Thề Ước Thầm Lặng

Chương 16

Todd cầm tay Myra giúp cô đứng dậy. Các ngón tay anh luồn vào tóc cô, một ngón tay biếng nhác rê trên má cô. Bụng cô thắt lại chỉ với cử chỉ yêu thương đơn giản đó.

“Anh không thể ngủ được. Ngày qua ngày, anh tập luyện vất vả hơn để sự mệt mỏi khiến anh không thể ngủ mơ được nữa, nhưng chẳng ích gì. Em luôn ở đó khi anh nhắm mắt lại. Đôi môi này…”, anh lướt tay qua chúng và nói, “Chúng tra tấn anh”. Anh dịu dàng ngửa đầu cô ra, để lộ chiếc cổ thon dài. “Da em gọi tên anh.” Anh hạ miệng xuống nơi mạch máu đang đập dồn dập, làm cô thở dốc.

Tay cô túm lấy anh, kéo anh lại gần. Váy ngủ của cô tuột qua vai, ở đó Todd đang đốt lên một ngọn lửa nóng rực theo đường đi của lưỡi anh.

Đầu Myra ngả ra sau và cô nhắm mắt lại. Hơi nóng lao thẳng xuống bụng cô rồi đi xuống sâu hơn nữa. Bất kỳ lo lắng nào về nơi họ đang ở, hoặc nỗi sợ bị bắt gặp đều đã rời bỏ suy nghĩ của cô.

Cô từ từ rê tay dọc lưng anh và lướt qua bờ mông rắn chắc. Phản ứng của anh đến ngay tức thì. Môi anh xuống quýt tìm môi cô đầy khao khát.

Đôi bàn tay quen thuộc vuốt ve eo cô, lưỡi anh nhảy múa trong miệng cô với công cuộc khám phá mọi nếp gấp, mọi thung lũng.

Đôi tay ôm lấy hông cô, thúc giục cô ép sát vào vật cương cứng của anh. Miệng anh nuốt gọn tiếng kêu sung sướng của cô. Sự căng thẳng hòa cùng từng động tác gợi tình khi hông anh ép vào hông cô. Nếm anh, cảm nhận anh, có anh là một nhu cầu vượt qua mọi khao khát mà cô từng có.

Anh chặn tay cô lại khi chúng kéo áo anh, và đưa chúng lên gần tim mình.

Một cách từ tốn, anh kết thúc nụ hôn của họ.

Cô tìm mắt anh và hỏi, “Vì sao anh dừng lại?”.

Anh nhìn lên cầu thang. “Em biết lý do mà.” Anh ôm lấy khuôn mặt cô.

Lời nói của cha cô vang lên trong đầu, Trừ phi cậu định cưới ngay tối nay, không thì tôi khuyên cậu nên tránh ra.

Viễn cảnh bị ép cưới đã ngăn anh lại, cô nghĩ vậy. Cha cô sẽ bắt cưới nếu ông bắt quả tang họ như thế này. Ý nghĩ ấy không làm cô khó chịu, nhưng rõ ràng là nó làm Todd lo âu. Cô có thể sống với một cuộc hôn nhân ép buộc thiếu vắng tình yêu không?

Myra lùi lại và cắt đứt mọi sự tiếp xúc của họ.

“Em buồn.” Todd kết luận. “Cha em sẽ…”

“Em biết cha mình sẽ làm gì.” Cô tìm lại sự kiêu hãnh của mình và đứng thẳng người.

“Ông sẽ chặt đầu anh nếu anh đưa em vào một tình huống đáng xấu hổ.”

“Đối với anh, em là thế sao? Một tình huống đáng xấu hổ?”

Todd bước lùi lại. “Em có ý nghĩa hơn thế.”

“Thật ư?”

“Em biết mà.” Sự giận dữ của anh ngang bằng với cô.

“Làm sao em biết được? Bởi vì anh muốn em, khao khát em à?”

“Cả thế và hơn thế nữa.”

Myra chờ anh giải thích, nhưng anh không nói gì thêm. “Hãy cho em biết khi anh đã sẵn sàng nói với em hơn thế nữa là gì nhé, Todd. Lúc này, em sẽ bảo đảm mình không đặt anh vào một tình huống đáng xấu hổ. Em không muốn anh bị ép buộc phải làm bất kỳ điều gì hết.”

