“Hừ, cái gì mà đại vương,” phu nhân béo đứng dậy đem một ít thịt nát trên thớt tới cho tiểu hổ ăn, “Nhà bọn họ từ thời ông nội hắn đã làm vương không nổi rồi.”
“Hách đại ca một thân võ nghệ lại dùng giết lợn, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao?” Mộ Hàm Chương ngồi xuống ghế gỗ trong sân, tiếp nhận khối thịt trong lòng bàn tay cho tiểu hổ ăn.
Phu nhân béo nhìn y một cái, hầm hừ đáp, “Tên kia cái gì cũng nghe ta, duy có chuyện này, ta bảo hắn đi thi võ, hắn cố tình không đi chỉ ở nhà giết lợn, thật không có tiền đồ!”
Mộ Hàm Chương nghe vậy nhẹ nhàng nâng môi, vị phu nhân này nhìn như thô lỗ, kì thực lại phi thường thận trọng, nàng đã sớm biết bọn y tới là khuyên Hách đại đao, cho y vào nhà là khuyên bọn y chớ kiên trì, “Đại tẩu quả nhiên là thông thấu mọi chuyện, nhưng là hiện giờ thời thế thay đổi, tổ tiên Hách gia mặc dù là tướng quân tiền triều, Thái tổ vẫn khen ngợi mà không phán thành phản tặc. Vả lại Hách đại ca sinh tại Thần triều, tất nhiên là con dân Thần triều ta có thể đem bản lĩnh của mình kiến công lập nghiệp.”
Phu nhân béo nghe vậy, cúi đầu nhìn tiểu hổ ăn lại không đáp lời.
Tiểu hổ lắc lắc lớp lông ướt đẫm, khối thịt kia ăn thơm ngọt vô cùng, nhưng vì chưa có răng nanh nên cắn cắn cũng không nhằm nhò gì.
Mộ Hàm Chương thấy nó ăn đến vui vẻ liền không quấy rầy, đem khăn mở ra cho ánh mặt trời chiếu đến thân mình nhỏ nhỏ kia, đem lông mao phơi nắng, “Đại tẩu quản việc nhà cần kiệm như vậy cả đời cũng chỉ làm hàng thịt mà dành dụm tiền. Không biết đại tẩu có tưởng tượng qua, nếu về sau có con nối dòng cũng để cho chúng làm hàng thịt sao?”
Phu nhân béo nghe vậy nhịn không được bắt đầu tức giận, “Lời này mỗi ngày ta đều mắng hắn, chi bằng đi làm bộ đầu, về sau con cái còn có chỗ mà trông cậy. Sinh con trai còn làm hàng thịt được, sinh ra khuê nữ thì ai mà dám cưới!”
“Đại tẩu nói vậy cũng biết ý đồ chúng ta đến đây đi, Vương gia là tiếc người tài, hiện giờ võ tướng không xuất thân từ thế gia đi theo Vương gia là tốt nhất.” Mộ Hàm Chương đem hổ nhỏ ăn no ôm vào ngực cọ cọ lớp lông mao của nó.
“Hô...” Tiểu hổ ghé vào trong ngực Mộ Hàm Chương, lúc đầu có chút kháng cự, nhưng mà cái tay thon dài mềm mại kia một lần lại một lần vuốt ve lông nó, liền dần an tĩnh lại, chốc lát sau tiểu lo lắng một ngày một đêm liền an ổn ngủ mất.
Mộ Hàm Chương thấy thời cơ đã đến, nói nhiều ngược lại không tốt, liền ôm cục lông nhỏ trên người đứng dậy, “Việc này Vương gia cũng không thể cưỡng cầu, ngài ấy là thật tiếc tài hoa của Hách đại ca mới cố ý đến đây một chuyến. Nhưng mà việc hành quân không thể trì hoãn, chúng ta ngày mai phải đi rồi, Hách đại ca nếu thật không muốn thì đành chịu.” Nói xong, đem một khối bạc vụn đặt trên ghế, xem như tiền hỗ trợ tắm cho tiểu hổ, không đợi phu nhân béo nói thêm gì liền xoay người ra ngoài.
Đợi hai người Cảnh Thiều đi rồi, phu nhân béo liền nhéo tai Hách đại đao kéo vào nhà.
“Phu nhân, ngươi nói thực có lý, nhưng Thành vương này làm người thô bạo, hỉ nộ vô thường, làm thuộc hạ của hắn nhỡ đến lúc tranh giành hoàng vị , không khống chế được cục diện liền chỉ có con đường chết.” Hách đại đao buồn khổ ngồi trên ghế, những lời của Quân công tử kia nói hôm nay hắn cũng nghe, sinh ra là con dân Thần triều, nên đền đáp triều đình, mà tiền triều với hắn lại quá xa xôi, có lẽ kiên trì của mình trước nay vẫn không đúng. Anh hùng không đất dụng võ, bản thân hắn mấy năm nay cũng bất giác buồn khổ, nhưng Thành vương thật sự không phải là chủ tốt.
