Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 11: Mong muốn

Tiêu Ngư trở về Lâm Khê viện, rồi liền nói lời từ biệt với Triệu Hoằng, hắn lấy ra một tờ giấy nhét vào tay nàng.

Hắn nói mấy ngày nay hắn luyện viết chữ, nói là phải nhất định để cho nàng xem. Một hài tử bốn tuổi, thì việc cầm bút có chút khó khăn, đâu có thể viết ra chữ đẹp tới đâu. Nàng vừa mở ra xem, quả thực là là nhìn từ đầu đến cuối toàn là chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn viết tên của mình, còn có tên của nàng, lúc đó nàng ở cung Phượng Tảo, hắn cứ quấn quýt lấy nàng đòi nàng dạy hắn viết, không nghĩ tới hắn lại còn nhớ như vậy.

Sau đó là... Tiêu Ngư lấy tay xoa nhẹ tờ giấy rồi thoáng dừng lại.

Dòng chữ cuối cùng, là tên của Kỳ Vương Triệu Huyên. Đây không phải là tên của thầy giáo dạy học ở An vương phủ sao.

Hôm nay là lần đầu Tiêu Ngư gặp mặt Kỳ Vương, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, như vậy giờ phút này có thể thấy được Kỳ Vương dốc lòng dạy một đứa bé viết chữ như thế nào, những nghi hoặc còn sót lại trong lòng nàng nàng cũng đều quên hết. Đây chính là con cháu hoàng gia bi ai, nếu Triệu Hoằng là đế vương thì tất nhiên nàng sẽ không để Kỳ Vương tới gần Triệu Hoằng, nàng cảm thấy bụng dạ hắn rất khó lường, nhưng hôm nay Triệu Hoằng không còn là đế vương, ngược lại lại là trẻ mồ côi mà người người đều muốn tránh xa, có Kỳ Vương dốc lòng chăm sóc như vậy, nàng cũng yên tâm phần nào.

Trời ban đêm lạnh, khi đi dọc theo con đường này trở về, tuy trên tay có lò sưởi, có thể trên đường đến phủ Quốc Công cũng không có ấm lắm. Thân thể Tiêu Ngư có chút lạnh, Nguyên ma ma liền bưng trà gừng tới cho nàng uống sợ nàng bị cảm lạnh.

Tiêu Ngư uống trà gừng thì Xuân Hiểu liền đi vào bẩm báo: "Tiểu thư, Quốc Công gia tới đây."

"Phụ thân." Tiêu Ngư có chút bất ngờ.

Đã không còn sớm gì nữa, sao phụ thân lại còn đến đây? Vừa rồi khi rời bữa tiệc, nàng cùng mẫu thân và một đám nữ quyến rời đi sớm, phụ thân và những đại thần kia vẫn còn đang nói chuyện. Hiện tại hẳn là vừa mới trở về, rồi liền đi đến chỗ nàng.

Tiêu Ngư đang định đứng dậy ra đón phụ thân mình thì Tiêu Hoài liền đi vào.

Tiêu Ngư cười gọi một tiếng phụ thân. Tiêu Hoài ngẩng đầu, thì nhìn thấy đèn lồng dương giác (sừng dê) ở bên cạnh, ánh nến ấp áp chiếu vào trên mặt của Tiêu Ngư, da thịt trắng hơn tuyết, mặt mày xinh đẹp, không hẳn là nữ nhi bảo bối nhất của hắn.

Hắn đáp một tiếng rồi đi tới, rồi tiện tay cầm lấy mấy tờ giấy ở trên bàn lên, nhìn trên giấy có chữ viết ngây thơ (trẻ con) trên mặt hắn không có chút biểu hiện gì.

Tiêu Ngư biết phụ thân luôn luôn uy nghiêm, cả nhà trên dưới ai cũng sợ hắn. Nhị thúc Tam thúc đều kính trọng hắn, duy chỉ có đối với nàng, hắn rất ít khi nghiêm mặt. Tiêu Ngư cười nói: "Hôm nay nữ nhi tiến cung gặp An Vương, hắn nói mấy ngày nay hắn đang luyện viết chữ, nên liền đòi đưa cho con xem."

"... Tuy rằng chữ viết không được đẹp, nhưng mà tuổi hắn đang còn nhỏ nên tính cũng không tồi."