Myra hùng hổ đi qua anh về phía cầu thang, nhưng anh tóm được cô ngay trước khi cô bước lên bậc đầu tiên. “Không ai ép anh làm điều gì mà không muốn hết.”

“Thật ư?” Cô giằng ra khỏi tay anh. “Nhìn xung quanh đi, Todd. Theo em thấy thì anh đã bị ép phải ở lại đây.”

“Em nghĩ rằng anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh nhảy vào vòng tròn đá đó à? Rằng anh không biết mình có thể sẽ chẳng bao giờ có cuộc đời như trước kia nữa chắc. Anh đã biết chính xác mình đang làm gì, Myra, và anh vẫn làm.” Anh bước lùi lại. “Anh đã bất chấp chọn con đường đó.”

Cô ôm lấy mình để cố gắng giữ ấm. “Vì sao?”

“Vì em, chết tiệt! Anh không thể ngừng nghĩ về em.” Anh quay đi. “Ngủ đi. Mai sẽ là một ngày dài nữa đấy.”

Ta sẽ cần một đội quân, và ta sẽ có một đội quân.

Xa khỏi tầm tay của gia đình MacCoinnich, Grainna đi quanh khu đất của một căn nhà bỏ hoang. Nó không sao sánh được với pháo đài, nhưng nó cũng chẳng phải túp lều. Cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, bước tường lụp xụp đổ nát. Đến mái nhà cũng bị dột. Đám cỏ dại sẽ tạo thành chỗ ngụy trang tuyệt vời và gây bất ngờ cho những người đi qua.

Việc tuyển quân của mụ diễn ra một cách chậm chạp. Chỉ một hai người có thể cùng biến mất khỏi nhóm người đi ngang qua mà không bị chú ý. Khá giống cảnh sư tử săn mồi, những người tụt lại phía sau đoàn bị Grainna chọn, đàn ông hay đàn bà đều được.

Đầu óc của những người bị bắt cóc rất dễ thao túng, khá giống những người ở thế kỷ hai mốt. Với những người có niềm tin mạnh mẽ, mụ bắt chúng thuần phục bằng vũ lực.

Grainna chẳng thèm phí thời gian thương thuyết. Nếu bọn chúng quá khó bảo, thì mụ cứ đơn giản giết quách đi là xong.

Hơn hai tháng đã trôi qua, và trong khoảng thời gian đó, Grainna chỉ tìm được hai người có dòng máu Druid chảy trong huyết quản, những đứa con hoang chỉ nhận được rất ít sức mạnh.

Mụ cân nhắc đến việc không giết chúng và dùng kỹ năng của chúng để phục vụ cho mình, nhưng mụ quá thèm muốn tuổi trẻ. Chấm dứt tính mệnh thảm thương của chúng bằng một nghi lễ mà mụ đã thành thạo qua thời gian sẽ trả lại một ít sức lực và tuổi trẻ, nhưng không đem lại quyền lực. Tuổi trẻ chỉ là phù du. Phải, cơ thể mụ sống dậy khi nguồn sinh lực của chúng chảu vào trong người, nhưng nguồn sinh khí tạm thời ấy nhanh chóng biến mất.

Nó chỉ tăng thêm khao khát giành lại tất cả của Grainna. Máu của một trinh nữ Druid sẽ xóa bỏ lời nguyền một cách nhanh chóng. Vĩnh viễn.

Mưa rơi xối xả, khiến xương cốt Grainna đau nhức. Mụ quan sát Michael đẩy gã đàn ông hắn đang cố huấn luyện xuống đất.

“Vô dụng”, mụ chửi. Đa số cánh đàn ông là một lũ yếu ớt. Chỉ vài người khá khẩm, nhưng theo thời gian, mụ sẽ có thêm.

Mụ quay lại và thêm thảo mộc vào nồi trà đang sôi trên lửa. Những loại thảo mộc này giúp đầu óc lũ tay sai của Grainna bị trói buộc với mụ.

Mùa đông dần trôi đi và tuyết đã nhường chỗ cho mưa. Bão và những cơn mưa rào băng qua vùng đất. Người nhà MacCoinnich đã quen với thời tiết này, họ sống cả đời ở Scotland, nhưng những người đã sống mấy chục năm ở Nam California thì phải mất một thời gian mới quen được.

