Thí Thiên Đao

Chương 267: Ném xuống (1)

- Tiền bối có dám hay không?

Hoa Xuyên Ngưu giờ đã phát điên rồi, chuyện tới nước này, y thậm chí còn hơi tuyệt vọng.

Trước kia y nghĩ, Sở Mặc cho dù có bản lĩnh cao siêu đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên trong nhân thế. Nếu y tự mình ra tay, nhất định có thể băm vằm hắn một cách dễ dàng, trả thù rửa hận cho contrai mình.

Nhưng không ngờ, chỗ dựa sau lưng hắn, lại sâu đến mức như vậy.

Cho dù có là đệ tử thân truyền của bốn môn phái ẩn dật như Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên, cũng không đáng sợ bằng thân phận của Sở Mặc.

Trong cơn bĩ cực, Hoa Xuyên Ngưu chỉ có thể chọn con đường được ăn cả, ngã về không. Y thấy được vị cao thủ thần bí kia là một kẻ có tính cách vô cùng kiêu ngạo, liền dùng phép khích tướng để ép đối phương.Chỉ cần khiến y có thể khôi phục thực lực thành Minh Tâm Cảnh như ban đầu, y cầm chắc có thể giết chết Sở Mặc!

- Tiền bối có dám hay không?

Hoa Xuyên Ngưu lại gào lên phẫn uất.

- Chính ngươi đã muốn chết đến vậy, thì cũng đừng trách ta. Cho ngươi toại nguyện cũng có sao?

Trong không trung lại vang lên âm thanh lạnh lùng như ban nãy, đồng thời, Hoa Xuyên Ngưu chợt cảm thấy thân mình trở nên nhẹ bẫng đi.Lực lượng ào ạt và hùng mạnh trong nháy mắt lại tuôn trào bên trong cơ thể.

Trong con ngươi của Hoa Xuyên Ngưu vụt lên ánh sáng điên cuồng, cắn răng nói:

- Tiền bối dám cam đoan sẽ không ra tay can thiệp chứ?

- Ngươi còn lắm lời một câu nữa thôi, ta sẽ lập tức giết ngươi.

Thanh âm lành lạnh của Ma Quân lại từ trong không trung truyền tới:

- Đừng có cho là ta đã trúng phép khích tướng của ngươi, ta chẳng qua chỉ muốn xem xem, đồ đệ của ta sẽ giết ngươi thế nào thôi!Hoa Xuyên Ngưu cắn răng một cái:

- Chỉ cần tiền bối không ra tay, còn chưa biết là ai sẽ giết ai đâu!

Nói xong, vị cao thủ Minh Tâm Cảnh này, bay vút lên trời, nhằm thẳng hướng vách núi cao phi dựng lên!

Tất cả mọi người đều ngừng thở theo dõi cảnh tượng này.

Đúng là cao thủ Minh Tâm Cảnh ra tay có khác!

Tuy nói núi này cao hơn ba ngàn trượng, nhưng với cao thủ ở đẳng cấp Minh Tâm Cảnh mà nói… muốn bay lên cũng không phải chuyệnkhó khăn gì!

Mặc dù đang ở hai phe đối lập, nhưng rất nhiều người còn đang nghi hoặc, không biết vị cao thủ thần bí kia làm như vậy là ý gì… Chả lẽ lại đợi người ta đi giết đồ đệ của mình? Hay là tại thời khắc quan trọng y vẫn sẽ ra tay can thiệp?

Đúng lúc này, những người bên dưới rú lên hoảng hốt.

Một tảng đá to tướng từ trên trời rơi xuống giáng thẳng về hướng Hoa Xuyên Ngưu đang bay lên theo sát mép vực.Phía trên cùng lúc truyền tới một âm thanh lạnh như băng của thiếu niên:

- Tiễn ngươi đi gặp con ngươi này!——

Ầm!

Tảng đá kia to chừng ba trượng, nện mạnh về phía Hoa Xuyên Ngưu. Hoa Xuyên Ngưu gầm lên một tiếng:

- Phá!

Một luồng sức mạnh kinh hồn phóng thẳng về phía tảng đá lớn.

Ầm!

Tảng đá đó lập tức bị đánh vỡ tan!Nát vụn thành vô số mảnh đá lớn nhỏ rơi xuống bên dưới như mưa.

Người ở bên dưới sợ đến thót tim, đều vội vàng tránh ra xa.

Cảnh giới của họ cũng chưa được cởi bỏ, vẫn đang bị áp chế tại Thiết Cốt Cảnh. Nếu như bị tảng đá kia nện trúng thì xương có là sắt hay thép… chắc cũng không chịu nổi.

