Cảnh Thiều nghe xong những lời này, vẻ mặt lo lắng lúc đầu dần biến thành cười ngây ngô, một tay ôm người vào trong ngực, “Kia cũng không hẳn, lúc trước chẳng biết là ai theo ta đòi hưu thư nữa?” Giờ lại luyến tiếc? Bất quá câu cuối cùng không dám nói ra.
“Ngươi hưu ta thì vừa vặn, ta hảo hảo cưới ngươi về làm con dâu Hầu phủ a.” Mộ Hàm Chương cầm quạt lông chim vỗ vỗ đầu Cảnh Thiều.
“Ân, vậy cũng không tồi.” Cảnh Thiều xoay người qua liền muốn ôm y.
“Nghĩ cho kĩ thì ta mới không cưới ngươi đâu.” Mộ Hàm Chương né cái hôn của hắn, đứng dậy, “Ăn nhiều lại làm biếng, cưới về làm gì chứ?” Nói xong ôm lấy tiểu lão hổ tiêu sái mà xoay người ra ngoài.
Cảnh Thiều trố mắt một lúc lâu, thật sự là, to gan a! Còn dám nói phu quân mình “ăn nhiều lại làm biếng”! Vì thế nhấc chân định đuổi theo, chuẩn bị hảo hảo “giáo dục” Vương phi phải tôn kính phu quân thế nào, không ngờ vừa mới đi được vài bước liền gặp Tả Hộ quân muốn thương lượng việc nhổ trại, đành phải thu liễm nụ cười trên mặt, nghiêm túc mà quay lại trong trướng.
Sau khi Triệu Mạnh dẫn quân tới Thắng Cảnh quan, Cảnh Thiều liền hạ lệnh Thục quân đợi lệnh tại chỗ, tùy thời chờ tin tức từ Hổ Nha quan, mình thì mang theo hai vạn quân cùng lương thảo khí giới hướng Thắng Cảnh quan xuất phát, đóng tại ba mươi dặm quan ngoại.
Thắng Cảnh quan nằm trong quần sơn, hai bên đường đều là núi non trùng điệp, đường hẹp lại có sườn núi vây quanh, chỗ hẹp nhất dựng một bức tường cao. Thành dày, cao tới mười trượng, nhìn lên chỉ thấy dáng người mơ hồ. Cửa gỗ dày nặng đóng chặt nằm sâu dưới cánh cổng tò vò, mặt trời chiều cơ hồ chiếu không tới bên dưới cổng, chỉ có một hai tia sáng ngẫu nhiên chớp tắt.
Sắc trời đã tối, Triệu Mạnh tính toán tạm thời hạ trại nghỉ ngơi, ngày mai hẳn công thành, ai ngờ vó ngựa vừa dừng, cánh cửa đóng chặt lại ầm một tiếng mở ra. Hàng kị binh nhất thời nắm chặt trường mâu trong tay, đợi một hồi lâu lại không thấy có ai đi ra.
“Tướng quân, cẩn thận có ngụy trang.” Tiểu tướng bên người thấp giọng nhắc nhở.
Triệu Mạnh nhíu mày, từ trong lòng lấy ra túi gấm thứ nhất ném cho tiểu tướng. “Đọc”.
Tiểu tướng vội lấy thư trong túi, mặt trên chỉ viết tám chữ “Không môn hữu trá, cùng khấu mạc truy” (Bên trong cổng có ngụy trang, không cùng đường thì đừng đuổi theo)
Thanh âm tiểu tướng kia thập phần vang dội, chung quanh vài vị tướng cùng giáo úy nghe xong đều không khỏi sôi nổi kinh ngạc tán thưởng, quân sư quả thực thần cơ diệu toán!
Triệu Mạnh hừ lạnh một tiếng, hướng cửa thành quát to, “Tặc tử Tây Nam, quả nhiên nhát như chuột! Nghe đại quân tiến đến chắc là sợ mất mật rồi chứ gì, mau trực tiếp mở cửa nghênh đón cho ta!”