Liz liếc qua cửa sổ nhìn chuồng ngựa – nơi cô biết Fin đang chuẩn bị rời pháo đài. Cô thấy Simon lỉnh ra và đi theo anh. Cậu đã ỉ ôi mấy ngày trời để xin ra ngoài cho giãn gân cốt. Khỉ thật, tất cả mọi người đều phải dồn nén cảm xúc suốt mấy tháng trời rồi.

Giọng của Simon cắt ngang suy nghĩ của cô. Simon gọi mẹ, Simon gọi mẹ, vào đây mẹ ơi. Cậu dừng lại, chờ tâm trí của cô đáp lại tiếng gọi của mình. Cô cười trước giọng nói đều đều của cậu và không thể không tưởng tượng đến một bộ phim viễn tưởng hạng B, trong đó các diễn viên nhắm mắt lại, xoa thái dương, và nói chuyện bằng thần giao cách cảm với bất kỳ người nào mà họ chọn.

Con cần gì?, cô thử hỏi lại. Liz cảm thấy chắc chắn không phải mọi cậu nói của cô đều được truyền đi.

Con đang ở trong chuồng ngựa. Mẹ có thể vào đây không? Con có một câu hỏi.

Liz tập trung hết sức, cố hỏi cậu cần gì, nhưng Simon đã thành thạo việc chặn cô lại khi không muốn cô vào. Khoác áo choàng, cô rời phòng và đi tới bên con trai.

Khi Liz bước vào, mùi chuồng ngựa hòa lẫn với mùi mưa tươi mát. Cô rũ đống nước mưa trên người sau một chuyến đi ngắn.

Fin đang đứng cạnh con ngựa của anh, chỉnh yên ngựa. Simon cười, để lộ hàm răng sáng bóng. Cậu đang toan tính điều gì đó. “Thế mà con còn muốn có di dộng”, cô nói với Simon khi bước tới xoa đầu thằng bé.

“Có gì tốt đâu nếu con chỉ nói chuyện được với một mình mẹ. Con không có ý xúc phạm nhé.”

Fin nhìn Simon đầy ngạc nhiên, nhưng anh vẫn giữ im lặng.

“Xin lỗi, nhóc. Mẹ nghĩ sắp tới chỉ có mẹ con ta thôi.” Liz hất đầu về phía Fin. “Gì đấy?”

“Chú Fin bảo con cần phải hỏi mẹ trước, nhưng con chắc chắn mẹ sẽ nói không cho xem.”

“Không cái gì?” Cô nhìn Fin nhưng anh không giải thích.

“Chú Fin sắp đi vào làng, và vì con chỉ làm mẹ phát điên nếu cứ lởn vởn quanh đây, con nghĩ đi với chú ấy sẽ tốt cho con.”

Fin nhún vai, nhướng một bên lông mày lên. “Đừng nhìn tôi. Tôi đã bảo thằng bé hỏi cô rồi.”

“Để tôi trở thành người xấu hả?”

“Tôi không biết đâu.”

Cô lắc đầu. “Phải rồi.”

“Chú Fin sẽ canh chừng con, đúng không chú?” Con trai cô gửi ánh mắt hy vọng tới anh ta.

“Chú sẽ không dính và chuyện này.” Fin giơ tay lên.

Simon chạm vào cánh tay Liz. “Bọn con sẽ không đi lâu đâu?”

Liz trợn trừng nhìn hai người họ. Fin muốn cô nói không, cô biết điều đó. Anh không muốn đánh mất ánh mắt ngưỡng mộ từ con trai cô. À há, có thể đến lúc gió đổi chiều rồi. “Được thôi.”

“Thật ạ?” Simon gần như nhảy bổ vào cô.

“Gì cơ?”, Fin quay phắt người lại.

“Với một điều kiện.”

“Gì cũng được ạ”, Simon nói, cười toét đến tận mang tai.

Fin nheo mắt nhìn.

Liz gửi cho anh một ánh mắt ranh mãnh. “Mẹ cũng đi cùng.”

Nhẹ nhõm, Simon hét lên, “Tuyệt quá”.

Fin nói, “Không”.

“Gì cơ?” Liz bước lại gần anh ta một bước.

“Tôi nói là không. Nó không an toàn.”

“Nhưng anh sẵn lòng đưa con trai tôi đi. Sao tôi lại không?”

