“Thế tử đang khỏe mạnh sao lại bệnh nặng vậy ạ?” Mộ Hàm Chương sửa lại góc chăn cho mẫu thân.
Khâu thị nhìn trái nhìn phải rồi mới nói nhỏ, “Khoảng mồng bảy tháng chạp gì đó, Thế tử cùng Hoa Phong, Dương Văn ra ngoài uống rượu, không biết sao lại rơi xuống sông đào bảo vệ ngoài thành.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy thì nhíu mày, mồng bảy tháng chạp chính là tam cửu thiên, rớt xuống sông đã đóng băng thì khẳng định là bị lạnh không nhẹ, nhưng mà ba đại nam nhân lạnh như thế thì nhảy xuống sông làm gì chứ? (không nhảy thì bị người nhà chồng anh đẩy xuống chứ xao =_=)
“Tam phu nhân khóc đến ngất xỉu, Hoa Phong bị lạnh đến thương tổn gân cốt, Dương Văn đến nay còn nằm trên giường không xuống nổi, tình hình Thế tử thì không rõ, Thái y đến xem nhưng phu nhân vẫn không nói ra.” Khâu thị nói xong thì có chút thỏa mãn, năm đó vào chính tam cửu thiên này khiến Hàm Chương rơi xuống hồ nước đóng băng khiến nó bệnh nặng, cuối cùng cũng gặp báo ứng.
“Đang yên ổn sao lại rơi xuống sông?” Mộ Hàm Chương thấy chuyện này thật kì quái.
Khâu thị lại nhìn ra cửa sổ, hạ giọng, “Ta nghe nói bọn họ đắc tội người giang hồ, bị tên cầm đầu đánh tơi bời xong ném xuống sông, ở trong nước vùng vẫy hồi lâu mới được tha lên.”
Lời vừa nói ra thì Mộ Hàm Chương liền thấy không ổn, người trên giang hồ y từng nghe Cảnh Thiều nói qua, đâu có kiêu ngạo đến thế này, trừ phi người nọ không biết bọn họ là Thế tử Bắc Uy Hầu, “Mẹ chắc không?”
“Cũng không hẳn,”Khâu thị lắc lắc đầu, “Bọn họ nói đi uống rượu nhưng kì thật là lừa người trong nhà đi dạo thanh lâu, không mang theo hạ nhân nên căn bản không biết là ai đánh.” Ba người bọn họ ngày thường đều nổi danh ăn chơi trác táng khắp kinh thành, đắc tội không ít người, bây giờ truy ra cũng chẳng biết là ai làm.
Bãi triều xong, không thèm để ý nhóm triều thần chúc mừng, Cảnh Thiều cùng ca ca chào nhau xong thì liền đi Phượng Nghi cung, trùng hợp là Tứ Hoàng tử cũng đi theo hướng này, Cảnh Thiều nâng môi gọi, “Tứ Hoàng đệ cũng đi thỉnh an mẫu hậu sao?”
Cảnh Du dừng bước, hít một hơi rồi xoay người, cười đáp lễ, “Tam Hoàng huynh, Vương phi phong hầu vi đệ còn chưa chúc mừng.”
“Ha, có gì hay mà chúc mừng chứ,” Cảnh Thiều ngoài cười nhưng trong không cười, “Nam thê có tước vị thì không thể tùy ý hưu rồi, càng không thể nạp thiếp a.” (nghe lưu manh phết )
“Phải không? Luật lệ này thần đệ cũng không rõ.” Tứ Hoàng tử xấu hổ cười cười, vốn nghĩ Thành Vương phi kia được phong tước sẽ thành uy hiếp, hiện giờ xem ra không hẳn thế. Tống An hôm nay đắc tội Cảnh Thiều, đoán chừng sẽ không sủng hạnh nữ nhi lão nữa, mà không thể nạp thiếp, Cảnh Thiều còn chưa có con nối dòng...
