Thề Ước Thầm Lặng

Chương 8

“Chuyện này thật điên rồ!” Liz đóng quyển sách trong lòng lại và quăng nó sang một bên.

Hàng tiếng đồng hồ tìm kiếm và đọc tài liệu về tôn giáo Druid ở thời trung cổ khiến đầu cô đau như búa bổ, nhưng thật đáng ngạc nhiên, cô tin nó. Và điều đó khiến cô cảm thấy mình vừa điên rồ vừa ngu ngốc. Cô cười khi đóng chỗ tài liệu đang nghiên cứu lại.

Điên rồ! Rõ là điên rồ.

Đồng hồ điện tử chớp nháy báo hiệu đã chín giờ rưỡi. Muộn rồi, nhưng điều đó không ngăn cô nhấc điện thoại lên và quay số.

Todd đưa điện thoại cho Myra mà không nói gì nhiều.

Sau khi gác máy, lần đầu tiền trong vài ngày nay, Myra mỉm cười rồi ngả đầu vào khung cửa nơi cô đang đứng.

“Mọi chuyện ổn chứ?”

“Hơn cả ổn, em nghĩ vậy.” Cô đặt ống nghe vào máy. “Mai em sẽ gặp Lizzy để bổ sung vài chi tiết mà chị ấy muốn.”

Anh quăng chân qua bàn cà phê và tắt ti vi đi. “Thế còn anh thì sao? Khi nào thì em tin anh đủ để bổ sung cho anh những chi tiết đó?”

Trừ cảm giác bị theo dõi mà cả hai đều cảm thấy và thường xuyên nói đến, tất cả những gì khác họ trao đổi đều là chuyện tầm phào. Trong vài ngày qua, cả hai đều tránh những chủ đề quan trọng. Todd không hỏi bất kỳ điều gì, và Myra cũng không chủ tâm tiết lộ.

“Em tin anh mà. Nhưng em sợ.”

“Sợ cái gì?”

Anh đã chăm lo mọi nhu cầu của cô kể từ khi cô đến. Anh đã kéo cô vào vòng tay mình, hôn cô một cách vô thức, rồi không đòi hỏi thêm khi biết cô vẫn là trinh nữ. Sự quan tâm anh dành cho sức khoẻ của cô thể hiện rõ ràng trong mọi cuộc điện thoại anh có thể gọi về cho cô. Mọi rủi ro anh phải gánh khi giữ cô dưới sự bao bọc của mình.

Cô biết rằng họ không có tương lai với nhau, nhưng cô vẫn lo rằng anh sẽ bỏ đi khi biết cô là ai. Biết cô là gì.

Đa số mọi người đều chạy trốn những gì họ không thể lý giải. Liệu anh có như vậy không? Cô có sẵn lòng mạo hiểm bị anh từ chối khi kể cho anh sự thật không? Mỗi ngày cô lại gần gũi với anh hơn. Kể cả lúc này, khả năng Lizzy đồng ý cho cô chuyển tới cũng làm Myra lo lắng. Cô không thể hình dung ra cảnh không được gặp Todd hàng ngày.

“Em sợ anh sẽ không tin em”, cuối cùng cô nói.

“Từ những năm làm cảnh sát, anh đã học được rằng cuộc sống đôi khi còn kỳ lạ hơn tiểu thuyết. Anh không ép em đưa ra những câu trả lời mà anh biết là em có, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không muốn nghe.”

“Nếu em muốn anh tin tưởng một điều mà em không thể chứng minh hoàn toàn thì anh có tin không?”

Anh lại gần Myra, nắm lấy tay cô. “Em bảo anh rằng em là trinh nữ. Anh tin tưởng điều đó mà không cần bằng chứng còn gì.”

Cô bật cười. Nhắm mắt lại, cô thầm cầu nguyện. “Chúng ta nên ngồi xuống.”

Vô cùng căng thẳng, cô ngồi xuống, đặt hai tay trong lòng và cố tìm từ ngữ để kể cho anh nghe câu chuyện của mình. Các ngón tay và từng đầu móng tay của cô chụm vào nhau, liên tục phát ra tiếng lộp bộp, âm thanh ấy ngập tràn căn phòng im lặng.

“Cha em là Địa chủ Ian và mẹ em là phu nhân Lora MacCoinnich. Em sống ở Pháo đài MacCoinnich ở Scotland cùng với các anh chị em.”