Fim rúm người lại trước ánh mắt trừng trừng của cô. “Chẳng mấy nữa Simon sẽ trở thành một người đàn ông. Dang rộng đôi cánh sẽ có lợi cho nó.”

“Ra là vấn đề giới tính. Con trai thì được còn con gái thì không à?”

“Gần như thế.”

Liz trừng mắt đối đầu với anh. Không rời mắt khỏi anh, cô nói với Simon, “Con cho bọn mẹ vài phút được không, con trai. Chú Fin và mẹ cần nói chuyện”.

Khi cậu đã đi, cô thốt lên, “Anh rất tởm, anh biết chứ?”.

“Nếu cô muốn tin là thế.”

“Tôi không muốn gì hết. Thật vớ vẩn! Tất cả. Tôi sẽ không để con trai tôi sống cả đời mà nghĩ rằng phụ nữ là phái yếu, bởi vì chúng tôi không có cái thứ lủng lẳng giữa chân.”

“Thế à?” Anh chậm rãi tiến tới, bước từng bước một, cho tới khi hơi nóng của cơ thể anh chạm vào cô.

Liz đứng yên tại chỗ, không chịu để bị uy hiếp.

“Không phải giới tính khiến chúng tôi mạnh hơn, Elizabeth, mà chính bản thân chúng tôi. Cô càng sớm thấy được điều đó thì càng tốt cho mọi người.”

Mắt cô giật giật, động tác lo lắng mỗi khi bị mất cân bằng. Và cô sẽ bị nguyền rủa nếu Fin không nhận ra điều đó. Anh ta nở một nụ cười tự mãn với cô, bằng chứng cho thấy anh ta đã biết mình đã làm cô nao núng.

Ưỡn ngực lên, cô hít một hơi thật sâu. “Tôi có thể làm anh ngã xuống sàn trong vài giây đấy, MacCoinnich, nên đừng có chọc tôi.”

“Trong giấc mơ của cô thôi, cô gái”, anh ta thách thức, gần như chạm vào cô.

Không suy nghĩ, Liz huých đầu gối lên. Nhưng cô không có lợi thế tấn công bất ngờ, và Fin tránh được đòn của cô một cách dễ dàng.

Cơn giận lan xuống đôi tay, cô giận dữ túm lấy anh. Anh khóa đôi tay vung vẩy của cô lại, khiến cô bất lực và không cử động được. Cơ thể anh áp vào cô, ngăn cô làm bất kỳ việc gì.

Giận dữ đối đầu với giận dữ. Mắt trừng mắt. Hơi thở giao hòa khi họ trừng mắt nhìn nhau.

Thế đứng thắng lợi của anh loạng choạng. Cô rít lên khi nụ cười toe toét của anh dần biến mất. Họ đứng quá sát nhau. Nhưng con sóng run rẩy chất chứa đầy khao khát bị dồn nén bấy lâu chợt bùng lên. Cô cần lùi lại, trước khi một trong hai người làm việc mà họ sẽ hối hận.

Nhưng cô đã quá chậm.

“Chúa ơi”, anh lầm bầm ngay khi môi anh chạm vào môi cô.

Vừa ngọt vừa đắng. Gia vị và mật ong hòa với giấm. Anh trêu chọc trong miệng cô, cô thở dốc ngạc nhiên. Anh lợi dụng cơ hội đó và luồn lưỡi vào trong.

Cái trò quyến rũ này từ đâu ra vậy? Vì sao cô không thể dứt ra? Giờ đây cơ thể cô đang phản bội lý trí khi cô tan ra trong anh.

Fin thả tay cô ra. Khi đã được tự do, cô luồn chúng vào áo anh, bức bách muốn cảm nhận làn da mượt mà của anh dưới đầu ngón tay mình. Các ngón tay của cô xòe ra và túm lấy áo anh.

Một quả bom chắc cũng không thể chia tách được họ, từng giây, rồi từng phút trôi qua, cả hai người họ chìm đắm trong một niềm đam mê đã chực nổi lên hàng tháng nay.

Khi một giọng nói nhỏ, nghe có vẻ sốc và lo lắng phá vỡ sự im lặng, họ tách ra, “Thế chúng ta có đi hay không đây?”. Thái độ của cậu bé chưa lớn hiển hiện rõ ràng.

Liz xoay người lại trừng mắt nhìn Simon. Qua khóe mắt, cô thấy Fin đang quan sát từng cử động của mình. Cô cần phải lấy lại hơi thở đã.