“Hừ.” Cảnh Thiều không rõ ý tứ hừ lạnh một tiếng, ngày đó thấy Vương phi nhà mình xem Đại Thần luật lệ, hắn cũng tò mò mà ngó nghiêng, nam thê có tước vị thì vi phu không được tái nạp thiếp, vốn nghĩ muốn hạ Mộ Linh Bảo mà đoạt tước vị Bắc Uy Hầu cho Quân Thanh nhà mình thì cũng là một lý do không cưới vợ bé đấy, hôm nay sắc phong ngược lại bớt không ít việc nha.
Hai người nhìn hư huynh hữu đệ cung mà cùng đến Phượng Nghi cung, kế hậu kia vẫn là bộ dáng từ mẫu, còn nói Cảnh Thiều ra ngoài một chuyến khỏe mạnh gì đó làm Cảnh Thiều nghe mà nổi hết da gà. Hắn không mang bất kì lễ vật gì mà chỉ nói quân doanh kham khổ, sau đó một phen hỏi han ân cần liền được thưởng không ít đồ tốt a, Cảnh Thiều đều không khách khí nhận hết.
“Trước khi đi cùng Thành Vương phi có chút hiểu lầm, ngươi bảo y rỗi rãi thì vào cung ngồi một chút, tết vừa qua ta để lại không ít thứ cho hắn đâu.” Kế hậu vẻ mặt tươi cười nói chuyện.
“Nhi thần thay Vương phi tạ ơn mẫu hậu.” Cảnh Thiều không nghiêm túc lắm hành bán lễ, khách sáo hai câu liền ôm lễ vật rời đi.
Bàn tay giấu sau phượng bào của kế hậu nắm chặt đến trắng bệch, “Tay không mà đến, thật là có ý tứ!”
“Chiếm cả hai vương phủ đông nam tây nam, ta không tin hắn không lấy vài thứ tốt.” Tứ Hoàng tử căm giận nói, vốn nghĩ Cảnh Thiều đến sẽ đem theo gì đó cho mẫu hậu thì có thể nói hắn tội tham ô, ai ngờ người này mặt còn dày hơn tường thành a, tay không mà đến lại còn thuận đường lấy không ít đồ.
“Đây là việc nhỏ,” Hoàng hậu bưng trà uống một hơi, “Hoàng Thượng hôm nay ban cho hắn cái gì?”
“Phụ hoàng không ban thưởng nhưng phong hầu tước cho Thành Vương phi, muốn Lễ bộ chọn phong hầu và ngày làm lễ.” Tứ Hoàng từ nói xong thì có chút u ám, hiện giờ phụ hoàng hành xử như vậy chính là ý muốn bảo hộ Cảnh Thiều rồi.
“Ngươi nói cái gì?” Kế hậu cất cao giọng đột ngột, việc Hộ bộ lần trước Hoàng Thượng đã có bất mãn với Cảnh Du rồi, hôm nay để đệ đệ Vĩnh Xương Bá của nàng mở miệng chính là tỏ vẻ đây là Tứ Hoàng tử hiếu kính phụ hoàng, không ngờ Hoàng Thượng vậy mà không thèm nhận. Bây giờ kẻ ngốc cũng hiểu việc này là Tứ Hoàng tử xúi giục, chỉ sợ uy tín Cảnh Du trong triều sẽ bị ảnh hưởng lớn, không chừng không quá hai ngày nữa sẽ truyền ra Tứ Hoàng tử đã mất đế tâm!
Tứ Hoàng tử cũng tức giận không nhẹ, khi hạ triều Vĩnh Xương Bá còn dùng ánh mắt oán giận nhìn hắn cằn nhằn, “Điện hạ a, ta chính là thân cữu cữu của người, sao có thể nỡ hại ta như thế?” Cảnh Du không khỏi hừ lạnh, nếu nói cho ông ta biết phụ hoàng cho phép Thành Vương phi đi theo đại quân thì vị cữu cữu cẩn thận này đời nào đồng ý ra mặt chứ?
