Thí Thiên Đao

Chương 306: Độ kiếp

- Sông này tên Thanh Long giang, nó hẳn là sông lớn nhất Đại lục Thanh Long rồi.Sở Mặc đứng ở bờ sông nhìn nước sông cuồn cuộn chảy qua, có chút cảm thán nói:

- Mấy năm trước, ở thượng du sông này. Cách nơi này hơn 1500 dăm từng xuất hiện Xích Mục Hàn Băng Mãng, lúc ấy đã khiến quân đội của ông nội ta tổn thất không nhỏ...

- Xích Mục Hàn Băng Mãng? Ha ha ha ha cười chết kê gia, loại rắn nhỏ đó kê gia chỉ cần một ngụm...

Đại Công Kê cười rộ lên.

Đúng lúc này, mặt sông, bình tĩnh bắt đầu sôi trào. Sóng lớn dựng lên. Bầu trời đang trong xanh bắt đầu ngưng tụ mây đen.

Răng rắc!Một tiếng sấm sét, mưa to tầm tã hạ xuống.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, chỉ ngắn ngủn trong mấy hơi thở mà thôi.

Không có phòng bị, Sở Mặc và Đại Công Kê trực tiếp bị mưa tầm tã xối ướt, Đại Công Kê uy phong lẫm lẫm lập tức ướt sũng.

- Ở đó mà khoác lác!

Sở Mặc chạy như điên tới dưới đại thụ trú mưa.

Đại Công Kê theo sát phía sau, nâng một cánh che đầu, lẩm bẩm nói:

- Thời tiết quỷ gì thế? Sao cảm giác như có yêu vật sắp xuất thế?

- Yêu vật xuất thế?Sở Mặc nhíu mày, hắn cũng thấy khí trời có chỗ quỷ dị. Đang êm đẹp lại mưa rền gió dữ làm người ta bất an.

Lúc này, mặt sông phía trước cuộn sóng, nhấc lên một bóng dáng đen xì như mực bay lên không trung! Trong hoàn cảnh mây đen bao phủ, mưa to tầm tã, tốc độ của vật này nhanh đến không thể tin nổi.

- Xích Mục Hàn Băng Mãng!

Sở Mặc không kìm nổi kinh hô một tiếng.

- Cái gì mà Xích Mục Hàn Băng Mãng, kê gia nói mấy loại rắn nhỏ đó, kê gia nuốt một ngụm là hết! Đó là nguyên thú cửu giai, đồ ngu!

Đại Công Kê giảm thấp âm gầm nhẹ nói.

- Cái gì? Nguyên thú cửu giai?

Miệng Sở Mặc lắp bắp:

- Nơi này làm sao có thể có nguyên thú cửu giai? Còn chưa bao giờ nghe nói nữa.

- Ngu ngốc, ngươi nghĩ nguyên thú cửu giai là gì? Là gà nhà ngươi nuôi sao? Khụ khụ, hay là tiểu miêu tiểu cẩu mà tùy ý thấy được? Đây là nguyên thú cửu giai! Là thú mạnh nhất ở giới các ngươi!

Đại Công Kê dạy dỗ Sở Mặc, sau đó không kìm lòng lui về phía sau hai bước, nheo mắt nói:

- Nó đang độ kiếp!

- Độ kiếp? Nó muốn phi thăng?

Sở Mặc kinh ngạc nói.

- Kê gia phát hiện đi cũng ngươi có độ nguy hiểm rất cao này. Chuyện này mà cũng gặp được. Đúng là không thể tin nổi!

Đại Công Kê lầu bầu, nhưng vẫn giải thích cho Sở Mặc:

- Nếu nó có thể độ kiếp thành công, phi thăng Linh giới sẽ hóa thành linh thú. Bất kể là thực lực, cảnh giới hay thọ nguyên đều tăng lên rất nhiều. Chỉ có điều kê gia cũng tò mò, tại sao nó lại chọn nơi này độ kiếp?

Đúng lúc này, trên mặt sông bất chợt bắn ra một bóng dáng màu vàng.

Bóng dáng màu vàng như tia chớp, tốc độ nhanh đến không thể tin nổi!

Sở Mặc còn cảm giác mình hoa mắt!

Tiếp theo, chỉ thấy con trăn màu đen trên bầu trời phẫn nộ gào rú. Không ngờmiệng nói tiếng người, như một nam trung niên nói:

- Hoàng yêu nữ... Ngươi muốn chém tận giết tuyệt sao?

Sau đó trong hư không truyền tới một âm thanh như chuông bạc của nữ:

- Năm đó bà cô độ kiếp thì ngươi âm thầm đánh lén, làm cho bà cô thiếu chút nữa bị Thiên Lôi đánh chết. Hiện giờ ngươi trốn ở thế tục lặng lẽ độ kiếp, thực sự nghĩ bà cô ta không thấy ngươi sao?

