Thê Vi Thượng

Chương 63: Phục kích

Tháng ngày tiêu dao luôn ngắn ngủi, mười ngày sau thánh chỉ đã tới Vân Thành. Hoành Chính đế khen Cảnh Thiều một phen, sau đó mệnh hắn tức khắc chỉ huy quân tới đông nam bình định kẻ bao che phản tặc, giết chết Đông Nam Vương. Theo thánh chỉ đến còn có Tổng đốc Lưỡng Quảng được phái tới tạm thời tiếp quản chính vụ tây nam.

Tây nam trước giờ vẫn do phiên vương quản, lúc này đột ngột về tay triều đình nên việc cần làm đâu chỉ có hàng trăm, Hoàng Thượng đã sớm có mật chỉ bảo hắn sau khi bình định tây nam thì tiếp quản trước, vốn tưởng mất ít nhất một hai năm, lại càng không ngờ rằng Thành Vương vậy mà chỉ dùng hai tháng, Tổng đốc râu tóc hoa râm đã sớm thành trắng xóa rồi.

Cảnh Thiều thật may mắn khi phụ hoàng không bảo hắn trước chỉnh đốn chính vụ, vỗ vỗ vai Tổng đốc mặt ủ mày ê thực không nghĩa khí liền nhổ trại đi ngay trong ngày a.

Đất phong đông nam cùng tây nam vốn không tương thông, ở giữa có Lưỡng Quảng. Lưỡng Quảng từ trước là nơi lưu đày, thành trấn phân tán, dân cư lại thưa thớt nhưng có phong cảnh tuyệt đẹp. Núi non trùng điệp, thanh khê phi bộc làm người thán phục không ngớt.

Vào thu thời thiết không quá nóng bức lại gặp được cảnh trí đẹp, Cảnh Thiều liền đem người trong xe ngựa cùng mình cưỡi Tiểu Hắc, hổ nhỏ vì quá béo bị Cảnh Thiều bỏ rơi chỉ có thể ủy ủy khuất khuất bám tại cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Hữu Hộ quân nhìn Vương gia thản nhiên làm chỗ tựa lưng cho quân sư, cảm thấy mình cưỡi ngựa mấy ngày này cũng có chút nhức mỏi. Tả Hộ quân thấy hắn trên ngựa lộn xộn thì chậm rãi tới bên cạnh, “Ngươi nếu mệt cũng có thể cưỡi chung với ta.”

Lúc hành quân gấp gáp vì phải ngày đêm không nghỉ nên sẽ là hai người cưỡi một con ngựa luân phiên nghỉ ngơi, vậy nên đề xuất của Tả Hộ quân cũng là bình thường, chẳng qua...

Hữu Hộ quân nghe được lời này liền tỉnh táo lại, Tình nghĩa ta và Vương gia cũng giống Tả Hộ quân cùng Hữu hộ quân vậy, lời Vương phi nói ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhìn hai người phía trước lại nhìn Tả Hộ quân mặt không đổi sắc, hắn lập tức như gặp sét đánh suýt nữa thì rớt xuống ngựa rồi.

“Ai nói ta mệt, tránh qua một bên đi!” Hữu Hộ quân như đuổi ruồi mà phất phất tay với Tả Hộ quân, sau đó thúc ngựa đuổi tới Triệu Mạnh đi phía trước.

Đường đi cũng không tính là xa nhưng có núi cao sông dài, không khỏi mất một ít thời gian, qua hơn nửa tháng thì đội hình tới Lưỡng Nghi sơn.

Dịch hữu thái cực, tất sinh lưỡng nghi.

Lưỡng nghi là chỉ âm dương, Lưỡng Nghi sơn này chính là vì hai mặt âm dương phân biệt rõ rệt, phía đông nam một ngọn đồi cao sừng sững, khí thế bức người, đứng dưới chân núi chỉ thấy mặt trời bị che lấp, cho nên gọi là Lưỡng Nghi.

Lưỡng Nghi sơn là một mạch núi lớn, muốn vào đông nam phải đi qua con đường này.

Mộ Hàm Chương ngồi trong xe ngựa nhìn núi cao ngoài cửa sổ mà nhíu mày, nơi này núi quá cao, đường núi lại hẹp trong lòng núi, nếu gặp phục kích thì thật nguy hiểm.

“Nơi này không thuộc phạm vi đất phong đông nam, ai mà phục kích chứ!” Triệu Mạnh đi lên nói chuyện phiếm, “Nơi này cách đất phong cả trăm dặm ấy.”


“Có lẽ ta quá lo lắng rồi.” Mộ Hàm Chương khẽ nói, cúi đầu nhìn Bích thủy kinh chú trong tay, trong sách nói Lưỡng Nghi sơn là vùng núi lớn nhất đông nam, là hai dãy núi song song nên người đi đường chỉ có cách đi xuyên qua. Cảnh Thiều nói, trong mộng cũng không có đi Lưỡng Nghi sơn mà đi từ Giang Nam vòng lên, đi vùng duyên hải đất bằng cho nên dọc đường này có thể gặp phải cái gì hắn cũng không biết.

