[Thi Văn Lục] Thi Quỷ

Chương 22

Phòng Hiền vừa đi vừa nhìn hai hàng cây ven đường trong vườn trường.

Hơi thở của mùa thu đã tràn ngập khắp nơi nơi, lá vàng rơi phủ đầy đường nhỏ, vang tiếng lạo xạo theo từng bước chân người.

Nhờ phúc của Khương Ly Bạch, Phòng Hiền bây giờ cực kì thính tai.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tiết ba tiết bốn buổi chiều mới phải lên lớp. Phòng Hiền định bụng vào thư viện trường giết thời gian.

Nhẹ nhàng mở cửa thư viện, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rải xuống, thư viện yên tĩnh và xinh đẹp tựa như một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ.

“Xin… xin lỗi.” Một nam thanh niên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.

Phòng Hiền ngẩng đầu nhìn một người phía xa đang luống cuống xin lỗi người bị mình bất cẩn đụng phải. Cậu lạnh lùng nhìn người đó, nhớ mang máng hình như mình đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Người nọ hướng khuôn mặt bình thường mà tái nhợt liếc nhìn về phía cậu, sau đó vội vàng bước ra cửa, đến cuốn sách vừa cầm trong tay cũng bỏ rơi lại.

Cứ cảm thấy có chỗ nào quai quái…

“Cậu ta sợ cậu.” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói xa lạ.

Phòng Hiền quay sang, liền thấy một người đàn ông trẻ đang mỉm cười đứng bên cạnh mình.

“Bởi vì cậu từng giết người.”

Phòng Hiền cau mày nhìn gã trẻ tuổi chẳng hiểu sao lại mọc ra ở đây, định quay đầu rời đi thì bị gã ta kéo lại. Ngón tay đối phương lạnh đến rợn người.

Trên đời sao lại có một đôi tay lạnh đến thế?


Chỉ trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người đã gần sát rạt, Phòng Hiền hạ giọng lạnh lùng hỏi, “Cậu làm trò gì vậy?”

Đối phương thản nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt có thể coi là xinh đẹp lại khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái, thậm chí hai cái lúm đồng tiền trên mặt cũng chẳng thể phủ lên người gã hơi thở ôn hòa, “Ấn đường cậu biến đen, sắc mặt trắng phát xanh, thật sự không phải là dấu hiệu tốt. Bạn học, cậu phải bảo trọng đấy.”

Đối phương nói xong thì buông tay Phòng Hiền ra, xoay người biến mất giữa những giá sách.

Phòng Hiền nhìn theo bóng dáng gã, lại cúi đầu nhìn ngón tay mình, trên tay vẫn còn lưu lại cái lạnh lẽo làm cả người run rẩy.

Tan học, Phòng Hiền theo thói quen bình thường thu dọn đồ đạc đi ra khỏi trường. Học sinh ngoại trú ở trường không đông, những người lui tới xung quanh đều chỉ ra khỏi trường ăn cơm mà thôi.

Phòng Hiền đi bộ đến ga tàu điện ngầm, lấy thẻ giao thông, quét thẻ xong liền bước lên thang cuốn tự động lên tầng hai.

Vì không phải giờ cao điểm, ga này cũng không phải một trong những ga đón khách chủ yếu nên chẳng có bao nhiêu người chờ tàu. Gió thổi theo đường ray hun hút, Phòng Hiền thấy cái lạnh thẩm thấu vào làn da, không khỏi kéo áo khoác chặt hơn một chút.

Đầu hơi nhưng nhức, có lẽ vì gió mạnh. Phòng Hiền cúi đầu nhìn đôi giày trắng đến chói mắt của mình, cơn mệt mỏi dâng lên.

“Két két…”

Tiếng vang đột ngột ở đâu vang lên, Phòng Hiền xoay người tìm kiếm ngọn nguồn phát ra nó theo phản xạ

Gió càng thổi càng lạnh, ánh đèn tàu điện ngầm lóe lên từ xa chỉ thoáng cái đã chiếu chói lòa đến khó mà mở mắt. Tiếng còi sắc nhọn ghê tai bất ngờ hú lên.

Mình bị ù tai sao?

Phòng Hiền che kín tai phải vừa cau mày vừa bước lên tàu, nghĩ bụng chắc có lẽ gần đây học mệt quá rồi.

Trên tàu còn chưa mở điều hòa, không đông người lắm, gió lùa theo con đường sâu hút khiến cho nhiệt độ bên trong còn thấp hơn cả bên ngoài. Phòng Hiền tìm một góc ngồi xuống, ôm túi sách, đeo tai nghe.

Tiếng dương cầm dịu nhẹ khoan khoái vang lên trong tai, bên tai bị ù lúc trước cũng thoải mái hơn nhiều.

Phòng Hiền dựa đầu vào bản chắn thủy tinh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn trong thành thị lác đác lác đác, người đàn ông trung niên ngồi đối diện ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Phòng Hiền nhìn khắp toa tàu một lượt, dưới ngọn đèn không sáng lắm, khuôn mặt của ai cũng mang đầy vẻ tai tái mỏi mệt. Thành phố này rất lạnh, con người bên trong nó cũng thế.

Phòng Hiền thu hồi tầm mắt tiếp tục dõi theo cảnh vật vụt qua như bay bên ngoài, nhưng mà chỉ chốc lát sau theo từng nhịp lắc lư của con tàu, cậu cũng không tránh được cơn uể oải.