“Đó là nơi Tara McAllister đang sống à?”

“Aye, nhưng giờ chị ấy là Tara MacCoinnich, vợ của anh trai em – Duncan.”

“Duncan là người đàn ông trong hình à? Người đàn ông ở cùng Tara trong lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô ấy ở Lễ hội Phục hưng sao?”

“Aye, và người còn lại – Fin, cũng là anh trai em.”

“Vậy nếu cô McAllister… ý anh là Tara MacCoinnich đang sống an toàn ở Scotland, sao cô ấy không liên lạc với chị gái mình?”

Cô nhắm mắt lại và kể liều. “Trước khi em du lịch tới đây tuần vừa rồi, em đã sống ở thế kỷ mười sáu. Thế kỷ em được sinh ra. Thế kỷ mà giờ Tara đang sống.”

Bất kể anh nghĩ cô định nói gì thì điều đó cũng đã bay ra khỏi đầu anh. Từ vẻ mặt của cô, anh biết điều đó hiện ra rõ rành rành. Anh định nói gì đó nhưng bị tay cô chặn lại.

“Điều đó thì em không thể chứng minh được. Ít nhất là chưa được.” Cô đứng dậy và đi đi lại lại. “Em đến từ một gia đình Druid có nguồn gốc từ những năm 800. Bọn em thường bị hiểu nhầm và phải giữ kín di sản của mình để tránh bị hãm hại.”

Anh không thể ngồi xuống được. Cô rất nghiêm túc với ảo tưởng của mình. Anh đặt tay lên vai cô và xoay người cô lại đối diện với mình. “Myra, có những người có thể giúp em.”

Nụ cười của cô xoa dịu anh. Cô biết anh không tin cô. “Cứ nghe đã. Trước khi anh phán em bị điên. Em biết nghe nó điên rồ thế nào mà.”

“Nhưng…”

“Anh muốn sự thật, Todd, và giờ em sẽ trao nó cho anh.”

Anh gật đầu và quan sát khi cô tiếp tục kể.

“Tất cả Druid đều có một quyền năng nào đó. Các món quà. Những năng lực vượt quá những gì anh hằng quen thuộc. Em cũng không phải ngoại lệ.”

Cô lùi lại một bước và xoè tay về phía lò sưởi của anh. “Năng lực của bọn em khởi nguồn từ tự nhiên. Các yếu tố của sự sống. Lửa là dễ nhất.” Cô đẩy tay về phía lò sưởi và lửa bùng lên liếm láp các khúc gỗ. Một luồng khí nóng bật ra. Cô không quay lại để xem anh có nhìn không.

“Lạy Chúa.” Miệng anh há hốc, hơi thở nghẹn lại trong họng.

“Dẫu vậy, quyền năng lớn nhất của em không phải là lửa, mà là khí. Thật ra là gió. Khi di chuyển không khí, em có khả năng di chuyển đồ vật. Những món đồ nhỏ.” Cô nhấc chiếc điều khiển khỏi cái bàn nằm cách đó vài bước và nhẹ nhàng đặt nó xuống. “Hay lớn.” Cô vẫy tay, và chiếc bàn cà phê băng ngang căn phòng.

Todd nhảy lùi lại một bước, mắt mở to. Anh chớp mắt vài lần, rồi lầm bầm chửi thề khi cô trả chiếc bàn về chỗ cũ mà chẳng phải làm gì ngoài một cái phẩy cổ tay. Khi thấy các khúc củi bắt lửa, nếu anh nghĩ mạch của mình chẳng thể đập nhanh hơn được thì giờ đây, nó chẳng là gì khi so sánh với nhịp đập dồn dập trong ngực anh lúc này. “Thế quái nào mà em làm được điều đó vậy?”

“Bằng suy nghĩ.” Cô bước một bước về phía anh, anh lùi lại. Cô ghìm chân lại, đứng im và chờ đợi. Chờ cái gì thì anh không biết.

Anh tạo khoảng cách vài bước giữa họ. Cô là cái quái gì vậy? Từng từ cô nói lặp đi lặp lại trong đầu anh, mọi lời bình luận kỳ cục về thức ăn, quần áo, hay đồ vật. Mọi từ lóng mà anh phải giải thích, anh cứ quy cho việc cô đến từ một đất nước khác, chứ không phải một thời đại khác. “Vì sao em lại ở đây?” Dù không phải là anh tin cái trò di chuyển xuyên thời gian đâu. Vấn đề đó vẫn còn phải xem xét.

