Thí Thiên Đao

Chương 12: Vô sỉ (1)​

Nhưng trong lòng đủ mọi cảm xúc, thậm chí cho đến giờ, hắn vẫn nhận định rằng, Ma Quân là một người xấu.

Có người tốt nào như y không chứ?

Nhưng so với đám người trên Trường Sinh Thiên, Sở Mặc lại tình nguyện bái Ma Quân làm thầy.

Dù sao, Ma Quân xấu xa, cũng chỉ là ngoài mặt.

Thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách mạnh mẽ, không che giấu bất cứ điều gì.

Nhưng Trường Sinh Thiên xưng danh môn chính phái, bề ngoài đạo mạo.

Thực tế xấu xa tận trong xương cốt.

Từ lúc Thất trưởng lão nhìn thấy hắn lần đầu tiên đã có sát ý với hắn.

Nhưng biểu hiện hiên ngang lẫm liệt lại như cự tuyệt Sở Mặc bái nhập Trường Sinh Thiên, hoàn toàn là suy nghĩ cho thanh danh của Trường Sinh Thiên.

Lại âm thầm để đồ đệ vốn sớm đã bước vào Nguyên Quan, để đối phó Sở Mặc.

Phần tâm cơ và thủ đoạn này quả nhiên là tàn nhẫn đến cực điểm.

Mà đệ tử thân truyền Thất trưởng lão mới chỉ có bảy tám tuổi, còn nhỏ vậy mà đã thâm trầm đáng sợ.

Quả nhiên sư phụ thế nào thì có đồ đệ như thế.

Nếu không phải mình mạng lớn, e lúc này đã bỏ mạng ở Trường Sinh Thiên!

Ngẫm lại sự sùng bái và khát khao với Trường Sinh Thiên trước đây, Sở Mặc thật sự muốn hung hăng tự vả.

So sánh ra, sự cười nhạo và châm chọc ở Trường Sinh Thiên với hắn mà nói, thật sự không coi vào đâu.

Để cho Sở Mặc cảm thấy thẹn và không thể tiếp nhận, chính là sự tín nhiệm lúc trước của hắn về Trường Sinh Thiên!

Chỉ có điều hiện giờ, phân tín nhiệm kia đã chết.

Sau này, Sở Mặc thề, tuyệt sẽ không còn khờ dại, tuyệt không dễ tin bất cứ kẻ nào!

Ma Quân vẫn trừng mắt, nhìn qua rất xấu, nhưng lời của hắn rất đúng.

- Người trong danh môn chính phái không nhất định đều là người tốt!

Bọn họ hư hỏng, chủ ý ác độc, thủ đoạn âm hiểm, thậm chí còn độc ác hơn cả tà phái!

......

Ngàn dặm, với Sở Mặc mà nói đúng là quãng đường gian nan.

Nhưng với Ma Quân lại rất dễ dàng.

Sở Mặc vẫn bị Ma Quân dẫn theo bay trên trời, trong lòng cũng ở âm thầm thề: Một ngày nào đó, ta cũng sẽ cường đại như vậy!

Một ngày nào đó, ta sẽ dựa vào thực lực của ta, bảo hộ gia gia của ta!

Đám người từng khinh thường ta, lừa ta, hại người, các ngươi hãy nhớ ta, ta sẽ trở lại!

Ma Quân cũng không lừa Sở Mặc, gần nửa ngày đã đuổi theo Thất trưởng lão.

Nhưng cách rất xa, hoàn toàn không làm Thất trưởng lão chú ý.

Từ điểm này, Sở Mặc có thể cảm giác được Ma Quân mạnh hơn Thất trưởng lão rất nhiều!

Tuy nhiên khiến hắn kỳ quái là thân thể của Ma Quân dường như không được tốt, thường xuyên ho khan dữ dội.

Hỏi thì y không để ý tới, điều này khiến Sở Mặc có chút buồn bực.

- Sao chúng ta không dứt khoát vượt qua hắn, nói trước với ông nội ta sẽ tốt hơn sao?

Sở Mặc nói.

- Ngươi biết cái gì? Ngươi cho là bằng mấy lời nói của mình, gia gia của ngươi sẽ tin sao?

Ma Quân lạnh lùng nói.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, yên lặng gật đầu, không cãi cọ gì nữa.

Bởi vì Ma Quân nói rất đúng, nếu hắn cứ thế trở về, ông nội chẳng những không tin tưởng hắn, thậm chí còn nghi ngờ hắn chưa từng đi Trường Sinh Thiên.

Cứ như vậy, Ma Quân dẫn theo Sở Mặc đi theo Thất trưởng lão.

Chỗ đến là Đại Hạ Quốc đô —— Viêm Hoàng Thành!

Sở Mặc thân ở trời cao, khi thấy tòa thành cổ nguy nga hùng tráng hiện ra trong tầm mắt, Sở Mặc vẫn có phần kích động.