“Ha ha ha ha ...” Các tướng sĩ phía sau phụ họa, lớn tiếng la, “Tặc tử Tây Nam, nhát như chuột!”
“Hạ trại!” Chờ mọi người cười nhạo xong rồi, Triệu Mạnh vung tay cao giọng hạ lệnh.
Không chờ tạp dịch mặt sau chuẩn bị dọn doanh trướng, một đội nhân mã đột nhiên từ trong cổng thành lao ra.
Triệu Mạnh thấy không phải là tướng cầm đầu, liền nói với mọi người, “Ai muốn đi ứng chiến?”
“Tiểu tướng xin được đi!” Tiểu tướng vừa đọc túi gấm lúc nãy tay cầm thương, dũng mạnh kẹp bụng ngựa xông lên trước.
Tướng lĩnh của đối phương cũng giục ngựa nhanh hơn, hai chiến mã lao nhanh như gió, ngân thương cùng roi thép trên không chạm vào nhau đương một tiếng, nhất thời ánh lửa tung tóe lại bởi ngựa chạy quá nhanh chỉ chạm vào một chút liền lướt qua, hai người nhanh chóng quay ngựa lại, lần thứ hai liều chết lao vào. Tây Nam quân phái người này công phu cũng không quá cao, không bao lâu đã bị tiểu tướng hạ.
“Giết!” Triệu Mạnh giơ tay hét to, đám kỵ binh sôi nổi đã sớm không kiềm chế được, tiếng hét rung trời, quân tây nam bên kia cũng lao vào chém giết nhưng bởi đường hẹp mà chỉ có thể nhào tới trước, quân tốt cũng không nhiều, từ trên thành nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đông nghịt tại hai bên sơn đạo xếp thành đội hình dài, đuôi rồng lù lù bất động, phần đầu lại triển khai đội hình mở ra.
Quân tây nam đánh không bao lâu đã quay đầu trốn, Triệu Mạnh lúc này phát hiện bọn chúng ra khỏi đại môn Thắng Cảnh quan vẫn cách tường thành không quá mười trượng, hiện giờ chạy trốn tự nhiên rất thuận lợi, giống như là sớm có dự mưu, vội hạ lệnh truy kích.
Bụi đất chưa tan, đại môn Thắng Cảnh quan lần nữa đóng cửa, Triệu Mạnh nhìn bên ngoài xác chết không nhiều lắm chỉ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn lửa giận, quân Tây Nam này đánh một chút đã bỏ chạy, làm cho hắn giống như đấm vào bông vậy, cả người đều không thoải mái.
Liên tiếp hai ngày, quân Tây Nam đều là dùng loại đùa giỡn này, xuất một đội binh mã nhỏ trêu chọc bọn họ một lúc rồi nhanh chóng chạy về, một lần hai lần còn được, thêm nữa làm Triệu Mạnh càng muốn tức giận, tướng sĩ cũng bắt đầu xao động bất an. Vây trên sơn đạo chật hẹp này lại không được đánh, rất khó chịu, thật sự rất khó nhịn a!
“Tướng quân, quản chúng âm mưu cái gì, chúng ta năm vạn nhân mã mà còn không hạ nổi một cái tường thành mười trượng sao?” Hoạt kỵ giáo úy căm phẫn nói.
“Đúng vậy, tướng quân, chúng ta còn chờ gì nữa a?” Tiểu tướng tính tình nóng nảy kêu lên.
Đang lúc nói chuyện lại có một đội nhân mã Tây Nam ra khiêu chiến, Triệu Mạnh hít một hơi “Mẹ nó! Xông lên giết hết chúng nó cho ông!” Nói xong vung đại đao trong tay hướng đầu lĩnh tướng bên kia xông lên.