Simon đứng chống hông. “Sao ạ?”

“Lấy áo khoác đi”, Fin bảo cậu.

Không lãng phí thêm thời gian, Simon chạy vào nhà.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết. Cô thắng rồi”, Fin nói, rồi đi qua nhà kho và lấy thêm yên cương cho một chú ngựa nữa, “Cô sẽ cưỡi ngựa với tôi”, anh bảo cô.

“Anh ấy làm gì cơ?” Tara chải lược qua tóc hơi quá nhanh khi nghe Lizzy nói.

“Chị nói, anh ấy đã hôn chị.”

“Ôi, Chúa ơi. Lúc nào?”

“Hôm qua, trước khi bọn chị vào làng.” Liz nhảy lên giường của em gái và lấy cánh tay che mắt. “Chị đã nghĩ cái quái gì không biết?”

“Chị có thử ngăn anh ấy lại không?”

“Nếu ngăn anh ấy lại theo ý em có nghĩa là nhảy lên người anh ấy, và gần như xé toạc quần áo của anh ấy ra, thì có đấy. Chị không biết mình bị cái gì ám nữa. Chị đã hôn trả anh ấy. Trong khi bọn chị thậm chí còn chẳng ưa nhau.”

Tara cười, quay lại với chiếc gương và chải nốt mái tóc dài.

“Sao em cười?”

“Xin chị đấy… Chị và Fin, Fin và chị, mọi người đều đoán được chuyện gì sắp diễn ra. Em không tin nổi là chị không nhận ra.”

“Ý em là gì khi nói mọi người?”

“Tất cả mọi người. Myra đã hỏi xem chị có nói gì với em không. Duncan cũng thế.”

“Thế chưa phải là tất cả mọi người.”

“Duncan bảo em là ông Ian từng nói chị và Fin sẽ rất hợp nhau nếu hai người ngừng tranh cãi đủ lâu để nhận ra điều đó.”

Liz chăm chăm nhìn trần nhà. “Simon đã nhìn thấy bọn chị.” Lông mày cô chau lại. “Thêm vài phút nữa thì khi lớn hơn, nó sẽ phải đi điều trị tâm lý mất.”

“Chị không phải là người mẹ đầu tiên bị con cái bắt quả tang đang hôn một người đàn ông đâu, Lizzy. Thả lỏng đi. Simon thích Fin mà.”

“Chị luôn giữ thằng bé tránh xa khỏi đời sống riêng tư của mình, dù rằng việc đó cũng không khó lắm. Chẳng có nhiều đàn ông và khoảng cách giữa những người đó khá xa nhau. Simon chưa hề gặp người đàn ông nào chị từng hẹn hò, chứ đừng nói đến việc bắt gặp chị đang hôn hít như thế.”

Tara từ từ đứng dậy cùng cái bụng bầu giờ đã bảy tháng. “Chị làm thế để bảo vệ thằng bé? Hay bảo vệ chính mình?”

“Ý em là gì khi nói chị muốn bảo vệ mình?”

“Chị chẳng bao giờ để ai lại gần, Lizzy.”

“Vài người trong số họ đã lại khá gần đấy.”

Tara lấy gối đập chị gái, “Em không nói về tình dục. Ý em là ở đây này”. Cô chỉ vào trái tim mình. “Muốn lại gần chị thì họ phải làm quen với Simon. Em đoán rằng, có lẽ chị đã không để nhiều người trong số họ gặp thằng bé. Em nghĩ đó là lý do chị cãi nhau với Fin nhiều đến thế. Anh ấy ngày càng gần gũi, và anh ấy đã quen con trai chị rồi. Cả chị nữa.”

“Em nhầm rồi. Chuyện không phải như thế.”

“À, thế ư? Thế thì thế nào?”

“Chỉ là vấn đề thể xác thôi”, cô nói một cách phòng thủ. “Chị không thể để điều đó lặp lại.”

Tara đặt chiếc lược xuống và trừng mắt nhìn chị. “Vì sao?”

“Fin là một dân chơi. Cả cha Simon cũng thế, em nhớ không.” Tara gật đầu trước khi Lizzy tiếp tục, “Chị sẽ không dính dáng với loại đàn ông đó nữa. Bên cạnh đó, chị sẽ về nhà ngay khi có cơ hội”.