“Không được, không thể để y được phong hầu, việc này một khi đã ấn định thì ngươi sẽ mang tội gây thị phi, đến lúc đó không biết còn truyền thành dạng gì nữa.” Hoàng hậu một tay nắm chặt, gắt gao nhíu mày, Hoàng Thượng rõ ràng lúc trước còn phòng bị khi Thành Vương đại thắng, sao lại đột ngột thay đổi vậy, hay là nàng đã đoán sai tâm tư đế vương?
Cảnh Thiều ra cửa cung, sai cung nhân đưa mấy thứ Hoàng hậu ban cho Vân Tùng, mình thì cưỡi Tiểu Hắc thảnh thơi a thảnh thơi hướng Duệ Vương phủ.
“Tẩu tử đâu ạ?” Cảnh Thiều nhìn trái nhìn phải, ngày thường hắn ghé phủ thì Duệ Vương phi luôn bưng trà điểm tâm cho hắn mà.
“Năm mới sanh con trai, còn chưa đầy tháng.” Cảnh Sâm không để ý lắm.
“Vậy sao, chúc mừng ca ca.” Cảnh Thiều cười nói, hiện giờ Cảnh Sâm đã có ba con trai con gái, các vị hoàng tử đều thông minh, Hoành Chính đế với việc này rất hài lòng.
“Lễ phong hầu không khỏi long trọng, đệ về nhớ nói chuyện với đệ tế.” Cảnh Sâm quản Lễ bộ nên tất nhiên lễ phong hầu cũng do hắn xử lý, hiện giờ Cảnh Thiều đang rất nổi bật, người khác chú ý quá cũng không tốt.
Cảnh Thiều gật gật đầu, tuy rằng hắn hận không thể tự mình lo liệu cả lễ phong hầu kia cho Vương phi nhà mình to như đại điển đăng cơ luôn, nhưng mà Quân Thanh dĩ nhiên sẽ không thích, làm đơn giản ngược lại sẽ làm y hài lòng a.
“Hoài Nam Vương này cũng mới thừa tước không lâu, ta thấy chưa hợp,” Cảnh Sâm nghe đệ đệ nói xong thì trầm ngâm một lát, “Chuyện quan trọng nên cẩn thận một chút. Năm sau ta cùng phụ hoàng bàn bạc qua rồi sẽ tự mình đi Giang Nam gặp gã một lần vậy.”
Cảnh Thiều gật gật đầu, để ca ca gặp trực tiếp Hoài Nam Vương là tốt nhất, chỉ bằng lời nói một bên của Cố Hoài Khanh thì khó mà tin tưởng hoàn toàn được, mà ca ca tới đàm phán chính là lời bảo đảm của đế vương tương lai nên tất nhiên đáng tin cậy hơn a.
Hai huynh đệ nói mãi đến trưa thì Cảnh Thiều mới nhận ra ca ca hôm nay vậy mà không đi Lễ bộ.
“Lễ bộ nhiều quan viên như vậy, mọi việc đâu nhất thiết phải do ta giải quyết.” Cảnh Sâm chậm rãi uống ngụm trà, hắn đoán được Cảnh Thiều hôm nay sẽ tìm tới mình cho nên hôm trước đã an bài ổn thỏa.
Đến tận lúc ngồi trước bàn cơm rồi Cảnh Thiều đối với việc ca ca cẩn trọng nhà mình ấy mà lại trốn việc vẫn còn kinh ngạc không thôi.
Khẩn trương muốn báo tin phong hầu cho Vương phi nhà mình nên dùng qua cơm trưa thì Cảnh Thiều liền cáo biệt, cưỡi Tiểu Hắc đi thẳng tới phủ Bắc Uy Hầu.
Mộ Hàm Chương nhìn phụ thân uống rượu hết ly này tới ly khác, không khỏi nhíu mày, “Phụ thân có chuyện phiền não sao ạ?”
Mộ Tấn nuốt một ngụm rượu, nhìn đứa con thứ này một cái, thở dài, lại tiếp tục uống.