Theo Đuổi Nam Thần

Chương 54: Ngoại truyện Hoa Thần (8)

Giản Hân đặt tay lên gò má của Hoa Thần, bàn tay nhỏ mềm mại trơn nhẵn, thon dài đầy đặn, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo đặt nhẹ trên mặt anh, cô ngửa đầu nhìn anh chăm chú, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt si mê, “Tổng giám đốc, em thích anh... Anh, anh có thể cùng em một lần không? Chỉ một lần thôi!”

00:00 / 00:00

Nói xong, cũng mặc kệ ý anh, đưa cổ tới, môi đỏ nóng ấm để lại dấu hôn trên cằm anh.

Có lẽ là vẻ mặt cô quá mức quyến rũ người khác, có lẽ là do giọng nói của cô, hoặc là do mùi vị của cô quá mức thơm ngát, một khắc đó Hoa Thần lập tức cứng rắn.

Hoa Thần cúi người, trong lúc Giản Hân không kịp phản ứng, nắm lấy vai của cô, đè cô ngã trên giường, hôn mạnh mẽ.

Giản Hân “ưm” một tiếng trầm thấp, dùng chút sức lực mỏng manh chặn ở lồng ngực anh, giữa môi lưỡi phát ra một tiếng than nhẹ: “Tổng giám đốc...”

Tổng giám đốc... Danh xưng này, nghe sao cũng có cảm giác anh đang dùng quy tắc ngầm với cấp dưới của mình, Hoa Thần đơn giản chấp nhận tội danh này, không chút hàm hồ giữ chặt vòng eo mềm mại của cô, thân thể dán chặt vào cô, không khách khí gặm nhấm bờ môi mềm mại của cô.

Thân thể Giản Hân rất thành thực, dường như như còn sót lại một tia lý trí, cô hơi kinh ngạc nhìn anh: “Tổng giám đốc... Anh... Anh muốn làm gì...”

“Anh muốn làm gì?” Anh gặm nhấm môi dưới của cô “Không phải em muốn lên giường với anh sao?”

Giản Hân ngẩn ra, giơ tay lên, có chút run rẩy nỗ lực chạm đến gương mặt đó, dường như hơi kích động: “Em đang nằm mơ sao?”

Hoa Thần bị cô trêu ghẹo có chút khó nhịn, hô hấp anh bất ổn, sắc bén nhìn chăm chú vào mắt cô: “Nếu như anh nói không phải?”

Giản Hân sững sờ, cả kinh muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt gắt gao.

Anh khàn giọng nỉ non bên tai cô: “Lá gan nhỏ như thế mà cũng dám theo đuổi người khác?”

Giản Hân rũ mắt xuống, mặt nóng đến đáng sợ, lắp bắp nói: “Không, em không có, em không phải muốn theo đuổi...”


Ánh mắt Hoa Thần lóe lên, cúi đầu che môi của cô một lần nữa, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập khoang miệng cô, khuấy đảo tàn phá bừa bãi, Giản Hân dưới thân anh từ từ xụi lơ, hơi thở dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng kịch liệt.

Hoa Thần cảm nhận biến hóa từ thân thể cô, bị cô nhẹ nhàng dùng thân thể không ngừng ma sát, khát vọng trong cơ thể ngày càng sâu, anh không chút khách khí xé rách lễ phục của Giản Hân, mang theo thú tính chiếm đoạt cùng ý vị xâm lược.

Cảm giác đã lâu không gặp, để anh tìm lại được cảm giác vui sướng tùy ý của đàn ông, anh nhìn con mồi dưới thân, lòng bàn tay bắt đầu tuần tra trên dưới phần bụng bằng phẳng của cô, mang theo cảm xúc tinh tế khoái hoạt, anh trở lại phía trên, vuốt nhẹ ở khe rãnh, miêu tả dọc theo hình dáng hai mảnh thịt non mềm mê người.

Anh nắm chặt, cảm giác cô đang run rẩy, nhưng nhất định không muốn để cô được thỏa mãn, khe rãnh đã có nước rỉ ra, ướt đầu ngón tay của anh.

Hoa Thần thu tay về, không chút do dự hai ba lần đã cởi xong quần áo của mình, một tay vòng qua eo Giản Hân dán vào mình, một tay tùy ý phóng túng trên thân thể cô.

Thân thể Giản Hân mềm mại không tưởng, hầu như treo trên người anh, hai mắt luống cuống nhìn chằm chằm tròng mắt đen của anh. Cuối cùng, lòng bàn tay anh lướt qua bắp đùi cô, vuốt nhẹ.

Giản Hân kinh ngạc trợn to mắt, căng thẳng nhìn chung quanh.

Hoa Thần cởi tất chân của cô ra, cười không có ý tốt ở bên vành tai cô: “Sao em lại căng thẳng như lần đầu tiên thế?”

Giản Hân không trả lời, bắt đầu cố hết sức cho mình tỉnh táo lại.

Tuy rằng Hoa Thần chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, nhưng trước đó từng cố gắng tìm lại “cảm giác”, cũng xem không ít các loại phim kiểu đó, bây giờ Giản Hân rơi vào tay anh, đương nhiên anh phải thí nghiệm một phen.