“Oa ô!” Tiểu Hoàng thấy chủ nhân một lúc lâu không để ý tới nó liền bổ nhào vào quyển sách trên tay y, đem móng vuốt xoạt một cái liền cào rách trang sách về Lưỡng Nghi sơn.

Mộ Hàm Chương kéo móng vuốt làm loạn kia ra, cốc đầu tiểu hổ. Hổ nhỏ đã lớn rất nhiều, lúc đầu chỉ dài bằng cánh tay mà bây giờ đã hơn hai thước, toàn bộ thân mình cũng lớn lên một vòng. Nhéo nhéo cái mũi hồng nhạt đang muốn trốn, mềm mềm ấm ấm, nhịn không được nhéo thêm hai cái nha.

Tiểu Hoàng ngồi xổm ngoan ngoãn mặc y vuốt ve, Mộ Hàm Chương gãi gãi đầu tiểu hổ, lại cúi đầu nhìn sách. Tiểu lão hổ cọ cọ chân y nằm ngửa xuống, bày ra cái bụng đầy lông tơ trắng, ngưỡng đầu duỗi cổ lại muốn cào sách, Mộ Hàm Chương cười cười lấy một miếng thịt khô cho nó.

“Hí ~” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, xe ngựa dừng lại, Mộ Hàm Chương vội đỡ lấy thành xe ổn định thân thể, vén rèm nhìn ra thì thấy kị binh phía trước có chút hỗn loạn, cách đó không xa bụi mù cuồn cuộn, từng trận tiếng vó ngựa từ từ tới gần.

Cảnh Thiều ngồi trên ngựa thẳng lưng lạnh lùng nhìn một mảnh kị binh đông nghìn nghịt phía trước, phục kích ngay tại sơn đạo chật hẹp này, đoán chừng lão tặc Đông Nam Vương kia sẽ không ngồi chờ chết rồi.

“Kị binh lui ra sau!” Cảnh Thiều cao giọng hạ lênh, bộ binh phía sau nhanh chóng di chuyển đội hình lên trước, bày trận trường mâu, cách cách cách xếp thành một hàng dài che kín sơn đạo. Đồng thời cung tiễn binh xếp thành hàng chắn phía sau, vút vút vút bắt đầu tấn công.

Đông nam quân mạnh nhất chính là cung tiễn cho nên muốn tiên phát chế nhân.

Vạn mũi tên cùng bắn ra tựa ngàn vạn con chim tước chợt bay lên không, tiếng xé gió mạnh mẽ qua đi để lại tiếng chiến mã cùng binh địch kêu rên.

Quân địch không dự đoán được Cảnh Thiều phản ứng nhanh như vậy, chậm một chút nữa là chúng có thể xông vào bắn chết kị binh của Cảnh Thiều trong tầm ngắm, vậy mà lại bị bộ binh ngăn trở.

Không lâu sau trong không trung phóng tới mũi tên địch nhưng chỉ bắn tới chỗ bộ binh mà không tới được kị binh, lục tục đã có bộ binh ngã xuống. Hạ lệnh phân tán bộ binh xong, Cảnh Thiều cho dựng hướng ách trận thẳng đứng. Số người trúng tên giảm bớt rất nhiều nhưng mà vẫn có người không trụ được.

Cảnh Thiều ngồi bất động trên lưng ngựa, đợi mưa tên của đối phương có xu thế yếu đi liền lạnh lùng gọi, “Triệu Mạnh!”

“Có mạt tướng!” Triệu Mạnh nghe điểm danh lập tức giục ngựa tiến lên.

“Mang năm trăm kị binh phá tiễn trận này!” Cảnh Thiều nâng ngân thương, chỉ hướng tiến của địch phía xa, chỉ vào tướng lĩnh dẫn đầu, nhưng mà hắn không biết đó chính là Thần tiễn tướng quân năm Hoành chính thứ mười tám của kiếp trước kia.

“Tuân lệnh!” Triệu Mạnh nhấc đao dẫn đầu xông ra ngoài, năm trăm kị binh theo đội hình mũi nhọn xuyên quan bộ binh thẳng hướng địch xông lên.


“Giết ~!” Triệu Mạnh xung trận lên trước, một bên chạy một bên vung đao đỡ những mũi tên phóng tới không ngừng, giống như tấn công liều chết chẳng nề hà tổn thất một ít kỵ binh, đối phương không ngờ bọn họ lại không sợ chết như vậy, vì tầm bắn bị rút ngắn khiến cung binh đông nam hỗn loạn đổi vị trí, dĩ nhiên là không kịp.

“Giết!” Chủ tướng đối phương thấy tình thế như vậy cũng phất tay cho kị binh xông lên trước, nhất thời tiếng hô rung trời.

Mộ Hàm Chương vén màn xe lên, nhíu mày nhìn tình hình chiến đấu, kị binh đối phương phá tan trận địa của Triệu Mạnh, đánh úp hướng bộ binh.