“Nói cũng không hẳn như vậy, ta thấy cách hắn đối đãi vị quân sư kia thực tốt, còn mua tiểu hổ kia cho hắn. Chủ thượng lại quan tâm cấp dưới như thế, so với đám văn nhân giả mù sa mưa kia tốt hơn nhiều!” Vương gia này vì hắn mà đến sơn thôn này đã đủ thấy thành ý, huống hồ ngày mai bọn họ đã đi rồi, phu nhân béo có chút sốt ruột.
“Oa ô ô ~” hổ nhỏ nằm trên giường hưng phấn cọ cọ người, Cảnh Thiều nắm cục lông không an phận kia lên dọa, “Quấy rối nữa ta liền ném ngươi xuống!”
Tiểu hổ tránh a tránh, quay đầu muốn cắn, lại vì cổ ngắn quá với không tới chỉ có thế bốn chân quơ loạn.
“A, là con đực nha!” Cảnh Thiều vươn ra một ngón tay, ấn ấn trong lớp lông trắng ở bụng tiểu hổ.
“Phải không?” Mộ Hàm Chương nằm cạnh Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn không rõ lắm, liền vươn tay đem hổ nhỏ tới giữa hai người.
“Ngao~” hổ nhỏ bị xách lung tung, thực mất hứng cắn góc chăn, xoay mông về phía hai người đang sờ sờ nó.
“Chúng ta đem nó đi đâu đây?” Nắm nắm sinh vật nhỏ bé kia, Mộ Hàm Chương suy nghĩ, hành quân mà quan theo một con hổ con không có tác dụng gì thì thật kì cục, nhưng lại có chút không nỡ.
Nhìn ra Vương phi nhà mình không nỡ, Cảnh Thiều vốn tính toán trêu đùa y một chút, nhếch môi, “Hôn ta một chút, ta để cho ngươi nuôi.”
“Thật không?” Mộ Hàm Chương quay đầu nhìn hắn.
Cảnh Thiều nghiêm túc gật gật đầu, nhắm mắt lại chỉ môi mình. Đợi nửa ngày cũng không thấy người bên cạnh động đậy, đang định mở mắt thì chậm rãi cảm thấy hơi thở ấm áp càng ngày càng gần, sau đó, một túm lông mềm mại chạm vào khóe miệng hắn, mở choàng mắt thì đụng phải một đôi con ngươi hổ phách thực vô tội, “Oa ô?”
Ngẩng đầu nhìn lại, Mộ Hàm Chương ôm tiểu hổ cười đến ngã lên người hắn.
Lúc Cảnh Thiều xuất phát ngày hôm sau, phu nhân béo đương ở hàng thịt heo chặt thịt, bên cạnh nhiều thêm một con ngựa.
“Các ngài tới rồi!” Phu nhân béo nhìn hai người hết sức cao hứng, nàng vẫn sợ bọn họ mất kiên nhẫn trực tiếp đi luôn, xoa xoa tay lên quần, “Ta đi gọi hắn!” Nói xong xoay người vào nhà, chợt nghe bên trong một trận lao xao ồn ào, hồi lâu sau Hách đại đao khiêng Hỗn nguyên đao gia truyền mới bị phu nhân nhà mình kéo ra.
Cảnh Thiều vội bước tới trước, nắm vai Hách đại đao đang có chút không tình nguyện, “Hách đại ca chịu rời đi giúp ra, tiểu vương thật sự là tam sinh hữu hạnh!” Ngữ khí thành khẩn lại không mất đi dũng cảm của võ tướng khiến người hảo cảm.
“Vương gia khen nhầm rồi, Hách mỗ bất quá là một thân cậy mạnh, nhọc Vương gia để mắt.” Hách đại đao không được tự nhiên, thầm nghĩ Thành vương này tuổi trẻ mà nói chuyện, làm việc lại thập phần trầm ổn giỏi giang, nhớ ngày ấy một mình tranh cãi với hắn nơi hàng thịt, thật không nói được hắn là một minh chủ. Thôi thì đi theo hắn một thời gian rồi tính sau.
“Chờ ta giao hết số thịt còn trong cửa hàng sẽ đi quân doanh tìm ngươi,” phu nhân béo hướng ba người trên ngựa phất phất dao mổ lợn trong tay, “Lão nương đây hai con dao cũng có thể đánh a!”
Quay về phải nhanh một chút để bắt kịp đội ngũ đi đường vòng, Hách đại đao liền mang theo bọn họ đi xuyên qua sơn đạo đón đầu đoàn quân.