Từ từ thiếp ngủ.

Phòng Hiền vân vê dây tai nghe, ôm chặt cặp sách, chậm rãi nhắm mắt.

Thời gian qua đi từng giây từng giây… đoàn tàu dừng hết trạm này đến trạm khác.

“Xin chào quý khách. Hoan nghênh quý khách đã lên tuyến tàu điện số 2 chiều đi đường Tùng Hồng, xin hãy nhường ghế cho hành khách cần được giúp đỡ. Trạm dừng tiếp theo: đường Tây… NEXT STOP IS XI….ROAD.”

Đường….Tây…?

Đó là chỗ nào?

Phòng Hiền mơ màng tỉnh lại từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Tên trạm dừng lạ hoắc khiến cho cậu hơi sửng sốt.

“Két…két.”

Vừa mở mắt ra tiếng vang kì quái đã rít bên tai. Cậu theo bản năng nhìn về điểm nối tiếp giữa hai toa tàu, mối nối kim loại đang vặn qua vặn lại chuẩn bị vào ga.

“Xì xì xì xì xì….”

“Két két.”

Tiếng nhạc trong tai đột nhiên ngừng bặt.

Phòng Hiền mặt không đổi sắc lấy MP3 nhét trong túi ra, phát hiện nó đã tự động tắt ngóm vì hết pin. Bỏ tai nghe xuống, cậu ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo ngoài cửa sổ thủy tinh, không thấy có bất kì dấu hiệu nào mình quen thuộc. Bao gồm cả cái biển quảng cáo kia….cái người được in trên đó sắc mặt trắng toát, khóe miệng nhếch cười…

Phòng Hiền xoay vụt lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ phía sau lưng….không ngờ vẫn là biển quảng cáo.

Vậy còn trạm dừng đâu? Trạm dừng ở nơi nào?

“Cạch!”

MP3 vừa cuộn dây xong rơi xuống đất. Trong toa tàu lặng phắc, âm thanh vang vọng khác thường.

Phòng Hiền vội vàng cúi xuống vươn tay nhặt đồ trên mặt đất, tay cậu run lên không ngừng được, cả người lạnh căm căm.

Cậu cảm thấy có người đang nhìn mình.

Phòng Hiền thoáng trông bốn phía, sợ hãi trở thành kinh hoảng.

Trong toa tàu này tự nhiên lấy đâu ra nhiều người như vậy?

Kẻ đứng, người ngồi, người dựa, nhét đầy cả khoảng không chật hẹp.

Mà giờ khắc này, tất cả bọn họ đều đang nhìn Phòng Hiền với ánh mắt dị hình.

Đúng… giống hệt như tên thanh niên nọ…


“Kính chào quý khách, hoan nghênh quý khách đã lên tuyến tàu điện số hai hướng đi đường Tùng Hồng. Xin hãy nhường ghế cho hành khách cần được giúp đỡ. Trạm dừng tiếp theo… rè rè rè…”

Một tràng tiếng nhiễu điện bất thần xuyên thẳng vào tai Phòng Hiền. Cậu căng thẳng thần kinh, dùng khóe mắt liếc nhìn đám người bốn phía. Hồi ức mấy năm về trước tràn về như thác đổ, nửa nén nhang cháy dở, nhà cũ họ Phòng ẩm thấp lạnh lẽo, mùi vị ngập ngụa khiến người ta hít thở không thông…

Phòng Hiền siết chặt nắm tay, dần ngồi thẳng lại, nhìn những nam nam nữ nữ quanh mình, có cái gì đó thoáng chốc rạn vỡ.

Phòng Hiền cúi đầu, lại ngẩng đầu. Không biết có phải vì nguyên nhân tâm lý hay không, cậu cảm thấy những người đó đang từ từ tiến về phía mình, dẫn đầu là ông chú trung niên ngồi đối diện với cậu ban nãy. Bọn họ đeo khuôn mặt cứng đờ trắng nhợt, hai mắt rét lạnh, đang di chuyển cách cậu càng lúc càng gần.

Phòng Hiền dán sát lưng vào ghế ngồi, lưng ghế kim loại áp vào lưng lạnh đến rùng mình.

Ẩm ướt, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Từng khuôn mặt tái xám chầm chậm tiến lại, Phòng Hiền nuốt nước miếng theo phản xạ bản năng, nỗi sợ ập đến nhấn chìm đáy lòng cậu. Phải làm thế nào bây giờ? Con tàu này rốt cuộc bị làm sao vậy?

“Mẹ ơi…”

Một tiếng gọi mẹ non nớt của trẻ con bất chợt ngắt ngang tất cả.

Đám người đang tiếp cận Phòng Hiền bị tiếng gọi hấp dẫn, nhao nhao quay đầu nhìn về phía ấy.

Phòng Hiền cũng trông sang, thấy một người phụ nữ ôm con ngủ gật ngồi nơi đó không nhúc nhích.

“Kính chào quý khách, hoan nghênh quý khách đã lên tuyến tàu điện số hai hướng đi đường Tùng Hồng. Xin hãy nhường ghế cho hành khách cần được giúp đỡ. Trạm dừng tiếp theo…”

“Xoạch!”

Cửa tàu mở toang.

Phòng Hiền cuống cuồng đứng bật dậy lao ra khỏi tàu như chạy trốn.

Cánh cửa mau chóng đóng lại, Phòng Hiền nhìn theo bóng đoàn tàu đi xa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.