Theo Đuổi Nam Thần

Chương 33: Tro cốt làm thành kim cương

Edit: crazy_crazy - Tinh Vân Tộc

Ba tầng của hội trường được trang trí bằng những cây cột trắng ngà cũng những bông hoa tươi, ở giữa đặt mấy chục bàn thức ăn, quanh lễ đài thắp hàng nghìn ngọn nến, nhiều người thật là không biết sợ lửa.

Hội trường đã có không ít người nhưng nhìn chung đều tương đối nhàm chán: đàn ông mặc tây trang, đi giày da cùng với những cô gái mặc trang phục đẹp đẽ. Ngẫu nhiên có vài bồi bàn bưng khay, mâm đi qua.

Hoa Thần ôm Giản Hân bước vào, hấp dẫn mọi ánh mắt, cả nam lẫn nữ không trực tiếp thì cũng lén nhìn hai người, thậm chí còn có người hơn 80 tuổi, mấy năm liên tục đạt được giải Noben bác sĩ đem ánh mắt của mình rời khỏi vợ.

Tuy tò mò, hóng chuyện bát quái nhưng vài giây sau ai cũng đều quay người lại, tiếp tục nói chuyện phiếm, làm bộ như không có việc, chỉ có vài người bước lên chào hỏi Hoa Thân.

Lúc nhìn thấy Giản Hân, ai cũng hỏi, ví dụ như, vị tiểu thư này là ai? Thiên kim nhà ai? Theo anh trở về? Nhìn rất lạ mắt.

Không phải tiểu thư gia tộc nào, cũng không phải là nữ minh tinh, nhìn cô thấy quen thuộc mới là lạ. Giản Hân đã nghĩ ra cách, lại thấy Hoa Thần lặp đi lặp lại một bài giới thiệu: Đây là bạn gái tôi, Giản Hân, đây là XX cùng XX.

Giản Hân gật đầu mỉm cười, không phải ‘Chào, đã lâu không gặp ’‘Rất vui khi được gặp lại’ thì cũng là ‘Chào anh, chào chị’‘ cám ơn, cám ơn ’, đối phương vươn tay thì lịch sự nắm. Trong lòng thầm ghi nhớ tên đối phương để ngày mai tìm hiểu.

Trường hợp như vậy quả thật không hợp với Giản Hân, xem trọng địa vị của Hoa Thần, thái độ của mọi người càng thêm thân thiện, có vài người tìm đề tài để trò chuyện, Giản Hân đôi lúc cũng tham gia.

Hoa thần mang theo cô đi một vòng, tiệc rượu cũng bắt đầu. Vì lần này nhiều người tới, cho nên giới chính trị, thương giới đều chọn ra người lên nói chuyện, Hoa Thần cũng bị cử đi làm đại biểu.

Chuẩn bị lên lễ đài, Hoa Thần đem ly rượu trong tay Giản Hân cho bồi bàn, dặn dò: “Anh đi một lát, đừng uống rượu, đừng đi lung tung.”

Giản Hân vốn không hứng thú gì loại tiệc này, gật đầu, bước sang một bên, nhờ bồi bàn lấy cho mình dao và đĩa ăn, gắp phải miếng cá ngừ lót dạ.

Vừa chuẩn bị cho miếng cá vào miệng, bỗng nghe thấy một âm thanh thản nhiên: “Jess!”.

Giản Hân quay đầu, thấy Chrish mặc lễ phuc màu đen, đi đôi giày cao gót gần 10cm nhanh chóng bước đến, lạnh lung nhìn cô. Cô ổn định lại tâm trạng, nghe thấy đối phương nói: “Không ngờ tối nay cô là người đến cùng Hoa Thần.”

“Ừ. Thật sự tôi cũng không ngờ….”


Giản Hân cười gượng hai tiếng, Christy liếc mắt đánh giá cả người cô, bỗng nhiên nâng ly rượu: “Đêm nay cô rất đẹp, tôi kính cô một ly.” Nói xong tự mình uống.

Giản Hân ngượng ngùng, gọi bồi bàn đến, cầm ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm, Christy lấy them một ly: “Rượu này không tệ lắm.” Nói xong rồi tiếp tục uống.

Giản Hân trợn tròn mắt, rốt cuộc Christy lại đây làm gì, không phải cô ấy muốn uống đến say khướt chứ.

Nhìn Christy hào phóng uống cạn hai ly rượu, Giản Hân vội vàng đuổi bồi bàn đi, mọi người đều nhìn thấy nhưng không có ai bước ra can ngăn, cô rất tò mò Christy rốt cuộc là đến đây cùng ai.

Sau khi uống vài ly rượu, ánh mắt Chrish nhìn Giản Hân có chút khác thường, rốt cục nói thẳng vào vấn đề: “Jess, tôi có thể hỏi cô một chút được không? Cô và Hoa Thần bắt đầu từ khi nào vậy?”

Vụ này gọi là có thể hỏi sao một chút sao? Cô còn chưa đồng ý mà đã hỏi. Giản Hân bất đăc dĩ nhìn Christy, do dự một chút nhưng rồi vẫn nói: “Ba tháng trước.”

Ba tháng trước hình như Christy còn đag hẹn hò với Hoa Thần, Giản Hân trả lời xong, sợ Christy trả thù, cô đứng thẳng, tập trung lực chú ý, chuẩn bị né hành động tiếp theo của Christy, ví dụ như đập vỡ ly rượu, phá mấy thứ xung quanh.

Giản Hân đợi nửa ngày, Christy vẫn không có động tĩnh gì, một lúc sau cô ta bật cười, nhìn về giữa hội trường.