Cô lùi lại, vẻ thận trọng. “Anh gọi mụ ta là Gwen Adams. Tên thật của mụ ta là Grainna. Mụ ta sống vài thập niên rồi, bị kết án phải sống trong một cơ thể già nua và gần như không có quyền lực. Mụ ta cũng là Druid. Nhưng xấu xa. Xấu xa hơn cả tên tội phạm xấu xa nhất thời kỳ này.” Myra đi ra cửa sổ và không chịu nhìn anh. “Em tin rằng mụ ta đã theo Duncan và Tara về thời đại của bọn em và giờ đang ở đó, cố gắng phá vỡ lời nguyền của mình.”

“Làm sao điều đó lại dính dáng tới em?”

“Em là trinh nữ và là một Druid. Sự kết hợp ấy là những gì mụ ta cần để phá vỡ hình phạt của mình. Khá dễ để đưa ra giả thuyết rằng mụ Grainna đang ở đó. Mẹ em đã thấy hình ảnh tiên tri rằng em sẽ chết nếu ở lại thời đại của mình.”

“Em muốn anh tin rằng em được gửi tới đây từ thế kỷ mười sáu để không phải làm trinh nữ hiến tế cho một bà già bị nguyền rủa ư?”

Cô nhăn nhó. “Cứ tin những gì anh thích, em chỉ đang nói cho anh sự thật mà thôi. Tara đã gặp nguy hiểm từ mụ Grainna khi chị ấy còn ở đây. Duncan và Fin được gửi tới để ngăn mụ Grainna tìm kiếm những trinh nữ Druid ở thời đại này.”

“Thế thì sao? Mọi người phụ nữ mất tích trong sổ sách đều được gửi về quá khứ à?”

“Không, chỉ Tara mà thôi. Chỉ có vài Druid còn lại trong thế giới này.”

Todd đi tới tủ rượu và rót rượu từ chai đang mở gần nhất ra. Anh nốc cạn chỗ rượu đó rồi rót thêm một cốc khác. “Tara là Druid à?”

“Aye.”

“Điều đó có nghĩa Lizzy cũng là…”

“Cả Simon – con trai chị ấy nữa.”

“Thế Lizzy có biết điều này không?”

Myra lắc đầu. “Em mới cho chị ấy biết hôm ở trong công viên.”

“Cô ấy tin em à? Không hỏi gì sao?”

Cô run rẩy. “Không, chị ấy có vài câu hỏi, nhưng giờ chị ấy đã sẵn lòng đón nhận câu trả lời.”

Anh có câu hỏi, nhưng biết rõ mình không nên hỏi chúng vội. Nếu Myra đang lôi anh vào ảo tưởng của cô thì việc hỏi thêm những câu hỏi điên rồ chỉ làm tình trạng mất trí trầm trọng thêm. Myra từ từ quay lại. “Em đã bảo anh là em sẽ tiết lộ mọi chuyện và em đã làm như vậy.”

“Hừm.”

Myra đã đi ngủ mấy tiếng trước. Todd ngồi cùng một chai whisky và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng trong đêm. Thay vì gạt bỏ những bóng ma đang bao trùm, anh liên lục hình dung lại cảnh ngọn lửa được châm lên.

Anh tìm mọi kẽ hở có thể trong câu chuyện của cô, ngẫm nghĩ về những lời giải thích và ví dụ của cô. Nếu anh tin dù chỉ một nửa những gì anh đã chứng kiến, thì anh phải tin rằng cô có một khả năng siêu nhiên nào đó. Dùng đầu óc để xử lý những hành động đó xem nào.

Lò sưởi có thể được sắp đặt, nhưng còn chiếc bàn? Cái điều khiển?

Khỉ thật! Anh không thể tập trung vào những gì đã thấy, hoặc thực tế là lời giải thích của cô vô cùng khớp với những sự thật mà anh biết.

Vì sao điều đó lại quan trọng? Vì sao cô lại quan trọng? Cô đã yểm bùa anh sao? Một loại thần chú nào đó khiến anh chơi vơi? Có phải vì thế mà cô đã xâm nhập vào da thịt anh cho tới khi anh mơ về cô hàng đêm?