Cảnh Thiều thu thập được mãnh tướng Hách đại đao tâm tình cực kì tốt, trong số ba phiên vương, Hoài Nam vương là khó đối phó nhất, người này mưu lược tâm kế không thua hắn, thậm chí thủ đoạn còn hơn hắn một bậc. Mặc dù Hoài Nam so với triều đình quân số không bằng lại liên tiếp đánh lui quân Thành vương hắn. Năm đó nếu không phải có Hách đại đao tương trợ, đất phong Hoài Nam sợ là phải đánh không dưới tám, mười năm. Hiện giờ đã có trong tay mãnh tướng, nói vậy thời gian đánh tây nam và đông nam có thể rút ngắn rất nhiều.
Hách đại đao quái dị mà nhìn thoáng qua người ngồi phía trước Vương gia, cưỡi cùng một con ngựa, Mộ Hàm Chương a, “Quân sư vì sao không tự mình cưỡi ngựa?”
“Hắn cưỡi ngựa không tốt, ngày thường hành quân đều là ngồi xe ngựa.” Cảnh Thiều giải thích.
Mộ Hàm Chương dùng khuỷu tay huých hắn một chút, y cưỡi ngựa rất giỏi nhưng Cảnh Thiều nhất quyết không cho, cứ cảm thấy y sẽ ngã xuống.
Hách đại đao không đồng tình mà nhìn bọn họ một cái, Vương gia đã có chính thê mà lại cùng quân sư ái muội như vậy thật không tốt, vì vậy nhắm mắt làm ngơ mà đi trước mở đường.
“Tiểu hổ còn chưa có đặt tên, gọi là gì thì được nhỉ?” Thấy Hách đại đao đi ở phía trước, Mộ Hàm Chương liền thả lỏng thân thể tựa vào ngực người phía sau, sờ sờ nắm lông tiểu hổ bị hắn ôm trong ngực mà vẫn ngọ nguậy không yên.
“Gọi Tiểu Hoàng đi.” Cảnh Thiều giơ ra một bàn tay vò vò đầu cục lông kia.
“Oa ngô ô!” Hổ nhỏ lắc lắc đầu, bất mãn mà ôm lấy cánh tay Cảnh Thiều dùng sức gặm, lại vì không có răng nanh, tiểu tử kia gấp đến độ kêu nha nha.
“Tên này sao giống tên mèo quá.” Mộ Hàm Chương nhíu mày.
“Vật nuôi của Vương phủ đều là Tiểu cả!” Cảnh Thiều chỉ chỉ vào Tiểu Hắc.
“Tiểu…” Mộ Hàm Chương nhịn xuống Muỗng Nhỏ vừa đến bên miệng, “Tiểu Hoàng, cũng tốt.”
Có đường tắt, chưa tới một ngày ba người đã qua khỏi vùng núi, nghỉ ngơi tại đường lớn bên cạnh trấn nhỏ xong lại thẳng đường đuổi theo đoàn quân.
Trở lại quân doanh, Mộ Hàm Chương có chút lo lắng Triệu Mạnh bọn họ sẽ bài xích Hách đại đao, ai ngờ Triệu Mạnh nhìn thấy Hỗn nguyên đao liền lôi kéo muốn so tài một phen. Cảnh Thiều nhìn y ý bảo yên tâm, cái gọi và vật họp theo loài, nhóm hán tử cao lớn thô kệch này kì thực rất dễ ở chung, chỉ cần tỷ thí một trận hay một vò rượu mạnh là rất nhanh liền xưng huynh gọi đệ.
Hai người ngay tại khoảng đất trống trước doanh trướng khoa tay múa chân kéo theo rất nhiều người xem.
Hữu Hộ quân một bên xem náo nhiệt nhìn tới cục lông vàng trong ngực quân sư, kích động chạy qua, “Quân sư, đây là cái gì?”
“Oa ngô?” Hổ nhỏ ngủ đến vù vù lại bị đánh thức, mở đôi mắt to mông lung nhìn hắn, lỗ tai tròn tròn do ngủ lệch qua một bên, trông có vài phần buồn cười.
“Nha! Là hổ con a!” Hữu Hộ quân kinh ngạc mà kêu lên, một tay ôm lấy tiểu hổ giơ trước mặt nhìn cho kỹ.
“Ngao~” tiểu hổ sợ người lạ, giãy dụa không thôi, nhưng còn nhỏ nên không có khí lực tránh không ra, liền đưa móng vuốt nho nhỏ, cào một phát lên cái mặt anh tuấn của Hữu Hộ quân.
“Ai da!” Hữu Hộ quân bất ngờ không kịp phòng bị, ngao ngao kêu đau, theo bản năng buông tay, tiểu hổ liền rớt xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Hàm Chương đang muốn đỡ lấy thì một thân ảnh cực nhanh xẹt qua, cục lông vàng đã nằm yên trong ngực Cát Y.