Trên lễ đài, Hoa Thần đang nói chuyện, chiếc nhẫn anh đeo ở ngón cái bàn tay phải nhẹ phát sáng.

Các loại đồ châu báu đều có những đặc điểm khác nhau, chắc chắn sẽ nhận ra được, Christy nhìn thấy chiếc nhẫn liền cảm thấy chỗ viên kim cương có chút không đúng.

Không phải đồ đạt tỉ lệ tinh xảo cao nhất, thật sự không xứng với thân phận của Hoa Thần, mà Hoa Thần lại rất yêu thích, không bao giờ để nó rời khỏi tay. Vì tò mò, Christy chụp ảnh chiếc nhẫn rồi gửi cho người bạn làm ở giới châu báu nhờ tìm hiểu dùm.

Kết quả đúng như dự đoán của cô, chiếc nhẫn đó quả thật không bình thường, viên kim cương trên nhẫn là do tổng hợp nhiều chất lại tạo thành, nhưng như thế không thể hiện nhẫn không quý giá, ngược lại, đó là một món đồ quý giá không thể dùng tiền tài mà mua được.

Viên kim cương trên nhẫn là dùng tro cốt của con người tạo thành, con người nặng mấy chục kg sau khi bị hỏa tang chỉ còn lại 2kg tro cốt, cuối cùng biến thành 2 ca-ra kim cương. Đó là hạng mục của công ty Algordanza Thụy Sĩ, dùng tro cốt tạo thành kim cương, để biểu lộ sự thương tiếc hoặc tưởng niệm người đã khuất.

Theo Christy biết, người ở Hoa gia chết cũng không có ai lựa chọn hình thức hỏa táng, nên chắc chiếc nhẫn đeo trên tay Hoa Thần không phải là để tưởng niệm người thân. Trức giác cho cô biết, tro cốt tạo thành kim cương chính là của cô gái kia.

Christy cũng không phải là một người yếu đuối, ngay từ đầu cô đã biết Hoa Thần đối với cô không thật lòng, mà cô có đủ thông minh, có đủ xinh đẹp,


chỉ không còn trong trắng, hai người quan hệ với nhau theo nhu cầu của bản thân, nếu cô vì một chiếc nhẫn mà phát ghen thì thật là buồn cười.

Biết được sự thật của chiếc nhẫn, Christy không hề cảm thấy đả kích, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, cô không ngờ Hoa Thần lại là một người thâm tình như vậy.

Trên đài, Hoa Thần đang nói chuyện, Christy nhìn Giản Hân đơn thuần đứng cạnh: “Jess, cô đã từng nghe nói qua mối tình đầu của Hoa Thần chưa?”

“Hả?” Giản Hân sửng sốt, nhanh chóng thu hồi sự tò mò trên mặt, mở miệng nói: “Chuyện quá khứ tôi không có hứng thú.”

“Không có hứng thú?” Christy cười, hứng thú nhìn chằm chằm cô: “Vậy chắc là cô cũng không biết lai lịch của chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái của Hoa Thần.”

“Nghe nói, kim cương trên mặt nhẫn, hợp thành từ tro cốt mối tình đầu của anh ấy.” Christy nói tiếp.

Giản Hân không nói gì, quay đầu nhìn Hoa Thần đang đứng trên đài, chiếc nhẫn của ngón cái của anh, cô rất quen thuộc vì lúc nào anh cũng đeo. Cô chưa từng nghĩ tới, chiếc nhẫn đó lại có liên quan đến phụ nữ.”

“Cô không tò mò chuyện của Hoa Thần sao?” Christy thấy cô như vậy, rèn sắt khi còn nóng (lợi dụng thời cơ) nói: “Cô không muốn biết tại sao Hoa Thần lại thích cô?”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Sắc mặt Giản Hân bắt đầu không tốt, thái độ đối với Christy cũng không còn khách khí.

“Tôi cũng không có ác ý.” Christy nhìn cô, cười tươi: “Jess, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu thôi.”

“Nhắc nhở tôi cái gì?” Tuy không tin Christy thực sự xuất phát từ ý tốt, nhưng Giản Hân vẫn hỏi.

“Nhắc cô không nên hãm quá sâu.”

“......”

“Khi Hoa Thần gọi điện chia tay với tôi, tôi đến văn phòng của anh ấy chỉ thấy một tấm chi phiếu đặt trên bàn, ngay cả người cũng không thấy. Tuy không biết tình hình của cô thế nào nhưng, Jess à, cô nên nghe tôi đi.” Christy nói đến đây, mỉm cười: “Bên cạnh Hoa Thần có bao nhiêu người phụ nữ tôi không biết rõ, tôi chỉ biết tôi không phải người duy nhất bị đá, mãi cũng sẽ không có người cuối cùng.”

Khiêu khích trắng trợn, trong lòng Giản Hân vốn đang có chút áy náy, giờ mất hết toang bộ, nở nụ cười, châm chọc nói: “Tôi không cần biết cô có phải người cuối cùng hay không. Cho dù không phải, cũng có liên quan gì đến cô sao?”

Christy nhìn cô chằm chằm, không nói gì nữa, cười rồi xoay người rời đi.

Giản Hân nhìn cô rời đi, trong lòng cũng không còn trấn tĩnh được như ngoài mặt.

Đúng rồi, tại sao Hoa Thần lại thích cô? Vấn đề này nói trúng tim đen của cô, thật sự Giản Hân không biết phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu, cô sợ cảm giác bất an, thấp thỏm này. Trong tiềm thức, cô sợ hãi, sợ một ngày nào đó Hoa Thần sẽ chia tay với cô.