Todd tự hào về khả năng giữ phụ nữ tránh xa mình một cánh tay. Anh không cho phép bất kỳ ai lại gần, chừng nào còn hoạt động trên đường phố. Không công bằng khi bắt một người phụ nữ thức chong chong cả đêm lo lắng cho sự an toàn của anh. Anh nhớ lại những đêm dài dằng dặc hồi bé khi mẹ anh thấp thỏm chờ đợi bên điện thoại, chờ cha anh gọi điện. Anh tự hứa rằng mình sẽ không làm vậy với một ai khác. Không bao giờ. Vậy mà giờ anh gần như là sống chung với Myra. Cô nấu bữa tối cho anh mỗi ngày, dù chủ yếu là sandwich, nhưng anh không quan tâm lắm. Cô nghe máy khi anh gọi, khao khát và hạnh phúc khi nghe giọng anh. Giờ là chuyện này nữa. Anh đang vướng vào một mối quan hệ chẳng biết có đi đến đâu không, nhưng chắc chắn sẽ mang lại rắc rối.

Todd không biết phải tin vào điều gì nữa.

Anh nốc cạn cốc Scotch, nhìn chằm chằm vào chiếc ly, rồi phát ra một tiếng cười khốn khổ trước cách chọn rượu đầy mỉa mai của mình.

Lizzy đến muộn nửa tiếng. Những người đi mua sắm dịp lễ lấp kín khu thương mại đông đúc. Những bài thánh ca Giáng sinh vang lên qua loa phát thanh ở mọi cửa hàng và sân chơi. Những ông bố bà mẹ vội vã đẩy trẻ con đi trong xe đẩy hàng và xách lủng lẳng những túi đồ.

Nếu không phải vì cảm giác nặng nề trong lòng, Myra đã có thể thích thú tận hưởng những khung cảnh và âm thanh đó. Nhưng mỗi khi một đứ nhóc đi ngang qua gào khóc phản đối việc bị kéo vào một cửa hàng, Myra cảm nhận được sự bi thảm của chúng, như thể đó là nỗi lòng của chính mình.

Sáng nay Todd đã ra khỏi nhà sớm, dù anh không phải đi làm. Anh không để lại lời nhắn về suy nghĩ của mình. Cô tưởng tượng đến những điều tồi tệ nhất.

Myra ngồi ở tít cuối khu mua sắm chật ních, hoàn toàn lạc lõng, không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Có thể Lizzy đã quyết định lại về cuộc hẹn của họ, không tin câu chuyện của cô, có thể chị ấy sẽ lảng tránh cô như Todd đang làm.

Vùi mặt vào hai cánh tay, cô cố chặn lại những âm thanh xung quanh và tập trung suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.

Một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm ùa đến khi Lizzy ngồi xuống cạnh cô, trò chuyện như thể họ đang nói chuyện dở. “Xin lỗi, chị tới muộn. Ngoài kia giao thông kinh khủng lắm. Chị phải đỗ xe cách đây cả dặm.” Liz liếc nhìn cô. “Này, em ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Em không nghĩ chị sẽ tới”, Myra cố gắng nói.

“Chị đã bảo là chị sẽ tới mà. Hừ, bình tĩnh lại đi”, Lizzy trêu.

Tiếng cười của Myra như chực biến thành tiếng khóc.

“Trời ơi, không cần phải khóc chứ. Chị đâu có đáng bị thế.”

“Không phải do mỗi chị.” Myra ngồi thẳng người lên, tìm kiếm sự can đảm mà cô không hề cảm thấy. “Todd không tin em.”

“Không tin cái gì?” Lizzy đặt cái túi to đùng của chị vào lòng.

“Mọi thứ! Bất kỳ thứ gì… Ôi, em không biết nữa. Anh ấy nghĩ em bị điên.”

“Em đã kể mọi chuyện cho cậu ấy à?”

“Aye. Tất cả luôn.”

“Em có cho cậu ấy xem…” Liz vẫy tay trong không trung. “Khả năng nho nhỏ của em không?”

Cô gật đầu. “Giờ thì anh ấy thậm chí còn không nhìn em.”

“Ừm. À. Thì nó quá sức tưởng tượng mà. Dù là bạn trai cũng thấy khó tin.”

“Bạn trai sao? Đó là gì vậy?”

