[Thi Văn Lục] Thi Quỷ

Chương 8

Phòng Hiền về nhà cùng Khương Ly Bạch.

Chung cư của Khương Ly Bạch rất gần trung tâm thành phố, xung quanh vô cùng náo nhiệt, đến tận đêm muộn mà người trên phố vẫn đông vui. Phòng Hiền nhìn ánh đèn neon và người đi đường bên ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Trên đường còn có tiếng người huyên náo nhưng vào đến tiểu khu thì lại im ắng tĩnh lặng hẳn đi. Bảo vệ cửa chào hỏi Khương Ly Bạch, Khương Ly Bạch nói với Phòng Hiền ở bên người, “Em chờ ở đây, tôi đi đỗ xe rồi chúng ta cùng về nhà nhé.”

Phòng Hiền lắc đầu quầy quậy, “Em đi với anh.”

Khương Ly Bạch thấy Phòng Hiền dường như vẫn còn sợ hãi thì dịu dàng cười với cậu: “Vậy thì cùng đi thôi.”

Đỗ xe xong, hai người đi qua vườn hoa trong tiểu khu, đến tòa nhà cuối cùng.

Tòa nhà chỉ có bảy tầng được trang hoàng tinh xảo, tuy rằng tổng thể nhìn rất được nhưng thang máy lại hẹp vảnh vanh. Khương Ly Bạch cùng Phòng Hiền vào thang máy, ấn nút tầng năm, xoay người nói, “Hôm nay em mệt rồi, về đến nơi thì tắm rửa đi ngủ trước. Ngày mai tôi xin phép thầy cho em ở nhà, nghỉ ngơi cho tốt.”

Phòng Hiền nghe xong chỉ hơi gật đầu.


Tinh___

Thang máy dừng lại, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Phòng Hiền theo sau Khương Ly Bạch tới trước cánh cửa nhà 501.

Đừng… bước…vào…

Khương Ly Bạch mở cửa ra dấu xin mời với Phòng Hiền, cậu lại chậm chạp không đi. Anh bật đèn lên, nhìn Phòng Hiền, “Sao vậy?”

Phòng Hiền nhìn đau đáu vào bậu cửa, sắc mặt có chút bất thường.

Khương Ly Bạch đến bên Phòng Hiền, “Rốt cuộc em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”

Xác… chết… xác…

Bên tai vang ong ong, chỉ có tiếng nói của kẻ đó rõ ràng hơn hết thảy.

Phòng Hiền thống khổ ngồi sụp xuống, hai tay bịt tai hét lên, “Tránh ra, tránh ra, TRÁNH RA!”

Khương Ly Bạch vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên vai cậu, “Làm sao vậy? Em nhìn thấy cái gì sao?” Nói đoạn, liền nhìn quanh bốn phía.

Nhưng mà trong hành lang trống trải chỉ có hai người bọn họ. Cửa sổ cầu thang mở rộng, gió ***g lộng tràn vào. Nhưng chính lúc này Khương Ly Bạch lại cảm thấy có gì đó không ổn, anh biến sắc kéo tay Phòng Hiền, “Mau vào nhà.” Sau đó nhanh chóng lôi cậu vào trong.

Phòng Hiền đứng không vững, ngã lăn xuống sàn nhà Khương Ly Bạch. Nửa cái chân cậu còn ở bên ngoài, người úp xuống bậu cửa, đầu gối đập vào khung cửa đau đến phải kêu lên thành tiếng.

Âm thanh kia đột nhiên biến mất.

Phòng Hiền ngẩn người quay lại, nhìn cầu thang không một bóng người. Tiếng nói không còn, chỉ có gió ngoài cửa sổ thổi vào hun hút, tất cả đều rất đỗi bình thường.

Phòng Hiền sờ sờ cổ tay, lại nhìn xuống bàn tay mình, không sao cả, nghiêm trọng nhất chỉ có chân thôi, chắc là do ngã quá nặng, từ đầu gối trở xuống đau tê dại.

Khương Ly Bạch ngồi xuống bên cửa: “Đau chân?”

Phòng Hiền ngẩng lên, trong giọng nói vốn bình thản ẩn chứa vài phần nhẫn nhịn:”Lúc trước ở nhà cũ em bị chuột rút, vừa rồi ngã một cái, từ đầu gối trở xuống đau cứng cả lại.”

Khương Ly Bạch dõi mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó cúi đầu xuống đặt tay lên đầu gối Phòng Hiền xoa xoa ấn ấn, lúc nặng lúc nhẹ, “Xoa một chút là khỏi thôi.”

Nghe anh nói vậy, dường như thật sự không còn đau nữa.

Phòng Hiền nhìn bàn tay Khương Ly Bạch qua qua lại lại trên đầu gối mình, tuy chỉ vài phút mà thôi, nhưng cậu đâu còn là nhóc con ba tuổi nữa, để một người gần như trưởng bối xoa xoa cho mình như vậy thực sự rất ngượng ngùng.

Phòng Hiền cúi đầu nói khẽ, “Luật sư Khương, em hết đau rồi. Cảm ơn anh.”

Khương Ly Bạch bật cười, “Hết đau là tốt rồi, chúng ta vào nhà thôi.” Nói đoạn, anh đứng lên, vươn ra một bàn tay với Phòng Hiền đang ngồi dưới đất.

Phòng Hiền nhìn bàn tay kia, nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy.

Khương Ly Bạch kéo cậu đứng lên, cười bảo: “Phòng tắm ở ngay bên trái ngoài cửa vào, trước một chút là phòng bếp. Bên phải bếp là phòng khách, cái phòng bên cạnh tivi phòng khách là phòng ngủ của tôi, cạnh đó là phòng làm việc.” Nói xong, Khương Ly Bạch đột nhiên cười ngượng, “Vì tôi ở một mình lại không có khách nên không dư phòng ngủ….Em không ngại thì ngủ phòng tôi nhé, tôi vào phòng làm việc ngủ.”

Phòng Hiền nhìn một lượt cả căn nhà, “Em ngủ trong phòng làm việc là được rồi.”

Khương Ly Bạch xua tay, “Thôi thôi, em còn là trẻ con, ngủ trong đó không ổn. Để tôi, em vào phòng tôi ngủ là hay nhất rồi. Ngày mai chúng ta đi mua quần áo và vật dụng cho em rồi mua thêm một cái giường luôn, tôi sẽ dọn qua phòng làm việc cho em.”

Phòng Hiền nghe xong thấy cách này cũng không tồi, liền gật đầu đồng ý.