Hoa Xuyên Ngưu tuy chỉ dùng một đòn đã có thể đánh nát tảng đá lớn kia, nhưng thế bay lên của y cũng đã bị chặn lại rồi!

Y cầm kiếm đâm một nhát cắm sâu vào núi, khiến thân thể dán chặtvào vách đá.

Nhát kiếm này cũng gần như dùng toàn bộ sức lực của y, thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng cũng phát ra âm thanh chát chúa, vẩy ra từng tia lửa.

- Tiểu súc sinh, cho dù ta phải chết… Cũng phải băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh!

Hoa Xuyên Ngưu rống lên giận dữ.

Âm thanh khiến trời long đất lở.Phía trên cũng không thấy tiếng của thiếu niên kia nữa.

Trả lời Hoa Xuyên Ngưu lại là một tảng đá lớn khác!

Mỗi một tảng đều to chừng ba bốn trượng, không ngừng phi xuống theo sát vách núi.

Thân thể của Hoa Xuyên Ngưu treo toòng teng trên vách đá, tránh trái tránh phải. Vô cùng vật vã khổ sở.

Cả đám phía dưới đều giật mình mắt chữ o miệng chữ a nhìn cảnh tượng này.Quả thực, một võ sư tu luyện đến Thiết Cốt Cảnh muốn nhấc tảng đá đường kính chừng ba bốn trượng, nặng mấy ngàn cân lên để ném từ trên cao xuống, cũng không phải là quá khó khăn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, từ những tảng đá không nện trúng Hoa Xuyên Ngưu, nên không bị đánh vỡ mà họ thấy, tảng nào tảng nấy… đều vuông thành sắc cạnh, rất gọn gàng. Cứ như là những bìa đậu vậy.

Điều này quả thực khiến người khác quá kinh ngạc rồi!

Bọn họ biết, thanh đao trong tay Sở Mặc là một bảo vật tuyệt thế vô song. Nhưng mà đao có tốt cỡ nào, cũng không sắc bén được đến mứcnày chứ?

Không phải hắn còn đang bị trọng thương sao?

Xem trận mưa đá rào rào này, thật khó mà tưởng tượng nổi thiếu niên kia đang bị thương.

- Nếu là ta. Cho dù trong tay cầm một thanh đao gần như thần khí, với cảnh giới chỉ dừng ở Thiết Cốt Cảnh như vậy, liệu có thể làm được thế kia không?

Một người không nhịn được tự hỏi bản thân.Đám người bên dưới thì vô cùng kinh ngạc, cảm thấy thiếu niên này quả thật mạnh đến phát sợ. Nhưng còn Hoa Xuyên Ngưu đang lơ lửng giữa không trung thì sắp bị chọc tức phát điên lên!

Y vốn cho rằng Sở Mặc có thể quẳng một tảng đá lớn như thế kia xuống cũng đã khó khăn lắm rồi. Ai ngờ, đó mới chỉ là bữa tiệc khai vị mà thôi…

Cũng không biết hắn đào được chỗ đá này từ đâu, có thể dùng để ném y liên tục như thế.

Những tảng đá này tuy khó mà làm cho y bị thương được, nhưngcũng đủ khiến tốc độ bay lên của Hoa Xuyên Ngưu thành ra chậm như rùa bò. Trong số đó còn có mấy tảng đá suýt chút nữa thì đập trúng y, làm y sợ vã mồ hôi hột.

Thực lực hùng mạnh của một võ sư Minh Tâm Cảnh thế mà lại bị một thiếu niên dùng đá tảng chặn đứng, khiến y khó có thể xông lên. Loại cảm giác uất ức và phẫn nộ trong lòng Hoa Xuyên Ngưu lúc này ra sao thì khỏi phải bàn.

- A!

Hoa Xuyên Ngưu lấy một lá bùa trong người ra, dùng bí pháp để kích hoạt, thân hình biến mất tại chỗ, sau đó lập tức xuất hiện giữa trờicao chừng hơn trăm trượng!

Rốt cuộc thoát khỏi trận mưa đá của Sở Mặc!

Nhưng Hoa Xuyên Ngưu lại đột nhiên phát hiện Sở Mặc đã thôi không dùng đá nện y nữa.

Trên vách đá cheo leo chừng hai ngàn năm trăm trượng, có một chỗ bị người ta khoét thành hố to. Hiển nhiên, cái hố đó chính là do Sở Mặc vừa mới đào xong.

- Tiểu súc sinh, ta xem giờ ngươi còn chạy đi đâu?Hoa Xuyên Ngưu dùng xong lá bùa phòng thân duy nhất, sắc mặt trở nên dữ tợn đáng sợ vô cùng.