“Em biết đấy. Người bầu bạn. Người yêu?”

Mắt mở to, Myra lắc đầu. “Không phải thế. Anh ấy không phải bạn trai.” Cô hạ giọng thành một tiếng thì thầm. “Bọn em không…”.

“Phải rồi.”

“Không, thật đấy.”

“Anh ta hôn em chưa?”

“Rồi, nhưng…”

“Em đã ngủ với anh ta hả?”

“Không!”

“Nhưng em đang sống cùng anh ta.” Liz cười.

“Chỉ vì em không còn chỗ nào để đi.”

“Nhưng ý kiến của anh ta có giá trị đối với em phải không?” Với một cái gật đầu, Liz tiếp tục, “Em kể tất mọi chuyện cho anh ta hả?”.

“Tất tần tật.”

“Vậy hãy cho anh ta thời gian. Nếu anh ta không lôi em tới một bệnh viện tâm thần thì tức là anh ta tin em. Hoặc anh ta phát điên vì em. Dù thế nào thì em cũng không phải lo lắng gì hết.”

“Anh ấy không phát điên vì em.”

“Điều gì khiến em nghĩ thế hả?” Liz mở túi và lôi di động ra, liếc nhìn nó rồi ném vào trong túi.

“Anh ấy đã không cố hôn em từ lúc em bảo anh ấy rằng em là trinh nữ.” Myra hơi nhích người để lấy chỗ cho một phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống.

Cằm Liz há hốc.

“Đừng sửng sốt thế. Ở nơi em sống như thế là bình thường.”

“À phải rồi, chị đã quên mất chuyện đó. Mụ Grainna cần một trinh nữ Druid. Trời ạ, em và em của chị. Em có tin chắc rằng mụ Grainna đang ở thời đại của em không?”

“Đó là điều duy nhất hợp lý. Nếu mụ ta ở thời đại của em thì tính mạng của em sẽ lâm nguy nếu em ở lại đó.”

“Chị từng nghe nói về việc chạy trốn kẻ thù, nhưng chạy thế này thì hơi xa, em không nghĩ thế sao?”

“Đúng thế. Nhưng việc em đến đây không phải do bọn em lựa chọn. Có những thế lực khác dẫn lối cho bọn em.”

“Ý em là các tổ tiên.”

“Phải.”

Liz nhún vai. “Chậc, chị nghĩ cuộc sống thế nào là do em quyết định. Cả tốt lẫn xấu. Nếu là chị hẳn đã ở lại và quyết chiến rồi.”

Myra cười. “Em cá là chị có thể. Em thì chưa bao giờ chiến đấu với bất cứ cái gì.”

“Thế bây giờ em định làm gì? Đánh mất…”, cô hạ giọng, “sự trong trắng của mình và về nhà à? Hay ở lại đây?”.

Myra hất một lọn tóc dài qua vai, cảm thấy biết ơn vì cuộc trò chuyện đã quay về chủ đề những dự định tương lai. “Tốt nhất là vào thời điểm này em chẳng làm gì hết. Em tin rằng em sẽ biết phải làm gì khi thời điểm đó tới.”

“Nhưng cuối cùng thì em sẽ quay lại à?”

“Aye, đúng vậy.” Myra nhìn vào mắt chị.

Quai hàm Liz siết lại. “Nếu chị giúp em thì chị cần em hứa với chị một chuyện.”

“Nếu nó nằm trong khả năng của em.”

“Hãy đưa bọn chị theo. Simon và chị.”

Myra cảm thấy một luồng khí xông tới, không chắc phải nói gì.

“Chị không định ở lại, chỉ ghé thăm thôi. Chị cần chứng kiến tận mắt rằng Tara đang sống hạnh phúc.”

“Em không biết…”

“Xin em đấy. Hãy nghĩ về những gì em muốn nếu ở địa vị của chị. Chị cần gặp Tara.”

“Bọn em không đi xuyên thời gian vì ước muốn của riêng mình.”

“Các tổ tiên”, cô nói.

“Em đã gặp họ bao giờ chưa? Mấy vị tổ tiên ấy?”

“Tất nhiên là chưa.”

“Thế làm sao em biết họ không muốn chị về quá khứ với em nào?” Liz đang cố đạt được mục đích, và Myra cảm nhận được điều đó, nhưng cô không trách chị. “Có lẽ tất cả là một phần của kế hoạch vĩ đại nào đó.”