Tara nhăn mặt, khiến Liz cảm thấy có lỗi vì đã thẳng thừng như thế.

“Chị biết mình có thể ở lại đây mà. Sao phải cố gắng rời đi đến thế chứ?”

“Đây không phải là thời đại của chị, nơi ở của chị. Chị biết em muốn bọn chị ở lại, nhưng sống bám vào nhà MacCoinnich như bây giờ là không được. Trong những quãng thời gian khó khăn, chị còn chẳng xin phiếu đổi thức ăn nữa là. Làm sao chị có thể sống chực ở nhà người khác mà không trả tiền?” Liz trở mình trên giường và nhìn em gái. “Em biết là chị sẽ làm bất kỳ việc gì cho em, nhưng ở lại thế kỷ mười sáu thì hơi quá đấy.”

“Em biết, nhưng em phải thử chứ.”

“Và chị phải nói ‘không’.”

“Anh có định nói cho tôi biết chuyện gì đang làm anh bận tậm không? Hay anh định nện tôi cả ngày hôm nay?” Todd nâng kiếm để chặn đòn của Fin.

Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, mồ hôi đổ ra trên lông mày Fin. Anh ta đang giải tỏa một cơn giận dữ nghiêm trọng và Todd phải nhận hậu quả tồi tệ nhất của nó.

Fin lùi lại, đi vòng tròn, và lại tấn công. “Phụ nữ.”

Todd đánh trả khi Fin thổ lộ. “Phụ nữ, ý anh là Lizzy hả?”

“Aye.”

Sau vài cú đánh, tiếng kim loại chạm vào nhau kêu loảng xoảng, Todd nói, “Chết tiệt, đúng không?”. Anh quệt mồ hôi khỏi lông mày. “Nhìn thấy họ cả ngày dài. Nghe giọng họ. Ngửi mùi hương của họ. Thế mà chẳng thể làm cái quái gì cả?”

“Cậu ám chỉ em gái tôi đấy à?”

Todd chọn lựa từ ngữ một cách cẩn trọng. Biết rõ một người anh trai có thể không thích nghĩ về em gái của mình theo cái cách anh nghĩ về Myra. “Lizzy cũng là chị em gái của ai đó mà.”

Fin và Todd cùng hạ kiếm xuống khi đối tượng thầm thương trộm nhớ của họ đi qua trên hành lang. “Chết tiệt”, họ đồng thanh nói.

Một ngọn nút chỉ là một ngọn núi, cho tới khi áp lực bắt đầu lan rộng dưới sân. Lửa bùng lên, hơi nóng và khói bốc lên khiến ngọn núi đó trở thành núi lửa. Todd thấy giờ đây, tình huống của mình cũng giống như vậy.

Khi ngọn núi biến thành núi lửa, động đất luôn đe dọa cuộc sống của những người xung quanh. Thỉnh thoảng, ngay trước khi nó bùng lên với sức nổ của một quả bom hạt nhân, một lượng tro nhỏ sẽ rơi xuống, và phủ lên mặt đất thay cho lời cảnh báo.

Mặc dù bàn ăn tương đối im ắng, tiếng dao, nĩa và đĩa chạm vào nhau đã thay thế các cuộc trò chuyện. Todd liếc nhìn Myra, cô gửi cho anh một nụ cười rụt rè. Chúa ơi, cô đẹp quá. Làm da trắng muốt của cô thấp thoáng dười khe ngực ở váy. Ý nghĩ đó mang đến một đợt sóng khao khát phủ khắp người anh. Anh nguyền rủa thằng bé cương cứng của mình, rời mắt khỏi Myra và gảy gót con chim chết trên đĩa.

“Mai Todd và con sẽ đi vào làng”, thông báo của Fin khiến mọi cặp mắt đổ dồn vào anh.

Todd nín thở. Mặc dù đã đồng ý với Fin, anh không dám chắc mình có thể giấu Myra lý do họ ra đi. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng Fin khăng khăng bắt họ tìm hai người phụ nữ để giải tỏa nỗi đau đớn.

Todd biết mình sẽ không tuân theo kế hoạch của Fin, nhưng anh cũng chẳng thể thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh ta. Nếu bảo Fin rằng, ‘Ờ, tôi nghĩ mình chỉ cần đợi tới lúc có thể tìm cách để ở cùng Myra là được’ nghe có vẻ không phải là một cách dùng từ khôn ngoan. Ý nghĩ một thanh dao bổ xuống cổ xuất hiện trong đầu anh.