Đại đao trên không chuyển nửa vòng, thẳng tắp hướng cổ kẻ nọ chém tới, người nọ giơ đao đón đỡ, Triệu Mạnh đem lực lớn như núi, gắt gao đè nặng sống đao, “Chém chết ngươi!” Mặt đao xẹt qua nhau phát ra thanh âm chói tai, lại bị tiếng hò hét xung quanh thật lớn át mất. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một giây sau đã thấy máu tươi văng tung tóe, Triệu Mạnh đã chém bay đầu tên tướng kia. Trong lúc nhất thời quân tâm đại chấn, Triệu Mạnh vung trường đao, huyết châu theo mặt đao tung lên, “Tấn công!”
“Giết ~” Tướng sĩ đông nghịt xông lên phía trước, binh phục Tây Nam quân màu đất vàng nhanh chóng bị sắc đen vây ở giữa, thế trường xà đứt đoạn, kỵ binh ùa vào, bộ binh còn chưa đuổi kịp thì ầm một tiếng, đại môn Thắng Cảnh quan nguyên bản mở rộng đột nhiên đóng lại, bộ binh không đuổi kịp tướng quân bị nhốt ở mười trượng ngoài thành, trên thành lâu tên bắn xuống ào ào như mưa.
Không có khôi giáp che chắn phía trước không thể đánh tốt, giáo úy bộ binh ở quan ngoại thấy tình thế không ổn nhanh chóng hạ lệnh rút lui.
Mà Triệu Mạnh bị nhốt tại quan nội lao vào vài bước liền ý thức sự tình không đúng, phục hồi lại tinh thần đã không kịp, chung quanh trong nháy mắt yên tĩnh, một tiếng quạ thê lương quanh quẩn trong sơn đạo không tan, chờ đợi hắn chính là trọng binh địch hùng hậu xếp hàng dài nơi quan nội.
“Báo ~” Cảnh Thiều đang cùng quân sư uống trà nghe được âm thanh thật dài, người truyền tin nhảy xuống ngựa vọt vào trung trướng, quỳ sụp trước mặt Cảnh Thiều, “Khởi bẩm đại soái, Triệu tướng quân cùng kỵ binh bị nhốt trong Thắng Cảnh quan, vô pháp thoát thân, bộ binh lưu lại nơi quan ngoại lọt vào mưa tên vây đánh!”
“Hỗn trướng!” Cảnh Thiều nghe vậy tức giận đến ném chén trà trong tay, đã dặn đi dặn lại là không được khinh địch, Triệu Mạnh này vừa mới xuất trận liền rơi vào thế bị động, nhanh chóng cho gọi tướng lĩnh trong doanh, điều hai trăm kỵ binh hỏa tốc đợi mệnh bên ngoài.
Cảnh Thiều nhanh chóng mặc vào ngân giáp, bên hông đeo bội kiếm, cầm trường thương hướng phía ngoài mà đi.
“Muỗng Nhỏ!” Mộ Hàm Chương vội vàng gọi, đợi Cảnh Thiều quay đầu, y vươn tay sửa mũ giáp cho hắn, “Mọi việc phải cẩn thận!”
“Ngươi ở doanh trại, chờ ta trở lại!” Cảnh Thiều nghiêng đầu hôn lên mặt y một cái, xoay người vén rèm bước ra. Đại nguyên soái nên trấn giữ ở doanh trại, nhưng lúc này hắn nhất định phải ra mặt.
Mộ Hàm Chương theo ra ngoài, Cảnh Thiều đã lên ngựa, Tiểu Hắc cất vó hí vang một tiếng, mang theo hai trăm kỵ binh dứt khoát mà đi.
Ngân giáp cùng tuấn mã đen tuyền giống như một tia chớp bạc rẽ đi giữa hàng dài quân lính.
“Tình huống như thế nào?” Cảnh Thiều ghìm ngựa hỏi giáo úy bộ binh đứng trước.
“Triệu tướng quân vào đó đã nửa ngày, bên trong tiếng kêu rung trời, hiện giờ lại không có động tĩnh nữa.” Giáo úy bộ binh rất lo lắng.