Mặc dù Tiêu Ngư có nói thì cũng không thấy phụ thân mình có phản ứng gì, nàng mới hỏi: "Có phải phụ thân gặp chuyện gì phiền lòng? Hay là tân đế kia..."

"Niên niên." Tiêu Hoài nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.

Tiêu Ngư đáp lời nhìn về phía Tiêu Hoài. Nàng chưa từng thấy phụ thân mình như vậy, chắc hẳn là gặp chuyện gì khó giải quyết, chắc là cũng có liên quan đến nàng. Nhưng mà... Ngày ấy nàng trở về, nàng vẫn còn nhớ những câu nói mà phụ thân đã nói với nàng, đó là bởi vì nàng liên quan đến tại họa của Tiêu gia, đúng là phụ thân có chút không quan tâm. Vậy thì không phải là chuyện này, nhưng mà...

Còn có chuyện nghiêm trọng hơn sao? Tiêu Ngư không có nghĩ tới. 

Tiều Hoài nhìn nhìn nữ nhi mình, xác thực không biết làm sao phải mở miệng. Hắn hỏi: "Con và phụ thân nói chuyện một chút, xem ngày sau có tính toán gì?"

Tiêu Hoài hỏi cái này làm gì? Nhưng mà Tiêu Ngư vẫn chăm chú trả lời: "Nữ nhi cảm thấy, có thể tiếp tục ở chỗ này như vậy, cùng sống với phụ thân mẫu thân đại ca và tẩu tẩu đã là rất tốt. Còn cái khác..." Nữ tử đều phải lập gia đình, nàng cũng không ngoại lệ, phụ thân nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng trở thành một tiểu quả phụ.

Vì vậy, nàng nói tiếp: "Chuyện nhân duyên, có hơn hai năm cũng không sao, trong lòng nữ nhi cũng không có tính toán gì."

Nhìn nữ nhi mình nói chuyện nhân duyên bằng dáng vẻ bình thản như vậy, Tiêu Hoài vui mừng ừ một tiếng. Nếu là trước hôm nay, hắn nghe được những lời này, trong lòng rất là thoải mái. Nữ nhi này, được hưởng vinh hoa phú quý, cũng rất nhanh chịu được sự thay đổi, vậy mới là nữ nhi của Tiêu Hoài này. Nhưng hiện tại... Tiêu Hoài nhớ tới người đế vương trẻ tuổi kia, mấy ngày này ở chung, đối với đế vương đó hắn có chút hiểu rõ, Tiêu Ngư là dòng chính nữ của Tiêu gia, nhưng mà tình thế bắt buộc hắn...

Tiêu Hoài kéo nàng vào ngồi bên cạnh mình nói: "Lúc trước trốn đi nữa tháng, con không nói với phụ thân lời nào, có phải chịu rất nhiều oan ức?"

Chính xác. Đối với Tiêu Ngư mà nói, nữa tháng đó nàng trốn đằng đông đằng tây ngày tháng đều rất gian khổ, mười mấy năm qua nàng trải qua rất là thê thảm.

Tiêu Ngư từ từ nói: "Vâng, đều do bình thường nữ nhi học quá ít, đều không có bước ngoặc quan trọng gì, bên người còn dắt theo một đứa trẻ, còn suýt chút nữa phải chết đói..." Trước thời gian sống một ngày bằng một năm, giờ phút này nói đến cũng chẳng có việc gì, ngược lại có chút thoải mái và thú vị, "Lúc đó nữ nhi nghĩ, có thể trở về là tốt rồi, nhưng lúc đó con lại không thể trở về."

Nói một lúc, rồi Tiêu Ngư thoáng đánh giá nét mặt của phụ thân mình, nhẹ giọng hỏi: "Phụ thân, có phải người có lời gì muốn nói với nữ nhi không?"

Tiêu Hoài trả lời: "Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ đến mẫu thân của con, nên muốn đến thăm con một chút." Sau đó hắn nói tiếp, "Không còn sớm nữa, con ngủ sớm đi, phụ thân đi về trước."

Tiêu Hoài nói như vậy, tự nhiên Tiêu Ngư cũng không có hỏi nhiều.

Tiêu Hoài đi ra từ Lâm Khê viện, dọc theo hành lang khúc khủy hướng về phòng của La Thị mà đi, trước thì có gã sai vặt giúp hắn xách đèn lồng, chiếc đèn lồng điêu khắc chạm trỗ rất là vững chắc, gió ban đêm lạnh vù vù, ngọn lửa bên trong đèn thì lúc sáng lúc tối. Thân hình Tiêu Hoài rất là cao to thẳng tắp như cây tùng cây trúc.