Không có ai để hỏi, không có gia đình đưa ra quyết định hộ, Myra tìm kiếm câu trả lời mà cô cần trong tim.

Cô không nhìn đâu xa. Cô biết mình sẽ quay về cùng Lizzy và con trai. Chẳng có lý do nào để không làm thế. “Được rồi. Cả hai có thể cùng về. Nhưng nếu gia đình em cảm thấy chị cần quay lại ngay lập tức thì chị phải làm theo.”

“Ngay khi chị gặp Tara.”

“Chị sẽ gặp chị ấy. Em hứa.”

“Cảm ơn em.”

Cả hai đứng dậy, đi dạo quanh khu mua sắm.

“Chị cần mua sắm cho Giáng sinh nhân lúc chúng ta ở đây. Simon cứ ỉ ôi mãi về một cuộn băng trò chơi mới mà nó muốn.”

“Băng trò chơi là gì?”

Lizzy nhắm chặt mắt rồi giải thích hết sức vòng vèo.

Myra hỏi về tất cả những gì cô nhìn thấy. Từ cậu bé tóc tím nhọn hoắt, cho tới trò lái xe cơ khí mà cô thấy ở giữa trung tâm mua sắm.

Họ trò chuyện như thể đã biết nhau nhiều năm rồi chứ không phải mới vài ngày.

“Chị đã nói chuyện với Simon chưa?”

Họ ra khỏi một toà nhà khổng lồ tới một biển xe ô tô. “Tối nay chị sẽ ngồi xuống và giải thích với nó những gì có thể.”

“Chị có muốn em giúp không?”

“Không, chị có thể làm được. Simon là một đứa trẻ tuyệt vời. Chị không biết thằng bé sẽ tin bao nhiêu. Khỉ thật, đến chị còn thấy khó tin nữa là.”

“Thế thì em sẽ ở nhà Todd thêm một đêm nữa vậy.” Myra sởn da gà khi tưởng tượng đêm đó sẽ kết thúc ra sao. Anh có cho cô ở lại không?

“Nếu anh ta làm khó em thì hãy gọi chị. Chị sẽ đến đón em.”

Liz lái xe đưa Myra tới người bán đồ cổ, ông ta cần cô ký vài giấy tờ để bán chân nến. Như dự đoán, đã có một trận chiến đấu giá nổ ra và hai món đồ cổ bán được hơn nửa triệu đô.

Ông Harrison rất dễ tính, và nếu ông ta tò mò lý do tiền bán được chuyển cho Elizabeth McAlllister thì cũng không để lộ ra. Ông ta mỉm cười. “Nếu cô còn gì khác muốn bán, cô MacCoinnich, thì hãy gọi lại cho tôi nhé.”

“Chắc chắn rồi, ông Harrison. Thật vui khi được làm việc với ông.”

Ông ta tiễn họ tận cửa nơi một bảo vệ đứng để tháp tùng họ ra xe. “Cô có chắc là chúng ta chưa từng gặp trước đây không, cô MacCoinnich?”

“Chắc chắn.”

“Thế còn cô, cô McAllister? Cô đã từng tới chỗ bọn tôi chưa?”

“Xin lỗi. Tôi không mê đồ cổ.”

“À, lỗi của tôi. Cảm ơn lần nữa, các quý cô. Và chúc mừng Giáng sinh.”

Khi họ đã ngồi trên xe, Liz mới giải thích chính xác con số nửa triệu đô lớn đến mức nào. “Vậy là nó đủ để mua những nguyên liệu mà em cần để mang về và tất cả gia vị chứ?” Myra đeo dây an toàn và ngồi dựa lưng vào ghế.

“Em có thể mua luôn cả một siêu thị với số tiền đó ấy chứ.”

“Em sẽ tiêu những gì em cần và đưa cho chị số còn lại. Sau khi em trả ơn Todd vì tất cả những gì anh ấy đã làm.”

Lizzy bấm còi khi một lái xe khác cắt ngang xe cô. “Chị không thể nhận từng đấy tiền được.”

“Tất nhiên là chị có thể. Và chị sẽ nhận. Chị sẽ chẳng bao giờ biết có ngày mình phải cần cái gì, mà gia đình vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau mà.”