“Các con cần gì ở đó?”, ông Ian hỏi.

Fin trao đổi với Todd bằng ánh mắt. “Đặt làm những đồ sửa chữa hư hại do bão.” Lời biện hộ của anh ta không phải không có lý.

“Có lẽ các con muốn có thêm người đi cùng”, bà Lora gợi ý.

“Nay.”

“Không”, Todd xen vào.

Myra nghiêng đầu nhìn Lizzy, người đang chăm chú nhìn Fin.

“Tôi nghĩ anh nên đưa Simon và Cian theo”, Liz bảo Fin. “Hai đứa không thích thế sao?”, cô hỏi hai cậu bé.

“Chúng tôi đi một mình, Elizabeth.”

“Sao lại thế hả Finlay?”

Chết tiệt, Liz không bị lừa. Todd không hề nghi ngờ việc cô đã nhìn thấu động cơ ngầm của họ. Anh liếc Myra nhưng cô có vẻ mù mịt. Ngây thơ.

Cảm giác ăn năn hối hận tấn công anh.

“Bởi vì tôi đã nói thế”, Fin bắt đầu cao giọng.

“Thật là, anh Fin. Em không hiểu có vấn đề gì.” Myra liếc Todd. “Em chắc chắn Simon và Cian có thể giúp bọn anh với việc sửa chữa mà.”

Todd nhìn vào cái đĩa trước mặt.

“Chúng ta chưa biết đi thành nhóm lớn liệu có an toàn hay không.” Sau bình luận đó, Todd tống một dĩa đầy thức ăn vào miệng.

“Hôm trước Fin đã đưa Simon và Liz đi ra ngoài. Mai cũng chẳng kém an toàn hơn đâu”, Myra tranh cãi với Todd.

Ông Ian đấm nắm tay khổng lồ của mình xuống bàn. Tất cả nảy lên. “Đủ rồi.” Ông Ian ném xương cho lũ chó, chúng đã rời xa bàn khi vụ cãi cọ bắt đầu. “Đến lũ chó cũng phát ngấy cuộc tranh luận này rồi. Nếu đàn ông muốn đi một mình thì họ sẽ đi một mình.”

“Thế hả? Đàn ông nói gì cũng đúng và đàn bà con gái không được nói gì hết sao?”, Liz lắp bắp.

“Cô muốn nói gì cũng được, cô gái. Nhưng nó sẽ không thay đổi được gì đâu.” Rất kiên quyết, ông Ian đáp trả ánh mắt trợn trừng của cô.

Liz rời bàn và quăng khăn ăn lên đĩa. “Tuyệt! Tuyệt thật.” Cô đứng dậy và rời bàn.

Todd quan sát cô rời đi và mạo hiểm nhìn vào mắt Myra. Mắt cô nheo lại đau khổ trước khi cụp xuống nhìn trân trân hai bàn tay.

Khỉ thật!

“Em cũng biết vì sao họ đi phải không?” Liz rót rượu mà người hầu đã mang tới phòng.

“Phụ nữ.” Myra nhận ly rượu.

“Đúng là phụ nữ đấy. Nhưng không phải chúng ta.” Cô nốc nửa cốc rượu chỉ bằng một ngụm.

“Em tưởng chị không thích Fin.”

“Chị không – dẫu sao cũng không phải ý như em nói.” Liz ho. “Nhưng em sẽ ngồi yên và để anh ta dẫn Todd đến với người mà chẳng ai biết là ai sao? Cho anh ta giới thiệu anh chàng của em với mấy cô nàng nóng bỏng trong làng à?”

“Em không nghĩ Todd sẽ thực hiện kế hoạch đó.”

“Chị có thể cá cả tính mạng đấy. Đàn ông luôn như thế. Cứ cái gì mặc váy và tình nguyện là xong.”

“Em mặc váy và tình nguyện đây, thế mà anh ấy có lao bổ vào em đâu.” Myra đặt cốc của mình xuống.

“Anh ta sẽ làm thế nếu cha em không ở ngay ngoài cửa phòng.”

“Em không biết, Lizzy. Anh ấy thậm chí còn không thử.”

“Anh ta coi trọng cái đầu của mình. Không thể trách anh ta vì điều đó.”