Vào đến phòng, La Thị mới đi ra tiếp đón. Nàng là một thê tử hiền lành, bất luận Tiêu Hoài đi về muộn, nàng đều đợi hắn. Ở dưới ánh đèn làm công việc thêu thùa, tuy có mệt mỏi nhưng cũng không có ngủ trước mà vẫn đợi hắn về. Tuy Tiêu Hoài là võ tướng, nhưng cũng không có thương hương tiếc ngọc, chỉ có kêu nàng ngủ trước đi, nhưng nàng cũng không có nghe theo. Có lúc Tiêu Hoài cũng chịu vì cách rồi, nhìn một người ngoan ngoãn dịu hiền, tính tình còn rất quật cường. Làm phu thê mấy năm, liếc mắt một cái là La Thị biết Tiêu Hoài hôm nay có chút khác lạ.

Sau khi nàng hầu hạ hắn tắm rửa xong, rồi giúp hắn thay y phục để ngủ. Nàng nhìn người nam nhân trước mặt với thân hình thon dài rồi mở miệng hỏi: "Quốc Công gia, trên triều đình xảy ra chuyện gì sao?"

Không đúng... Coi như nước Đại Ngụy bị tiêu diệt, Quốc Công gia cũng chưa từng biểu lộ ra một vẻ mặt như thế, La Thị suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nghĩ đến...

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Niên niên, con bé..."

Tuy La Thị không bằng Cố Thị, nàng ấy là phu thê của hắn cũng là mẫu thân của Tiêu Khởi Châu Và Tiêu Ngư, tình cảm của bọn họ rất sâu đậm, coi như lòng hắn có thận trọng tới đâu nhưng nàng rất hiểu rõ hắn. Tiêu Hoài biết nàng đối xử với nữ nhi mình rất tốt, hắn cũng không muốn giấu nàng, hắn nói: "Hôm nay ta cùng với Hoàng Thượng dừng chân ở Ngự Hoa Viên, sau đó Ngũ nha đầu cũng đi qua..."

Chuyện này La Thị biết. Mặc dù không hợp lễ nghi, nhưng tân đế kia cũng đã làm nhiều chuyện không hợp lễ nghĩa rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tam đệ muội Liễu Thị rất là vui mừng. Lạ Thị nhẹ nhàng hỏi: "Có cái gì không thích hợp?"

Tiêu Hoài nhàn nhạt nói: "Người tiết tặc kia muốn thành thân không phải là Ngũ nha đầu..."

Dừng một chút, mới nãy khuôn mặt hắn còn nghiêm nghị, nhưng giờ hắn lại cười rồi lại nói tiếp: "Người hắn muốn chính là Niên Niên."

...

Khắp nơi trong phòng đều là mùi hương thơm của lò sưởi, Tiêu Ngư gối đầu lên cái gối tràn đầy mùi hương, nhưng nghĩ lại vẻ mặt của phụ thân hôm nay rất là kỳ quái. Trong lòng nàng có chút bất an, luôn cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng nàng không hề biết gì cả.

Đêm đó Tiêu Ngư ngủ cũng không yên. Cũng may nàng cũng không cần phải dậy sớm đi thỉnh an mẫu thân, thức dậy có muộn cũng không có chuyện gì.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Ngư chuẩn bị đến xem chị dâu Đường Thị, còn chưa chuẩn bị đi ra ngoài thì Tiêu Ngọc Chi liền lại đây.

Xuân Hiểu vừa nghe ba chữ Ngũ tiểu thư, liền bất mãn rồi nói thầm với Tiêu Ngư: "Còn chưa làm Hoàng Hậu, lại khoe khoang như vậy, nếu nàng ta làm Hoàng Hậu rồi, còn không biết sẽ như thế nào đây?" Tiểu thư nhà nàng cũng đã được làm Hoàng Hậu, lúc trước cũng không có khoe khoang như vậy. Ngũ tiểu thư này, cũng đã quá huyênh hoang khoác lác rồi.

Tuy Tiêu Ngư không muốn gặp Tiêu Ngọc Chi, dù sao nàng cũng cảm thấy đang tẻ nhạt thuận tiện Tiêu Ngọc Chi lại đến đây phải cùng với nàng ta đấu võ mồm mới được, có chuyện để làm, ai mà không cùng nàng tán gẫu chứ.