Cảnh Thiều nhíu mày nhìn tường cao trước mắt. Năm đó tấn công Thắng Cảnh quan, Tây Nam Vương đã dùng một chiêu này biến hắn thành ba ba trong hũ, lúc này để Triệu Mạnh đem kỵ binh đi chính là sợ hắn giống như năm đó trúng kế. Năm đó mình không có kỵ binh tiếp viện kịp thời, chỉ có thể bí quá hóa liều tấn công Hổ Nha quan đi tắt cứu hắn. Hiện giờ Hách đại đao đã đi trước phá Hổ Nha, Triệu Mạnh lại kéo dài được hai ngày, chắc là có thể kịp đi.
“Mạt tướng hôm nay có thể nhìn thấy Thành Vương điện hạ, thật sự là tam sinh hữu hạnh!” Trên thành lâu, một đại tướng thân mặc lân giáp màu đồng cao giọng nói, “Đại tướng của điện hạ hiện đang bị vây khốn, nhất định canh ba sẽ bị bắt, điện hạ chỉ cần lui binh...”
“Cung tiễn!” Cảnh Thiều mắt lạnh nhìn người thao thao bất tuyệt trên thành lâu, vươn tay tiếp nhận cung tên thuộc hạ đưa tới, lắp tên, kéo căng dây cung.
“Vút ~” Đại tướng nói được một nửa, thấy Thành Vương hành động, nhanh chóng tránh qua một bên, mũi tên xẹt qua mặt làm hắn khó khăn tránh thoát, còn chưa kịp kinh hãi mũi thứ hai đã nối gót tới, hắn cả kinh phải chật vật ngồi xổm xuống.
“Cự mộc!” Không cho người trên thành thời gian mà thở dốc, Cảnh Thiều đưa tay ý bảo hướng công thành cự mộc lên trên. (cây gỗ lớn dùng để công thành).
Phía trên tường cao nhanh chóng có tên bắn ra.
“Lá chắn!” Cảnh Thiều lần thứ hai phất tay, sớm đã chuẩn bị tốt đội hình giơ khiên sắt hình vuông nhanh chóng tiến lên, xếp thành hàng hai bên cự mộc, đem tấm chắn giơ lên cao bảo vệ, bước chân không nhanh không chậm hướng tới cửa thành làm người trên thành nhất thời luống cuống tay chân. Cổng thành Thắng Cảnh quan này lúc mới làm có một vấn đề trí mạng, chính là đại môn quá sâu, một khi tiến vào cổng tò vò thì dù có thấy tên cũng bắn không đến.
“Oanh!” Cửa thành đột nhiên bị phá mở, quân lính nâng cự mộc vọt vào đánh lui quân tây nam ngăn cản phía sau.
“Lên!” Cảnh Thiều mạnh mẽ kẹp bụng ngựa, phảng phất giống như một mũi tên bén nhọn xông ra ngoài, kỵ binh phía sau cũng theo lên, cửa thành đã hỏng ngăn không được kỵ binh đi trước giết sạch người chắn đường, đội hình như thủy triều mà tràn vào Thắng Cảnh quan.
“Báo ~” Quân tuần tra phụ cận giục ngựa chạy như điên mà đến, vọt vào trung trướng, “Khởi bẩm quân sư, có hơn một ngàn nhân mã đang hướng đến doanh địa, cách không quá mười dặm!”
“Cái gì?” Hữu Hộ quân đang đùa tiểu lão hổ nghe vậy liền đứng dậy, quân tinh nhuệ đều bị điều ra ngoài, hiện giờ trong doanh trại còn không đủ hai vạn, trong đó hai phần là tạp dịch, gần như không có kỵ binh, ngay cả khi có thể giết được một ngàn nhân mã kia thì thương vong nặng là cũng là tất yếu.
“Quân sư, lát nữa ngài cùng Tiểu Tả cùng một chỗ, ngàn vạn không được rời hắn nửa bước!” Hữu Hộ quân mặc khôi giáp vào liền đi ra ngoài.