“Nếu anh ấy muốn một người khác thì có lẽ em nên để anh ấy đi?”

Liz đảo mắt. “Anh ta không muốn người khác. Chết tiệt, như em nói đấy. Anh ta muốn em và giờ là lúc thích hợp để em nhắc cho anh ta nhớ điều đó.” Liz ra dấu bằng ly rượu, “Anh ta chỉ ở ngay ngoài cánh cửa kia thôi”.

Giằng xé, Myra không biết phải làm gì. “Em không thể tới chỗ anh ấy. Nếu có người nghe thấy bọn em thì sao?”

Liz có vẻ chìm đắm trong suy tư trước khi hỏi, “Thế còn một câu thần chú thì sao?”.

“Cái gì cơ?”

“Chỉ một câu thần chú im lặng nho nhỏ thôi.” Họ đã dùng quyển sách của Tara làm hướng dẫn để thử nghiệm rất nhiều thứ trong mấy tháng qua. Lizzy mê mẩn học những quyển sách về phép thuật. Thực tế thì Lizzy có vẻ bị ám ảnh với việc thông thạo mọi quyền năng Druid. Myra nhớ chị đã nói rằng cách duy nhất để đánh bại mụ Grainna là xâm nhập vào đầu mụ ta.

“Chị nhớ một câu thần chú về việc giữ kín cả bí mật lẫn âm thanh.” Vẻ hy vọng của chị làm Myra lo lắng sâu sắc.

“Em không biết nữa.”

“Nhát gan.”

Myra ngồi thẳng dậy và cảm nhận được sự thách thức mà Liz đã tung ra. “Tốt thôi.”

Lizzy nhảy lên và tìm những quyển sách được giấu trong một cái lỗ bí mật ở góc tường. Cô cầm quyển mình cần và quay về giường. Cô lật các trang sách cho tới khi tìm được thứ mình muốn. “Đây. Nó gợi ý dùng một vật để yếm bùa.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Như một cái chân thỏ may mắn vậy.”

“Chân của một con thỏ ấy à?” Myra nhăn mũi trước ý nghĩ ấy.

Lizzy cười trong khi quét mắt khắp phòng. Cô duỗi chân, đi về phía hộp trang điểm và lấy một sợi dây buộc tóc. “Cái này chắc sẽ có tác dụng.”

Myra đỏ mặt và lắc đầu. “Em không tin là mình đang làm chuyện này nữa. Tuyệt thật.”

Lizzy khẽ cười. “Anh ta sẽ không biết mình bị cái gì tấn công đâu.”

Họ dùng một cái cốc nhỏ và đổ đầy nước cùng một nhúm hoa oải hương vào trong. Hết sức cẩn thận, họ xếp nến thành một vòng tròn. Bằng cách nào đó, sức mạnh trong vòng tròn nến kết nối suy nghĩ, năng lượng, quyền năng của họ và khiến họ mạnh hơn. Hợp nhất họ.

Lizzy từ tốn cho dây buộc tóc vào hỗn hợp chất lỏng. Chị nhắm mắt lại. Myra làm theo.

“Trời đất đã tác hợp Myra với người đàn ông của cô ấy, chúng tôi muốn được giữ bí mật. Hãy sử dụng vật thể này để chặn lại mọi âm thanh, giúp cô ấy vượt qua cảnh ngộ tuyệt vọng này. Nếu các tổ tiên đồng ý, xin hãy chấp thuận cho cô ấy đi.”

Ban đầu chẳng có gì xảy ra hết, không khí không hề dao động, cũng chẳng có tia lửa. Rồi ngọn nến đốt chiếc cốc sáng rực lên và chuyển thành màu xanh trước khi tắt ngóm.

“Sến thật đấy”, Lizzy nói, đảo mắt.

“Nó có tác dụng không?” Liz bỏ dây buộc tóc ra và lau bớt nước đi. “Thử nào.”

Liz bước ra khỏi phòng, đi vào hành lang tối om, Myra đặt dây buộc tóc lên tay cầm và đóng cửa lại. Khi đã ở trong phòng. Myra hét tên Liz. Ban đầu cô gọi nhỏ, rồi to dần lên.

Lizzy thò đầu vào trong và thì thầm, “Em phải hét lên chứ”.

“Em đã hét đấy.”

Họ vội vã quay vào phòng, cười khúc khích như hai cô bé vị thành niên.