- Chuyện năm đó là lỗi của bản tôn, nếu hôm nay ngươi cho bản tôn cơ hội, bản tôn vô cùng cảm kích! Tương lai ở Linh giới, bản tôn tất sẽ báo đáp!

- Thối lắm! Ân oán nhiều năm như vậy, bằng một câu của ngươi mà trừ bỏ, ngươi nghĩ ai khờ dại như vậy?

- Hoàng yêu nữ, ngươi muốn hủy ta tiền đồ, ta cùng ngươi liều mạng! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!

- Phì! Bà cô đã sớm muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!

Ầm ầm!

Từng tia chớp chói mắt liên tiếp sáng lên. Từng tiếng sấm chấn động lòng người theo sát phía sau, ầm ầm vang lên.

Sở Mặc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:

- Lần đầu ta thấy nguyên thú cửu giai chiến đấu ở thế gian.

Đại Công Kê uể oải nói:

- Đúng vậy, vận may của ngươi thật tốt!

Sở Mặc xám xịt, vẻ mặt không nói gì, ai ngờ chuyện trùng hợp như vậy. Lựachọn con đường này, tuy nói vắng vẻ nhưng vẫn chưa rời khỏi thế tục. Nhưng ai ngờ ở nơi này lại xuất hiện một nguyên thú cửu giai đang độ kiếp.

Càng không thể tưởng được, mặt sau còn có...

Ầm!

Trong hư không truyền đến một tiếng bạo vang, quả thực còn mãnh liệt hơn tiếng sấm.

Tiếp theo con trăn màu đen như ẩn như hiện trong mây, uốn lượn du động. Đồng thời phát ra tiếng cười hô hố:

- Hoàng yêu nữ, ngươi bị lừa! Ngươi nghĩ bản tôn không biết ngươi vụng trộm trốn trong sông sao? Ngươi thật là ngây thơ, ngươi không biết nước là địa bàn của tasao? Đừng nói ngươi trốn ngoài năm trăm dặm, cho dù ngoài năm nghìn dặm, chỉ cần ngươi ở trong sông... Ta đều có thể cảm ứng được sự hiện hữu của ngươi!

- Hắc mãng... Ngươi là đồ vô sỉ, bà cô liều mạng với ngươi!

Âm thanh thiếu nữ như chuông bạc tràn ngập tức giận.

Trên bầu trời, mưa to như rót.

Hai thân ảnh một vàng một đen điên cuồng đánh trong sấm sét.

Mưa càng rơi càng lớn, đến cuối cùng, dựa vào nhãn lực của Sở Mặc cũng không thấy không rõ chuyện xảy ra trên bầu trời.

Chỉ nghe cô gái kia phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sau đó là tiếng đàn ông vạm vỡcuồng tiếu:

- Hoàng yêu nữ, ngươi chung quy sinh sau một ngàn năm! Nói cách khác, ta có khả năng không phải đối thủ của ngươi. Tuy nhiên, chênh lệch chính là chênh lệch! Ngươi đi chết đem! Ta muốn vào Linh giới!

Nói xong, chỉ thấy trên bầu trời sáng lên một tia chớp đẹp mắt, hung hăng bổ vào người trăn lớn.

Trăn lớn kêu lên đau đớn, nhưng đồng thời cũng phát ra một cỗ lực lượng, trực tiếp xé hư không ra thành một cái khe!

Trong khoảnh khắc đó, Sở Mặc và Đại Công Kê, đều thấy màu lam mê người của bầu trời xuất hiện trong cái khe đó. Sau đó, con trăn lớn uốn lượn, với tốc độ cực nhanh tiến vào cái khe.Dù có trên trăm tia chớp đồng thời đánh vào thì vẫn không thể ngăn cản nó tiến vào.

Ầm!!

Khe kia trong nháy mắt khép lại.

Thiên địa lại lâm vào hắc ám.

Mưa to tầm tã giống như đang phát tiết.

Trong nháy mắt đó, Sở Mặc còn kích động, nếu hắn có thể bay lên, nói không chừng sẽ thử tiến vào cái khe kia!Bởi vì một khắc đó, trước mắt Sở Mặc như xuất hiện thiếu nữ váy lam hoạt bát.

- Ngươi rống cái gì?

- Muốn cho người ta biết giọng ngươi lớn sao?

- Đi ra, ngươi có thể làm gì?

- Ngươi mới là yêu tinh!

- Cả nhà ngươi đều là yêu tinh!

Chuyện cũ lướt qua. Sắc mặt Sở Mặc ảm đạm, thầm nghĩ: Nếu như ta có bản lĩnh như con trăn màu đen, có thể dễ dàng xé mở hư không, có thể không để ý lôi điện màtrực tiếp nhảy vào thế giới kia đi tìm ngươi.