Tay của anh dọc theo bắp đùi cô, một đường phất qua làm thân thể cô căng thẳng co quắp, đùa giỡn lúc gần lúc xa ở bên ngoài miệng huyệt đã trơn trượt từ sớm.

Mãi đến khi thân thể Giản Hân run rẩy dồn dập, căng thẳng đến mức cả ngón chân mềm mại cũng căng cứng, hai tay cô dùng sức bóp chặt anh, hai mắt long lanh, gò má đỏ mê người, ngẩng mặt luống cuống nhìn anh.

Rốt cuộc là do Hoa Thần không có kinh nghiệm thực chiến, không biết Giản Hân đang đến cao trào, chỉ cảm thấy bộ dạng này của cô cực kỳ mê người. Cả người anh giống như bị hai luồng khí nóng thiêu đốt. Sau đó anh dùng bắp đùi cùng vật thô ráp ma sát nguồn nước mật ngọt của cô, đi vào từng chút một.

Chân Giản Hân treo hai bên hông anh, cả người gần như kéo căng thành một đường thẳng, dường như có cảm giác hoảng loạn và căng thẳng không rõ ràng.


Vốn dĩ khi ấy Hoa Thần có thể phát hiện ra, nhưng đáng tiếc dục vọng dâng trào trong cơ thể khiến anh không muốn suy nghĩ quá nhiều, mãi đến khi không chút do dự đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Giản Hân thì Hoa Thần mới phát hiện, đây là lần đầu của Giản Hân.

Có chút hối hận vì bản thân tùy tiện, nhưng loại cảm giác mừng rỡ mơ hồ kia vẫn nhiều hơn, mừng rỡ vì Giản Hân chưa từng có người đàn ông nào khác.

Anh chôn trong cơ thể cô, dường như mỗi một tế bào cũng cảm nhận được sự ấm áp khít chặt, được cô bao bọc, cảm giác vui sướng đến nỗi khó mà tin nổi.

Anh cúi đầu hôn lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của cô, chờ cô thích ứng dần dần, mới thì thầm bên môi cô: “Đau thì kêu ra.”

Nói xong, vật thể vùi trong cơ thể cô bắt đầu rút ra cắm vào không ngừng, như dã thú ngủ đông lâu ngày.

Chân dài của cô cuốn chặt lấy anh, nơi mẫn cảm mịn màng trong cơ thể hút chặt anh, trong nháy mắt suýt chút nữa anh bị cô làm cho tiết ra.

Anh dứt khoát rút ra, ôm lấy cô đặt trên người mình. Bấm chặt cái mông thấm ướt của cô, chậm rãi đâm vào.

Như thế này khiến cho cô tiếp nhận càng sâu, miệng mở lớn, giống hệt con cá mắc cạn, anh không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, trực tiếp dùng sức lực to lớn làm cô lên đỉnh.

Thân thể cô lắc lư vì lên đỉnh, dưới ánh đèn da thịt trần trụi nửa sáng nửa tối, anh vuốt ve thân thể cô, tiết tấu nặng mà mạnh mẽ, hưởng thụ khoái cảm sảng khoái tràn trề chưa bao giờ có.

Giọng Giản Hân kìm nén, chỉ phát ra những tiếng “Ô..ô” nhẹ. Hoa Thần cảm thấy chưa đủ, thay đổi tư thế, để anh càng đâm sâu vào cô, đè cô xuống giường rốt cuộc cũng làm cô kêu ra tiếng.

Đây là lần đầu của Giản Hân, đêm đó Hoa Thần chỉ muốn Giản Hân hai lần, tuy vậy mỗi lần cũng phải làm đến khi cô thét chói tai cầu xin tha thứ, cực kỳ phóng đãng dưới thân anh.

Đến khi anh dừng lại, cả người Giản Hân tê liệt nằm trên người anh, anh vẫn chôn trong cơ thể Giản Hân không nỡ đi ra, chỉ đưa tay vuốt những sợi tóc lộn xộn ra sau tai cô, ôm cô nói: “Giản Hân, chúng ta hẹn hò đi.”

“Ừm”

Người trong ngực mơ mơ màng màng đáp một tiếng. Nhưng sáng ngày hôm sau cô không nhớ gì nữa chỉ kinh ngạc nhìn anh, dường như muốn giải thích.

Anh có chút không vui, nhưng không ngờ đối phương lại dám mở miệng nói: “Coi như chỉ là vui đùa” như vậy.

“Lấy lần đầu tiên ra vui đùa?”

Mặt anh tối sầm lại hỏi cô, cô sốt ruột muốn giải thích, nhưng lại không nhớ bất cứ điều gì, cuối cùng lại cầu xin anh tha thứ.

Nhìn dáng vẻ vừa tội nghiệp vừa nôn nóng của cô, bỗng nhiên Hoa Thần rất muốn hung hăng bắt nạt cô, ngay lập tức không chút khách khí vén chăn lên, chỉ dục vọng đang dâng cao của mình nói: “Ngồi lên anh sẽ tha thứ cho em.”