Cảnh Thiều quay đầu nhìn y, “Quân Thanh đừng ra ngoài,” sau đó hướng Tả Hữu Hộ quân thủ thế, hai người lập tức mang hai đội nhân mã đi trước, tình hình không thay đổi mấy, liền chặt chẽ bảo vệ xe ngựa bốn phía.

Kị binh gặp phải hàng trường mâu che chắn liền chém giết hỗn loạn.

Hách đại đao vung Hỗn nguyên đao mang theo kị binh xông lên, một đao chém rơi thủ cấp một tên kị binh trước mặt, lập tức quân tâm đại chấn.

Đúng lúc này dị biến nổi lên, một đội quân đông nam đột nhiên từ bên trái khe núi tràn ra đem đội hình bộ binh và kị binh chặn ngang.

Cảnh Thiều ra hiệu cho Hách đại đao giữ vững kị binh mặt trước, mình thì nhanh chóng quay đầu ngựa, thống lĩnh Thục quân phía sau lập tức hiểu ý mang bộ binh xung phong liều chết vậy chặt đám binh mã trong sơn đạo. Khe núi u tĩnh bỗng chốc bị máu tươi nhuộm đỏ.

Âm thanh vó ngựa đạp nước từ xa truyền lại, một đội kị binh theo sát bộ binh tách ra đội hình đại quân lao tới. Người chỉ huy mạnh đến không đỡ nổi, liên tục giết ba kị binh, cầm một cây thanh long kích hướng thẳng mặt Cảnh Thiều đâm tới.

Cảnh Thiều ngửa người vung thương ngăn trở, nghiêng người áp thanh long kích bên dưới.

Mộ Hàm Chương ngồi ở cửa sổ xe nhíu mi nhìn Cảnh Thiều đang so đấu mà lo lắng không thôi, bỗng có tiếng xé gió, chỉ thấy một mũi tên nhọn xuyên qua lớp lớp người thẳng hướng lưng Cảnh Thiều vọt tới, Tả Hộ quân rút lưỡi đao bên hông sắc bén một kiếm chặn đứng thế tới rào rạt của mũi tên. Ra là vị trí của hắn cùng Hữu Hộ quân vừa bảo vệ được xe ngựa vừa có thể ngăn trở công kích cho Vương gia từ phía sau.

Mộ Hàm Chương âm thầm thở ra, trên chiến trường thật sự y tự biết mình không thể giúp gì, tự nhiên sẽ không gây thêm phiền phức.

Người giao chiến với Cảnh Thiều có võ công cao cường, một cây thanh long kích xuất thần nhập hóa một chiêu hướng thẳng tim Cảnh Thiều đâm tới, ngân thương của Cảnh Thiều lại thuận thế trượt qua vừa vặn ngăn trở một kích này, sau khi phản kích liền thu tay muốn đâm thẳng mắt người nọ, đối phương cả kinh vội xoay tay đón đỡ, trăm triệu lần không ngờ được Thành Vương này tuổi còn trẻ lại luyện đến cảnh giới nhân-thương hợp nhất như vậy, ngân thương giống như một phần thân thể của hắn thoải mái mà thu hồi, tấn công, mỗi chiêu đều chuẩn xác vô cùng.

Kẻ nọ nghiêng người tránh đòn tấn công, thanh long kích đặt trước ngực giữ lại ngân thương của Cảnh Thiều.

Khóe môi Cảnh Thiều gợi lên nét cười lạnh, một tay nắm thương mạnh mẽ buông ra, kẻ kia dùng sức quá lớn không khỏi bật ngửa ra sau. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong một giây Cảnh Thiều chợt rút ra trường kiếm bên hông một kiếm cắt đứt cổ họng đối phương, một tay nắm lại ngân thương hung hăng mà xô kẻ xấu số xuống ngựa.

“Kĩ thuật thật tốt!” Hách đại đao giết chết kị binh cuối cùng, quay đầu lại thấy một chiêu cuối cùng của Cảnh Thiều không khỏi tán thưởng. Một chiêu đoạt mệnh này cần độ chính xác bao nhiêu, phải mất mười mấy năm khổ luyện mới được mà Thành Vương vừa mới qua nhược quán đã đạt được, quả nhiên là kì tài ngút trời.

“Vút vút vút”. Tiếng xé gió liên tiếp phóng tới làm bừng tỉnh mọi người hãy còn vui sướng, Cảnh Thiều mạnh mẽ quay đầu chỉ thấy ba mũi tên hướng mình vọt tới.

Ba phát một lúc, là Thần tiễn tướng quân!

Cảnh Thiều bỗng trừng lớn hai mắt, năm đó sở dĩ hắn không thoát là bởi ba mũi tên này, vừa tới trước người đã chia ba hướng phong kín đường lui của hắn, tránh thoát một bên lại không khỏi hai mũi tên kia, mà mọi người đều theo bản năng né qua một bên.

“Cảnh Thiều!” Mộ Hàm Chương kinh hô ra tiếng, mắt mở lớn mà nhìn mũi tên hướng tới Cảnh Thiều, hắn lại không tránh mà đứng yên tại chỗ, mũi tên lại thẳng tắp phóng tới phía hắn!