Thấy Tiêu Ngọc Chi một thân mặc một bộ y phục màu hồng đi vào, cảnh "xuân" đầy mặt, cũng không có nữa phần nhạt nhẽo như hôm qua gặp tân đế. Nàng ta tiến đến nói: "Hôm nay, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nên tỷ đến chỗ Lục muội muội một chút, Lục muội muội đang tính đi đâu sao? Có phải tỷ đã quấy rầy muội rồi phải không?"

Hôm nay Tiêu Ngư mặc một bộ y phục rất là đơn giản,  so với nhưng y phục chưa xuất giá của nàng ta, nhìn rất là bình thường. Tiêu Ngọc Chi cảm thấy là nàng biết điều, không cướp danh tiếng của chính mình, cho nên mới trang điểm đơn giản như vậy. Chỉ là nhân sự việc hôm qua, trong lòng Tiêu Ngọc Chi có chút khó chịu, liền theo bản năng vòng qua eo của Tiêu Ngư.

Eo nhỏ như cây dương, cỡ bằng một nắm tay, tuy Tiêu Ngư nhỏ tuổi, nhưng cũng đã đến tuổi cập kê, bộ ngực hơi phình, nhìn có chút nảy nở lên, mà đường cong cơ thể rất là đẹp, chỉ là Tiêu Ngọc Chi không phục, cũng không thừa nhận dáng vẻ xinh đẹp này của Tiêu Ngư.

Nếu là... nếu là cung trang mặc để đánh xe (cái này ta cũng không hiểu nữa), nếu mặc ở trên người Tiêu Ngư, thì cái eo đó có thể thích hợp chứ?

Nàng đang muốn cái này để làm gì? Sắc mặt Tiêu Ngọc Chi hơi trầm xuống, trong lòng có chút không vui.

Tiêu Ngư nói thẳng: "Hiện tại đại tẩu muội có thai, đại ca muốn muội qua nói chuyện với đại tẩu cho vui, Ngũ tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì không?" Nếu không có chuyện gì, thì cũng không cần lôi kéo nàng vào.

Đường Thị có thai, chuyện này Tiêu Ngọc Chi cũng biết. Nói thế nào cũng là Đường tẩu của nàng ta, Tiêu Ngọc Chi cũng nên đi cùng với Tiêu Ngư qua xem một chút.

Còn chưa đi tới cửa, thì nha hoàn ở trong viện Tiêu Ngư vội vàng chạy vào bẩm báo, tiểu nha hoàn này cũng chưa có từng thấy qua việc đời, đụng chuyện hơi lớn thì tay chân liền luống cuống, vì chạy quá mau nên suýt chút nữa liền va vào người Tiêu Ngọc Chi.

Cũng may nha hoàn bên cạnh nàng ta nhanh tay đỡ nàng ta được.

Tiêu Ngọc Chi nhìn thấy nha hoàn không biết lớn nhỏ, đang muốn quát lớn, lại nghe tiểu nha hoàn vội vàng nói: "Tiểu thư, Hoàng Thượng... Hoàng thượng phái người đến ban thưởng, Hà công công tự mình đi tới đây."

Hà Triêu Ân. Là hoạn thần (thái giám) thận cận bên cạnh Hoàng Thượng nhất, văn võ cả triều ai cũng bán mặt mũi cho hắn hết.

Lúc trước cũng được vài lần ban thưởng, bình thường đều là người đứng đầu hoạn thần đến, hôm nay sao Hà Triêu Ân lại tự mình đến?

Nghĩ đến việc hôm qua, mắt Tiêu Ngọc Chi sáng lên, trên mặt rất là vui mừng, có phải Hoàng Thượng cảm thấy nàng bị thua thiệt, cho nên mới phái Hà Triêu Ân đến đây.

Ngay sau đó cũng không truy cứu việc tiểu nha hoàn này xông tới nữa, nàng ta uốn cong môi lên cười, thấy không có chút rụt rè nào, nàng ta mới đè ép khóe môi cười cười nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên ta ban thưởng, có cái gì mà phải ngạc nhiên?"

"Không phải..." Tiểu nha hoàn nói là rất yếu ớt. Sau đó, tiểu nha đầu kia nhìn về phía Tiêu Ngư đang đứng sau Tiêu Ngọc Chi vội vàng nói: "Những đồ vật ban thưởng kia đều được đưa đến Lâm Khê viện rồi."