ ra ngoài rồi mới thôi, hiện tại hắn vẫn chưa dám tin trong bụng thị vệ đó có một sinh mệnh.

“Thật ra ngươi để hắn lại trong bảo mới là an toàn nhất.” Đột nhiên Kha Vi Khanh nói.

“Chuyện hiếm thấy như vậy đương nhiên bản bảo chủ phải quan sát toàn bộ quá trình, tốt nhất là không rời một bước.” Nói thì nói thế, nhưng ban đầu không phải mình cũng dự định để hắn lại bảo sao? Cho nên, bảo chủ ngài lần đầu làm cha nên lo lắng chứ gì, sợ nhi tử gặp chuyện gì đúng không?

Hôm sau, Nghiêm lão nhị xui xẻo bị bao vây trước cửa đổ phương, sau khi bị đánh một trận thì bị đưa đến nha môn, thế là Nghiêm lão đại lão nhị sung sướng tương phùng trong đại lao, Hình Bắc Minh thì cáo từ Nghiêm Vân Thăng rời đi.

Nghiêm Vân Thăng rất khách sáo mà cảm kích: “Hình bảo chủ, Vân Thăng một lần nữa cảm tạ ngài đã đến đây, bắt được tên đại ca giết cha của ta cũng đã làm phiền ngài không ít, sau này nếu có việc cần Vân Thăng ngài cứ nói, Vân Thăng nhất định sẽ không nói một chữ không!”

Hình Bắc Minh thờ ơ gật đầu: “Quá lời rồi, chỉ là giúp đẩy nhanh quá trình thôi.”

Sắc mặt Nghiêm Vân Thăng cứng lại, nhưng lập tức lại cười: “Hình bảo chủ, chẳng hay lời này có ý gì?”

Hình Bắc Minh không đáp, xoay người đi, Thập Thất và Ảnh Thất vội đuổi theo, Kha Vi Khanh nhàn nhã đi đến trước mặt hắn, phẩy quạt làm những lọn tóc ngang tráng bay lên, để lộ nụ cười vô tâm vô phế bên dưới, “Nghiêm, tam, công, tử, mọi người đều là người thông minh, có những câu ta biết ngươi biết là được rồi, nói ra sẽ mất thú vị, cáo từ!”


Nghiêm Vân Hà hổn hển chạy ra, thấy người đã đi xa thì giậm chân nói: “Ai nha ca, sao huynh không giúp muội giữ hắn… Bọn hắn lại?”

Chờ một lúc không thấy ca ca trả lời, Nghiêm Vân Hà tiếc hận dời mắt ra khỏi chiếc xe ngựa, chuẩn bị làm nũng với ca ca, nhưng vừa xoay mặt đã bị sắc mặt của Nghiêm Vân Thăng dọa choáng váng!