Trong lòng mặc niệm: Viêm Hoàng Thành, ta lại đã trở lại!

Chỉ có điều, ta không ngờ mình sẽ trở về bằng cách này.

Vốn ta cho rằng mình học thành công, phong cảnh trở về.

Đáng tiếc lý tưởng thì tốt đẹp, sự thật luôn tàn khốc.

Tuy nhiên Sở Mặc cũng không kịp cảm thán, bởi vì hắn thấy Thất trưởng lão trực tiếp đi vào Viêm Hoàng Thành.

Ma Quân lúc này cũng không nói thêm gì, đi theo Thất trưởng lão, trực tiếp tiến vào trong Viêm Hoàng Thành.

Lúc này đã là nửa đêm, không trung có trăng non hình lưỡi liềm ảm đạm vô quang, còn bị chỗ bị đám mây che khuất.

Cả tòa Viêm Hoàng Thành đều bao phủ trong bóng đêm.

Sở Mặc vốn tưởng Thất trưởng lão không biết nhà mình ở đâu, còn phải tìm một lúc, nhưng lại không ngờ Thất trưởng lão quen đường đi thẳng đến Phàn phủ!

Không kìm nổi cả giận nói:

- Không thể ngờ hắn vong ân phụ nghĩa vô sỉ như thế, đến giờ vẫn luôn âm thầm theo dõi ông nội ta!

Ma Quân hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Đây là chỗ đáng ghê tởm của đám vô sỉ kia, nếu lo chuyện bại lộ, vì sao không sớm giết người? Còn cố tình tỏ vẻ đạo mạo làm người ta khinh thường.

Sở Mặc giận dữ, nói:

- Ngươi sẽ đối đãi ân nhân cứu mạng của mình như vậy hay sao?

- Ta chỉ là luận sự thôi, bản tôn cũng không cần ân nhân cứu mạng gì.

Ma Quân cười lạnh nói.

Sở Mặc ngậm miệng lại, không muốn nói thêm gì nữa.

Lúc này, Ma Quân cũng dẫn theo Sở Mặc vào Phàn phủ.

Không có cho Sở Mặc cơ hội cảm thán, Ma Quân mang Sở Mặc bay lên nóc phòng ông nội.

Dù không thích Ma Quân, nhưng Sở Mặc không thể không thừa nhận, người xấu này thật có bản lĩnh.

Bởi vì Thất trưởng lão bên dưới hoàn toàn không cảm thấy chút dị thường nào.

Lúc này, một đoạn đối thoại từ trong phòng truyền ra.

- Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt, xông đến nhà ta làm gì?

Một âm thanh già nua chợt vang lên.

Ông nội...

Nước mắt của Sở Mặc thiếu chút nữa tràn mi.

Thanh âm này hắn đã quá quen thuộc, đúng là gia gia của hắn, Đại Hạ tướng quân Phàn Vô Địch!

- Hắc, Phàn tướng quân thật sự là quý nhân hay quên, ngươi nhìn kỹ một chút, ta là ai?

Giọng của Thất trưởng lão truyền ra.

- Ngươi là...

Thanh âm của Phàn Vô Địch có phần chần chừ, sau đó ngạc nhiên vui mừng nói:

- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Triệu Hồng Chí... Ha ha, hóa ra là tiểu tử ngươi, a, rất xin lỗi, rất xin lỗi, lão phu có chút thất thố, thấy cố nhân vui mừng quá nên đã quên ngươi là Thất trưởng lão Trường Sinh Thiên, đã là đại nhân vật!

Sở Mặc ở trên nóc nhà, nghe mà đau lòng, ông nội không nhận ra chỗ dị thường của Triệu Hồng Chí, còn tưởng hắn là người tốt.

- Hắc, ở trước mặt Phàn lão tướng quân ta cũng không dám xưng là đại nhân vật gì.

Thất trưởng lão lần này tới để giết Phàn Vô Địch, bởi vậy cũng lười có lệ, giọng nói cũng bất âm bất dương.

Phàn Vô Địch có kinh nghiệm sa trường, đánh đấm cả đời, người như thế, nói hắn là vũ phu cũng không phải không thể.

Nhưng nói hắn ngu ngốc thì hoàn toàn sai lầm.

Có thể làm Thường Thắng tướng quân trên chiến trường, chỉ dựa vào vũ dũng nhất định là không đủ.

Ông cụ cũng nghe ra giọng trào phúng của Thất trưởng lão, lập tức nghi ngờ nói:

- Thất trưởng lão, ngài là đại nhân vật Trường Sinh Thiên, lão phu chỉ là kẻ vũ phu thế tục, những năm gần đây, chưa bao giờ từng tiết lộ nửa phần, không biết có chỗ nào đắc tội Thất trưởng lão ngài? Kính xin chỉ rõ. Đăng bởi: longnhi