“Nhưng…”

“Ngừng lại đi. Em sẽ không nghe tranh luận thêm nữa đâu. Tiền của các chị chẳng giúp ích gì cho em trong quá khứ hết. Nghĩ thế này nhé. Nếu ai trong số bọn em cần gì đó từ chị trong tương lai thì bọn em sẽ xin sự giúp đỡ của chị mà không phải là do chị không đủ khả năng chi trả.”

“Được rồi. Nhưng chị sẽ không tiêu nó.”

“Miễn là chị có nó phòng trường hợp khẩn cấp”, Myra mỉm cười nói. Quyết định đúng đắn lúc nào cũng là quyết định dễ dàng.

Myra đi vào nhà Todd, như cô đã làm vô số lần trong tuần qua. Chỉ có điều, lần này cô cảm thấy hơi khác. Sau khi đặt chìa khoá nhà mà anh đã đưa lên bàn, cô hít một hơi thật sâu và tiến vào phòng khách nơi Todd ngồi. Đang chờ đợi.

Lưng anh cứng đờ. Anh không nhúc nhích khi cô vào phòng.

“Em đã quyết định quay lại à?”, anh nói.

Myra đi vòng qua sô pha và hết sức cẩn thận, cô ngồi vào cái ghế đối diện với anh. “Chỉ tối nay thôi.”

“Rồi sao? Em sẽ chuyển tới ở cùng Lizzy à?”

“Em chưa hề có ý định lợi dụng anh lâu thế này. Hoàn toàn không muốn lợi dụng anh thì đúng hơn. Thế này là tốt nhất, em nghĩ thế.”

“Thế sao? Xin chào, để anh chiếm giữ cuộc sống của em vài tuần, đảo lộn nó, rồi dội cả chậu nước lạnh vào em thử xem nhé. Rồi em còn kể cho anh một câu chuyện ngoài sức tưởng tượng rằng em đến từ một thời đại khác, được gửi tới đây để cứu thế giới khỏi một phù thuỷ ác độc, và anh phải tin điều đó chắc? Và thế là xong?” Giọng anh lạnh lùng, gần như là tàn nhẫn.

“Anh muốn em nói gì đây?”, cô kêu lên. “Em biết anh không tin em, và em chẳng thể làm gì hơn để thuyết phục anh rằng những gì em nói là sự thật. Tất cả những gì em có thể làm bây giờ là cảm ơn anh vì đã giúp em.” Myra thở chậm lại. “Nhưng điều đó chưa đủ, phải không?”

“Không hề”, anh thốt ra. Anh đã dành cả ngày kiểm tra các đoạn băng của Magicland, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy những gì cô nói là lừa đảo. Thay vì có thể lật tẩy câu chuyện của cô, anh thấy mọi thứ đều khớp.

Tất cả.

Câu chuyện đằng sau quá trình cô đến, sự biến mất của Tara, câu hỏi Gwen Adams là ai. Anh đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại từng bằng chứng một, nhiều lần đến mức mắt anh nhức mỏi. Anh không đưa ra nổi một lời giải thích hợp lý nào, trừ trường hợp những gì cô đã thề với anh đều là sự thật. Sự thật điên rồ đến khó tin, không thể chối cãi. Một sự thật mà chỉ có thằng điên mới tin.

Đó chưa phải chuyện tệ nhất.

Điều tệ nhất, khủng khiếp nhất là khi ngồi trong nhà, không thể liên lạc với cô trong vài tiếng đồng hồ vừa rồi, anh đã lo lắng rằng có thể cô đã bỏ đi. Rằng cô đã quay về thời đại của mình mà chẳng một lời tạm biệt.

Anh chưa từng khao khát một người phụ nữ nào nhiều đến thế hoặc với sự mãnh liệt như thế. Có chuyện quái quỷ gì với anh vậy?

“Em nên về giường.” Cô đi qua người anh.

Tay anh vung ra, ngăn cô lại.

“Không”, giọng anh không cảm xúc. Chậm rãi, anh dồn cô vào tường. Cô sẽ không bỏ đi, chưa được. Không phải khi máu anh chảy dồn dập như thế này mỗi khi cô ở gần.

Không đủ sức nói nổi một câu rõ ràng, anh làm cái việc mà anh đã muốn hàng đêm, từ khi họ gặp nhau.

Anh chiếm đoạt.